Xem mẫu

  1. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều PHẦN I: HỆ PHƯƠNG TRÌNH TUYẾN TÍNH VÀ KHÔNG GIAN VECTƠ ĐẠI CƯƠNG VỀ HỆ PHƯƠNG TRÌNH TUYẾN TÍNH BÀI 1 VÀ KHÔNG GIAN VECTƠ N CHIỀU Hướng dẫn học Để học tốt bài này, sinh viên cần tham khảo các phương pháp học sau:  Học đúng lịch trình của môn học theo tuần, làm các bài luyện tập đầy đủ và tham gia thảo luận trên diễn đàn.  Đọc tài liệu: 1. Giáo trình Toán cao cấp cho các nhà kinh tế, phần I: Đại số tuyến tính, NXB Đại học KTQD, 2012. 2. Bộ môn toán cơ bản, 2009, Bài tập toán cao cấp cho các nhà kinh tế, NXB Thống kê. 3. Nguyễn Đình Trí, Tạ Văn Đĩnh, Nguyễn Hồ Quỳnh, 2008, Toán cao cấp 1, NXB Giáo dục. 4. Alpha C.Chiang, 1995, Fundamental Methods of Mathematical Economics, Third edition, Mc. Graw-Hill, Inc. 5. Michael Hoy, John Livernois, Chris Mc Kenna, Ray Rees, Thanasis Stengo S, 2001, Mathematics for Economics, The MIT Press Cambrige, Massachusetts, London, England.  Sinh viên làm việc theo nhóm và trao đổi với giảng viên trực tiếp tại lớp học hoặc qua email.  Tham khảo các thông tin từ trang Web môn học. Nội dung  Hệ phương trình tuyến tính;  Không gian vectơ n chiều. Mục tiêu  Sinh viên nắm được các khái niệm về hệ phương trình tuyến tính, nắm được phương pháp giải và các kết quả định tính đối với hệ phương trình tuyến tính;  Nắm được khái niệm vectơ n chiều, không gian vectơ n chiều và các khái niệm liên quan;  Tính toán thành thạo các phép toán tuyến tính đối với vectơ. TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 1
  2. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Tình huống dẫn nhập Tính công lao động của nhân viên Bảng chấm công nhân viên tháng 1 năm 2014 của bộ phận lễ tân trong một khách sạn được cho như sau: Ngày công Làm thêm giờ Họ và tên đi làm thực Công ngày thường Công ngày nghỉ Công ngày lễ Mai Hải Anh 21 0,5 0,5 1,5 Hoàng Thu Hương 18 1 2 0,5 Ngô Phương Hoa 20 0,5 1 0 Nguyễn Quỳnh Trang 21 0 1,5 0,5 Tính tổng số lượng ngày công đi làm thực tế, tổng số ngày công làm thêm giờ vào ngày thường, ngày nghỉ và ngày lễ trong tháng 1 của bộ phận lễ tân đó. 2 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226
  3. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều 1.1. Hệ phương trình tuyến tính 1.1.1. Các khái niệm cơ bản 1.1.1.1. Hệ phương trình tuyến tính tổng quát Hệ phương trình tuyến tính của n ẩn số x1, x2,…, xn có dạng tổng quát như sau: a11x1  a12 x 2  ...  a ln x n  b1 a x  a x  ...  a x  b  21 1 22 2 2n n 2  (1.1)  ............................................ a m1x1  a m 2 x 2  ...  a mn x n  b m Trong đó aij và bi là các hằng số cho trước: số aij là hệ số của ẩn xj ở phương trình thứ i và bi được gọi là số hạng tự do của phương trình thứ i (i = 1, … , m; j = 1, 2, … , n). 1.1.1.2. Ma trận hệ số và ma trận mở rộng Hệ phương trình (1.1) cho tương ứng hai bảng số sau: a11 a12 ... a1n  a11 a12 ... a1n b1  a a 22 ... a 2n  a a 22 ... a 2n b 2  A   21 A   21 ... ... ... ...  ... ... ... ... ...      a m1 a m2 ... a mn  a m1 a m2 ... a mn b m  Định nghĩa: Bảng số A được gọi là ma trận hệ số và bảng số A được gọi là ma trận mở rộng của hệ phương trình tuyến tính (1.1). Các khái niêm cơ bản về ma trận sẽ được trình bày ở phần 2. Từ “ma trận” được dùng ở đây để chỉ một bảng số xếp theo hàng và theo cột. Ma trận hệ số A có m dòng và n cột. Ma trận mở rộng có m dòng và n + 1 cột (ma trận A có thêm cột thứ n + 1 là số hạng tự do, n cột còn lại chính là các cột của ma trận A). Một hệ phương trình tuyến tính được xác định nếu biết ma trận mở rộng của nó. Ví dụ 1:  x1 + 2x 2 + 3x 3 + 4x 4 = 7 Cho hệ phương trình: 2x1  3x 2  4x 3 =0 (1.2)  2x 2  2x 3 + 5x 4 =  3  Ma trận hệ số và ma trận mở rộng của hệ phương trình tuyến tính đã cho là: 1 2 3 4 1 2 3 4 7     A = 2 3 4 0 , A =  2 3 4 0 0  0 2 2 5 0  2 2 5 3 Ví dụ 2: Hệ phương trình tuyến tính có ma trận mở rộng: 3 4 5 2 1 A=   2 1 3 2 0 3x  4x 2 + 5x 3 + 2x 4 = 1 là hệ phương trình:  1 2x1 + x 2 + 3x 3  2x 4 = 0 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 3
  4. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều 1.1.1.3. Nghiệm của hệ phương trình tuyến tính Định nghĩa: Nghiệm của hệ phương trình tuyến tính (1.1) là một bộ n số thực có thứ tự (α1, α2, … , αn) mà khi gán x1 = α1, x2 = α2,…, xn = αn vào tất cả các phương trình của hệ thì ta được các đẳng thức đúng. Nghiệm của hệ phương trình (1.1) có thể viết dưới một trong ba dạng sau:  α1   x1 = α1   x = α α  2  1 ,  2 , ,  n  ;  2  ;  2   ........    x n = α n  αn  Chẳng hạn, bộ 4 số thực có thứ tự (1, −2, 2, 1) là một nghiệm của hệ phương trình (1.2): khi gán x1 = 1, x2 = −2, x3 = 2, và x4 = 1 thì vế trái của phương trình thứ nhất đúng bằng 7, vế trái của phương trình thứ hai đúng bằng 0 và vế trái của phương trình thứ ba đúng bằng −3. Giải một hệ phương trình tuyến tính có nghĩa là tìm tập hợp tất cả các nghiệm của hệ phương trình đó. 1.1.1.4. Hệ tương đương và phép biển đổi tương đương Định nghĩa: Hai hệ phương trình tuyến tính với các ẩn số như nhau được gọi là tương đương nếu chúng có cùng tập hợp nghiệm, tức là mỗi nghiệm của hệ này đồng thời là một nghiệm của hệ kia và ngược lại (hoặc cả hai hệ đều vô nghiệm). Khi giải một hệ phương trình tuyến tính bằng phương pháp sơ cấp ta thường phải biến đổi hệ phương trình đó thành một hệ tương đương đơn giản hơn. Định nghĩa: Một phép biến đổi biến một hệ phương trình tuyến tính thành một hệ tương đương được gọi là phép biến đổi tương đương. 1.1.1.5. Các phép biến đổi sơ cấp Định nghĩa: Các phép biển đổi sau đây đối với một của hệ phương trình tuyến tính được gọi là phép biển đổi sơ cấp. 1) Đổi chỗ cho hai phương trình của hệ. 2) Nhân hai vế của một phương trình với một số α ≠ 0. 3) Biến đổi một phương trình của hệ bằng cách lấy hai vế của một phương trình nhân với một số k bất kỳ rồi cộng vào hai vế tương ứng của phương trình khác. Định lý: Các phép biến đổi sơ cấp là các phép biển đổi tương đương. 1.1.2. Hệ tam giác và hệ hình thang Ý tưởng chung của phương pháp sơ cấp để tìm nghiệm của một hệ phương trình là khử dần các ẩn số để quy về việc giải các phương trình một ẩn số. Việc khử dần các ẩn số của một hệ phương trình tuyến tính sẽ dẫn đến một trong hai dạng cơ bản dưới đây (nếu hệ có nghiệm). Theo dạng của vế trái ta gọi các hệ phương trình đó là hệ tam giác và hệ hình thang. 4 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226
  5. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều 1.1.2.1. Hệ phương trình tuyến tính dạng tam giác Hệ phương trình dạng tam giác là hệ có dạng như sau: a11x1  a12 x 2  ...  a ln x n  b1  a 22 x 2  ...  a 2n x n  b 2   (1.3)  ........................  a nn x n  b n trong đó tất cả các hệ số a11, a22,…, ann đều khác 0. Đây là một hệ phương trình có số phương trình bằng số ẩn và theo thứ tự từ trên xuống, các ẩn số mất dần (aij = 0 khi i > j). Phương trình cuối cùng của hệ chỉ còn lại một ẩn số. Từ phương trình cuối cùng của hệ phương trình (1.3) ta xác định được: bn xn    n a nn tiếp theo, thay xn = αn vào phương trình phía trên ta lại có một phương trình một ẩn số xn – 1 , từ đó xác định được xn – 1 = αn – 1 , lặp lại quá trình này theo trình tự từ dưới lên ta được. xn – 2 = αn – 2, … , x1 = α1 Hệ phương trình (1.3) có một nghiệm duy nhất: (α1, α2, …, αn). Ví dụ: Giải hệ phương trình 3 ẩn số 2x1 + x 2  x 3 = 5    x 2  3x 3 = 1   7x 3 = 7  Giải: Hệ phương trình đã cho có dạng tam giác. Từ phương trình thứ ba ta tìm được x3 = −1. Thay x3 = −1 vào phương trình thứ hai ta có: −x2 + 3 = 1  x2 = 2 Tiếp theo, thay x3 = −1 và x2 = 2 vào phương trình thứ nhất ta được: 2x1 + 2 + 1 = 5  x1 = 1 Hệ đã cho có nghiệm duy nhất: (1, 2, −1). 1.1.2.2. Hệ phương trình tuyến tính dạng hình thang Hệ phương trình dạng hình thang cũng có đặc điểm giống như hệ tam giác là các phương trình của hệ khuyết dần các ẩn số theo thứ tự từ trên xuống, nhưng hệ hình thang có số phương trình nhỏ hơn số ẩn, do vậy phương trình cuối cùng có nhiều hơn một ẩn: a11x1  a12 x 2  ...  a1m x m  ...  a1n x n  b1  a 22 x 2  ...  a 2m x m  ...  a 2n x n  b 2   (1.4)  .........................  a mm x m  ...  a mn x n  b m (m < n; aii ≠ 0 i = 1, 2, … , m). TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 5
  6. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Ở dạng (1.4) ta gọi m ẩn số đầu x1, x2, … , xm là các ẩn chính và các ẩn còn lại là ẩn tự do. Gán cho các ẩn tự do các giá trị tùy ý xm + 1 = αm + 1, … , xn = αnvà chuyển các số hạng chứa chúng sang vế phải ta được một hệ tam giác đối với ẩn chính: a11x1  a12 x 2  ...  a1m  b1  a1 m 1 m 1 ...  a1n  n  a 22 x 2  ...  a 2m x m  b 2  a 2 m 1 m 1 ...  a 2n  n    ..................................  a mm x m  b m  a m m 1 m 1...  a mn  n Theo phương pháp giải hệ tam giác ta xác định được x1,…, xm theo αm + 1,…, αn . Nghiệm của hệ (1.4) có dạng:  x1  c11 m 1  ...  c1 n-m  n  d1 ......................................   x m  c m 1 m 1  ...  c m n-m  n  d m  (1.5)  x m 1   m 1 ...............   x n   n Hệ hình thang (1.4) có vô số nghiệm. Nghiệm viết dưới dạng (1.5), với (αm+1,… , α n) là một bộ n – m số bất kỳ được gọi là nghiệm tổng quát. Mỗi bộ số thực (αm+1,… , αn) gán cho các ẩn tự do cho tương ứng một nghiệm của hệ (1.4), gọi là nghiệm riêng của nó. Ví dụ: Giải hệ phương trình  x1 + 2x 2 + 4x 3 + 6x 4  x 5 =  3   x 2  2x 3 + x 4 + 4x 5 = 0  2x 3 + 2x 4  3x 5 = 4  Giải: Đây là hệ hình thang với các ẩn chính là x1, x2, x3 và các ẩn tự do là x4, x5. Chuyển các số hạng chứa các ẩn tự do sang vế phải và gán x4 = α, x5 = β, ta được hệ sau:  x1 + 2x 2 + 4x 3 =  6α + β  3   x 2  2x 3 =  α  4β  2x 3 =  2α + 3β + 4  Theo quy tắc giải hệ tam giác ta tìm được: 3 x3 = −α + β + 2, x2 = −3α – β + 4, x1 = 4 α − 3β – 19. 2 Nghiệm tổng quát của hệ phương trình là: 3 (4α − 3β –19, −3α – β + 4, − α + β + 2, α, β) 2 Mỗi bộ hai số (α, β) cho tương ứng một nghiệm riêng. Chẳng hạn, với α = 0, β = 0 ta có nghiệm riêng: (− 19, 4, 2, 0, 0). 6 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226
  7. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều 1.1.3. Phương pháp khử ẩn liên tiếp Phương pháp giải một hệ phương trình tuyến tính bất kỳ bằng cách khử dần các ẩn số để đưa về dạng tam giác hoặc dạng hình thang được gọi là phương pháp khử ẩn liên tiếp, hay phương pháp Gauss. Dưới đây chúng tôi trình bày tổng quát phương pháp này. Xét hệ phương trình tuyến tính (1.1). Không làm mất tính tổng quát ta giả sử a11 ≠ 0 (nếu không ta có thể đổi chỗ các phương trình hoặc sắp lại thứ tự các ẩn số để có được điều đó). Trước hết ta khử ẩn x1 trong các phương trình từ phương trình thứ hai trở xuống bằng cách cộng vào hai vế của phương trình thứ i ( i = 2, … , m) tích các vế a i1 tương ứng của phương trình thứ nhất với số . Chú ý rằng các phép biển đổi sơ a11 cấp là các phép biển đổi tương đương, do đó sau m – 1 phép biển đổi như vậy ta được hệ tương đương: a11x1  a12 x 2  ...  a1n x n  b1   a '22 x 2  ...  a '2n x n  b '2  (1.6)  ............................  a m2 x 2  ...  a 'mn x n  b'm '  Trong đó: a i1 a a 'ij  a ij  a1j , bi'  bi  il b1 (i  2, ..., m; j  2, ..., n) a11 a11 Trong hệ (1.6) có khả năng xuất hiện các phương trình với vế trái đồng nhất bằng 0 (nếu trong hệ (1.1) có phương trình nào đó có vế trái tỷ lệ với vế trái của phương trình thứ nhất): 0.x1 + 0.x2 + … + 0.xn = b (1.7) Nếu b = 0 thì phương trình (1.7) là một đẳng thức đúng với mọi bộ số gán cho x1, x2,…, xn, do đó ta có thể loại bỏ phương trình đó khỏi hệ. Nếu b≠0 thì phương trình (1.7) là một đẳng thức sai với mọi bộ số gán cho x1, x2,… , xn do đó hệ vô nghiệm. Tiếp theo, bằng cách tương tự, ta lại khử ẩn x2, trong các phương trình từ phương trình thứ ba trở xuống của hệ (1.6) (nếu có), sau đó lại khử ẩn x3, trong các phương trình từ phương trình thứ tư trở xuống (nếu có)… Thủ tục khử ẩn theo cách nêu trên là thủ tục lặp. Sau một số hữu hạn bước biến đổi quá trình khử ẩn sẽ kết thúc ở một trong ba trường hợp sau đây:  Hệ nhận được có chứa phương trình dạng (1.7) với b ≠ 0.  Hệ nhận được có dạng tam giác.  Hệ nhận được có dạng hình thang. Trong trường hợp thứ nhất hệ phương trình vô nghiệm, còn hai trường hợp sau ta đã biết cách giải để tìm nghiệm. Như vậy, xét theo số nghiệm thì các hệ phương trình tuyến tính được phân thành 3 loại, hệ vô nghiệm; hệ có một nghiệm duy nhất, hệ có vô số nghiệm. Như đã nói ở trên, một hệ phương trình tuyến tính được hoàn toàn xác định khi biết ma trận mở rộng của nó, do đó mỗi phép biến đổi hệ phương trình tuyến tính tương ứng với một phép biến đổi ma trận mở rộng. TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 7
  8. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Các phép biến đổi sơ cấp đối với hệ phương trình tuyến tính được thực hiện tương ứng trên ma trận mở rộng như sau: Biến đổi hệ phương trình Biến đổi ma trận mở rộng Đổi chỗ hai phương trình của hệ. Đổi chỗ hai dòng tương ứng của ma trận Nhân hai vế của một phương trình với một số Nhân dòng tương ứng của ma trận mở rộng α ≠ 0. với số α. Cộng vào mỗi vế của phương trình thứ i tích của Cộng vào dòng thứ i của ma trận mở rộng các vế tương ứng của phương trình thứ k với một tích của dòng thứ k với số α (để biến đổi dòng số α (để biến đổi phương trình thứ i). thứ i). Các phép biển đổi ma trận ở cột thứ hai của bảng trên có nghĩa như sau:  Nhân một dòng ma trận với một số α có nghĩa là nhân mỗi số nằm trên dòng đó với số α.  Cộng một dòng nào đó vào dòng i có nghĩa là cộng mỗi số của dòng ấy vào số tương ứng của dòng i. Trong quá trình biến đổi, nếu trên ma trận mở rộng có một dòng nào đó tất cả các số bằng 0 thì ta bỏ dòng đó đi (tương ứng với việc loại khỏi hệ một phương trình có tất cả các hệ số ở vế trái bằng 0 và số hạng tự do ở vế phải cũng bằng 0). Ví dụ 1: Giải hệ phương trình  x + 2y  3z =  5  2x + 3y + 5z = 13 3x  4y + z = 15  Giải: Ma trận mở rộng của hệ phương trình này là 1 2 3 5    A=  2 3 5 13  3 4 1 15  Cộng vào dòng thứ hai tích của dòng thứ nhất với (−2) và cộng vào dòng thứ ba tích của dòng thứ nhất với (−3) ta được ma trận: 1 2 3 5    0 1 11 23  0 10 10 30    Tiếp theo, cộng vào dòng thứ ba tích của dòng thứ hai với (−10) ta được ma trận: 1 2 3 5    0 1 11 23  0 0 100 200  Ma trận cuối cùng này là ma trận mở rộng của hệ phương trình dạng tam giác:  x + 2y  3z =  5    y + 11z = 23   100z =  200  Giải hệ này ta tìm được một nghiệm duy nhất (3, −1, 2). 8 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226
  9. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Ví dụ 2: Giải hệ phương trình  x1 + 2x 2  5x 3 + x 4 =1  2x  3x + 7x + 3x =4  1 2 3 4   3x1 + 8x 2  11x 3  3x 4 = 2   x1 + 5x 2 + 4x 3 +2x 4 = 10 Giải: Các phép biến đổi khử ẩn thực hiện trên ma trận mở rộng như sau:  1 2 5 1 1   1 2 5 1 1     2 3 7 3 4  (1)  0 1 3 5 6  A   3 8 11 3 2   0 2 4 6 5       1 5 4 2 10   0 7 1 3 11  1 2 5 1  1 1 2 5 11      ( 2) 0 1 3 5 6 ( 3)0 1 3 5 6    0 0 10 16 17   0 0 10 16 17      0 0 20 32 31   0 0 0 0 3  Các phép biến đổi đã thực hiện là: (1) Cộng lần lượt vào dòng thứ hai, dòng thứ ba và dòng thứ tư, theo thứ tự, tích của dòng thứ nhất với số 2, số −3 và số 1; (2) Cộng lần lượt vào dòng thứ ba và dòng thứ tư, theo thứ tự, tích của dòng thứ hai với số −2 và số −7; (3) Cộng vào dòng thứ tư tích của dòng thứ ba với −2. Sau các phép biến đổi trên ta nhận được một hệ có chứa một phương trình với tất cả các hệ số ở vế trái bằng 0 và số hạng tự do ở vế phải bằng 3, do đó hệ phương trình đã cho vô nghiệm. Ví dụ 3: Giải hệ phương trình 3x1  2x 2 +2x 3  5x 4 + x 5 = 0  2x + 3x  x + 4x  4x = 1  1 2 3 4 5  .  x 1  x 2 +2x 3 + 3x 4 + 4x 5 =  2  4x1  7x 2 +5x 3  14x 4 + 6x 5 =  1 Giải: Ma trận mở rộng của hệ phương trình này là  3 2 2 5 1 0   2 3 1 4 4 1 A=   1 1 2 3 4 2  4 7 5 14 6 1 Để tiện biến đổi, trước hết ta đổi chỗ dòng nhất và dòng thứ 3 để chuyển số 1 ở đầu dòng thứ 3 lên góc trên bên trái:  1 1 2 3 4 2   2 3 1 4 4 1    3 2 2 5 1 0  4 7 5 14 6 1 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 9
  10. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Cộng lần lượt vào dòng thứ hai, dòng thứ ba và dòng thứ tư, theo thứ tự, tích của dòng thứ nhất với số −2, số −3 và số −4 ta được:  1 1 2 3 4 2  0 5 5 2 12 5   0 1 4 14 11 6    0 3 3 26 10 7  Đổi chỗ dòng thứ hai và dòng thứ ba, sau đó cộng lần lượt vào dòng thứ ba và dòng thứ tư, theo thứ tự, tích của dòng thứ hai với số −5 và số 3 ta được:  1 1 2 3 4 2 0 1 4 14 11 6   0 0 15 68 43 25   0 0 15 68 43 25 Cuối cùng, lấy dòng thứ ba cộng vào dòng thứ tư ta được:  1 1 2 3 4 2   0 1 4 14 11 6    0 0 15 68 43 25 0 0 0 0 0 0 Xóa đi dòng cuối cùng ta được hệ phương trình kết thúc ở dạng hình thang:  x1  x 2 + 2x 3 + 3x 4 + 4x 5 =  2   x 2  4x 3  14x 4  11x 5 = 6  15x 3 + 68x 4 + 43x 5 =  25  Theo cách giải hệ hình thang ta được nghiệm tổng quát:  29 19 2 62 7 2 68 43 5   α+ β+ ,  α  β  ,  α  β  , α, β   15 15 3 15 15 3 15 15 3  Trong đó α và β là các hằng số bất kỳ. Ví dụ 4: Giải hệ phương trình 2x  y  5z  1  5x  2y  3z  0 3x  4y  2z  7  Giải: Ma trận mở rộng của hệ phương trình này là: 2 1 5 1   A=  5 2 3 0 . 3 4 2 7   Quá trình khử ẩn được thực hiện như sau:  2 1 5 1  2 1 5 1  2 1 5 1       A  10 4 6 0   0 1 19 5   0 1 19 5  6  8 4 14  0 5 11 17   0 0 106 42 10 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226
  11. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Chú ý rằng, để tránh tính phân số trong quá trình biến đổi, bước đầu tiên ta nhân dòng thứ hai và dòng thứ ba với 2. Quá trình biến đổi kết thúc ở dạng tam giác. Bạn hãy tự viết hệ phương trình đó và giải theo cách đã được hướng dẫn. Nghiệm duy nhất của hệ phương trình này là:  41 134 21  x =  , y = ,z=    53 53 53  1.1.4. Hệ phương trình tuyến tính thuần nhất Hệ phương trình tuyến tính thuần nhất là hệ phương trình tuyến tính có tất cả các số hạng tự do bằng 0: a11x1  a12  ...  a1n x n  0 a x  a  ...  a x  0  21 1 22 2n n  (1.8) ............................... a m1x1  a m2  ...  a mn x n  0 Khi giải hệ phương trình tuyến tính thuần nhất bằng phương pháp khử ẩn liên tiếp ta chú ý mấy đặc điểm sau đây: (1) Hệ phương trình tuyến tính (1.8) có ít nhất một nghiệm (x1 = 0, x2 = 0, … , xn = 0), gọi là nghiệm không, hay nghiệm tầm thường. Do đó, đối với hệ phương trình tuyến tính thuần nhất chỉ có hai khả năng xảy ra:  Hệ có một nghiệm duy nhất là nghiệm tầm thường (quá trình khử ẩn kết thúc ở dạng tam giác);  Hệ có vô số nghiệm (quá trỉnh khử ẩn kết thúc ở dạng hình thang). (2) Mọi hệ phương trình tuyến tính thuần nhất với số phương trình nhỏ hơn số ẩn đều có vô số nghiệm (quá trình khử ẩn chắc chắn kết thúc ở dạng hình thang). (3) Một hệ phương trình tuyến tính thuần nhất được xác định khi biết ma trận hệ số của nó và mọi phép biến đổi sơ cấp đều biến một hệ thuần nhất thành hệ thuần nhất tương đương. Do đó, khi giải một hệ thuần nhất bằng phương pháp khử ẩn liên tiếp ta chỉ cần biến đổi trên ma trận hệ số. Ví dụ: Giải hệ phương trình  2x1  3x 2 + 4x 3 + 5x 4 = 0   4x1  4x 2 + 2x 3  3x 4 = 0  2x  5x + 9x + 16x = 0  1 2 3 4 Giải: Đây là hệ phương trình tuyến tính thuần nhất với số phương trình nhỏ hơn số ẩn, do đó hệ này có vô số nghiệm. Thuật toán khử ẩn liên tiếp được thực hiện trên ma trận hệ số như sau  2 3 4 5   2 3 4 5   2 3 4 5  A   4 4 2 3   0 2 6 13   0 2 6 13   (1)   (2)   2 5 9 16   0 2 5 11   0 0 1 2  Các phép biến đổi đã thực hiện là: TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 11
  12. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều (1) Cộng lần lượt vào dòng thứ hai và dòng thứ ba, theo thứ tự, tích của dòng thứ nhất với số −2 và số −1; (2) Lấy dòng thứ hai cộng vào dòng thứ ba. Sau các phép biến đổi nói trên ta được hệ phương trình tuyến tính thuần nhất dạng hình thang: 2x1  3x 2 + 4x 3 + 5x 4 = 0   2x 2  6x3  13x 4 = 0.   x 3  2x 4 = 0  Giải hệ này theo phương pháp đã biết ta được nghiệm tổng quát: 7α α (x1 = , x 2 = , x 3 =  2α, x 4 = α), 4 2 Trong đó α là số bất kỳ gán cho ẩn tự do x4. 1.2. Không gian vectơ n chiều 1.2.1. Khái niệm vectơ n chiều Theo định nghĩa hình học, vectơ là một đoạn thẳng có hướng. Trong hình học người ta xét các vectơ tự do. Không phân biệt vị trí đặt vectơ đó: hai vectơ a và b đặt trên cùng một đường thẳng hoặc trên hai đường thẳng song song, có cùng độ dài và cùng hướng được xem là bằng nhau ( a = b ):   a b Trong môn hình học ở trường phổ thông, bạn đã được làm quen với phương pháp tọa độ. Theo phương pháp này, trong phạm vi một mặt phẳng (không gian 2 chiều) mỗi vectơ được đặt tương ứng với một bộ hai số thực có thứ tự (x, y), gọi là tọa độ của vectơ và ta có thể đồng nhất mỗi vectơ với tọa độ của nó. Tương tự, trong không gian 3 chiều ta có thể đồng nhất mỗi vectơ với tọa độ của nó là một bộ ba số thực có thứ tự (x, y, z). Tổng quát hóa điều này, ta có thể mở rộng khái niệm vectơ n chiều như sau: Định nghĩa: Mỗi bộ n số thực có thứ tự (x1, x2, … , xn) được gọi là một véctơ n chiều. Để phân biệt các véctơ, ta đặt tên chúng bằng các chữ cái in hoa. Để gán tên cho véctơ (x1, x2, … , xn), ta viết: X = (x1, x2, … , xn). Số thực xi (i = 1, 2, … , n) đứng ở vị trí thứ i trong bộ n số thực ở vế phải được gọi là thành phần thứ i của vectơ X. Bộ n số thực xác định vectơ X có thể xếp thành một dòng như cách viết ở trên, hoặc xếp thành cột như sau:  x1    x X 2.      xn  12 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226
  13. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Một vectơ n chiều là một bộ n số thực có thứ tự, không phân biệt cách viết dưới dạng dòng hoặc dạng cột. Chẳng hạn, khi xét ma trận hệ số của một hệ phương trình tuyến tính có m phương trình và n ẩn số, ta có thể xem mỗi dòng của nó là một vectơ n chiều và mỗi cột là một vectơ m chiều. Cần chú ý rằng vectơ n chiều không chỉ đơn thuần là một bộ n số thực, mà là một bộ n số thực có thứ tự. Hai vectơ n chiều: X = (x1, x2, … , xn), Y = (y1, y2, … , yn) được gọi là bằng nhau khi và chỉ khi các thành phần ở vị trí tương ứng của chúng đôi một bằng nhau: x1 = y1, x2 = y2, …, xn = yn. Để nói rằng hai vectơ X và Y bằng nhau, ta viết: X = Y. Khái niệm vectơ bằng nhau chỉ áp dụng cho các vectơ có cùng số chiều n. Mỗi đẳng thức vectơ n chiều tương đương với một hệ n đẳng thức số. Vectơ không là vectơ có tất cả thành phần bằng 0. Trong tập hợp các vectơ n chiều( với n cố định) có một vectơ không duy nhất được ký hiệu là On, hoặc đơn giản là O: On = O = (0, 0, … , 0) Với mỗi véctơ X = (x1, x2, …, xn) , ta đặt: −X = (−x1, −x2, … , −xn). −X được gọi là véctơ đối của véctơ X. 1.2.2. Các phép toán véctơ Trên tập hợp các vectơ n chiều (với n cố định) ta có thể xác định các phép toán tương tự trong hình học. Trước hết, ta đề cập đến hai phép toán đặc trưng của không gian vectơ là phép cộng và phép nhân vectơ với số. 1.2.2.1. Định nghĩa phép cộng và phép nhân vectơ với số Tổng của hai vectơ n chiều X = (x1, x2, … , xn) và Y = (y1, y2, … , yn) là một vectơ n chiều, ký hiệu là X + Y và được xác định như sau: X + Y = ( x1 + y1, x2 + y2, … , xn + yn) Tích của vectơ n chiều X = (x1, x2, … , xn) với một số thực α là một vectơ n chiều, ký hiệu là αX và được xác định như sau: αX = (αx1, αx2, … , αxn) Theo định nghĩa trên, phép cộng và phép nhân vectơ với số trong tập hợp các vectơ n chiều được thực hiện hoàn toàn tương tự như trong hình học, khi ta cộng vectơ và nhân vectơ với số theo tọa độ. Ví dụ: Cho 2 vectơ 4 chiều: X = (3, −1, 5, 3), Y = ( 2, 8, 1, 0). Ta có: X + Y = (3 + 2, −1 +8, 5 +1, 3 + 0) = (5, 7, 6, 3); 2X = (6, −2, 10, 6); 3Y = (6, 24, 3, 0); 2X + 3Y = (12, 22, 13, 6). TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 13
  14. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều 1.2.2.2. Các tính chất đặc trưng của phép cộng và phép nhân vectơ với số. Trong các tính chất nêu dưới đây X, Y, Z là các vectơ n chiều bất kỳ (n cố định), α và β là các số bất kỳ. (1) Phép cộng vectơ có tính chất giao hoán: X+Y=Y+X (2) Phép cộng vectơ có tính chất kết hợp: (X + Y) + Z = X + (Y + Z) (3) Trong tập hợp tất cả các vectơ n chiều, vectơ không giữ vai trò phần tử trung hòa của phép cộng: X + O = X ( với mọi vectơ X) (4) Vectơ đối của vectơ X thỏa mãn điều kiện: X + (−X) = 0 (5) Với mọi vectơ X ta luôn có: 1X = X (6) Phép nhân vectơ với số có tính chất phân phối đối với phép cộng vectơ: α(X + Y) = αX + αY (7) Phép nhân véctơ với số có tính chất phân phối đối với phép cộng số: (α + β)X = αX + βY (8) Với α, β là hai số bất kỳ và X là vectơ bất kỳ ta luôn có: (αβ)X = α(βX) 1.2.2.3. Phép trừ vectơ Phép trừ vectơ được xác định thông qua phép cộng như sau: Định nghĩa: Hiệu của hai vectơ n chiều X và Y là một vectơ n chiều, ký hiệu X – Y và được xác định như sau: X – Y = X + (−Y) Phép trừ theo định nghĩa trên là phép toán ngược của phép cộng. Thật vậy, X – Y chính là vectơ mà tổng của nó và vectơ Y là vectơ X: (X – Y) + Y = [X + (−Y)] + Y = X + [(−Y) + Y] = X + O = X Với X = (x1, x2, … , xn) và Y = (y1, y2, …, yn) ta có thể thực hiện phép trừ theo công thức: X – Y = (x1 – y1, x2 – y2, …, xn – yn) Ví dụ: (3, −1, 5, 6) – ( 2, −5, 9, 3) = (1, 4, −4, 3) Từ các tính chất 6 và 7 của phép cộng và phép nhân vectơ với số ta dễ dàng suy ra các hệ thức sau: α(X – Y) = αX – αY; (α – β)X = αX – βX. 14 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226
  15. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều 1.2.3. Không gian vectơ n chiều Định nghĩa: Không gian vectơ n chiều là tập hợp tất cả các vectơ n chiều, trong đó đã trang bị phép cộng vectơ và phép nhân vectơ với số thỏa mãn 8 tính chất đặc trưng như đã trình bày trên đây. Không gian vectơ số học n chiều được ký hiệu là Rn. Chú ý rằng không gian Rn không chỉ đơn thuần là tập hợp tất cả các vectơ n chiều, mà bao hàm cả cấu trúc các phép toán (phép cộng vectơ và phép nhân vectơ với số) theo định nghĩa ở trên. TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 15
  16. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Tóm lược cuối bài  Hệ phương trình tuyến tính dạng tam giác luôn có nghiệm duy nhất.  Hệ phương trình tuyến tính dạng hình thang luôn có vô số nghiệm.  Hệ phương trình tuyến tính tổng quát có thể ở một trong ba trường hợp nghiệm: vô nghiệm, vô số nghiệm, một nghiệm duy nhất.  Hệ phương trình tuyến tính thuần nhất kết thúc ở một trong hai trường hợp: Nghiệm duy nhất là nghiệm tầm thường hoặc vô số nghiệm (có nghiệm không tầm thường).  Véctơ n chiều và phép toán cộng hai véctơ n chiều, nhân véctơ với số là trường hợp mở rộng của véctơ 2 chiều, 3 chiều đã học ở phổ thông, có 8 tính chất tương như trong hình học véctơ đã biết.  Không gian vectơ n chiều Rn là tập hợp tất cả các vectơ n chiều, trong đó đã trang bị phép cộng vectơ và phép nhân vectơ với số thỏa mãn 8 tính chất đặc trưng. 16 TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226
  17. Bài 1: Đại cương về hệ phương trình tuyến tính và không gian vectơ n chiều Câu hỏi ôn tập 1. Dạng tổng quát của hệ phương trình tuyến tính m phương trình, n ẩn số là gì? 2. Nêu khái niệm ma trận mở rộng, ma trận hệ số và nghiệm của hệ phương trình tuyến tính. 3. Thế nào là nghiệm tầm thường và nghiệm không tầm thường của hệ thuần nhất? 4. Nêu tính chất về nghiệm của hệ tam giác và hệ hình thang. 5. Nêu phương pháp khử ẩn liên tiếp để giải hệ phương trình tuyến tính tổng quát. 6. Hệ phương trình tuyến tính tổng quát có mấy trường hợp nghiệm? 7. Hệ phương trình tuyến tính thuần nhất có mấy trường hợp nghiệm? 8. Định nghĩa phép cộng hai véctơ cùng chiều và phép nhân một số với một véctơ. 9. Nêu 8 tính chất của các phép toán véctơ. 10. Nêu định nghĩa không gian véctơ n chiều. TXTOCB02_Bai1_v1.0014104226 17
nguon tai.lieu . vn