Tài liệu miễn phí Truyện ma - Kinh dị
Download Tài liệu học tập miễn phí Truyện ma - Kinh dị
Mặc dù châm biếm, nhưng anh Hai nói rất đúng đó!
Chi bị bệnh béo phì, căn bệnh của thời đại dư thừa món ăn ngon, thức uống
ngọt.
Sáng tu ừng ực sữa bò, trưa ăn trứng gà luộc, chiều nhấp nháp bánh quy bơ,
tối mút kem lạnh lạnh, khuya uống nước ngọt đóng chai...
Ấy là thí dụ vậy thôi!
Ấy là những bữa phụ ngoài ba bữa chính, mà kể lại được vì có giờ giấc. Còn
ăn vặt vãnh, linh tinh, lẻ tẻ thêm nữa thì không nhớ nổi. Làm sao...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Đó là chuyện từ đầu năm học, ở trường. Còn ở nhà, chuyện hai anh em
giận nhau kéo dài cho tới lúc nghỉ hè, má dắt Chi đi bác sĩ.
Anh Hai làm hòa trước.
Chờ má dắt xe ra cửa, anh Hai nhào tới xin xỏ.
- Má cho con đi theo. Duyệt đi má!
Má gạt ngay:
- Không duyệt diếc gì hết. Xe chỉ chở hai người là đúng luật. Tống ba vừa dễ
gây tai nạn, vừa bị phạt mất tiền tốn của.
- Con đi riêng. Bạn con...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Ôi ôi, quá đúng! Anh Tú nói đúng quá! Trong phòng, trên hai hàng ghế
dựa sát tường, đầy nhóc những cô gái chàng trai hồng hào, phương phi, béo tốt.
Giống y như Chi. Những cái ghế thật là bé nhỏ so với họ. Chẳng khác gì cảnh
nàng Bạch Tuyết ngơ ngác đứng nhìn hàng loạt bàn ghế tủ giường tí hon như đồ
chơi trong nhà của bảy chú lùn.
Mà thiệt sự thì lúc này cũng có đứa đang đứng sừng sững như vậy.
Không phải vì thiếu chỗ ngồi mà vì cái bộ...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Đi bác sĩ về, Chi bắt đầu học cách không ăn.
Đó là nói cường điệu phóng đại, bắt chước theo kiểu ma cũ hù dọa ma mới
của tên mập kia, cho vui vậy thôi. Thiệt ra là Chi phải ăn kiêng, ăn giảm bớt
khẩu phần dư dả hằng ngày. Ba nôn nóng hỏi khi Chi vừa vào tới cửa:
- Toa bác sĩ đâu?
Má đưa ra một xấp giấy.
Tờ thực đơn lớn nhất, dài nhất, nổi bật nhất, nên ba đọc trước:
- Nửa chén cơm. Nửa cái trứng luộc....
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Hết tuần lễ ăn kiêng đó, Chi không đi tái khám theo lời dặn dò ghi trong
cuốn sổ khám chữa bệnh. Tại vì những lý do sau đây:
Ba không cho đi nữa.
Má không dám dắt.
Anh Hai không được phép có ý kiến.
Chi thì nghĩ thầm một mình: Chắc bác sĩ chờ mỏi mắt. Chắc thằng mập nghĩ
rằng Chi đã đầu hàng, bó tay, bỏ cuộc trong trận quyết đấu với sự tham ăn háu
uống.
Anh Tú hỏi:
- Sao kỳ vậy?
Anh Hai trả lời ấm...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Chi đọc đi đọc lại cuốn sách anh Tú mới đưa, coi tới coi lui mấy cái hình
vẽ co tay duỗi chân. Đọc thì thấy dễ hiểu lắm, không biết thực hành thì sao đây.
Giống như hồi còn học cấp hai, coi hình vẽ trong sách thì không sao nhưng khi
thực hành mổ con cá lóc, đứa nào cũng sợ. Sợ tanh, sợ nhìn thấy cảnh vảy (cá)
rơi máu chảy, sợ dơ Rồi không dám đụng vô con cá, bị cô la quá xá.
Nếu mai, lỡ mà Chi làm không được thì anh Tú...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Đang nghỉ hè nên sáng hôm sau, Chi lại đi tập bơi với anh Tú nữa.
Ngày nào cũng đi.
Có hôm anh Hai cũng đi ké.
Chi không còn uống no nước hồ, ngoài ý muốn nữa.
Anh Tú nói:
- Sắp biết bơi rồi đó. Ráng đi đều chừng một tháng nữa thì khỏi cần đeo phao
cũng nổi như nước béo trên tô phở.
Nhưng tới trưa ngày thứ bảy, tính từ lần đi bơi đầu tiên thì Chi bị sốt.
Chi nằm xụi lơ trên ghế bố, nói muốn...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Mấy ngày Chi nằm bệnh, anh Tú có tới thăm hai lần. Một lần vì không
biết, chỉ là tới rủ đi bộ, đi bơi. Lần thứ hai, xách theo một trái xoài tượng mập ú
như cuốn tự điển bỏ túi. Anh Tú móc trong bịch xốp đựng trái xoài ra một cái
khuôn bánh plan nhưng nhìn bên ngoài lại thấy đen thui, thay vì vàng vàng như
mỡ gà.
Anh Tú mở nắp cái khuôn.
Một mùi thơm khăm khẳm bốc lên.
Ba đứa cùng la:
- Mắm ruốc!
Anh Hai tấn...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Không đi bơi, Chi ít có dịp gặp anh Tú. Hồi trước, lúc chưa dạy Chi tập
bơi, anh Tú cũng lâu lâu mới tới. Anh đứng ngoài cửa, hoặc là chờ anh Hai
cùng đi đâu đó, hoặc là nói mấy câu rồi về luôn, chớ không vô nhà.
Chẳng còn dịp nhìn thấy thường xuyên, liên tục, trong đầu Chi, anh Tú mờ
dần đi. Như cái bóng ma trong veo hiện hồn trong phim, rồi tan biến ngay trước
mắt mọi người.
Không a lô trả lời chuông điện thoại của tên mập, từ đó...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Chuông điện thoại reng inh ỏi buổi trưa. Tiếng anh hai rổn rảng:
- A lố! Muốn gặp Mỹ Chi hả? Bạn hả? Gấp lắm hả? Chà chà... Nhưng bây
giờ chưa được. À ờ… Bởi vì nó đang ở trong một chỗ không nên nói.
Chi hét vọng ra:
- Anh Hai đưa máy cho em!
Nhà Chi mới sắm cái điện thoại mẹ bồng con ở cửa hàng bán đồ thiên hạ xài
chán chê rồi thải ra. Hai anh em suốt ngày cứ mong ngóng có ai gọi cho mình
để có dịp...
8/29/2018 5:20:22 PM +00:00
Sáng hôm sau, ông Nghị dậy trễ, Vũ Vi cũng không theo đúng giờ đánh
thức ông để chích thuốc vì nàng hiểu giấc ngủ của ông Nghị cũng quan trọng
chẳng kém gì thuốc men.
Rảo chân ra vườn, sương mai còn động trên cỏ và những chiếc lá úa rơi trên
đường mòn. Gió cuối thu gây gây lạnh. Vũ Vi lâng lâng với bao nỗi nhớ nhung.
Bước gần nhà xe, nàng thấy ông Triệu và ông Lý đang cẩn thận chùi rửa
chiếc Scooter của Trần.
- Cô Vi hay quá phải không anh?
Giọng ông...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Giọng nói chát chúa của Tứ Văn chưa dứt thì một đám người đã vào
phòng khách, bà Lý nhìn thấy Khởi Khởi sủi đôi giày lấm bùn lên thảm trắng đã
lộ vẻ bất bình ngay, Thúy Liên thì tìm cớ lánh ngay không muốn để cho những
người không phải chủ nhân lên mặt chủ sai bảọ Trong khi ông Nghị ngồi yên
trong ghế (Salon). Nhược Trần đã dùng xong điểm tâm (thật ra chàng đã không
ăn gì cả) đứng tựa lưng gần lò sưởi, tay cầm ly rượu lặng lẽ ngắm đám đông vừa
mới...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Những ngày kế tiếp là những ngày trầm lặng. Bồi Trung, Bồi Hoa không
có đến vườn mưa gió quấy rầy nữa. Ông Nghị trở lại đời sống yên ổn và hạnh
phúc.
Thời tiết dù càng lúc càng lạnh, nhưng ông Nghị càng ngày càng có vẻ khỏe
hơn. Bác sĩ Hoàng hàng tuần vẫn đến thăm mạch cho ông Nghị, ông tuyên bố
bệnh ông Nghị đang đi vào khoảng thời gian yên nghỉ không bành trướng, nói
thế không có nghĩa là cơn bệnh giảm bớt mà có nghĩa bệnh không nặng thêm
thôi. Đấy cũng là...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Đến bữa điểm tâm, Nhược Trần vẫn không thấy xuống lầu dùng cơm, ông
Nghị bảo bà Lý lên gọi, một lúc bà Lý trở xuống nói.
- Cậu Ba nói không ăn, để cậu ngủ một chút,
Ông Nghị chau mày liếc nhanh về phía Vi.
Vũ Vi đỏ mặt bất giác. Tại sao ông Nghị lại hỏi ta. Nàng giả vờ nhún vai,
lánh tia nhìn ông Nghị
- Có lẽ tại giấc mơ xuân không biết sáng đấy
- Hừ.
Ông Nghị hừ nhẹ.
- Còn trẻ mang tật ngủ trưa là không khá, ông quản...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Ba ngày sau, Trần bình phục hoàn toàn, chàng lại tiếp tục những công việc
cũ, lần này có vẻ bận rộn hơn. Ít khi Trần ở nhà, và mỗi lần về là vội vã đi ngay.
Trước thái độ chăm chỉ của Trần ông Nghị có vẻ thỏa mãn, ông nói với Vi.
- Đấy cô thấy không, nó là đứa con duy nhất đã mang lại danh dự cho tôi.
Vũ Vi chẳng có ý kiến, vì nàng khám phá ra một điều là hình như không biết
vô tình hay cố ý. Trần lúc nào cũng gần...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Ngày hôm sau, với Vi đó như là một ngày mới, đời sống với nụ yêu bắt
đầu nở như niềm vui bừng cháy sau những ngày tháng khép kín héo khô. Sau
khi chích thuốc cho ông Nghị, Vi đã bước nhanh xuống lầu với bát hát yêu đời
trên miệng. Sự vui tươi đột ngột của nàng khiến ông Nghị cũng ngạc nhiên.
Trước mặt Trần, Vi không còn giữ được vẻ bình thản như cũ, đôi má lúc nào
cũng phớt hồng.
- Tối qua ngủ được không Vi?
Trần hỏi, Vi cúi đầu thẹn thùng.
-...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Lễ an táng đã cử hành xong. Tất cả đều thi hành đúng theo di ngôn của
ông Nghị. Không rầm rộ, không một nghi thức tôn giáo, cũng không đăng cáo
phó hay thông tri bà bạn hữu thân thuộc gì cả mà chỉ có sự hiện diện của những
người trong gia đình.
Mộ ông Nghị nằm cạnh mộ mẹ Trần, thực hiện đúng câu Sống không được
gần thì chết cũng cạnh huyệt. Một nắm đất vàng, một quan tài gỗ, thế là xong
một kiếp người. Khi linh cữu hạ Vi mới thấy Trần rơi vài...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Buổi sáng khi Vi xuống lầu nàng mới hay Nhược Trần đã bỏ đi từ sớm, bà
Lý vừa dọn điểm tâm cho nàng, vừa nói:
- Cậu Ba đến hãng rồi, cậu ấy có nhắn tôi là hôm nay có lẽ sẽ không về dùng
cơm vì còn phải kiểm kho và kết toán số nợ gì đó.
- À, tôi biết rồi.
Vi đáp, ngồi xuống ghế dùng điểm tâm một mình, không khi cô đơn như vây
phủ. Suốt đêm qua không ngủ, bây giờ lại ăn không vô. Vi rã rời với trăm nỗi
buồn phiền....
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Một ngày lại trôi qua.
Suốt đêm không ngủ, khiến Nhược Trần có vẻ mệt mỏi, chàng chỉ thiếp
được một chút lúc gần sáng, lúc bầu trời phương đông đã có một màu trắng sữa.
Thiếp đi với trái tim buồn phiền âu lo, và thức giấc nhìn vào đồng hồ, Trần đã
thấy hơn 7 giờ. Không hiểu giờ nầy, Vi đã thức giấc chưa? Người đầu tiên
chàng nghĩ đến trong ngày là Vi, Vi em! Em là niềm vui và nghĩa sống của anh.
Vi em! Đừng hờn anh em nhé!
Bên ngoài chợt có tiếng...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Nhược Trần có cảm giác như cơ thể bị xé nát từng mảnh. Trở về Vườn
mưa gió với biết bao nhiêu bàng hoàng, đau khổ chua xót và mệt mỏi, chàng
ngồi phịch xuống ghế với ly rượu, với những điếu thuốc tiếp nối và cả một khối
óc mù sương.
- Cậu ba vẫn chưa tìm thấy Vi à?
Bà Lý rụt rè bước tới hỏi. Nhược Trần quay phắt lại.
- Từ rày sắp lên đừng nhắc đến tên cô ta ở đây nữa, tôi không thích nghe.
- Sao thế?
Bà Lý biết tánh Trần thương...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Mấy tháng trôi qua.
Rồi mùa thu lặng lẽ đến, không gian mát lạnh với những cơn gió nhẹ, nắng
đầy nỗi xao xuyến. Trời cao và trong xanh. Mùa thu ở Đài Loan là thềm hoa
không tàn, lá không rụng nhưng không gian lại ngập đầy sự yên tĩnh trữ tình.
Nhược Trần gác chiếc ghế bố trong văn phòng. Chàng đã sống ở đây hơn ba
tháng nay. Suốt ba tháng đó, Trần đã làm được rất nhiều công việc. Kiểm kê
kho hàng, phân tích trái phiếu và tín dụng, cũng như gởi thêm một số...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Tháng mười hai trôi đi. Tết lại đến.
Một năm mới bắt đầu năm 1972 phải là một năm mới mẻ, hy vọng và ngập
đầy tình yêu.
- Vườn mưa gió, ngày đầu năm ngặp đầy tin vui, sự hiện diện của Vũ Vi
khiến mọi người đều vui vẻ. Trời vừa sáng Vi đã đốt nguyên một phong pháo
trên cành trúc, những tiếng nổ ồn ào đánh thức Trần dạy, chàng ngơ ngác mở
cửa chạy ra. Vi đón chàng với nụ cười thật tươi. Sức sống tươi mát của Vi
nhuốm trẻ hồn Trần, chàng nắm...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Buổi tối khách khứa lần lượt kéo đến.
Trước khi ngồi vào bàn, mọi người quây quần trong phòng khách, lửa trong
lò sưởi cháy sáng, không khí ấm cúng ngập đầy phòng. Rượu đầy ly với những
lời hàn huyên, chúc tụng thân mật.
Đây là lần đầu Lập Đức và Lập Quần dến chơi Vườn mưa gió. Trước kia
cũng có đôi lần ghé qua, nhưng trao đổi với Vi một vài câu là họ đi ngay.
- Chị, tụi em thấy chị có mắt xanh đấy nhé, em và anh Đức đều đồng quan
điểm!
Lập Quần...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Lễ cưới cử hành giữa tháng ba.
Tháng ba là tháng đẹp nhất trong năm, nhất là ở Vườn mưa gió, mưa không
còn, trời mát và cỏ cây bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Rừng trúc nhuộm màu xanh
ngát. Giàn mồng tơi đỏ sậm trong khi những chậu hoa Đỗ Quyên và Lài thi
nhau đua sắc. Buổi sáng thức dậy nghe chim hót líu lo. Chiều đến ngắm những
tơ ráng giăng đầy trời, nhuộm đỏ cảnh vật. Tối thì có bóng trăng. Cảnh tối ở
Vườn mưa gió có cái tuyệt vời huyền bí của nó....
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Với bộ cánh quần Jean bó sát, áo sơ mi hơi rộng, tay ngắn màu xanh, Kiều
Linh cũng cảm nhận mình hơi lạc lõng trong buổi tiệc tối nay. Song, ngoài mặt
cô phớt tỉnh, trong lòng thì nói thầm: “cần gì phải áo quần rườm rà kiểu cọ chứ?
Như vầy cũng tươm tất và lịch sự chán! Mà quan trọng nhất là thiệp mời. Mình
được mời đàng hoàng chứ bộ. Khách mời, chẳng phải rất vinh dự đó sao?”
Cô giữ một dáng đi nhẹ nhàng nhưng đĩnh đạc và nét mặt duyên dáng, tự tin...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Kiều Linh hệt như cô bé lọ lem đi bên cạnh bà Mỹ Đức vào siêu thị thời
trang cao cấp. Tuy nhiên bà chỉ đưa Kiều Linh dạo quanh một vòng, gợi ý
những bộ trang phục, giày dép, túi xách nên mua chứ không nhất quyết buộc cô
nên mua thứ này, phải mua món kia theo ý bà. Sau đó bà trao thẻ tín dụng cho
cô rồi đi trước.
Bà dặn Kiều Linh:
- Con cứ thong thả lựa chọn, không cần phải vội vàng. Nhưng nhớ về nhà
trước sáu giờ chiều. Mẹ có làm...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Xách mấy túi giấy đựng áo quần vừa mua, Kiều Linh đi tới quầy tính tiền.
Đến đây chưa nhiều lần nhưng cô thuộc nhóm khách hàng “cao cấp” nên được
các cô nhân viên nhớ mặt và nhiệt tình phục vụ.
Phiếu thanh toán tổng cộng ba triệu bảy trăm sáu hai ngàn đồng.
Cô nhân viên nhận tiền, trao phiếu và thối tiền cho Kiều Linh cùng nụ cười
duyên dáng và lời mời ngọt ngào:
- Khoảng đầu tháng tới ở đây tụi em sẽ có chương trình khuyến mãi, mời chị
đến ủng hộ nhé! Xin...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Cánh cổng hé mở vừa đủ cho Vĩnh Toán lái xe hon da vào rồi khép lại
ngay.
Cô bé giúp việc tên Quyên nói:
- Cô Thúy Lan đang chờ cậu trên phòng riêng của cô ấy.
- Tôi biết rồi.
Vĩnh Toán dựng xe ở góc sân, đi nhanh vào nhà. Không thấy bóng dáng ai,
lúc điện thoại cho Vĩnh Toán, Thúy Lan có nói là ba mẹ cô ta đi vắng, cho nên
Vĩnh Toán thấy dạn dĩ hơn.
Phòng riêng của Thúy Lan nằm trên lầu hai, Vĩnh Toán đã lên đây vài lần.
Ba...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Ngắm mình trong tấm gương bàn phấn thêm lần nữa, Kiều Linh thầm hài
lòng.
Mái tóc bới phần trên, để xõa phần dưới ôm lấy bờ vai tạo cho cô vẻ sang
trọng mà trẻ trung tao nhã. Lúc nào làn da trắng mịn cũng nổi bật trên màu áo
xanh và xâu chuỗi pha lê cao cấp càng làm người khác phải chú ý đến cô.
Khoác túi xách, Kiều Linh rời phòng. Đi ra cầu thang lầu, cô không thể
không liếc nhìn lên lầu hai. “Hắn ta... đang ở trên đó, cũng có thể là ra...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00
Cuộc hẹn buổi tối phải hủy bỏ.
Sau khi ghé qua bệnh viện, Kiều Linh về nhà với cẳng chân sưng tròn lên.
Cô và Nguyên Ngữ được bà ra đón bằng gương mặt lạnh như tiền.
Giọng bà nghe còn lạnh nhiều lần hơn:
- Sao mà trùng hợp vậy? Hai đứa về cùng một lúc, chắc không phải đi cùng
nhau suốt buổi chiều chứ?
Nguyên Ngữ phẩy tay:
- Có la mắng gì, dì để sau đi. Bây giờ hãy cho chị ấy lên lầu nghỉ ngơi đã. Dì
không thấy chân chị ấy...
8/29/2018 5:20:19 PM +00:00