Tài liệu miễn phí Truyện ma - Kinh dị
Download Tài liệu học tập miễn phí Truyện ma - Kinh dị
Tên người đàn bà ấy là Sương, Ba Sương, đã chết rồi, chết rõ mười mươi ngay trước
mắt tôi, chính tay tôi đã đào mồ chôn cất để rồi từ đó, đằng đẵng suốt mười mấy năm sau, cứ
mỗi lần bất chợt nhớ đến, hình ảnh Sương lại xoáy buốt vào tôi những nuối tiếc khắc khoải và
cả những day dứt ngọt ngào.
Vậy mà Sương lại không chết, không hề chết!
Trời ơi!… Nếu tôi không có chuyến đi vào Nam như cánh chim trốn rét muộn màng ấy,
nếu như tôi không vô...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Nếu cách đây hai mươi năm, một ai đó đã có dịp được gặp anh thì thật
khó hình dung ra con người anh bây giờ. Cao một mét bảy ba, nặng cũng suýt
soát bảy mươi kg (nếu sốt rét, nhịn đói dài ngày hay bị thương thì cũng chỉ xê
xích chút ít, vòng ngực vênh cong như rá úp, tóc dày cộm, mắt xếch, miệng
rộng, cười tươi, răng to và chắc, bụng nổi đủ sáu múi, chân tay xoắn chằng như
chão bện, da màu bánh mật, có lúc đỏ nâu…), Hùng đúng là mẫu người...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Thế đấy, sự xuất hiện đột n của cô gái mảnh dẻ không xấu không đẹp trong buổi chiều
ảm đạm này chả lẽ lại là cái dấu hiệu khởi đầu của sự ràng níu số phận nghiệt ngã theo lời
báo ứng của Viên? Vừa tò mò, vừa muốn thể nghiệm lại vừa không muốn như thế, không
thích như thế, anh hạ giọng:
- Muộn rồi! Sương về đi!
- Mặt và người anh Hai đầy đất cát, anh cầm cái khăn của em nhảy xuống sông tắm một
cái rồi hãy về. Em chờ. ...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Sau cái đêm chết tiệt đó, người tôi bỗng trở thành bị ám ảnh. Cái ám ảnh về người đàn
bà đã chết bỗng lột xác thành bà giám đốc sở đã làm tôi hụt hẫng và tê liệt. Cám ơn cậu, tôi
nói với phó chủ tịch Quân, tớ mệt rồi, chán lang thang rồi, cậu để tớ ở lại đây thôi, về trước
đi! Tớ sẽ trở lại sau và… cũng có thể không trở lại. Quân nhìn săm soi vào mắt tôi một lúc
theo cái kiểu nhìn của thầy lang băm nhìn vào con bệnh đã...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Hồi ấy Sương có người chị bà con tên là Hợi, giữ cương vị xã đội trưởng du kích.
- Chào bà xã đội! Đang nằm lơ mơ, Hùng bật người khỏi võng đứng dậy.
- Chào bà đội trưởng đội võ trang tuyên truyền xã Thời Hoà - Hợi nghiêm mặt sửa lại
bằng cái giọng khàn khàn y hệt giọng đàn ông. Tôi được người ta bảo đến chỗ đồng chí để
hiệp đồng tác chiến.
Một chút nữa thì Hùng phì cười. Anh khẽ nghiêng mặt, kín đáo quan sát người đàn bà bao...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Một tuần đã trôi qua kể từ sau cái buổi sáng nắng nóng hôi hám ấy, nhưng cái gọi là
“thử dò hỏi tung tích bả coi” của ông cựu đại tá tốt bụng vẫn không có gì hơn chính những
điều ông đã nói. Không thật tin lắm, sợ rằng ông chỉ nói phướn đi để bứt tôi ra khỏi cái vòng
quá khứ mê hồn trận đó nên tôi quyết định chính mình sẽ làm cuộc dò tìm… Nhưng lượng
thông tin cũng vẫn dừng cứng ở đó, thậm chí còn mù mờ hơn. Tôi đã tới phòng...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
- Ôi Khiển! - Một chiến sĩ thổi phù phù vào cái nòng M79 vừa thông xong
- Thế cái lúc ba thằng biệt động to tướng như ba con trâu xô đến, mày làm thế
nào mà oé một cái, ba thằng chúi sang ba hướng như ba con ngoé vậy?
Một chiến sĩ khác ngồi cạnh đó khum tay lên miệng nói khào khào để cho
mấy cô gái không nghe được:
- Nó bóp dái. Hai tay ba củ, vừa bóp vừa dứt.
Tiếng cười bật lên khoái trá khiến cho mấy cô chẳng...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Từ biệt sông nước miền Tây, tôi trở lại những cánh rừng đang được khai
thác miền Đông, lòng dạ chả bịn rịn bao nhiêu, bởi chúng tôi chắc mẩm rằng,
mai mốt không chóng thì chầy, cái thân tôi sẽ lại lê lết quay về chốn này. Khỉ
thế!
Lần mò mãi, tôi mới tìm ra được nhà Ba Thành, tay bác sĩ đồ tể năm xưa đã
từng chữa trị vết thương ở đùi trái cho tôi, từng là bạn tâm sự về mọi điều sâu
xa trong những đêm rảnh rang không đánh giặc. Cứ tưởng...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
- Có phải thiệt như vậy không anh?
Sương hỏi khi trận càn đã đi qua được một ngày, lúc bóng đêm nhức nhối
vừa nhẹ phủ tấm vải liệm màu đen xuống cánh rừng nồng máu. Mẩu cơm vắt
chấm muối tiêu ngắc cứng lại nơi cổ, anh nhổ phì ra, chiêu một ngụm nước suối
phảng phất mùi lưu huỳnh, lại nhổ nữa.
- Thật. Thằng Tuấn nói đúng nhưng chưa đủ.
- Trời!… Sao anh lại…
- Không sao lại gì hết - Hùng cười gằn - Chẳng thằng nào đẻ ra đã...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Thời buổi thiên hạ đang tự thoát xác để lao vào làm ăn, rình rập, cạnh
tranh, cuồng nộ, nắm bắt, lao lên, mọp xuống, náo động, âm thầm, bộc trực, độc
địa, vấp ngã, vọt thẳng, nhà tù, vinh hoa… còn gầm gào dữ dội và chết chóc
hơn cả những trận B52 rải thảm dạo nào, tìm được Tuấn, một chủ hãng tư nhân
nắm trong tay ba, bốn tổ hợp sản xuất, kinh doanh như Ba Thành nói, đâu có dễ
dàng gì. ...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Như một sự sắp đặt quái ác của số phận, chiếc xe tốc hành đi về miền Tây
hôm ấy đáng lẽ bon thẳng theo xa lộ Đại Hàn, nó lại cắt chéo vào đường rừng
để đón thêm khách.
Thế là, dù muốn hay không, một lần nữa tôi phải nhìn lại, sống lại cái mảnh
đất ngột ngạt những ký ức này. Lại gốc cây ấy, ngã ba kia, thằng này sống, đứa
kia chết… Lại ong ong những nhức nhối và hờn tủi trong đầu và lại buộc phải
xin các bạn độc giả kiên tâm...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Tới thủ phủ miền Tây kỳ này, vì là để mở một trận đánh cuối cùng với quá
khứ nên tôi quyết định sẽ cải biến con người mình thành một hình hài khác hẳn.
Và tôi cũng quyết định huỷ bỏ cái ý định lần tìm về quê quán thật của Cô ta như
trên mộ chí đã ghị Tìm về làm gì khi tôi biết chắc ở đó thông tin lại còn mù mờ
hơn.
Để có thể đối diện và đối thoại, trước hết tôi cần phải biết chắc chắn cô ta có
mặt ở cái...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Chuông đồng hồ treo tường gõ chín giờ. Tôi tiến lên một bước nữa, vẫn chỉ
nhìn không nói. Chắc cái bản mặt tôi khi đó nhìn lạnh lẽo, cô hồn lắm hay sao
mà toàn thân người đàn bà bỗng chao đi, rùng mạnh nhưng vẫn không đứng lên,
đôi mắt đen im lặng cũng nhìn tôi trân trân trở lại. Trời ơi, đôi mắt! Nó giờ đây
đã kiêu sa, từng trải lắm nhưng dù có ai chọc cho nó mù loà đi, nung cho nó nát
bét ra thì tôi vẫn không thể không nhận ra vẫn...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Vừa lúc ấy, có hai đôi trai gái ăn vận trẻ trung, sặc sỡ, gái váy ngắn, trai
quần thụng đúng mođen 90 phóng Dream ve ve vào ngõ.
- Có khách – Tám Tính nói rồi đứng dậy – Cứ nhậu đi! Hết bia chuyển sang
đế. Bia hoài, mắc đái thấy mồ.
Dáng bộ rất khoan thai ông chủ, hắn hắng giọng đi ra dẫn khách lách sâu vào
khu vườn rậm lá. Tôi còn kịp nhìn thấy đôi cặp giò trắng nuột, thon thả của cô
bé vận soọc đen bước sau cùng. Trước khi...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Vâng! Tên gã trung úy đó là Địch. Sĩ quan thám báo Đặng Thanh Địch.
Nghe xong, sau khi hứa sẽ giữ kín câu chuyện này như giữ một chút danh dự
lính chiến còn lại trong mình, ông Hùng lặng lẽ đứng dậy, âm thầm bỏ đi ra
ngoài.
Đêm đã về khuya. Gió thổi nhẹ. Xôn xao. Thanh vắng. Chưa có sao nhưng
bầu trời vẫn bàng bạc trắng, có lẽ do khoảng trống khoáng đạt và huyền diệu từ
mặt đất hất lên.
Cái kết thúc của câu chuyện đượm vẻ ma quái này...
8/29/2018 5:24:13 PM +00:00
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại và
mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh hơn. Chúng tôi
học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn rầu thường trực.
Khế ước!
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt khi nhìn
thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Lúc tôi ngủ dậy thì đã đến giờ lên lớp. Lần đầu tiên tôi bật dậy mà không
hề luyến tiếc. Tôi lao ra khỏi phòng ngủ, vừa đánh răng rửa mặt vừa cằn nhằn
Mai Mai không đánh thức, rồi lao ra khỏi nhà mà không kịp buộc dây giày.
Sáng nay có giờ tiếng Anh; ông giáo già dạy tiếng Anh là khắc tinh của tôi,
Hà Tặc và A Thụ. Ông ta là giảng viên duy nhất vẫn giữ thói quen điểm danh
khi lên lớp, hơn nữa không phải chỉ một lần trong một buổi...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Đêm dường như luôn gắn với rượu. Ở các thành phố, những kẻ sợ ánh
nắng mặt trời hoặc những kẻ phóng đãng thường lang thang một mình trong
bóng đêm.
Không biết cuộc sống ban đêm bao trùm lên quán bar hay quán bar đã đi vào
cuộc sống ban đêm của con người?
Gần tám giờ, khi Liêu Văn Đạo tắt máy vi tính, nói “bai bai” với cô bạn chat
thì cũng đến giờ anh phải đi làm. Sau đó Liêu nhanh chóng thay quần áo, đi về
phía quán Địa Đàng.
Anh biết...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Thành phố Trùng Khánh một ngày nắng, ánh mặt trời rực rỡ trùm lên nhịp
sống khá êm đềm của những con người ở đây. Người ta ung dung đi lại trên
khắp phố phường.
Nơi chính diện khu trung tâm có bức tượng, dưới chân tượng, một gã điển
trai đang ngồi trầm ngâm.
Tôi đang đợi A Thụ.
Tôi ngồi dưới chân bức tượng, nơi chán game với cái điện thoại di động rồi
cứ để ánh nắng thả sức vuốt ve. Màn hình điện thoại liên tục hiện lên một dãi số
điện thoại....
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Tiên nữ ở ban công
Ngoài tiên nữ, tớ không biết chọn từ nào khác thích hợp hơn để nói về
người đang ngồi vẽ tranh ở ban công trong buổi hoàng hôn đầu hạ.” A Thụ thở
gấp. “Phải, ánh nắng vàng nhạt phủ lên cô ấy, cái đầu… mái tóc, không… suối
tóc, khuôn mặt diễm lệ, nghiêng nghiêng… Tiên nữ, đúng là tiên nữ, giống như
trong cõi bồng lai…”
Trước sự miêu tả đầy kích động của A Thụ, tôi hiếu kỳ chạy ra ban công, tay
vẫn cầm cái muỗng múc canh.
A...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Em là con mèo lang thang của tôi
Dương An ngồi dưới chân cột đèn đường, ánh đèn khuya hắt lên khuôn
mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi. cô đưa mắt lơ đãng nhìn ra xa, tít tận điểm mút
con đường có những ngọn đèn nhỏ dần. vừa rồi cô đã thỉnh cầu Liêu Văn Đạo
cho ngủ nhờ một đêm.
Đêm về khuya, ở những tòa nhà xung quanh, thỉnh thoảng có ô cửa sổ vẫn
còn sáng đèn. An An vô cùng cô đơn.
Liêu Văn Đạo đang nhìn người con gái ngồi co ro...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Em đã trở về
Nằm trên giường, cả hai im lặng hồi lâu. Không có chuyện trai gái, cảm
giác lạ lẫm của lần đầu gặp mặt trùm lên hai người. Liêu mở to mắt, hít hương
thơm tỏa ra từ thân thể cô gái. Lòng xao xuyến. Anh liếc sang An An, thấy cô
cũng chưa ngủ, hàng mi khép hờ động đậy, mắt ngái ngủ đặc biệt dịu dàng dưới
ánh đèn màu hồng. Cuối cùng, cái nhìn của anh dừng lại trên đôi môi hơi trễ của
cô, hai bờ môi hơi mỏng, phụng phịu như làm...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Trận mưa bất ngờ
An An ngồi co ro trong bóng tối, khi tôi nhìn nó thì nó cũng đang nhìn tôi,
ánh mắt đầy vẻ ai oán. Tôi chưa bao giờ nghĩ một con bé suốt ngày vui cười
như An An lại cũng có những lúc buồn đến thế.
Một hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt. Nó gọi tôi, giọng khản đặc.
“Anh…” Nó vừa cất tiếng đã bật khóc, bờ vài nhỏ nhắn rung lên từng đợt,
hai tay ôm đầu gối, cái đầu bé nhỏ vùi giữa hai cánh tay
“An...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Trận ốm
Khi Mai Mai dùng tay ra hiệu bảo tôi nhất định sẽ bị cảm, tôi thấy mình
chẳng hề hấn gì. Nhưng trước thái độ nghiêm khắc, kiên quyết của em, tôi đành
nói: “Để đấy, lát nữa anh uống.”
Chẳng có bệnh, tại sao phải uống thuốc? Tôi thầm nghĩ, nhân lúc Mai Mai đi
ra sẽ lén đổ bát thuốc vào nhà vệ sinh.
Thuốc nam vừa đen vừa đắng. Khi tôi đổ bát thuốc đặc quánh, đen sì vào
bồn vệ sinh cũng là lúc tôi bắt đầu thấy hơi choáng váng. Tôi...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Khi Liêu Văn Đạo tỉnh giấc, nhìn khăn trải giường xô lệch, anh hiểu rằng
Kẹo Đắng đã đi.
Cô gái giống như con sâu đổi màu, đầy bí hiểm ấy đã đi rồi, hoặc là đã chạy
trốn; dù sao cô cũng không còn bên anh nữa.
Liêu phát hiện mấy sợi tóc dài vương trên gối. Nhớ đến lời than thở như một
nguyện cầu của cô về ngọn đèn và ngôi nhà của riêng mình, anh cảm thấy như
một giấc mơ. Đêm qua có một cô gái với bờm tóc dày trước trán, đứng...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Liêu Văn Đạo, hai mươi tư tuổi, nhạc công quán Địa Đàng; vẻ điển trai
của anh ta đủ khiến nhiều thiếu nữ tình nguyện cùng anh diễn cuộc tình một
đêm.
An An khao khát một mái nhà, có người chồng biết cảm thông chia sẻ, sống
cuộc sống bình thường của tầng lớp công chức. Cô chưa bao giờ nghĩ bạn trai
của mình lại làm việc trong quán bar. Trong xã hội hiện nay, quán bar thường
gắn với cuộc sống ban đêm, mà cuộc sống bán đem có nghĩa là du đãng, tiền
bạc, xác...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Một người khi đang gặp thời thường có nhiều người cầu cạnh, nịnh bợ, và
anh ta tiếp nhận sự nịnh bợ của người khác như một lẽ đương nhiên. Nhưng lúc
thất bại vẫn có người quan tâm, tình cảm đớ mới thật đáng quý. Vì vậy, khi
những người bạn cùng lớp ngày thường chỉ gật đầu chào nay lại đến thăm tôi,
tôi thực sự cảm kích.
Lúc ốm đau, tôi cảm thấy mình như rơi xuống vực.
Khi thành công, người ta hay coi thường người khác, chỉ khi ốm đau mới
thấy thực...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Dương Dương!”. Mẹ vừa gọi tên tôi vừa lao đến bên giường: “Làm sao
phải nằm viện? Sao không chú ý, thảo nào mẹ sốt ruột quá!”. Sau đó mẹ xoa
mặt tôi, lẩm bẩm: “Con gầy quá!”. Bà ngắm nghía tôi rồi rút ra kết luận: “Có
phải con kém ăn không?”. Mẹ tôi là người hay nói, mẹ có thể nói liền mấy tiếng
đồng hồ. Đương nhiên, đấy là chuyện hồi ở quê, tôi và An An đã có lần dùng
đồng hồ theo dõi. Không ngờ đến bây giờ khả năng nói của mẹ vẫn không...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Nằm viện một tuần, tôi cơ hồ quên đường về nhà. An An bảo tôi mắc
bệnh lú lẩn tuổi già.
Con bé An An cuối cùng cũng thể hiện bản lĩnh khi tôi xuất viện; điều kỳ lạ
là mẹ hầu như không mắng nó. Mẹ chỉ nhắc con gái ở ngoài phải cẩn thận, An
An trang nghiêm gật đầu.
Ra khỏi viện, nghĩ đến cảnh ngồi xe về nhà, tôi nói với em gái là tôi không
thể ngồi nổi nữa, dù trên xe có chỗ ngồi thì tôi vẫn đứng!
“Khi người ta...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00
Chuyện của ba anh em chúng tôi đại khái là như vậy. Về sau, đương nhiên
cũng còn xảy ra những chuyện thú vị hoặc đau buồn khác, nhưng đó là chuyện
sau này.
Tôi quyết định ở lại thành phố Trùng Khánh, làm việc là vì Hồ Khả. Tôi
không đi, đương nhiên Mai Mai, An An cũng không đi. Vậy là mẹ đành chuyển
đến sống với chúng tôi.
Xin tiết lộ một chuyện, em gái An An lấy chồng! Đám cưới rất vui! Năm hai
mươi hai tuổi, nó kết hôn...
8/29/2018 5:24:12 PM +00:00