- Có phải thiệt như vậy không anh? Sương hỏi khi trận càn đã đi qua được một ngày, lúc bóng đêm nhức nhối vừa nhẹ phủ tấm vải liệm màu đen xuống cánh rừng nồng máu. Mẩu cơm vắt chấm muối tiêu ngắc cứng lại nơi cổ, anh nhổ phì ra, chiêu một ngụm nước suối phảng phất mùi lưu huỳnh, lại nhổ nữa. - Thật. Thằng Tuấn nói đúng nhưng chưa đủ. - Trời!… Sao anh lại… - Không sao lại gì hết - Hùng cười gằn - Chẳng thằng nào đẻ ra đã...