Tài liệu miễn phí Truyện ngắn

Download Tài liệu học tập miễn phí Truyện ngắn

Những Chiều Mưa

Thành phố có những chiều mưa, mưa bất chợt, đến đột ngột vội vàng rồi ra đi đột ngột vội vàng. Cô nhỏ đôi khi ra phố quên không mang theo áo mưa. Lúc ấy, cô nhỏ đành đứng trú mưa dưới một mái hiên, một vòm cổng hay tán cây bên đường. Đứng mà nhìn mưa rơi, những dòng nước dăng dăng trên mái phố, bay xiên xiên mù trời đất. Cô nhỏ đưa tay ra cho nhũng hạt mưa mát lạnh đậu vào, căng lồng ngực hít thở bầu không khí lành lạnh ngai ngái. Cô nhỏ vốn...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Đêm Sương

Chúng tôi ghìm cương ngựa. Bà Tố vẫn ngồi trên yên lau mồ hôi, thở liền mấy cái. Và không chờ tôi đưa tay đỡ, bà nhanh nhẹn nhảy xuống đất, nhìn lại phía sau, cười: - Hèn quá! Anh chàng kia phải bỏ dở cuộc đua rồi. Ông chồng bà đã bỏ cuộc đua ngựa từ biệt thự vào rừng mà ông tổ chức, vì bà Tố chỉ cho tôi nhìn ông tít phía xa, đang cho ngựa leo lên dãy núi đất đỏ, rải rác mấy túp nhà của người Thổ, người Mông. Bà Tố chặc lưỡi bảo...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Dòng Sông Chảy Qua Vùng Đá Sạn

Khi cô phụ tài Xe Đò Hoàng tuyến đường San José-Westminster (Bắc-Nam Cali) mở băng DVD ca nhạc trình diễn màn hát Quan Họ thì hai người khách đàn bà bắt đầu câu chuyện với cách bí ẩn riêng tư, diễn tả qua từng nét mặt, âm tiếng thay đổi theo cảm xúc.. ..Bà biết hát Quan Họ nầy hay như thế nào không? - Làm sao biết được, giỏi lắm là ngâm nga theo điệu “Người ơi người ở đừng về..” Mà bà có hơn gì tôi để ra câu đố nầy nọ? - Biết là vậy, tôi với...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Mảnh Ðời Khốn Khổ

- Mẹ mày ăn cắp! - Mẹ tao không bao giờ ăn cắp! Thằng Tùng hét lớn lên : - Mẹ mày ăn cắp cái áo của tao , cả xóm ai cũng biết! - Mày còn nói nữa , tao đục mày gảy răng. - Mẹ mày ăn ... Thằng Tùng chưa kịp nói hết câu thì cái đấm của thằng Hiền đã vô mặt nó . Nó mất thăng bằng nên té ngửa ra phía sau. Mắt bên phải của nó đã bầm lên một vành tím . Nó vừa chạy về nhà vưa la lối om sòm...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Người Đàn Bà Cuối Năm

Phòng bếp nhỏ, sực nức mùi bơ rán, mùi cá chiên và thức ăn lạnh ủ lâu ngày. Trong những căn hộ nhỏ cho thuê, không khí không có lối thoát, nhất là vào mùa đông, các cửa đều đóng kín, nên mùi thức ăn cứ bay luẩn quẩn, chui rúc trong những góc tối của căn phòng. Cửa ra vào treo một vòng hoa nhỏ bằng vỏ bào. Tủ kính kê sát tường xếp đủ loại chai lọ lỉnh kỉnh bằng thủy tinh. Bốn người đàn bà quây quanh chiếc bàn gỗ đánh bài. Tiền lẻ quăng vung vãi...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Người Đi Ở

Có tiếng chuông điện thoại đổ hồi. Đang ngồi rù trên ghế, ông Hào vụt nhanh nhẹn hẳn bước tới chiếc tủ ly, nơi đặt máy điện thoại. - A lô. Ông Huyên đấy phải không? Không phải giọng trầm đều đều chậm rãi quen thuộc của ông Huyên, đầu kia là tiếng một phụ nữ. - Xin lỗi, có phải nhà ông Hào đấy không ạ? Ông Hào ngạc nhiên. Ai? Ai gọi ông thế nhỉ? Ba năm trời vào đây chỉ có một người duy nhất gọi điện thoại cho ông là ông Huyên. - Vâng. Tôi là...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Nhầm Lẫn Khôi Hài

Cách đây chừng năm sáu năm gì đó, tại một địa điểm thuộc địa hạt Maripoza người ta phát hiện ra mỏ dầu. Những món lợi nhuận kếch xù mà các mỏ dầu ở Nevada và các bang khác đem lại đã khiến mấy vị chủ thầu chung tay lập ngay một công ty liên doanh để khai thác mỏ mới phát hiện này. Người ta tuôn tới đây đủ loại thiết bị: máy bơm, cần trục, thang leo, thùng to, thùng nhỏ, máy khoan và cả nồi hơi; người ta dựng nhà cho thợ thuyền, đặt cho địa điểm...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Rặng Núi Lớn

Tiểu thuyết gia Hoa Kỳ, John Steinbeck (sanh năm 1902, được Giải Thưởng Nobel về văn chương năm 1962. Ông là văn sĩ thứ 6 của Hoa Kỳ được vinh dự đó. Một trong những văn sĩ khác là William Fanlkner, và bài diễn văn ông đọc trong lễ nhận giải thưởng đó được in tại nơi trang 81 của cuốn sách này tức cuống E.F.T. – VI). Người ta ca tụng những tác phẩm của Stcinbeck vì nó tỏ rằng ông hiểu sâu sắc về tình hình và cũng thấu hiểu cả những vấn đề xã ội nữa. Nhiều...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Sợi Tóc Màu Tang Lễ

Dực đã đi rất đỗi nhẹ nhàng. Dực đang chỉ chạm khẽ mũi giầy vào bậc thang gỗ. Cảm giác Dực đang bay. Bậc cầu thang nâu bóng mầu thời gian, nâu bóng rêu phong những kiếp người hình trôn ốc. Có người đang nhìn Dực, nhiều người đang nhìn Dực. Họ kinh ngạc trân trối ngóc đầu lên những bậc cầu thang gỗ. Có phải tiếng động của gót giầy Dực không, hay âm thanh phán lên niềm rắc rối nhịp đập trái tim? Xoáy xuống, xoáy tròn, hun hút và tăm tối. Từ tầng ba xuống tầng một...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Những Tết Tha Hương

Tết năm nào tôi cũng nghĩ đây là một tết tha hương cuối cùng và tự an ủi: “ Thôi , chịu khó năm nay, sang năm về nhà ăn Tết. Tết ở quê hương có Thủy Tiên, hoa Đào, hoa Mai và nhất là có mẹ già..” Nhưng hết năm này đến năm khác, mấy chục năm qua, không những vẫn Tết tha hương mà lại còn biến thành tết lưu vong, và mẹ thì cố nhiên là không còn nữa ! Năm nào cũng như năm nào, Tết ở đâu cũng cô đơn, dù tôi có xê dịch...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nó và Tôi

Nó! Cái thằng!!! Ừ cái thằng bạn tôi từ thời để chỏm. Thật ra đầu tiên nó là bạn của thằng anh họ tôi; tất cả chúng tôi đều ở cùng xóm, gần sát bên chợ Vườn Chuối. Tên nó là Thiện, vì da nó ngâm đen nên nó bị chết với cái tên Thiện Đen. Cái thằng thiệt lạ, trời sinh ra nó để mà phò tôi, khổ vì tôi. Cả nhóm tụi tôi gồm có: tôi, con ông đại úy; thằng Hoàng, con ông thiếu tá; con Mai, nhà ông Tư cảnh sát; con Lan, tiệm tạp hóa;...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nỗi Ám Ảnh Khôn Nguôi

Anh lại đến với Linh, và lần này anh mang tới một tập giấy mỏng, bìa mầu đỏ nhạt. Linh bối rối trước việc làm này, dù với Linh anh vẫn thường ân cần chu đáo thế. Phương pháp giảng dạy văn học của các giáo sư Pháp, Linh bật cười: Anh có nghĩ là anh đưa đến cho em một con dao bầu để mổ gà không?. - Anh vào mạng, thấy có nội dung này hay hay nên cóp xuống cho em làm tài liệu tham khảo - Anh đáp chân thành. - Anh đã mang đến cho...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nơi Ấy Có Một Loài Hoa

U...u...u, còi tàu hụ lên trầm buồn như luyến tiếc bến sông. Tiếng máy xình xịch nổ giòn giã, vòng quay chân vịt tăng dần, cuộn nước thành những đụn trắng xoá, sôi ùng ục. Con tàu rùng mình, bỏ lại sau lưng cái ga xép cũ kĩ đỏ quạch, mốc mêu rêu xanh cùng những hàng bạch dương thân mốc trắng, õng ẹo đung đưa những đám lá xanh rì trong ráng hoàng hôn màu mỡ gà, hối hả nhằm hướng hạ lưu sông Vôn ga xa ngút ngát. Nằm khểnh trên chiếc ghế dài, hắn khoan khoái tận...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nỗi Buồn Rực Rỡ

Anh nó dúi vào tay nó thùng đồ nghề sửa xe và bảo: “Làm việc cho đỡ buồn và đỡ đói”. Thế là nó trở thành anh thợ sửa xe trước một công viên nhỏ trong Thành Nội năm nó mười sáu tuổi. Họa hoằn mới có kẻ xìu lốp, trật sên ngang qua đó còn thì nó nằm dài trên ghế đá, bụng đói meo, ngắm mảnh trời xanh qua kẽ lá. Có khi nó nhìn tụi học trò đi qua. Mới năm ngoái nó còn như chúng! Nó nuốt ực nỗi tủi nghẹn xuống họng và vớ cái...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nơi Kinh Đô Thế Giới

Madrid đầy những cậu con trai có tên Paco, vốn là cách gọi tắt của tên Francisco và có một câu chuyện cười Madrid về một ông bố đến thủ đô này và đặt một mẩu tin tìm người thân trên tờ El Liberal nói rằng: Paco, hãy gặp ba ở khách sạn Montana trưa thứ ba, mọi chuyện ba tha thứ hết, và sau đó cả một lữ đoàn vệ binh đã được huy động tới để giải tán tám trăm chàng thanh niên tụ tập ở khách sạn trên vì mẩu nhắn tin đó. Nhưng cậu Paco này,...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nỗi lòng Biết Tỏ Cùng Ai

Em giận mẹ rồi. Ở trường về, em lẳng lặng rút vào phòng ngủ ngồi buồn xo nơi bàn học. Trước mặt em là cái gương nho nhỏ, em Hiền vẫn soi để chải đầu. Xem này, em cũng đẹp trai ra phết đấy chứ. Đôi mày khá rậm căng trên cặp mắt to và sáng, mắt này là mắt mẹ đây mà, khôn phải biết, chả thế em đã chẳng đứng thứ nhất thứ nhì như bỡn. Cái miệng em hơi rộng một tí, nhưng “đàn ông miệng rộng thì sang”, em vẫn nghe mẹ khen em hoài đó...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nồi Thịt Kho

Tiếng chuông tan học vang vang. Theo cửa hông Vũ hối hả ra khỏi lớp đệ tam A1 - Vũ, mày đi đâu vậy? Tiếng Thành, thằng bạn thân nhất ngồi cạnh réo sau lưng. - Về nhà... - Chờ tao với... Không đợi cũng như không nói thêm tiếng nào Vũ đi như chạy ra chỗ đậu xe. Anh cần ra khỏi chỗ dựng xe đạp trước khi đám học sinh con nít của các lớp đệ thất, đệ lục ào ra. Mở khóa chiếc xe đạp, liếc nhanh xuống bánh xe trước xong anh thót lên yên. Chiếc...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nội Về Thăm Nam

Từ phương Bắc của qủa đất, giá băng bể vụn, gió cuốn bão tuyết rớt nhẹ xuống đời. Tuyết bay từ muôn phía, tuyết tái tê trùm lên cỏ lá rồi nằm đó báo đời. Mưa rơi gió thổi mới ồn, tuyết rơi không có tiếng động, vén mà n cửa ra thấy mây trời trắng toát; tất cả các mái nhà trở nên đẹp như những khay bánh cưới bên trên phủ lớp kem dà y. Và ban đêm tuyết bay xuống quanh những cột đèn điện bên đường trông như hà ng hà ng lớp lớp thiêu thân...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nốt Ruồi Phá Tướng

Em gọi điện rủ mình gặp nhau đi. Chưa bao giờ em đề nghị gặp. Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện ấy em lại gạt đi, hoặc đánh trống lảng. Sau khi bị từ chối khoảng mười lần, tôi không còn muốn gặp em nữa, như khi đói mà quá bữa thì cái cồn cào cũng qua đi. Không ngạc nhiên, cũng chẳng thắc mắc, tôi đến điểm hẹn trước mười lăm phút. Đã thấy em chờ ở đó. Em vốn là người của những điều bất ngờ và không tưởng. Tôi quen em một cách tình cờ. Dạo ấy...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nửa Đêm Về Sáng

Tôi nhớ lần đầu anh ta gọi đến vào khoảng 12 giờ đêm. Có vẻ như anh ta vừa uống rượu nên giọng không được chuẩn lắm. Tuy nhiên tôi chỉ biết vậy mà không được quyền thóc mách sâu hơn. Sau một lát ngập ngừng, anh ta hỏi tôi: - Đề nghị 1080 cho biết khi người ta cô đơn thì người ta nên làm gì? Suýt nữa thì tôi đã bật cười vào máy. Bằng khả năng nghề nghiệp, tôi nhận ra người hỏi không thuộc loại hiếu sự thích đốt tiền bằng cách trêu đùa một cô...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nửa Đêm

Khi hắn lần mò về đến quán trọ, mọi người đều đã đi ngủ. Gã chủ quán vừa khép cửa vừa làu bàu chuyện hắn về quá trễ rồi nặng nề đổ phịch người xuống tấm phản tiếp tục ngủ. Hắn đứng nhìn thân hình to béo của gã chủ quán, thoáng một chút áy náy. Cảm giác ấy nhanh chóng chuyển thành bực bội. Mẹ khỉ! Đứa khốn kiếp nào cũng có thể khinh thường hắn, ngay cả gã chủ quán béo ú đúng ra phải chiều khách như thượng đế cũng đối xử cộc cằn với hắn. Mà...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nước Mắt Đàn Ông

Bão tan. Bảy giờ sáng tôi lên tàu về phía Nam. Tàu đi qua những miền đất xác xơ, cây cối đỏ hoang tàn. Càng xa thành phố, cuộc sống càng như lao xao bởi trận bão vừa qua cuốn theo nó sự yên bình. Hai ngày sau, đất Sài Gòn hiện ra, nóng bỏng nắng. Một thành phố gần như không bao giờ có bão. Tôi xuống các miệt vườn, với những đường phố nhỏ nhắn, những vườn dừa xanh um toả bóng. Tôi là thằng đi thu gom hạt điều và xuất khẩu chúng. Bốn tháng sau, trở...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Nước Trong Nguồn

Hôm đó là một chiều cuối tháng giêng. Tôi vừa ở đằng nhà máy chà gạo của ông già vợ tôi về, chưa kịp nghỉ ngơi thì có tiếng gọi ở ngoài sân: Cậu ơi! Làm ơn cho tôi hỏi thăm một chút!. Tôi bước ra ngoài thì thấy một người đàn bà chừng năm mươi tuổi, tay xách một chiếc xách đệm - hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ quý phái của bà trong bộ đồ bà ba màu tím than bằng gấm ngoại nhập đắt tiền làm tôn thêm làn da trắng và gương mặt thánh...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Ở Trọ

Không khí đặc quánh. Trời phồng giộp lên rồi vỡ ra vài gịot nước bám bụi đen sì chảy chậm chạp trên thành lan can bằng gỗ mốc xỉn. Mọi ngừơi đâm bổ ra đường, cố hít vào ngực một thứ sền sệt để giảm bớt sự ngột ngạt. Nhưng vô hiệu. Trời vẫn bỏng giộp và cây cối héo rũ. Ba tôi từ công sở về, mặt mày hốc hác. Ông ngồi dựa lưng vào cánh cửa, đầu gục xuống. Mẹ mom men lại gần giọng sợ hãi: Có chuyện gì thế?. Giảm biên chế. Mẹ ngơ ngác: Sao...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Oan Nghiệt

Vang tiếng trùng kêu, bãi cỏ xanh như rền rĩ trong vừng tăm tối. Dưới đất, hòa một khúc âm nhạc tỉ tê, rầu rĩ, giun dế than âm ỉ suốt canh trường. Trên cành, xuyên qua những kẽ lỗ chỗ hiện trong mấy chùm lá rậm rạp đen sì, ánh sáng phờ phạc của vừng trăng lưỡi liềm le lói giữa ngàn mây, một vành trăng chênh vênh như treo nhẹ ở đầu sợi tóc. Một con cú ăn sương vừa vỗ cánh xào xào vừa rúc lên một tiếng rõ dài, nghe buồn rầu, ghê sợ. Rồi ngọn...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Ông Năm Chuột

Hồi tôi còn 14 tuổi, 15 tuổi, thì đã nghe người làng nói nhiều về cái tên Năm Chuột. Về gốc gác của hắn, chỉ thấy nói là người làng Kỳ Lam, cái làng ở phía Bắc làng tôi, cách một con sông, về sau có cái ga xe hỏa gọi là ga Kỳ Lam, còn mọi sự khác không biết rõ. Hình như hắn cũng không có nhà cửa, cha mẹ, vợ con gì ở làng. Hắn làm thợ bạc, quanh năm đi làm nghề ở các nơi, nhất là các nơi đô hộ, như Huế, Ðà Nẵng, Hội...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Ông Phán Nghiện

Ông ta là người Nam Kỳ, nhưng từ khi về hưu trí vẫn không rời bỏ cái nhà lá mua được ở trên con đường đi về huyện Vũ Tiên. Nhà này đứng trơ trọi trên một vườn mía không ai trông nom và ngoảnh mặt ra một cái đầm con chật ních những bèo Nhật Bản. Không thân thuộc ai, cũng không tưởng gì đến sự về quê hương, ông ta sống ở đó thầm kín một mình, ngày hai bữa đã có thằng bé con ở hiệu cao lâu Khách phố Đệ Nhị đưa cơm nước đến. Ông...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Ông Thợ Giày Và Cô Con Gái

Khi chúng tôi dậy sớm đi ra bờ sông thì nhìn thấy Ðại Kinh Tử, cô ta đã chết. Tôi ra sông gánh nước, sáng sớm nước sông mát mẻ, chưa có người giặt dũ. Thím Trương đi vo gạo, nhà thím ở phía bờ sông cao. Tôi đứng trên cầu rửa, vừa xách thùng nước đến, ngửng đầu lên một cái thì thấy nổi lềnh bềnh phía dưới gốc liễu nước cong queo một bọc quần áo. Tôi cho là ai đó trước đấy đã giặt đồ nhưng vô ý mới để quần áo bị nước cuốn đi. Quay...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Ông Túi Phồng

Sinh năm 1910 tại Oakland, California. Hồi trẻ Toshio Mori mơ làm nghệ sĩ, đi tu và chơi dã cầu, trong khi phụ giúp trồng hoa cho cửa hàng ươm cây của gia đình. Ông thường viết về những chuyện xảy ra trong cộng đồng người Nhật tại Mỹ mà ông biết rất rõ. Sự nghiệp viết văn của ông bất thần bị gián đoạn khi nhà xuất bản hủy bỏ hợp đồng in tuyển tập truyện ngắn đầu tay của ông, Yokohama, California, vào lúc Mỹ bắt đầu tham dự vào trận thế chiến thứ hai. Cùng với hàng...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00

Phận Đàn Bà

Đi học về, vừa bước vào sân tôi đã nhìn thấy mẹ lúi húi làm thịt gà ngoài giếng. Vẫn nguyên cặp sách trên lưng, tôi nhào đến cạnh mẹ, sung sướng và ngạc nhiên: - A! Hôm nay được ăn cơm thịt gà rồi! Có sự kiện gì đặc biệt à mẹ? Không như mọi bận, mẹ nói với giọng buồn buồn: - Thôi, con vào cất sách vở đi rồi ra giúp mẹ một tay. Hôm nay nhà mình có khách. Tôi vấn cố nèo một câu: - Vị khách này chắc ở diện đặc biệt quan trọng...

8/30/2018 3:20:18 AM +00:00