Download Tài liệu học tập miễn phí Truyện ngắn
Ngọn đèn để bàn hắt ra một vùng sáng vàng vọt hững hờ. Bóng vị bác sỹ ngả dài xuống người thanh niên đang nằm trên ghế. - Bây giờ cho tôi biết, vừa nghe nhắc đến chữ “sự sống”, anh nhớ đến điều gì? Người thanh niên đưa tay lên miệng ho khan.
Tại đất Cù Châu có một viên Lý trưởng của một làng kia, ngày thường cư xử với mọi người rất hòa ái, thân thiện, nên được dân chúng trong làng hết lòng kính mến, ca ngợi. Một ngày kia, ông đến nhà một nông dân họ Hầu để thúc giục tiến thuế.
Chuyện này kể về một con gà mái tơ muốn đi sang đường cao tốc mà có nơi còn gọi là xa lộ. Tuổi tơ là tuổi chưa nhảy ổ, còn loại nhảy ổ mấy lần rồi thì có ít chuyện mà nói lắm, hoặc có thì toàn chuyện sinh đẻ vô kế hoạch, không phải chuyện văn chương.
Hôm ấy trời mát, ông có vẻ phởn chí... Đi khám bệnh về, bác sĩ là người cùng quê vợ cho một chai Ngũ tinh đại bổ, dặn bữa uống một ly mắt trâu, có đồ nhắm tươi thì càng tốt, ông đặt chai rượu lên bàn, đi thẳng vào bếp. Người vợ trẻ mặt đỏ hồng vì lửa đang phi hành mỡ trong một cái chảo gang nhỏ.
Tôi dắt cái xe đạp ra ngỏ đi học. Từ bên kia bờ ruộng, Gái Nhỏ gọi với sang: - Bác Ái ơi, đi học hả? Tôi dựng xe đứng chờ nó chạy qua.
“Một gánh càn khôn quẩy xuống ngàn Hỏi rằng chi đó? Gửi rằng than...” (Trần Khánh Dư) Đêm tháng giêng trăng mờ, bầu trời u ám.
Chuông điện thoại reo vang. Anh ta thức giấc, đi sang bên phòng khách. - Có điện từ New York - nhân viên tổng đài nói.- Yêu cầu cho gặp ông Larry Preston ở Los Angeles.
Thầy giáo Ba Biền vốn có cái mặt đỏ bừng mỗi khi xúc động. Hễ ngượng, giận, háo hức... thầy đỏ mặt đã đành, mỗi khi cười, mặt thầy cũng đỏ hừng hực mới là kỳ cho chớ. Bởi đó thầy được chòm xóm âu yếm tặng cho cái hỗn danh là thầy Ba Gà Lôi.
Ngày 11-12 Hôm đó là một ngày lạnh lẽo của đầu tháng Mười Hai. Quanh quẩn mãi trong nhà khiến tôi phát chán lên. Ti vi chẳng có gì để xem, bạn bè chẳng đứa nào có mặt ở nhà, nên tôi đành ngồi ngốn ngấu mọi cuốn tại chí mà tôi có về lướt ván, về trượt tuyết hoặc về những sở thích khác của tôi.
Ðấng chí tôn Moon Joon Jr, người điều tiết tài tình quy luật âm dương, người có sự hiền minh được nhân lên 5 lần nhờ ngài là con trai của thỏ, sư huynh của lợn, thúc bá huynh đệ của rái cá, sư điệt của rắn, và là phụ thân của rồng; ngài đã dạy cho anh biết thế nào là đau đớn.
Bé tha thẩn chơi trong phòng một mình. Bé đương xếp các thứ để bày cỗ. Mẹ bảo Bé bày cỗ đón năm mới, cũng như bày cỗ tết trung thu ấy mà. Bàn vuông trên cao, phủ khăn hoa.
Ðã mười một giờ ba mươi. Còn nửa giờ nữa là giao thừa, là hết hẳn một năm cũ, sang hẳn một năm mới, theo Âm lịch.
Một tối tháng Mười, sau ngày làm việc căng thẳng, Albert Einstein đang một mình dạo chơi dọc con đường hai bên trồng cây của thành phố Princeton thì xảy ra một việc lạ lùng.
Sống trên đời, nếu bạn làm được nghề bạn ưa thích thì thật hạnh phúc, giống như bạn lấy được người mà bạn thương yêu.
Hắn nghe nhạc như một thói quen lạc lõng. Vào thời điểm ấy, quãng bảy giờ sáng, với đa số không phải là lúc ngồi nghe nhạc.
Tháng 6-1984 Ở nhạc viện ra. Đông Xuân chạy thoăn thoắt đến sà vào lòng tôi, líu lo: mẹ ơi, con đàn bản nhạc này của Mô-da được cô cho điểm mười. Cô khen bàn tay con tròn lắm.
Chị Định chết giữa mùa xuân, chị trút hơi thở cuối cùng trên căn nhà sàn dưới chân núi Án Đổ. Hôm chị Định mất, người đầy tớ thân tín của chị từ ngoài Liên khu III vào, mặc áo đại tang đưa người chủ xấu số đến cánh đồng cỏ phía tây ngọn suối.
- Trời ơi, sao giống giấy chứng nhận thương tật vĩnh viễn quá! Cả phân xưởng cười rộ. Cuối giờ, Trúc bị gọi lên phòng giám đốc. Ánh mắt Giám đốc không biểu lộ gì, ông chỉ im lặng nhìn cô. Những đóa hoa nhựa cũng lặng phăng phắc trên bàn.
Quê tôi cách Hà Nội không xa. Đó là một làng quê nằm ven một nhánh sông lớn đổ về sông Hồng. Cho đến bây giờ, đã ba chục tuổi nhưng tôi luôn có cảm giác là cuộc đời tôi, cả những năm trước đây và sau này, luôn bị ám ảnh bởi một cảnh tượng mà lần đầu tiên tôi nằm mơ khi tôi mới chừng năm hay sáu tuổi gì đấy.
Ðùng một cái Kukhara cưới vợ vào cái tuổi chẳng gì chàng cũng đã ba mươi sáu. Kukhara không phải là một con người độc thân kiên định, và khi đã tính chuyện nhân duyên theo tục lệ, anh đã cử mối lái đến thưa chuyện bố mẹ vị hôn thê, còn phía nhà gái chẳng ai ngạc nhiên về việc dạm vợ của anh.
Trước khi được những người theo đạo Thiên chúa gọi đó là đêm của Thánh Gioan, thì đêm hạ chí “cái đêm ngắn nhất của mùa hè, thuộc về các tiên nữ, thần linh, yêu tinh kéo đến khiêu vũ và nô đùa dưới ánh trăng, trong các khu rừng.
Ðỗ Thích thí Đinh Đinh Lê gia xuất thành minh Cạnh đầu đa hoành tử Đạo lộ tuyệt nhân thành Thập nhị xưng đại vương Thập ác vô nhất thiện Thập bát tử đăng tiên Kế độ nhị thập niên (Đại việt sử ký toàn thư) Dương là phóng viên của một tờ báo ngành, nhưng xuất thân là một giáo viên dạy sử.
Cao Phong lớn lên giữa núi rừng, vui chơi với muông chim và ngàn hoa nội cỏ mà không hề thắc mắc chi về nguồn gốc của mình—như thể chú ấy được sinh ra bởi sự giao hợp tự nhiên của khí thiêng đất trời, hay được sinh ra một cách có vẻ như ngẫu nhiên như những loài hoa dại mọc đầy trên núi cao này.
Thời gian như giấc mộng, ngó lai thì năm tháng trôi qua thật nhanh và để lại một chồng ký ức. Quân lại có cái cảm giác ngày xưa đứng bên dòng sông kỷ niệm mà với nàng và khuôn mặt bần bỉnh chúm chím một nụ cười, có lẽ không ai biết rằng khi ấy họ không bao giờ xa nhau ....
Khoảng rừng tràm cuối cùng bị bom dầu đốt cháy đã được dập tắt. ánh mặt trời nhạt dần trên những ngọn tràm. Sức nóng của một ngày nắng hạ và cháy lửa đã dịu hẳn xuống.
Tôi không thể tha thứ được! Thành nói với một âm vực nhỏ gọn nhưng lạnh và sắc, cộng với nét mặt gần như đóng băng làm Huyền như va phải một bức tường rắn khiến cô phải thụt lui hai bước..
Buổi tối, cha và mẹ đi dự một cuộc họp mặt long trọng để Bé ở nhà một mình; cửa ngoài và cổng sắt khoá kĩ. Mỗi khi như vậy, Bé ngồi trong phòng riêng chỉ biết làm bạn với lũ đồ chơi các loại, trò chơi điện tử và phim vi-đê-ô. Bé khoái nhất là những trò đánh đấm.
Lâu lắm rồi tôi không về quê ngoại, cái làng nhỏ bé ven sông nơi in dấu chân một thời nghịch ngợm của tôi. Vừa bước xuống xe rẽ con đường nhỏ vào làng, tôi nghe tiếng trẻ con khóc inh ỏi: Giấc mơ anh chị Hồng Đào Nghèo xơ nghèo xác cửa nhà xác xơ Anh Hồng ra ngẩn vào ngơ Chị Đào bụng ễnh nằm mơ lầu vàng Anh Hồng đi dọc về ngang Chị Đào vác trống kềnh cang giữa nhà Anh Hồng ngồi khóc i a Lại thêm bé gái vừa ra với đời A...a...ời...ời... ...
Hạ khép nhẹ cánh cổng và đứng nhìn lại căn nhà lần nữa. Bên góc cửa sổ phòng nàng, trận mưa đầu hôm làm rụng tả tơi những cánh hồng vừa mới chớm nở. Hạ thả bộ trên lòng lề đường.
Tôi thèm có được một khuôn mặt đàn ông trong những giấc mơ hiếm hoi vì đêm còn quá ngắn. Khuôn mặt người đàn ông không dục vọng vò xé tận hưởng thân thể tôi, mà dịu dàng nâng niu ôm lấy trái tim tôi, tâm hồn tôi từ lúc thơ bé đến khi trưởng thành.