Xem mẫu
- Văn hóa hối lộ thời toàn cầu hóa
Văn Cường
Trong thời gian qua, liên tiếp nhiều vụ hối lộ của các công ty
toàn cầu được đưa ra ánh sáng, như các vụ scandal của Siemens,
Daimler, BAE Systems, BHP Billiton... với số tiền hối lộ giao động từ
vài trăm triệu đến hàng tỷ USD. Một số nhà quan sát cho rằng hối lộ
đang trở thành một thứ “văn hóa xấu” trong hoạt động kinh doanh
của các công ty toàn cầu.
Kỳ 1: Một phần tất yếu của kinh
doanh?
Trong một cuộc khảo sát năm 2009, viện KPMG có trụ sở tại
Thụy Sĩ cho biết có đến 2/3 lãnh đạo các công ty Anh và Hoa Kỳ hoạt
động ở nước ngoài tin rằng tại một số nước và vùng lãnh thổ họ
không thể tiến hành kinh doanh mà không đưa hối lộ.
Những scandal chấn động
Tháng 5-2007, cả thế giới chấn động trước tin tức tập đoàn
Siemens có trụ sở ở Đức bị nghi ngờ chi tới 1 tỷ EUR cho các hoạt động
đút lót xuyên quốc gia. Điều tra cho biết các lãnh đạo của Siemens từng ra
lệnh lập các quĩ đen phục vụ việc đưa hối lộ từ năm 1999, một tài khoản
của Siemens tại Salzburg (Áo) được rót vào 75 triệu USD mỗi năm chỉ để
phục vụ việc đưa hối lộ. Giám đốc cấp cao của Siemens Michael
Kutschenreuter còn khai rằng công ty đã dùng một loại mật mã để “mã
hóa” những khoản tiền hối lộ. Mật mã này xuất phát từ cụm “make
profit” (tạo lợi nhuận) được đánh số thứ tự là 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10
cho 10 ký tự trong cụm “make profit” (M=1, A=2,..., P=5,..., T=10). Vì thế,
khi có một ghi chú “xử lý hồ sơ này theo dạng APP” có nghĩa rằng mức
hối lộ được cho phép là 2,55% doanh số bán. Scandal hối lộ của Siemens
liên quan đến rất nhiều nước như Ai Cập, Cameroon, Hy Lạp, Indonesia,
Kuwait, Saudi Arabia, Kazakhstan và cả Việt Nam. Năm 2008, Siemens
chấp nhận nộp phạt 800 triệu USD về tội hối lộ các quan chức ở
Argentina, Bangladesh, Iraq và Venezuela.
- Tháng 4 vừa qua, một tòa án ở Washington (Hoa Kỳ) đã chấp nhận
để hãng xe hơi Daimler, công ty mẹ của Mercedes, nộp phạt 185 triệu
USD vì tội hối lộ. Theo tòa án, Daimler bị nghi ngờ hối lộ để giành được
các hợp đồng bán xe trị giá hàng trăm triệu USD cho chính phủ các nước.
Chẳng hạn, năm 2003, một nhà phân phối Daimler ở Turmenistan đã tặng
quà sinh nhật cho Saparmurat Niyazov, người sau này trở thành tổng thống
trọn đời của Turmenistan, một chiếc Mercedes lắp kính chống đạn trị giá
300.000 EUR (7,7 tỉ VND). Daimler còn bỏ ra 250.000 USD để dịch từ
tiếng Turkmen ra tiếng Đức 10.000 bài diễn văn của ông Niyazov. Tất cả
đựng trong một cái hộp bằng vàng dùng làm quà tặng ông Niyazov. Tại
Iraq, Daimler “lại quả” 10% cho các quan chức chính quyền mỗi lần bán
được xe. Đối với các quan chức Trung Quốc, Daimler tài trợ các chuyến
du lịch miễn phí. Theo các nhà điều tra Hoa Kỳ, Daimler đã thực hiện hối
lộ ở Trung Quốc, Nga, Thổ Nhĩ Kỳ, Hungary, Hy Lạp, Latvia, Serbia,
Montenegro, Ai Cập, Nigeria...
Danh sách các công ty bị tố cáo dính líu đến việc đưa hối lộ còn rất
dài. Chẳng hạn, năm 2009, tập đoàn vũ khí Anh BAE Systems chấp nhập
nộp phạt 450 triệu USD để “hòa giải” các cáo buộc của các nhà chức
trách Hoa Kỳ và Anh. Tháng trước, tập đoàn công nghiệp Đức Ferrostaal
bị cáo buộc hối lộ để thắng các hợp đồng tại nước ngoài, cũng như dàn
xếp các vụ đưa hối lộ cho các công ty khác, với số tiền lại quả lên đến
hàng triệu EUR. Mới đây, Ủy ban Chứng khoán Hoa Kỳ (SEC) có văn bản
yêu cầu tập đoàn khoáng sản BHP Billiton giải trình khoản tiền 3,5 triệu
USD đã chuyển cho chính phủ Campuchia hồi năm 2006, mà SEC nghi
ngờ là tiền hối lộ...
Không thể không hối lộ?
Danh sách dài các công ty dính líu đến hối lộ khiến nhiều người đặt
vấn đề: Liệu hối lộ có phải là điều kiện tất yếu để mở rộng hoạt động
toàn cầu của các công ty ở một số nơi không? Và trong trường hợp đó,
việc đưa hối lộ có nên được “thông cảm”?
Trong số ra ngày 30-3, báo Đức Deutsche Welle (DW) cho rằng việc
gần đây nhiều công ty Đức bị lôi ra tòa với các cáo buộc hối lộ không
chứng tỏ nền công nghiệp Đức có “văn hóa hối lộ”, vì nước này được
xếp thứ 14 về độ minh bạch toàn cầu (theo khảo sát của Tổ chức minh
bạch thế giới - TI), nhưng vì các công ty này phải làm ăn ở những nơi tình
trạng tham nhũng hoành hành. Chẳng hạn, Trung Quốc – thị trường xuất
khẩu lớn thứ 8 của Đức, chỉ đứng thứ 76 trên bảng xếp hạng. Nga – thị
trường xuất khẩu thứ 13 của Đức – đứng tận vị trí 146. DW cho rằng
- trong khi các nước Tây Âu có cấu trúc pháp lý và chính trị chống tham
nhũng hiệu quả, nhiều nước khác hoặc thiếu ý chí chính trị trong việc
chống tham nhũng, hoặc chấp nhận nó như một loại phí tổn kinh doanh.
Chẳng hạn, sau khi Liên Xô tan rã, tham nhũng lan tràn tại Nga. Khi còn là
tổng thống, ông Vladimir Putin đã thành công trong việc chống tham
nhũng trên diện rộng, và đương kim tổng thống Dmitry Medvedev hiện
cũng nhìn nhận tham nhũng là mối đe dọa lớn cho quốc gia. Tuy nhiên,
tình trạng tham nhũng vẫn đang hoành hành dữ dội ở nước này đến nỗi
một số công ty quyết định ngưng đầu tư phát triển thị trường tại Nga.
Năm 2009, nhà khổng lồ nội thất Thụy Điển Ikea tuyên bố sẽ không đầu
tư vốn thêm vào Nga vì “những can thiệp không thể dự báo của chính
quyền”. Tháng 2-2010, 2 nhà điều hành của Ikea bị phạt vì đưa hối lộ cho
một nhà thầu Nga. Điều tương tự cũng xảy ra ở Trung Quốc, nổi bật là
vụ 4 nhà điều hành Rio Tinto bị kết tội vì đưa và nhận hối lộ hồi tháng 3-
2010.
Trong thực tế, Nga, Trung Quốc và Mexico là 3 nước đứng đầu về
tệ nạn nhận hối lộ trong bảng xếp hạng toàn cầu của TI năm 2008. Đa số
những người đòi hối lộ là các quan chức chính phủ (38%), công chức nhà
nước (14%), các quan chức ngành cảnh sát, tư pháp và đảng cầm quyền
(33%). Số tiền hối lộ dao động từ 20 USD đến hơn 500.000 USD, phổ
biến nhất từ 100-10.000 USD. Một bài báo của Trung Quốc Nhật Báo vào
tháng 8-2008 cho biết gần 30 tỷ phú từng xuất hiện trong danh sách những
người giàu nhất Trung Quốc đã bị phạt vì đưa hối lộ hoặc đang bị điều tra
vì hối lộ. Một bài báo trên New York Times (NYT) ngày 3-9-2009 cho
rằng hoạt động chống tham nhũng tại Trung Quốc đa phần xuất phát từ
động cơ tranh đấu chính trị hơn là quyết tâm bài trừ tham nhũng thật sự.
- 30 người giàu nhất Trung Quốc đều có liên quan đến hoạt động hối lộ
nguon tai.lieu . vn