Xem mẫu

Mực Tím Số 524 Ðánh máy: Hoa Phượng Vĩ VÂN THỊ HẠNH THỦY (Lớp báo chí K98 – ÐH KHXH & NV TP.HCM) Như là lá ải Em đi cấy lúa Lá xanh hiền hòa ước mơ Nắng non nghiên nghiên đợi chờ Thương em cuối bờ, bóng mây. Chim về ríu ran trên cây Ngày mai em đi gặt lúa Cánh đồng vàng nắng lụa Mắt cười tươi trong veo. Bóng em nghiên vào bóng chiều Bóng trăng nghiêng vào bóng lúa Thương em gió còn chong cửa Dịu dàng đưa ngát hương chanh. Cuối trời một vì sao băng Em về chân ru cỏ ngủ Có đóa hoa quỳnh hé nụ Tặng người làm khuya đêm nay. www.MuctimVN.com NGUYÊN TƯ (178/12 Ðoàn Văn Bơ F.9.Q.4.TP.HCM) À ơi, cái ngủ À ơi, Cái ngủ mày ngủ cho ngoan Chị mày vất vả ươm mầm Hạt hy vọng âm thầm kết trái Trầu ơi trầu. Nhớ ai mà khắc khoải? À ơi, Cái ngủ mày ngủ cho lâu Chị mày đi cấy đồng sâu Mưa giăng lắm đầu Biết chăng mưa có về phương ấy? Xua giọt sầu lay lay nỗi nhớ Kỷ niệm như là thơ Người nơi xa có chờ? À ơi... Góc vườn sóng sánh trăng cài Giếng thơm tóc thời con gái Ðâu như là mùa lá ải Khẽ khàng tỏa suốt đêm nay ?! Chân Dung Tuổi Mới Lớn 8/25/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com Mồ Côi Phạm Thị Thúy Hằng (Lâm Ðồng) Ðánh máy: Quỳnh Lê Tôi theo Quyên về thăm nhà vào một buổi trưa nắng gay nắng gắt. Nắng đổ xuống đường nhựa những vũng loang loáng đến chói cả mắt. Chở tôi ngồi phía sau, Quyên vẫn đạp xe phăng phăng. Mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Những sợi tóc vàng hoe chẻ năm chẻ bảy bết vào lưng. Ðạp suốt hơn mười cây số đường nhựa, Quyên rẻ vào con đường đất đỏ dẫn vào đường ruộng. Trên mặt đường có một lớp đất mịn sẵn sàng hất tung lên mù mịt mỗi lần có gió thổi qua. Ðồng ruộng không một bóng cây che. Chỉ có nắng và nắng một màu vàng ruộm. Con đường bờ ruộng nhỏ xíu vừa đủ cho một người, tôi đi không quen nên mắt cứ phải dán chặt xuống chân, còn Quyên, tay dắt xe đạp, chân bước thoăn thoắt trong khi vẫn nhìn về phía bên kia quả đồi. Bao giờ về nhà, Quyên cũng vội vàng như vậy, phần vì nóng lòng muốn gặp người thân, phần vì thời gian của Quyên chưa đầy một buổi. Căn nhà nhỏ bé của Quyên nằm trên một mô đất cao như hòn đảo trơ vơ giữa mênh mông biển lúa. Từ đằng xa, thấy đứa em út đang lùa đàn vịt xuống cái ao trước nhà, Quyên cất tiếng gọi. Thằng bé đứng lại giữa dốc, nhận ra Quyên và tôi, nó nhảy cẫng và reo lên : - A ! chị Ba, chị Thanh ! Rồi nó quay ra ruộng, bắc hai bàn tay nhỏ xíu làm loa, mừng rỡ gọi : - Chị Hai ơi ! Chị Ba về nè ! Chị Hai tất tả bước lên từ đám ruộng hoe hoe vì cháy nắng. Quần chị xắn bên cao bên thấp để lộ đôi chân nhỏ nhắn bị phủ bùn. Tóc chị dài búi gọn phía sau, vài sợ tóc con lòa xòa trước trán, mồ hôi nhỏ thành giọt hai bên thái dương. - Mới về hả ? Có mệt không ? - Chị vừa hỏi vừa cầm nón quạt cho tụi tôi – Sao về trưa nắng vậy ? Quyên nheo mắt nhìn chị : - Bà chủ đóng cửa đi ăn đám cưới trên Ðà Lạt ! Chị đón lấy chiếc xe đạp từ tay Quyên : - Khi nào ra lại ? - Chiều chị à ! - Không ở đến mai được sao ? Quyên khẽ lắc đầu. Chị chớp chớp đôi mắt. - Thôi lên nhà đi, kẻo nắng. Chị cũng vô nấu cơm cho hai đứa ăn. Tôi biết chị Hai từ khi tôi mới chập chững biết đi. Ngày đó nhà tôi ở bên kia quả đồi. Lớn lên một chút, trưa nào tôi cũng trốn ngủ trưa lên sang chơi đồ hàng với chị và Quyên. Nhưng tôi gắn bó với đồng ruộng không lâu. Lên lớp năm, nhà tôi chuyển lên huyện và từ đó tôi không gặp chị em Quyên nữa. Bao nhiêu năm bận rộn học hành vui chơi nơi phố huyện, ký ức về một miền thơ ấu nơi đồng ruộng gần như phôi pha trong tôi. Cho đến một ngày, tôi gặp lại Quyên trong cửa hành tạp hóa : dáng gầy gò, làn da ngâm và mái tóc dài vàng hoe khiến tôi lúc đầu không nhận ra. Bấy giờ tôi mới biết Quyên đã nghỉ học sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vì má Quyên đau nặng. Một năm sau, má Quyên đi theo ba Quyên vì căn bệnh tim quái ác, để lại bốn chị em. Năm ấy chị Hai vừa tròn mười bảy tuổi. Cũng từ ngày ấy, chị xắn quần, búi tóc thay má làm lụng, chăm sóc các em. Không bà con, không thân thích. Bao lo toan đè nặng lên hai vai, khiến chị như già trước tuổi. Quyên muốn phụ giúp chị, muốn hai đứa em trai được học hành đàng hoàng nên theo lời giới thiệu của người quen, Quyên ra huyện phụ bán hàng cho một cửa hàng tạp hóa. Gần một năm nay, mỗi lần về thăm nhà, Quyên đều sang tôi mượn xe đạp và không lần nào tôi không đi cùng Quyên về. * Chân Dung Tuổi Mới Lớn Page 1 of 2 9/20/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com Chị Hai, Quyên và tôi theo nhau lên con dốc dẫn vào nhà. Quyên vừa đi vừa hỏi: - Thằng Tư đâu rồi chị ? Chị quệt mồ hôi trên trán : - Hôm nay nó đi làm cỏ cho ruộng bà Hảo, đồng trên lận nên trưa không về ăn cơm. Thằng Út vội vàng lùa vịt xuống ao rồi chạy ngay lên níu áo Quyên tíu tít : - Chị Ba có quà cho em không ? Chị Ba có mua con chuột không ? Quyên vuốt mái tóc bết mồ hôi của nó : - Chị chưa thấy người ta bán. Khi nào có, chị mua cho. Thằng bé khóc làm nũng : - Em không chịu ! Chị Ba hứa rồi mà ! Bắt đền con chuột cho em ! Tôi đưa mắt nhìn Quyên. Quyên giải thích : - Hôm bữa, nó thấy con mèo ăn con chuột nên nó khóc rồi bắt đền ! Tôi nhìn thằng bé, mỉm cười : - Thôi lần sau về, chị Thanh mua cho em, chịu không ? Nó phụng phịu : - Chị nhớ mua nghen ! Tôi gật đầu. Nắng vẫn hừng hực trên mái tôn. Bữa cơm trưa chỉ có bốn chị em với tô canh rau dền và cát trứng vịt luộc dầm mắm. Chị Hai chép miệng : - Trời nắng quá ! Rau rang cũng trụi hết. Ruộng thì cứng ngắt cứng ngơ, một mình chị làm cỏ ba ngày nay còn chưa xong ! - Rồi chị vừa múc canh cho thằng Út vừa kể - thằng Tư giỏi lắm ! Từ nghỉ hè đến nay đi làm suốt, ai kêu gì làm nấy. Thằng Út vừa nhai cơm vừa bệu bạo : - Anh Tư nhắc chị Ba hoài ! Quyên đặt chén cơm xuống bàn, mắt đã rân rấn nước : - Gọi nó về được không chị Hai ? Chị thở dài : - Ði làm cho người ta chớ có phải cho nhà mình đâu ! Tôi ái ngại nhìn Quyên : - Hay lát nữa mình lên tìm nó ! Chị xua tay : - Thôi đừng ! Bà Hảo khó tính lắm ! Bả không thích đâu ! Lần sau vậy… Bữa cơm thật buồn vì thiếu thằng Tư. Thằng Út vẫn ngoan ngoãn và cơm, một hạt rơi ra mâm, nó cũng nhặt cho vào miệng. Ăn cơm xong, tôi và Quyên gom chén bát ra lu rửa. chị Hai dọn nhà, treo võng ru thằng Út ngủ. Tiếng chị ngọt ngào : “Ầu ơ… gió đưa ra thương cha nhớ mẹ Gió đưa về thương kẻ mồ côi… Mồ côi tội lắm ai ơi! Ðói cơm không ai đỡ, lỡ lời không ai bênh Ầu ơ…” Không biết chị Hai vì cố ý hay vì chỉ thuộc mỗi một bài mà lần nào ru thằng Út ngủ, chị cũng hát bài đó. Có lẽ đó là bài mà khi còn sống, má Quyên hay hát ru chị em Quyên. Tôi thấy Quyên ngồi lặng im, hai bờ vai khẽ run run và bất chợt, Quyên òa lên nức nở. Ngoài kia, nắng trưa long lanh soi trong chậu nước, vô tình và bỏng rát. Tiếng chị Hai vẫn đong đưa… gió đưa ra thương cha nhớ mẹ… P.T.T.H Chân Dung Tuổi Mới Lớn Page 2 of 2 9/20/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com TUỔI MƯỜI BẢY VÀ CHUYỆN… “CÓ ĐUÔI”! Chu Nguyễn Nhật Quỳnh (Bút nhóm Vòm Me Xanh) Đánh máy: ConGáiMột Tít Tít--Tít Tít--Tít Tít.... Chi quơ tay với cái đồng hồ báo thức đang reng inh ỏi, lần mò bật nút tắt rồi đặt úp lên ngực... Buồn ngủ quá... Hôm nay là ngày thứ Hai, là ngày đầu tuần. Một tuần mới bắt đầu với những công việc đang chờ Chi trước mặt. Trong tuần này Chi có bài kiểm tra Toán một tiết, hai bài kiểm tra 15 phút, môn Lý và Sinh, một bài Tập Làm Văn. Một lốc bài tập giải thích thầy cho hôm thứ bảy Chi chưa làm hết, hôm nay lại có thêm tiết Toán, thế nào thầy cũng gọi lên sửa bài. Chi lăn mình trên giường, lười biếng không muốn xuống đất. Có tiếng mẹ gọi lớn dưới nhà: "Dậy đi học Chi ơi! Hôm nay phải đi sớm chào cờ nữa đó con!" Đúng rồi, hôm nay có tiết chào cờ, Chi lại ở trong dàn đồng ca của trường. Nhưng có thiếu Chi thì cũng đâu có sao đâu, dàn đồng ca tới hai mươi mấy đứa. Tiếng mẹ quát to hơn:" Chi, dậy chưa?" Mẹ chắc giận rồi. Chi uể oải tung chăn gối leo xuống đất, mắt nhắm mắt mở vào toa-let. Hai phút đánh răng, bốn phút rữa mặt, một phút chải lại mái tóc và ba phút mặc áo dài. Chi tự cười thầm khi nhìn mình trong gương. Một đứa con gái mười bảy tuổi chưa-có-đuôi, thì chỉ mất 15 phút làm vệ sinh cá nhân và thay đồ đi học buổi sáng, điều đó đúng không nhỉ? Giá mà cái gương biết nói, có thể nó sẻ phán cho Chi biết. Tay xách cặp, tay vén tà, Chi nhảy bật ba xuống đất. Mẹ đang làm ốp-la, cái món mà Chi ngán đến tận cổ, sáng hôm nào cũng phải ăn "Mẹ ơi, cho con ăn món khác được không?". Mẹ trả lời có vẻ rất lạc đề: "Con làm bài xong hết chưa? tối qua mẹ thấy tập vở còn mở toang trên bàn mà con đã đi ngủ rồi". Chi vít miếng trứng phủ lên bánh mì, ậm ử: "Con quên dọn thôi mà". Mẹ biết Chi học hành lơ mơ thì không yên. Chi không dám nói năng nhiều, ăn vội điểm tâm rồi tót lên xe đạp đi học. Kim đồng hồ nhít lên số bảy một chút mà Chi còn mải miết đạp trên đường. Hôm nay xem như trể rồi. Ngày đầu tuần "mở hàng "với bài kiểm điểm thì xui cả tuần cho xem. Chi chép miệng, guồng chân cố gắng đạp nhanh hơn. Vừa gởi xe vào bãi thì xa xa đã thấy hai tên sao đỏ đáng ghét án ngữ ngay cổng. Chi làm mặt lạnh và xông xông bước vào vì Chi biết hai thằng nhóc này có thể thấy mặt Chi " ngầu" mà không dám ghi tên. Hai ông tướng học lớp mười mà. Phải lợi dụng thời... cơ ăn hiếp chứ. Thằng nhóc đầu tiên có vẻ dè dặn, ngó Chi láo liên, tay cầm bút, tay cầm bút mà không dám gọi chị một tiếng. Chi cười thầm trong bụng. Nhưng hớn hở chưa đựoc năm giây thì bị thằng nhóc thứ hai réo lại. Cái thằng đáng ghét chưa từng thấy, nó không cầm theo thứ gì, chỉ chấp tay đủng đỉng: "11A8-03, giờ ra chơi xuống phòng giám thị mang theo bảng kiểm điểm nha chị". Tức không chịu đựoc, con nít bây giờ không biết lớn nhỏ gì cả. Chi nhìn đồng hồ. Bảy giờ mười tám phút. Lòng khắp khởi mừng. Dù sao cũng gỡ gạc chút chút. Tiết đầu là tiết Toán, thầy sẻ bắt một vài đứa nộp tập kiểm tra bài về nhà. Những việc này diển ra trong khỏang mười phút đầu, có nghĩa Chi thóat. Khi đã định vị trong lớp, nháy mắt thăm dò nhỏ Ngọc ngồi bên cạnh, biết chắc mọi việc xảy ra theo dự kiến, Chi an tâm thở phào nhẹ nhỏm. Trên bảng thầy đang giảng bài mới, Chi lật tập ra ghi ghi chép chép, ra chiêu chăm chú lắm. Tiếng chuông reng reng. Hai tiết học trôi qua diệu dàng, êm thắm. Chợt Chi nghe tiếng thầy gọi:" Bích Chi, em nộp tập ngay cho thầy, em chưa có điểm miệng". Không còn gì hơn hai chữ" xui xẻo" để miêu tả hoàn cảnh lúc này nữa. Chi thất thểu mang tập lên, thất thểu về chổ ngồi, chuẩn bị "bảo tố" cho những ngày tới. Nhỏ Ngọc ngồi bên cạnh chắc lưỡi: "Chi ơi, chắc mày làm gì ác rồi. Nên mới đầu năm mà được trời "ban" nhiều vậy!" "Nói bậy không hà". Tao có làm gì đâu". Chi tiu nghĩu chống tay nhìn sang con nhỏ Ngọc. A, hôm nay Ngọc đeo một chiếc vòng pha lê màu xanh dương. Những hạt pha lê nhỏ lấp lánh sáng. Đẹp thật. Chi chụp ngay cổ tay nhỏ điệu đàng lắc lắc, xúyt xoa: " Mới mua hả? đẹp quá!" "Đâu có, của Truyện ngắn Page 1 of 3 6/30/2003 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com người khác tặng đó!" Nhỏ Ngọc cười tủm tỉm... thấy mà ghét. "Người khác" đó là thằng Khoa, học lớp kế bên chứ ai. Sáng nào hai đứa cũng đứng rủ rỉ ngoài hành lang, cả lớp đều biết. Chi chống cầm tư lự. Giống như Ngọc cũng sướng ghê. Có đối tượng như vậy hèn chi hôm nào nó cũng tới trường sớm. Mặt mầy lúc nào cũng tươi tỉnh, xinh xắn, tóc tai điệu đàng, cứ năm ba hôm là thấy một cái kẹp mới. Thỉnh thỏang Chi còn phát hiện trong cặp của Ngọc còn có tấm thiệp, cuốn sổ... và bây giờ là chiếc vòng pha lê xinh xắn. Nếu muốn, Chi về nhà xin mẹ tiền là cũng có ngay một chiếc vòng, nhiều khi còn xinh hơn đó nữa, vì Chi có mắt thẩm mỹ. Nhưng mà ...Chi thích có ai tặng giống như Ngọc kia. Dù xấu, dù đẹp cũng thấy vui vui. Chi mười bảy tuổi rồi chứ bộ, không có ai chú ý đến mình, buồn biết mấy. Chi bấm tay Ngọc: "Tao muốn có "người khác" giống như mày!" Ngọc tròn mắt. "Cho bớt xui và yêu đời hơn. Dạo này tao chán quá" Ngọc cắn môi. Có thể nó chưa thấy ai lạ lùng như Chi chăng? Nhưng Ngọc vốn là nhỏ bạn nhiệt tình. Sau một hồi suy nghĩ, nó "A" thật to. "Chi, chiều nay qua nhà tao, tao sẻ giúp mày". "Mày giúp sao?" " Qua đi rồi biết". Chi gật đầu cái rụp. Biết tính nó hay úp úp , mở mở, Chi chẳng buồn hỏi thăm thêm, cứ để chiều nay xem. Hai giờ rưỡi trưa, trên đường Cao Thắng, có một cô bé mười bảy tuổi đang hì hục đạp xe dưới cái nắng chói chang. Chắc là Chi điên thật rồi. Trưa trờ trưa trật thế mà lại long nhong ngoài đường vì một lý do nghĩ lại thấy vô lý cực kỳ. Không biết Ngọc sẻ giúp Chi bằng cách nào nữa. Chuyện kiếm người nào để ý đến mình đâu có dể như ăn một trái xoài hay uống một ly xí muội đâu. Nhưng mà thôi, dù sao Chi cũng đến nhà Ngọc rồi. Theo Ngọc vào phòng, Chi ngồi phịch xuống giường, nhăn nhó: "Chút nữa tao thành "heo quay" rồi đó! Nắng chang chang ngoài kia kìa." Nhìn quanh quất trong phòng Ngọc chỉ có cái computer đang chạy. Chi giật mình: "Cách của mày là chat trên mạng hả?" "Ừa! chat giờ này đông lắm, tha hồ cho mày chọn lựa “người khác”. Kéo ghế qua đây mau!" Chi lật đật kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh. Nhìn Ngọc thao tác gọn gàng và nhanh chóng vào một chat room khá nhiều nick. Thử xem... Chi chọn nick "Anh vui tính", gõ chữ "hello!" Sau một hồi hỏi thăm và xưng tên tuổi. Chi biết "anh vui tính" lớn hơn mình một tuổi, tên Tân, học ở trường nào lạ hoắc. Sắp thi đại học đến nơi rồi, không biết sao "anh vui tính" tài ba quá. Vì theo lời anh, anh lên mạng từ sáng đến giờ, vừa chat vừa ôn thi Đại học bằng cách luyện thi trên mạng. Anh tự nhiên "tâm sự" với Chi anh chưa một lần có bạn gái. Chi không biết nên tin hay không, cũng kể lể là mình chưa có ai. Nhưng chat thêm một chút nữa là lại bảo mình muốn có bạn gái(!). "Tiêu chuẩn" của anh rất đơn giản, chỉ cần bạn gái dể thưong, hơi giống người mẫu, hiền lành, có chút học thức, và... có tiền. Anh hỏi Chi có muốn làm bạn gái của anh hay không, nếu có đầy đủ các tiêu chuẩn trên thì mail cho anh. Chi nhìn Ngọc: "Tắt được chưa mày?" Ngọc cuời rũ người. "Hôm nay mày bi sao quả tạ chiếu hả Chi?" Sáng nay xui chưa đủ, hai giờ trưa nắng chang chang gặp một gả "không bình thường" nữa. Chi toan thoát khỏi chatroom. Ngọc đưa cho Chi ly nước lạnh, vừa nói vừa cười: "Uống cho hạ hỏa nè! Thử đứa khác đi!" Chi rà con chuột trên danh sách các nick, phân vân không biết chọn nick nào. À, có nick muốn chat với Chi. Nick" SANHDIEU". Chi click vào room cá nhân của "SANHDIEU" " Chào BChi, chat nha!" Sao “SANHDIEU” gọi đúng tên vậy kia, không lẻ nó quen Chi? May quá, không phải. Chỉ vì Chi đặt nick của mình là "BChi" mà quên mất. "SANHDIEU" cũng mười bảy tuối, học trường K.T. Rút kinh nghiệm gả "anhvuitính" Chi không kể chuyện bạn trai-bạn gái ngay mà bắt đầu từ đề tài âm nhạc. Chi thích pop với N`Sync, Britney, S Club,... "SANHDIEU" cũng vậy. Chi thích xem phim Hàn Quốc, "SANHDIEU" cũng vậy. Chi thích khoai tây chiên với Pepsi, "SANHDIEU"...y chang. Lần này chính hắn đề cập tới chuyện "người khác". "SANHDIEU" hỏi Chi đã có "ai" chưa. Sao hắn và Chi giống nhau quá. Hay... là... Chi vẽ hình mặt người cười hơi mắc cỡ. "SANHDIEU" rối rít khen "Dể thương quá, chắc BChi dể thương lắm". Chi quay sang Ngọc: "Ê! Tao dể thương không?" "Xấu ỉn, hihihi...". Chi nhéo Ngọc mấy cái đau thật đau, rồi vớ lấy cái gương. Đâu coi... Da hơi Truyện ngắn Page 2 of 3 6/30/2003 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn