Xem mẫu
- Để có một nền kinh tế thông minh và
điềm đạm
Một vành đai nhỏ bé, “nghẹt thở”
Buổi sáng, từ nhà ở Gò Vấp đến trung tâm Sài Gòn làm việc, tôi thấy mình
chuyển hóa qua bốn tầng thế giới. Chuyện đơn giản đầu tiên là quà sáng, nếu
kêu một tô bún bò của bà Tám đầu hẻm thì chỉ mất 20.000 đồng.
Nếu dừng gần Phú Nhuận ăn mì, giá đã 35.000 đồng. Nếu đến Phở Dậu quận
3, giá tận 65.000 đồng. Lên đến tiệm mì Nam Lợi đường Hàm Nghi, bữa
sáng của tôi sẽ là 80.000 đồng. Một phần quà sáng từ Gò Vấp, qua Phú
Nhuận, đến quận 3 và quận 1 đã chuyển hóa qua bốn mức giá và tăng lên
gấp bốn lần.
Lại nữa, do yêu cầu công việc phải gặp gỡ, bàn bạc với người của các đối tác
nước ngoài hay của các công ty lớn, nên vừa gửi xe máy vào bãi là tôi được
nhảy lên xe Lexus đời mới bọc da thơm phức, họp hành ở các khu văn
phòng sang trọng mát lạnh điều hòa, bao quanh là đường sá nhìn như nước
ngoài, cà phê bàn việc ở tiệm Mojo thuộc khách sạn Sheraton, giá mỗi ly
thức uống ít nhất 100.000 đồng, lại đi ăn trưa tại Park Hyatt, có khi là một
phần steak bò Kobe giá 70 đôla (khoảng 1,5 triệu đồng)...
Thế rồi chiều về lại tà tà xe máy ghé quán bún chả gần Tân Sơn Nhất làm
một suất 25.000 đồng bên cạnh một anh công nhân vừa tan tầm... Tôi nhận
- ra rằng mình thường xuyên trải qua cách sống của các tầng lớp khác nhau,
có thể nói giai tầng của tôi chuyển đổi đến hai, ba lần trong ngày.
Và cũng nhờ các chuyển động “xuyên giai tầng” ấy, tôi nhận ra mình không
giàu như mình vừa được sống, và toàn bộ cái thị trường cao cấp của xứ mình
thật ra rất nhỏ bé, chỉ là một vành đai thượng lưu cạnh tranh nghẹt thở nằm ở
vài phường trong quận 1, sau đó là các vành đai khác với giá trị giật cấp
xuống rất nhanh, để tiến ra ngoại thành, nơi mỗi buổi chiều tan tầm nhìn các
em công nhân dáng người “thấp nhỏ đồng hạng” đi kiếm vài bó rau rẻ cho
bữa ăn chiều mà xót cả lòng.
Hiện tượng phân hóa mạnh như thế ở các mảng thị trường vốn đã nhỏ bé,
các đứt gãy lớn trong sức mua... sẽ làm giảm khả năng phát triển mạnh của
thương mại, dịch vụ và sản xuất. Hãy để ý, các chuỗi thương hiệu lớn hiện
chỉ có thể quẩn quanh trong vành đai trung tâm với chục cửa hàng là hết
“không gian sinh tồn”, bước ra khỏi vành đai đó sức mua giảm sút và khó
mà tồn tại nổi. Ngược lại, ở các vành đai ngoại biên có không ít sản phẩm tốt
nhưng chẳng thể nào đủ tiền trả chi phí mặt bằng để chen vào vành đai trung
tâm, làm hạn chế sức bành trướng của thương hiệu nội.
Mà cả đất nước Việt Nam nói không ngoa chỉ có hai vành đai thượng lưu
nhỏ xíu như vậy nằm ở Sài Gòn và Hà Nội, ngoài ra chẳng có một đô thị nào
đạt được sức mua cao cấp tương tự. Vậy thì khó có thể nói chúng ta đã đạt
được mức của một thị trường trung lưu chứ nói gì đến hai chữ xa hoa.
Tự mình rơi vào ảo ảnh PR
- Chúng ta đều biết tâm lý xa hoa trong xã hội phần lớn xuất hiện từ cách tạo
nhu cầu, tạo thị trường của các nhà kinh doanh. Điển hình nhất là thử phân
tích cơ cấu giá thành của một chai nước hoa.
Nếu một chai nước hoa diễm tình và quý phái kiểu Ý có giá 100 đôla thì giá
của thứ nước hoa bên trong chỉ là 30 đôla, giá của thiết kế cái chai và bao bì
thật sexy là 20 đôla, còn lại là tiền thuê quảng cáo, PR, thuê những nữ diễn
viên thật gợi tình, mắt nhắm hờ, môi mọng đỏ, đứng bên chiếc Audi màu
champagne trên đường phố cổ kính của nước Ý..., tất cả như một khối cầu
thèm khát rực lửa khi những hơi nước hoa đầu tiên đụng vào cơ thể nàng.
Xem thế, 100 đôla là giá phải trả cho một đam mê, một sự xa hoa, một ảo
ảnh về nhan sắc.
Kinh doanh nhà cửa cũng vậy, đó là bán một giấc mơ. Nhà phát triển địa ốc
thời gian qua đã không bán một căn nhà như một nhu cầu sống cấp thiết, bán
“cái ăn, chốn ở”, mà họ đã đi rất xa vào một ảo ảnh. Trong số các nhà địa ốc
mà tôi được biết, ít ai nghĩ đến việc xây một ngôi nhà cơ bản nhưng tận
dụng các không gian thật khéo léo, thông minh để sống tốt trong một diện
tích nhỏ, thuận hướng gió, nhiều ánh sáng, tiết kiệm điện năng...
nguon tai.lieu . vn