Xem mẫu
- Vài chỉ dẫn để viết tin phát
thanh-truyền hình
Có một thực tế là nhiều phóng viên phát thanh-truyền hình viết
bài như thể cho báo in. Việc "nhét" thêm vài đoạn âm thanh, hình
ảnh vào bài, rồi có một đoạn phóng viên cầm micro tự nói không
có nghĩa là đã biết làm một cái tin tiêu chuẩn cho loại hình báo
chí này.
Viết câu ngắn và sử dụng cấu trúc câu chủ ngữ-động từ-tân
ngữ.
- Chỉ dùng một ý cho một câu.
Sử dụng động từ mạnh, chỉ sử dụng tính từ, phó từ khi cần
thiết.
Cố gắng sử dụng thì hiện tại để tạo ra tác động và tính kịp
thời của câu chuyện.
Tránh dùng những từ phức tạp mà người bình thường
không hiểu. Tránh dùng những từ ngữ chính thống mà các
quan chức chính phủ và các chuyên gia kỹ thuật ưa dùng.
Nên sử dụng những từ ngữ thông dụng và cách diễn đạt
thoải mái mà mình và bạn bè thường dùng hằng ngày.
Nói chung nên bắt đầu câu với nguồn tin. (Tin-bài trên báo in
bằng tiếng nước ngoài thường để nguồn ở cuối câu lead,
còn trong tin-bài tiếng Việt lại thường để ở đầu câu thứ hai
để tránh bị loãng thông tin ở lead).
- Đưa những từ quan trọng nhất lên đầu câu. Đừng nói
"Những thay đổi về vấn đề đất đai đang gây khó khăn cho
những người nông dân" mà hãy nói là "Việc trồng lương
thực giờ đây trở nên khó khăn hơn đối với người dân vì sự
thay đổi về vấn đề đất đai."
Rút ngắn chức danh của người và tên của cơ quan nếu quá
dài. Thay vì nói "Giám đốc Vụ xuất khẩu Cục Hải quan" thì
chỉ nói đơn giản là "quan chức hải quan." Khán thính giả
không cần nghe đầy đủ chức danh (một giải pháp thay thế
đối với truyền hình là chạy chữ trên màn hình).
Hãy xem phần mào đầu một bản tin của đài truyền hình ở
Mianma:
Thiếu tướng Sein Htwa, Bộ trưởng Phúc lợi Xã hội, Cứu trợ và
- Tái định cư đã tiếp một phái đoàn của Phái bộ xác nhận dự án
ASEAN-Ôxtrâylia về xóa bỏ buôn bán người ở khu vực Đông
Nam Á, do Tiến sĩ Michael Dalton dẫn đầu ở Pyaysaung, tại
Khách sạn Hoàng gia Mya Yeik Nyo vào lúc 18h30 (giờ địa
phương).
Phần mào đầu này thật dài và rắc rối với ba cái tên và những
thuật ngữ mà ít người hiểu. Vậy cái gì là tin ở đây? Chỉ là một
cuộc gặp. Vậy họ bàn về cái gì? Họ có nhất trí làm việc gì đó
không? Tổ chức này là tổ chức gì và vì sao họ lại tới thăm
Mianma? Tất cả những điều đó khán thính giả đều không được
biết.
Đoạn thứ hai của tin đó lại liệt kê tên và chức danh rất dài của
- bảy quan chức mà vị tướng đó tiếp trong bữa cơm tối. Đoạn thứ
ba liệt kê hai quan chức với nhiều nơi mà đoàn đã tới thăm.
Làm sao mà khán thính giả hiểu hết những điều đó!
Hãy xem ví dụ ở đây về cách viết lại một bản tin cho báo in thành
một bản tin phát sóng như thế nào./.
Phóng viên phát thanh-truyền hình đương
nhiên cũng phải theo những nguyên tắc cơ
bản của báo chí, nhưng rõ ràng có sự khác
biệt quan trọng giữa báo in với báo nói và
báo hình (nếu không thì người ta đã chẳng
dùng những tên gọi khác nhau như thế).
- Phóng viên báo in dùng câu chữ để vẽ nên một bức tranh về hiện
trường xảy ra sự kiện. Phóng viên phát thanh-truyền hình thì nói
với khán thính giả. Họ sử dụng băng âm thanh hoặc hình ảnh về
những sự kiện tin để khán thính giả có thể nghe hoặc nhìn trực
tiếp sự kiện, và phóng viên báo nói, báo hình giỏi thì không bao
giờ miêu tả đoạn băng ghi âm, bức ảnh hay đoạn video đó. Họ
chỉ giúp khán giả hiểu rõ chúng.
Phải rõ ràng vì chỉ có một cơ hội
Độc giả báo in có thể dành nhiều thời gian để đọc tờ báo - họ có
thể đọc lại tới lần thứ hai, thứ ba. Nhưng khán thính giả của đài
phát thanh hay truyền hình thì không làm được như vậy. Họ chỉ
có một lần để nghe câu chuyện (trừ phi theo dõi chương trình
- phát lại hoặc theo dõi qua Internet). Hầu hết các bản tin của đài
đều ngắn. Phóng viên phát thanh-truyền hình ít có thời gian để kể
câu chuyện của mình.
Khi người ta cầm tờ
báo lên, họ biết là
đang đọc tin của
ngày hôm qua.
Nhưng khi người ta
mở đài hay tivi thì
muốn tìm hiểu về
thông tin mới nhất,
cái gì xảy ra ngày
hôm đó, thậm chí
- Theo cuốn "Cẩm nang viết tin" của Peter vào giờ đó.
Eng và Jeff Hodson, phóng viên phát thanh-
truyền hình phải rõ ràng, súc tích và khắt khe hơn so với phóng
viên báo in. Nên dùng ngôn ngữ bình thường và theo một phong
cách thoải mái, tốt nhất là như hội thoại. Hãy sử dụng những câu
đơn giản và trực tiếp. Câu nọ phải nối với câu kia, cứ như là mình
đang nói chuyện với ai đó. Làm sao để người nghe hiểu được
đầy đủ câu chuyện ngay từ lần nghe đầu tiên.
Chỉ chọn những thông tin quan trọng nhất từ tài liệu, một cuộc
họp báo hoặc lấy chủ đề chính từ nhiều sự kiện phức tạp. Trình
bày thông tin chính hay chủ đề chính này trong một hoặc hai câu
của bài. Làm như vậy thì thính giả sẽ hiểu ngay lý do vì sao câu
chuyện lại quan trọng hoặc thú vị và họ sẽ tiếp tục nghe.
- Không cần phải tập trung quá nhiều vào bối cảnh và các chi tiết,
ví dụ như tuổi tác, địa chỉ, con số như vẫn thường thấy ở tin, bài
trên báo in. Những thông tin đó sẽ chỉ làm cho tin phát sóng quá
dài và phức tạp.
V
Khi người ta cầm tờ báo lên, họ biết là đang đọc tin của ngày
hôm qua. Nhưng khi người ta mở đài hay tivi thì muốn tìm hiểu về
thông tin mới nhất, cái gì xảy ra ngày hôm đó, thậm chí vào giờ
đó. Cho nên phóng viên phát thanh-truyền hình cần tập trung vào
những diễn biến gần đây nhất và cố gắng càng nhiều thông tin về
- thời điểm hiện tại càng tốt.
Có lẽ đây là điểm yếu nhất của các bản tin thời sự trên phát
thanh-truyền hình Việt Nam. Cái gọi là tin sớm nhất thì cũng là về
sự kiện đã xảy ra buổi sáng, buổi chiều, hoặc may lắm là một vài
giờ trước đó, trong khi những chương trình ca nhạc, giao lưu chả
cần thiết phải trực tiếp thì lại thường xuyên được truyền trực tiếp.
nguon tai.lieu . vn