Xem mẫu
- NHỮNG VỤ BÊ BỐI
CỦ A C Á C NGÔI SAO
D IỄN VIÊN H À I
TRỎ THÀNH V Ậ T H Y SINH
CÙA h Óllyw o o d
Aerbake là một trong những diễn viên hài nổi
tiếng nhất trong thời đại phim câm. Năm 1921,
Aerbake đă bị tố cáo cưõng hiếp nữ diễn viên
Virginia Rapp, vụ tai tiếng này đã trỏ thành chủ
đề nóng trên khắp đầu đường cuối phố.
Aerbake thời gian đầu chĩ là một diễn viên
thòi vụ trong các vỏ hài kịch của Mike Sennett,
th ù lao mỗi ngày chỉ có 5 đô la. Sự biểu diễn của
anh đã nhận được sự đón chào nồng nhiệt của
công chúng, những vỏ hài kịch của anh thậm chí
còn được đóng cả phim. Sau này hình ảnh hài
hước và tài diễn xuâ't của anh đã đưa anh trỏ
thành một trong những diễn viên có giá cao n h ất
th ế giói. Các ông chủ sản xuất và các xưỏng phim
đều biết, Aerbake là một cây hái ra tiền. Aerbake
từ đó cũng b ắ t đầu một cuộc sống sa hoa. Anh ta
đã mua một căn hộ trị giá 250 nghìn USD tại Los
150
- Angeles, khi đó là năm 1920, và còn sử dụng hai
chiếc xe sang trọng.
Aerbake sắp xếp cuộc sống rất tốt. Ngay trước
ngày m ùng 1 tháng 5 năm 1921, anh ta đã hoàn
th àn h một bộ phim. Cuối tháng 8 năm 1921, anh
ta dự định tự lái xe đi du lịch, chiếc xe anh ta lái
là một chiếc xe của hãng BMW, trị giá lên đến
205 nghìn đô la, trên xe có bàn rượu và phòng vệ
sinh. Anh ta muốn tự lái chiếc xe mới này đến
San Prancisco nghỉ cuốỉ tuần. Nhưng anh ta
không thể ngò được rằng, khách sạn sang trọng
San Prancisco đă sớm không còn phòng đôi. Theo
thói quen, an h ta sẽ tổ chức các cuộc tụ họp tại
nơi đây, an h ta đặt hai thùng rượu cho buổi tụ
họp này.
Diễn viên hài kịch này nổi tiếng là ngưòi hào
phóng. Nghe nói Aerbake đến San Francisco, diễn
viên nghiệp dư Virginia Rip và ngưòi bạn đã từng
là kỹ nữ của cô ta là Del Monte cũng tìm cách
tham gia buổi hội. Trong buổi hội hôm đó, Rip đã
hỏi Aerbake liệu có thể cho cô ấy vay 2 nghìn đô
la, cô ta cần phải đi giải quyết hậu quả của cô ta
với ngưòi tìn h đạo diễn Henry Lerman. Aerbake
đã đáp ứng lòi yêu cầu của cô ta và hẹn cô ta cuối
tu ần sau đến tìm anh, nhưng Rip đã không đến.
Khi buổi tiệc diễn ra, Rip đã cảm thấy mệt nên
vào phòng của Aerbake để nghĩ. Do có một cuộc
hẹn, Aerbake cần tắm và thay quần áo, anh tiến
vào phòng ngủ và đóng cửa lại. Khi vào phòng tắm,
Aerbake p h át hiện bệnh của Virginia Rip đang xấu
151
- đi. Cô ta bắt đầu kêu gào và còn nói cô ta bị đau
bụng. Aerbake lập tức mỏ cửa để người khác vào,
nhìn thấy Virginia Rip đang kêu rấ t yếu ớt, đồng
thời đang giằng xé quần áo mình. Aerbake và bạn
của Rip là Del Monte sắp xếp một phòng. Del
Monte do uống quá nhiều nên mồm lúc nào cũng
chửi bới. Aerbake sắp xếp ổn thỏa cho họ mới thở
phào nhẹ nhõm. Anh ta thông báo cho chủ quán
rưỢu, tấ t cả tổn th ấ t do hai ngưòi phụ nữ này gây
ra anh ta sẽ chịu trách nhiệm.
ề »
Theo bác sĩ chăm sóc cho Rip phát hiện bệnh
của cô ta r ấ t nguy kịch. Rip đã được chuyển ngay
đến một bệnh viện tư nhân gần đó, đó là viện điều
đưõng Wakefield. Ngày thớ 2, ngày mùng 9 tháng
9 Virginia Rip đã qua đời.
Nhưng Del Monte là một phần tử đầu cơ. Cô ta
đã xuyên tạc sự th ậ t cho giói báo chí ỏ San
Prancisco, mỗi lần được phỏng vấn cô ta đểu thêm
th ắ t một chút, phóng đại lên một chút, Rõ ràng cô
ta muôn mượn sự kiện này để kiếm chác. Nghe
theo những lòi của Del Monte, một số tò báo nhỏ
bắt đầu công kích Aerbake.
“Thiếu nữ bị thương trong phòng của
Aerbake”, “Nữ diễn viên bị chết sau khi tụ tập tại
khách sạn”, “Aerbake dính vào sự kiện cái chết
đêm tụ tập”, xem xong những tò báo này, quần
chúng hết sức phẫn nộ. R ất nhiều đoàn thể phụ nữ
ở San Francisco đã áp dụng các hành động yêu cầu
đem Aerbake ra xét xử. Họ yêu cầu chính quyền
thành phố phải tiến hành điều tra, nhất định phải
152
- đưa ra được lòi giải thích cho sự kiện này. Ngày 10
tháng 9 nám đó, Aerbake đã bị bắt do bị nghi ngò
miỉu sát. Del Monte th ề rằng chính Aerbake đã
cưõng hiếp Vừginia Rip. Tại Bang California tội
cưdng hiếp dẫn đến chết ngưòi sẽ bị xử như tội
mưu sát.
Giới tin tức b ắ t đầu công kích Aerbake. Những
lời xuyên tạc và nhữ ng lòi bình luận liên quan đến
buổi tụ tập của Aerbake liên tiếp được đưa ra.
Quần chúng bắt đầu rấ t phẫn nộ.
Lượng báo bán ra táng lên chưa từng có, vụ xét
xử cũng được bắt đầu. Sĩ quan điều tra của San
Prancisco cũng đã có tuyên bô" chính thức, cho rằng
Rip chết do bị rách bàng quang. Đó là dấu tích để
lại trên cơ th ể cô ta khi Aerbake thực hiện cưõng
hiếp hoặc có ý đồ cưỡng hiếp. Aerbake vốh được
mọi ngưòi xem là anh chàng béo tốt bụng; nhưng
hiện giò lại bị xem như là một kẻ háo sắc, mọi
ngưòi đều xem anh ta như một kẻ nghiện rượu và
kẻ cưdng hiếp.
Nhà h á t hoàn mỹ không còn thấy anh ta biểu
diễn nữa, giới tôn giáo cũng bắt đầu lên tiếng chỉ
trích. Sau khi sự kiện xảy ra, tổ chức câ"m rưỢu bắt
đầu tiến hành điểu tra đổi vối loại rượu mà buổi tụ
tập của Aerbake sử dụng. Những người chịu trách
nhiệm sợ rặng Aerbake vì chuyện này mà thanh
bại đanh liệt nên bắt đầu yêu cầu bồi thường,
chuyện này thực sự là đòn công kích rất lớn đốì với
anh ta. Cuộc đòi của Aerbake đã chấm hết hoàn
toàn. Những lòi xuyên tạc xung quanh sự kiện này
153
- không ngừng được đưa ra, nó th ật đáng sỢ. Đến
nay vẫn còn có lòi nói tuyền truyển rằng Aerbake
sau khi uống rượu sẽ trỏ lên rấ t điên loạn, anh ta
đã dùng th ủ đoạn tàn ác của mình để cưdng hiếp
Virginia. Nhưng bốh lần bị thẩm vấn độc lập,
Aerbake vẫn được phán xét vô tội.
R ất lâu sau này, mọi người luôn chỉ trích điện
ảnh, vì nó đã Mỹ hóa những kẻ nghiện rượu và tội
phạm. R ất nhiều những kẻ nông cạn đã đem hết
tức giận cùa mình trú t lên ngưòi Aerbake. Anh ta
đã bị coi là ngưòi đại diện cho phương thức sống
tồi tệ của thiên đưòng Holl)rwood. Danh tiếng của
Aerbake bị m ất đi mãi mãi. Cuộc sống nghề
nghiệp và danh dự của Aerbake đã bị hủy hoại
trong chốc lát. Anh ta th ỉn h cầu “hãy cho tôi làm
việc đi”, “tôi có thể để mọi ngưòi thấy tôi cảm thấy
thỏa mái và vui vẻ.” Nhưng anh ta không có đưỢc
cơ hội như vậy.
Trong suốt 11 năm sau sự kiện Rip, anh ta đã
phải dùng cái tên giả Williams Goodrich để đạo
diễn phim, cuối cùng anh ta cũng được mòi tham
gia một loạt các vỏ hài kịch. Nhưng trưốc khi
những bộ phim do anh ta đạo điễn được công khai,
ngày 29 tháng 6 nám 1933 anh ta đã qua đòi do
bệnh tim, khi m ất hoàn cảnh của anh ta rấ t thê
thảm. Có thể nói, sau cuộc tụ tập tại khách sạn
San Prancisco năm 1921, sự nghiệp nghệ th u ật
của Aerbake coi như đã chấm dứt.
154
- X U N G Q U A N H C Á t CH ẾT
C Ù A M A R ỈLY N M O N R O E
Trên khắp th ế giới này dưòng như không còn
ai xa lạ vối cái tên Maril)Ti Monroe. Vào những
năm đầu thập niên 50 và 60, diễn viên nổi tiếng
Holljrwood xuất th ân từ một cô nhi viện này đã
từng là th ầ n tượng của hàng trăm hàng ngàn cô
gái yêu thích hư danh. Nhưng cái chết đột ngột của
cô vào năm 36 tuổi, đúng độ tuổi tài năng nỏ rộ đã
làm dư luận phải xôn sao.
Cô có th ân hình mảnh mai, tóc vàng, m ắt xanh
và đầy gỢi cảm... đó chính là những gì mà ngưòi ta
miêu tả về Marilyn Monroe. Marilyn Monroe là
một cô gái Mỹ bình thường, có ước mơ đẹp đẽ, xinh
đẹp lộng lẫy nhiừig lại xuất thân nghèo hèn.
MariljTi mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ cô bị mắc
bệnh tâm th ẩn nên từ nhồ cô đã phải sống trong cô
nhi viện. Từ khi còn bé Marilyn đã từng làm ngưòi
m ẫu khoả thân, chính điều này đã gây được sự chú
ý của các nhà làm phim. Marilyn không hiểu được
cuộc sống trụy lạc và thối nát của Holl3nvood nên
khi cô trỏ nên nổi tiếng, ngưòi con gái được m ệnh
danh là “nữ hoàng sexy” này càng khó lòng tự giải
thoát đưỢc mình.
Kích thích giác quan của công chúng là một
nguồn lợi béo bỏ của các tay làm phim sừng sỏ.
M arilyn đành phải bỏ qua tài náng diễn xuất có
đưỢc từ lớp đào tạo diễn viên Strassburger, trỏ
thành vật trao tay của các đạo diễn, các nhà làm
155
- phim và những nhà môi giới. Được tuyên truyền
quảng cáo khắp nơi bằng các hình chụp khêu gỢi,
dùng các hình ảnh hạ đẳng để lôi kéo khán giả,
một hình ảnh M arilyn xanh đỏ loè loẹt, giá vé
phim có Marilyn làm diễn viên chính không ngừng
phá kỷ lục. Marilyn đã trỏ thành cây hái ra tiền
của Holl5nvood.
Trong những ngày tháng tuổi trẻ tràn đầy ánh
hào quang của Marilyn, cô xuất hiện ỏ đâu thì ở đó
xuất hiện những tiếng hò reo cổ \ií. Diễn xuất của
Marilyn không phải không có gì đặc sắc, trước ống
kính máy quay, khí chất ngạo mạn hiếm có cùng
với thái độ đưa đẩy, một hình thể hoàn mỹ, lông
my cong tự nhiên, hàm răng trắng muốt và các
động tác thỉnh thoảng như trêu ghẹo đưa đẩy của
cô đã làm chết niê chết mệt vô số những ngưòi hâm
mộ. “Một cái quay đầu và mỉm cưòi như ngàn đoá
hoa tưdi đẹp nỏ rộ” của Marilyn đã làm khuynh
đảo bao người, các ông chủ Hollywood, thậm chí cả
giới chính trị của nưóc Mỹ, trong đó có cả Tổng
thống cũng coi M arilyn như thưỢng khách.
Vì theo đuổi lợi nhuận, nhiểu kẻ đã lợi dụng
sắc đẹp và xác th ịt của Marilyn. Trong khi
M arilyn muôn trỏ th àn h một ngôi sao nổi tiếng
cũng phải lợi dụng tiền bạc và danh tiếng của
ngưòi khác. Từ đó khiến cô rơi vào vòng xoáy
phiền não và đau khổ.
Marilyn tự dằn vặt bản th ân và đau khổ vì bản
th ân đã mâ't đi linh cảm nghệ thuật. Khi trả lời
phỏng vấn của một phóng viên tò tạp chí “Phụ nữ”,
156
- cô từng nói rằng: ‘Tôi không cố ý gây cưòi, nhưng
không thích bị ngưòi ta coi mình như đối tưỢng để
m ua vui, tôi muốh trỏ th àn h một nghệ sỹ, nhưng
dường như tôi đang đứng trên một tấm ván khống
lồ mà vẫn không hề có chỗ tựa vững chắc nào cả.”
“Tấm ván khổng lồ” ở đây chính là bức m àn đen
trùng điệp và th ế lực không chê Marilyn của
Hollywood. Marilyn cay đắng kể lại rằng: “Họ
muốn cô phải khóc, nhưng chỉ để cho cô rdi một
giọt nưốc mắt. Nếu cô khóc nhiểu hơn thì bị ngưồi
ta cho là một diễn viên đần độn, ngốic nghếch. Một
diễn viên không phải là cái máy khóc, nhưng bọn
họ lại coi cô như là cái máy khóc, một cái máy khóc
biết kiếm tiền.”
Áp lực về tinh thần khiến Marilyn thường
xuyên m ất ngủ, phải dùng thuốc an thần. Cô buộc
phải mòi bác 8ỹ tâm lý đến điều trị.
Nhưng thuốc và bác sỹ không chữa nổi tâm
bệnh cho Marilyn!
Nguồn gốc căn bệnh của cô là do lý tưỏng theo
đuổi khác quá xa so vói hiện thực cuộc sông. Cho
dù cô có nhảy múa cuồng loạn trên màn bạc, cố tỏ
ra vui vẻ nhưng trong cuộc sống riêng tư lại đầy
rẫy những trắc trỏ và bất hạnh. Đã nhiều lần cô
nói với cánh nhà báo: "ưốc muốh của tôi là một
ngưòi đàn ông, một cuộc hôn nhân, một mái â'm gia
đinh và những đứa con.” Nhưng ngay cả ưốc mơ
đơn giản mộc mạc được làm vợ làm mẹ mang đầy
chất nữ tính ấy cũng không được như ỷ. Marilyn
kết hôn 3 lần nhưng không lần nào có được một
157
- mái ấm như mong đợi, và càng không thể có con.
Khi cuộc hôn nhân ngắn ngủi lần thứ n h ất của cỗ
vối một thương nhân hải quân Jam e Dougherty đổ
vd, cô mói 17 tuổi. Năm 1954, cuộc hôn nhân lần
hai với vận động viên bóng chày Joe Dimagio lại
th ấ t bại, Marilyn không chịu nổi sự độc đoán của
Dimagio. Nám 1956, Marilyn kết hôn với nhà văn
nổi tiếng A thur Miller nhưng đến năm 1960 lại ly
dị một lần nữa với lý do tính cách không hợp.
Cô độc lẻ loi, sầu muộn tổn thương tinh thần,
Marilyn từng thổ lộ với ngưòi bạn thân, nhà thơ
Carl Stanbiirg khi hai ngưòi cùng nhau uống niợu
và nói chuyện phiếm: Ngưdi khác phụ mình nhiều
hơn mình phụ ngưòi.
Marilyn không còn muốn nổi tiếng nữa, mà cô
thích là con ngưòi bản thân ngày trước. Có một lần
Marilyn đem ảnh mình tặng cho ngưòi bạn gái,
một tâ'm ảnh trái ngưỢc hoàn toàn với các động tác
trên màn bạc, không phấn son, không hỏ đùi,
không hỏ ngực mà mặc một bộ áo ngủ, tóc để tự
nhiên, vẫn còn vẻ ngái ngủ buổi sáng sÓm. Marilyn
đề mấy chữ bên cạnh góc ảnh; “Bức ảnh mà tôi
thích nhất". Đó chính là tình cảrn chân thành tự
nhiên n h ất mà Marilyn bộc lộ.
■Rnh cảm chân th ậ t của M arilyn chỉ thỉnh
thoảng mới bộc lộ ra ngoài như vậy. Marilyn là
một ngưồi con gái có tình cảm mãnh liệt, sao
không có lúc cảm thấy đau khổ ?
Ngày 4 tháng 8 nàm 1962 là một ngày bi kịch
trong cuộc đòi đầy sóng gió của Marilyn.
158
- Trưâc đổ một thòi gian, có hai người không rõ
lai lịch nghe trộm những cuộc điện thoại của
Marilyn. Có tin cho rằng, Marilyn đã tiết lộ tin xấu
của một nhân vật quan trọng và còn tuyên bố
muốn tổ chức họp báo. Hiển nhiên, cô bị uy hiếp.
Cô đã từng nói qua rằng mình đã lập trưốc di chúc
để đề phòng bất trác.
Trưốc khi chết một ngày, Marilyn nói vói ngưòi
khác rằng: “Tôi chán ngán tấ t cả, chán làm vật
m ua vui cho mọi người.”
Vào buổi sáng một ngày cuối tuần, mọi ngưòi
còn nhìn thấy M arilyn m ặt mũi tươi như hoa.
Không ai có thể ngò được, đó là hình ảnh cuối cùng
trước phút lìa đòi của Marilyn.
Đêm ngày hôm đó, Marilyn chết tại nhà riêng
ở Los Angerles. Ngưồi chứng kiến hiện trưòng nói
rằng: M ặt cô úp xuống dưới, chăn tuột sang bên
cạnh, toàn thân không mặc quần áo. Trên thành
giưòng có một chai nhố đựng thuốc an thần, bên
trong lọ đẫ rỗng. Phía cảnh sát vầ cơ quan tư pháp
điều tra nguyên nhân cái chết của cồ đều cho rằng
cô đã uống hết 47 viên thuốc an thần và một lượng
lốn thuốc mê để tự sát.
Cái chết đột ngột của cô đã trở thành tít lớn
của h ầu hết các tò báo ỏ Mỷ trong ngày hôm sau:
Cái chết của ngôi sao diễm lệ một thdi.
Vậy th ì vì sao Marilyn chết? Điều đó làm cho
mọi ngưòi bàn tán xôn xao không ngớt. Có người
nói: Mariljm bị người ta mưu sát bởi vì cô có dính
159
- líu đến chính trị, cô nắm giữ một số bí m ật xâu của
những nhân vật có tiếng tăm và cả Tổng thống Mỹ.
Càn cứ của cácli nói này là dựa vào mốì quan
hệ đặc biệt của Marilyn với anh em nhà Kennedy.
Trong vưòn nhạc Madison, từng chùm quả
bóng bay không ngừng được thả lên tròi, tiếng
nhạc vang lên ồn ào, sôi động, náo nhiệt. Tổng
thống Mỹ và phu nhân xuất hiện trong rạp hát,
chủ trì buổi dạ tiệc này. Hôm đó là ngày 19 tháng
5 năm 1962, đúng ngày sinh n h ật thứ 45 của
Kennedy. Nhvrtig tâm điểm của buổi tiệc không
phải là Tổng thống oai nghiêm, không phải là hàng
trăm quan chức cấp cao mà là chò đợi sự xuất hiện
của siêu sao điện ảnh Marilyn!
Vào đầu năm đó, qua sự giới thiệu của Frank
Sinatra, Marilyn kết giao với Tổng thốhg đương
nhiệm. Anh hùng, mỹ nhân gặp n h au quá muộn,
vì vậy khi Tổng thống Kennedy mòi ngôi sao điện
ảnh này giúp vui cho bữa tiệc sinh n h ật ông thì cô
rấ t vui vẻ nhận lòi.
Lúc đó, khi Marilyn vừa bưốc đến th ì đèn các nơi
đột nhiên sáng choang, rèm được kéo lên, Marilyn đă
đến đúng hẹn, mình cưỡi trên lưng một con voi lớn,
lộng lẫy diễm lệ trong chiếc váy dài bó sát người, các
trang sức trên ngưòi toả sáng lấp lánh.
Cô bưốc lên bục cầm micro, khẽ chỉnh giọng và
bắt đầu cất tiếng h á t nho nhỏ: “Chúc mừng... sinh
nhật... vui vẻ”, tiếng vỗ tay không ngót từ bốn
phía, không khí buổi dạ tiệc đã đến cao trào.
160
- ĐÔI với bản thân Marilyn, cao trào nhất là
trong bữa tiệc chiêu đãi nhỏ do Arthur, một nhà
tài trỢ của Đảng Dân chủ tổ chức. Lần đầu tiên cô
gặp m ặt em trai Tổng thống Robert Kennedy. Sau
đó, hai ngưòi đã gặp nhau tại dinh thự của em trai
Tổng thống tại Los Angerles.
Một ngưòi bạn của Marilyn nói rằng đích thân
M arilyn đã nói với cô: “Robert Kennedy đã từng
đồng ý lấy M arilyn làm vđ". Nhưng ngưòi bạn này
tỏ th ái độ hoài nghi: “Lẽ nào Robert Kennedy vì
một ngôi sao xinh đẹp mà vứt bỏ sự nghiệp chính
trị của bản thân?”.
Sau đó Robert Kennedy hôl hận, phủ nhận lời
hứa hôn, nhưng bản thân Marilyn có một quyển
n h ật ký, sau này không hiểu vì nguyên nhân gì
không thấy quyển nhật ký đó nữa. Vì vậy có khả
năng mục đích mưu sát là để diệt khẩu, làm cô
vĩnh viễn im lặng không nói đưỢc gì.
Phía quan chức nói, Marilyn tự sát nhưng công
chúng lại cho rằng cô bị mưu sát, hai bên tranh
luận suốt 20 năm . Tờ báo “Hoàn cầu” của Los
Angerles đưa tin vối tiêu đề gây xôn xao dư luận.
Một nhân viên trước đây từng làm nhân viên xe
cứu hộ đã th u ật lại: “Lúc đó, khi tôi tìm biện pháp
cứu sống cô ấy đang bị hôn mê do dùng thuốc quá
liều thì bị một “bác sỹ” đẩy sang một bên. Vị “bác
s ỹ ’ này đã tiêm một loại thuốc lạ vào tim cô ấy. ”
Những ngưòi thân của Marilyn Monroe dưòng
như không ai tin hay thừa nhận người mà họ yêu
quý lại tự tìm đến cái chết như vậy. Ai tỏ chút hoài
161
- nghi sẽ càng làm họ thêm phần đau khổ, còn công
ty bảo hiểm vì lợi ích của mình luôn luận chứng
rằng cô đã tự sát.
“Uỷ ban tự sát” đã kiểm tra sự th ật vấn đề này
nhằm đưa cục diện tranh luận không ngớt đến hồi
kết thúc. Đáng tiếc, đó chỉ là lòi nói suông, tình
hình thực chất không phải như vậy. Lý đo rấ t đơn
giản; Uỷ ban này vì muổh cổ vũ khích lệ những
ngưồi được phỏng vấn nói thoả thích những điều
họ muốn nói, kể cả cỏ can thiệp vào cuộc sống
riêng tư của ngưòi khác nên đã hứa giữ bí mật
những lòi khai. Do đó những ý kiến của ư ỷ ban
điều tra ghi chép lại được coi là cơ mật, chĩ lưu
truyền trong nội bộ. u ỷ ban tích cực điều tra và
kết luận cô chết vì tự sát. Kết luận này đưỢc ghi
trong báo cáo giải phẫu thi thể cuối cùng. Nhưng
do tài liệu uỷ ban lưu giữ được cất giữ bí mật suốt
hơn hai mươi năm nay nên vẫn có những lòi bàn
tán trách cứ không ngớt.
Vì vậy, e rằng nguyên nhân thực sự cái chết
của Marilyn vẫn mãi mãi là một bí mật.
Nếu Marilyn tự sát, cũng giống như Lổ Tấh từng
nói: “Tự sát cũng là một sự chống lại hoàn cảnh.”
Nếu như Marilyn bị mưu sát, vậy không chỉ bị
mưu sát về xác thịt mà còn bị miíu sát về tinh thần.
Tác phẩm điện ảnh cuối cùng của M arilyn là
“Ngưòi không hỢp thòi” (chiếu vào năm 1960).
Hai năm sau, cô đã ròi khỏi cái “hoàn cảnh” mà
cô sớm n h ậ n th ấy không thích hỢp trong tâm
162
- trạng phẫn nộ. Cô là một vật hy sinh đẹp đẽ của
Tioàn cảnh” đó.
Sau đó, ồ Mỹ cho chiếu bộ phim điện ảnh “Nưốc
mắt nổi tiếng”, miêu tả lại cô vì muốh nổi tiếng đã
)án tin tức mật. Sự th ật có đúng như vậy không,
mọi ngưòi khó có thể phán đoán đưỢc. Nhưng,
những cay đắng của một ngưòi phụ nữ xinh đẹp
lộng lẫy sau khi nổi tiếng thì ít người biết đến.
Cô đã từng nói một câu: ‘Tôi tha thiết mong
muôn ngưồi ta đốl xử vối tôi như vối một con ngưồi.”
Câu nói này đáng để ngưòi khác phải suy ngẫm.
Đ Ằ N G SAU S ự RA Đ Ò t
C Ủ A C ơ C H Ế G IÁ M S Á T
ĐIỆN Ả N H H O A K Ỳ
Trong những năm đầu th ế kỷ 20, những loại
hình phim câm và phim có tiếng của điện ảnh đã
bắt đầu trỏ th àn h những hình thủc giải trí của
ngưòi dân. Khi đó, hầu hết khán giả là dân di cư
và họ không có đủ điều kiện để hưỏng th ụ các loại
hình giải trí đắt tiền. Cũng gần như ngay từ thồi
điểm đó, những ngưòi làm điện ảnh đã phải đốì
m ặt vối sự phản đối của những ngưòi có tư tưỏng
bảo th ủ ỏ Mỹ. Họ cho rằng điện ảnh là công cụ để
tuyên truyền và cổ vũ cho sự suy đồi. Năm 1910,
mục« sư Wilbur Klavs ỏ Cleveland đã viết: “Điện #
ảnh là trưòng học của tội ác, chì cần một đồng bạc
là có th ể nhìn thấy những điều tối tăm của tù
163
- ngục”. Từ năm 1915, nhiều bang và các cịía phương
của Mỹ đã thành lập những ủ y ban để lảểm tra vè
ngăn chặn việc trình chiếu những bộ pUưn mà hc
cho rằng không lành mạnh.
Lí do điện ảnh phải chịu sự giám sitt đó là dc
không có được sự bảo hộ của “Hiến phiỊp sửa đổi
lần thứ nhất”. Vào năm 1915, tạ i bang Ohio, tòa
án tốì cao Mỹ đã ra quyết định điện ả n i là ngành
công nghiệp - một ngành công nghiệp ỏơ»n thuần.
Bởi vậy, điện ảnh không nhận dược sự bâo hộ của
Hiến pháp sửa đổi. Giới tư pháp phần đông cho
rằng điện ảnh chỉ là một thứ hạ đẳng, khíông lành
mạnh, không đáng coi trọng. Theo họ, điện ảnh là
ngành công nghiệp hạng 2 hoặc thậm clií hạng 3,
mục đích của nó chỉ là nhằm thỏa mãa nhu cầu
•
tiêu khiển và sự phân khích của đám công chúng
hạ liíu, đồng thòi làm đầy túi của những nhà kinh
doanh như vậy trong xã hội.
Cho đến thòi kỳ đầu của những năm 20, chính
những nhà kinh doanh đó đã trỏ th à n h người đứng
đầu của ngành công nghiệp điện ảnh HoUywood, là
chủ nhân của một ngành công nghiệp mới phát
triển. Ngày nay, điện ảnh mỗi tu ầ n phục vụ nhu
cầu giải trí của 40 triệu ngưòi thuộc mọi tầng lóp ồ
Hoa Kỳ. Adolp Zukor, Chủ tịch của công ty
Param ount năm 1903 đã từng là người bán áo lông
thú ỏ New York. Louis Mayer, ngưòi đồng sáng lập
của MGM ( Metro-Goldwyn-Mayer Inc ) trước năm
1907, khi ông quyết định đầu tư vào công nghiệp
điện ảnh, đã từng kinh doanh trong ngành tái chế
164
- kim loại. Năm 1906, Jack Warner, một hậu duệ
của những ngưòi dân di cư từ Ba Lan đã cùng các
anh em cùa m ình sáng lập ra rạp chiếu phim giá
rẻ đầu tiên.
Các ông lớn cùa ngành điện ảnh đại bộ phận
đều là các th ế hệ thứ 2 hoặc thứ 3 của những
thương nhân Do Thái. Họ đến Hollyvvood, sáng tạo
ra một ngành công nghiệp văn hóa, kiếm tiền và
biến “Giấc mơ M ỹ’ của mình thành hiện thực. Họ
không bận tâm đến những cách thức biểu hiện của
chủ nghĩa tự do cũng như cơ chế giám sát đốì với
điện ảnh đúng hay sai, Điều làm họ quan tâm
chính là làm sao trong thòi kỳ thịnh vượng ngắn
ngủi tạm thòi sau chiến tranh, tức là trong thòi kỳ
hoàng kim của những năm 20, thu h ú t đưỢc đông
đảo những người trẻ tuổi tìm đến với điện ảnh như
một th ú vui giải trí.
Mọi ngưòi đều ý thức được những thách thức
3Ủa thòi kì th ịn h vượng đó: từ tình trạng những cô
gái trẻ phục sức quái dị và cư xử thô lỗ cho đến
hiện tượng nấu rượu lậu dán mác Geneva, lệnh
Dấm rượu hay tình hình các băng nhóm xã hội
đen... tấ t cả đểu tồn tại trong xã hội Mỹ bấy giò,
Điện ảnh tấ t nhiên muốh ghi lại tấ t cả rihững điều
đó. Họ không muốn ghi lại những quan điểm về giá
trị đạo đức của Nữ Hoàng Victoria, cái họ muốn
chính là phản ánh sự đổi thay từng ngày của nền
tảng đạo đức đang diễn ra trong xã hội và như vậy
2Ó thể góp phần đẩy nhanh sự phát triển của cơ
:hế giám sát. Chủ tịch ủ y ban giám sát của bang
165
- Pennsylvania đã tuyên bố: “Điện ảnh đâ làm cho
chúng ta ngập sâu vào vũng bùn, sôihg thử, ngoại
tình, những giao dịch ngầm hay hoạt động mại
dâm đều có m ặt ỏ trong đó”.
Sự kêu gọi thành lập một ủ y ban giám sát
ngày càng được đẩy m ạnh, nguyên nhân chủ yếu là
do thái độ phản đối của ngưòi dân đm với những gì
họ thấy trên màn ảnh. Vào thời kỳ đầu của những
năm 20, một loạt sự kiện những tin tức xấu làm
chấn động Hollywood đã góp phần đẩy nhanh tiến
trình này. Trong số đó, ảnh hưồng tồi tệ n h ất phải
kể đến những tin tức liên quan đến diễn viên
Arbak, có thể nói 8ự kiện này đâ làm dấy lên cuộc
vận động vể đạo đức trên màn ảnh.
Mọi ngưòi càng ngày càng nhận thức rõ hơn vể
sự khác biệt của Holl)rwood và những vùng khác
của đất nưốc, bản th ân điều đó cũng đã là một vấn
đề cần quan tâm . Hollywood là nơi sản xuất ra
lượng lón những phưdng tiện giải trí cho thị trưòng
và hàng hóa của nó cũng được tiêu th ụ khắp ndi
trên toàn nước Mỹ. Tuy vậy những tin xấu liên tục
xuất hiện ỏ đây đã buộc cho các ồng chủ của
Hollywood phải tìm kiếm một ngưdi đại diện cho
mình - một ngưòi không phải chịu lứiũng sự lên án
hay chì tĩích.
Năm 1922, để hồi phục lại diện mạo của ngành
điện ảnh, đồng thòi cũng nhằm duy trì doanh thu
của các phòng bán vé, ngành điện ảnh Mỹ đâ bắt
đầu chuẩn bị th àn h lập ư ỷ ban Giám sát và cd
quan này do Will Hayes đứng đầu. Will Hayes,
166
- th àn h viên của Giáo hội Trưỏng lão, đảng viên
Đảng Cộng hòa, đã từng đảm nhận vị trí Cục
trưởng Tổng Cục Bưu chính Hoa Kỳ. Năm 1922,
theo đề nghi của những người đúng đầu
HoUywoo(ỉ, ông đã đứng ra nhận vỊ trí lãnh đạo
của một hiệp hội mới được thành lập - Hiệp Hội
Sản xuất và Kỉnh doanh Điện ảnh Hoa Kỳ, đồng
thòi đảm nhiệm vị trí Chủ tịch của u ỷ ban Giám
sát đang trong quá trìn h chuẩn bị thành lập.
Công việc của Hayes vô cùng bận rộn, nhưng
cũng nhò vậy m à thu nhập bình quân hàng năm
mối đạt được mức 100 000 $. Vói mục đích giói hạn
những gi diễn ra trên màn ảnh ở một phạm vi có
thể chấp nhận đưỢc, văn phòng của Hayes đã đề ra
một loạt những quy chế quy tắc đối với kịch bản và
các tác phẩm điện ảnh. Mục đích chủ yếu của
nhũng quy chế này là hạn chế, kiểm soát để các
công ty điện ảnh không thể sản xuất ra các sản
phẩm được coi là kém chất lượng.
Tuy vậy, trên thực tế Will Hayes là ngưòi vẫn
quen dưỢc gọi lầ “bia đô dạn”- ngứồi đại diện cho
hình ảnh của ngành công nghiệp này- Các ông chủ
của HoUywood đã đưa ông ta lên vỊ trí ngưòi đại
diện tiếng nói của ngành điện ảnh trước công
chúng và ngưdi t>ảo đảm trước Quốc hội cho uy tín
và chất lượng của ngành, ổ n g ta luôn sẵn sàng để
làm giảm nhẹ mọi công kích hưóng vào ngành điện
ảnh. Hayes đã từng ph át biểu đầy hào húng: “Bản
thân tôi là nhũng tiêu chí nhìn thấy được của một
ngành công nghiệp với những giá trị không nhìn
167
- thấy đưỢc”. Mục đích của ông là khiến cho dân
chúng tin rằng Hollywood không phải nguồn gốc
của tội phạm trong xã hội phương Tây. Hayes cũng
bảo đảm Hollywood có thể tự mình tiến hành giám
sát và sẽ không tiếp tục hợp lí hóa những hành vi
phi đạo đức.
Hayes là người phát ngôn xuất sắc cho ngành
công nghiệp điện ảnh nhưng có lẽ không đủ quyền
lực để kiểm soát nội dung của những tác phẩm
điện ảnh. Do vậy, trong 7 đến 8 năm sau đó, cuộc
đấu tranh liên quan đến việc ra đòi của cơ chê
giám sát điện ảnh chưa từng có dấu hiệu ngừng
lại. Liệu có phải Hollywood đã làm suy đồi xã hội
Mỹ? Liệu điện ảnh có phải nguyên nhân của hiện
tượng ngày càng nhiều thanh thiếu niên phạm tội?
Từ sau khi thể loại điện ảnh phim câm chuyển
sang thể loại có tiếng, những vấn đề này càng được
bôc lô rõ hđn.
• #
N A M TÀ! TỞ P H Ó N G TÚNG
JO H N B A R R YM O R E
John Barrymore là một trong số những minh
tinh màn bạc được yêu thích nhất trong thập niên
30 và 40 của th ế kỷ trước. Nhilng thói quen nghiện
rượu đã khiến nam diễn viên này tự hủy hoại tài
năng và danh tiếng của chính mình, thậm chí cuốỉ
cùng anh ta không thể nhớ nổi những thành công
đáng md ước mà mình đã từng có. John Barrymore
là một tài năng xuất sắc, nhưng lại quá sa đà
168
- trong men rượu. Anh ta là con cưng trong giối ca
kịch ỏ Newyork nên khi nhận lòi tham gia cuộc thi
Play Eaeier thì lập tức nhận đưỢc sự o bế của
Hollywood. Anh ta thích giấu đi vẻ hào hoa phong
nhà của m inh sau lớp hóa trang kì dị, thích đảm
nhiệm vai diễn của các nhân vật khác thưòng.
Banrymore không hề có tinh thần trách nhiệm với
chính sự nghiệp của mình. Sau khi th àn h danh ở
Hollywood, anh ta sống cuộc sống chỉ biết đến rượu
và đàn bà, nuông chiều bản thân và làm sao để
luôn “vui vẻ”.
Tuy Barrymore là một kẻ nát rượu nhưng
trong công việc lại tích cực hợp tác, luôn muốh
hoàn thiện vai diễn của bản thân. N hưng th ậ t
đáng tiếc Barrymore thưòng xuyên ỏ trong tình
trạng say xỉn, thậm chí không nhớ nổi những lời
thoại đơn giản n h ấ t mà phải nhò đến sự trỢ giúp
của ngưòi khác. Barrymore tự hủy hoại đi đanh
tiếng của mình nhưng vẫn coi bản th ân là một
diễn viên thiên tài, một người tình đáng mơ ưốc.
Anh ta không hề ý thức được rằng vai diễn của anh
ta trong hai bộ phim “Twentieth C entury” và
“Dinner a t Eight” đã khiến công chúng không thể
chịu được trưdc sự thô lỗ của anh ta.
Barrym ore thưòng xuyên say đến mức không
biết bản thân đang ỏ đâu. Khi anh ta th ay đổi đến
mức không ai có thể lí giải được thì cánh cửa của
các công ty điện ảnh cũng vĩnh viễn đóng lại trước
anh ta. Để kiếm tiền, anh ta tổ chức một cuộc lưu
diễn kịch trên toàn quốc nhưng đã gặp phải một
169
nguon tai.lieu . vn