Xem mẫu
- TIẾNG SÚNG TRÊN ĐƯÒNG PHỐ SÀI GÒN
NGUYỄN SÁNG
Đó là tiếng súng đang nổ trên đường phố hay là cơn
bão táp đang nổi dậy giữa Sài Gòn? Môi lân nghe tiêng
nổ và nhìn thấy ngọn lửa, những cụm khói đang lan ra
trên các đường phố, tôi thường tự hoi như vậy. Trong
một làng, đồng bào đang chuân bị ăn Têt VƠI Quan giai
phóng thì được biết quân Mỹ và ngụy bãi bỏ lệnh ngừng
bắn trong dịp Tết và đơn vi đươc lệnh tien thăng vao
Sài Gòn. Thế là buổi liên hoan của các chiến sĩ Giải
phóng quân và dân làng đành gác lại. Tất ca các cánh
quân và dân công trong các làng đêu xuông đương.
Càng tiến về Sài Gòn, trời càng sáng. Sài Gon, mọt
thành phô" khá nhiều đèn, kê cả các ngọn đèn cua đai
ra-đa. Các đồn bốt đều phải bắn thêm pháo sáng và
máy bay lên thăng thì mở đèn đi rọi trên cac canh đong
tỏa ra ngoại ô. Các cánh quân của ta hành quân qua cac
"ấp chiến lược", len qua giữa các đồn bốt, ngọn đèn của
máy bay lên thẳng rọi xuống mặt, rọi vào giữa đội hình.
Các cánh quân của ta trùng điệp nhưng lặng lẽ âm
thầm, không có một tí ánh sáng nào giúp cho kẻ địch
nhìn thấy và không có sức gì cản nôi.8
8. F5131-A
113
- Vao khoang quá nửa đêm, tất cả các mũi quân đánh
vào Tân Sơn Nhất đều chiếm lấy vị trí đã định. Đêm đã
khuya rồi mà Sài Gòn vẫn còn thức. Sài Gòn không
phai thưc đê V U I xuân. Sài Gòn vôn là một thành phô
khong được ngu yên. Có những con đường vẫn ồn ào
như sôi sục. Có những con đường đang lặng lẽ như cố đè
nen mọt cai gì. Đèn vân sáng như những con mắt không
nhăm được. Sài Gòn không ngủ được. Sài Gòn trằn trọc
chơ đợi. Và nhũng gì mà Sài Gòn đang mong mỏi, đang
khao khát thì cái ây đang đến
Súng lệnh nổ. Còn ra-đa của sân bay Tân Sơn Nhất
rụ len thang thôt. Chúng báo động. Nhưng không kịp
nưa rôi, hai vọng gác bị đánh sập trong nháy mắt,
nhưng lóp rào dài dọc đường sô 1 bao bọc sân bay bị phá
tung. Đơn vị công binh của ta đã mỏ cổng rồi... Tất cả
cac mũi quân của ta đều chồm dậy. Trong lúc đó, một
bay may bay lên thăng 4 chiêc bay tới bắn xối xả. Đó là
giờ phút gay go và quyết định của trận đánh. Chiến sĩ
ta vưa đánh tra máy bay lên thẳng, vừa băng qua các
lơp rào kẽm gai. Anh em xông lên, nối nhau lao đến
đương băng. Một chiêc máy bay phản lực vừa cất cánh
thi lươi lưa liên vây lây nó. Nó bôc cháy và cắm đầu
xuống đất.
San bay mênh mông trông trải, đèn sáng choang,
không hầm hố, không công sự. Súng từ trên xe bọc thép,
từ trong sân bay bắn ra, súng từ trên máy bay lên
thẳng bắn xuống. Trong giò phút gay go ấy, giữa tiếng
súng đang nổ rền, các chiến sĩ bỗng nghe có tiếng kêu
gọi: Các đồng chí, hãy vì Tổ quốc dũng cảm tiến lên!"8
114
8. F5131-B
- Tất cả các cánh quân đều bật dậy lớp lớp lao thẳng vào
căn cứ địch. Trong các nhà ở, địch hốt hoảng bỏ chạy.
Tiếng súng lớn của ta nổ vào các nhà ga chứa máy bay.
Người chỉ huy lắng nghe tiếng súng đó mỗi lúc mỗi xa
và nhìn theo từng cụm khói của nó mà đoán từng bước
tiến của các cánh quân mình.
Quân ta đã chiếm xong được sân bay rôi. Tất ca các
loại máy bay địch ở đây đều bị chìm trong biên lửa. Tất
cả các ngọn đèn trong sân bay đều bị mò đi trong các
đám khói mịt mù của gần 1.000 chiếc máy bay trong
suốt ba ngày ba đêm. Đó là nhũng chiếc máy bay có
cánh bay cao, bay nhanh, bay xa, những chiếc máy bay
mà bọn Mỹ gọi là "giặc nhà trời", tất cả đểu tan xác
hoặc nằm chết gí dưới họng súng của quân ta, không
bao giò còn có thể cất lên được.
Trong những ngày đó, bầu tròi Sài Gòn trỏ nên
quang đãng và tươi tỉnh hẳn lên, thỉnh thoảng mới có
một bầy máy bay lên thẳng hay một chiếc "đâm già" lạc
lõng và ngơ ngác bay quanh quẩn đây đó. Trên những
con đường vào Sài Gòn, nhũng con đường qua làng mạc,
những con đường dọc theo các bờ kênh, xuyên qua các
cánh đồng và trên những bờ sông, những cánh quân nôi
tiếp vào Sài Gòn. Không chỉ có hành quân trong đêm,
mà tất cả đều đi ngay giữa ban ngày.
Những người mẹ của chúng ta, người cha của chúng
ta, cả những em thiếu niên cũng đi dân công tải đạn cho
bộ đội. Tất cả cho Sài Gòn. Tất cả cho chiến thắng.
Trong khi đó, Sài Gòn đã đứng dậy. Súng nổ rền
vang trên các đường phô. Chiến sĩ chiêm sân bay Tân
115
- Sơn Nhất vân ghìm máy bay giặc dưới mũi súng của
mình. Và từ trận đánh sân bay Tân Sơn Nhất đã truyền
đi những tâm gương sáng. Có nhiều chiến sĩ bị thương
vân không rời trận địa. Họ không rời trận địa và trước
họng súng của họ là quân Mỹ. Họ tự băng bó lấy, hoặc
băng bó cho nhau, chiêm những ngôi nhà đổ nát làm
công sự.
Có một chiên sĩ đã dũng cảm bám lấy trận địa suốt
bôn ngày, bôn đêm liền chiến đấu, không để một cánh
quân nào của địch vượt qua được tầm súng của anh.
Khi anh hy sinh bên đông gạch đổ nát, anh vẫn ngồi với
tư thế đang chiến đấu. Một tốp quân Mỹ đang liều chết
' bò lên, chợt thấy anh, chúng vội lùi lại. Một bà mẹ Sài
Gòn mang cơm, mang bánh cho chiến sĩ đánh Tân Sơn
Nhất nghe biêt chuyện ấy, bà khóc. Tốì hôm đó, bà thắp
hương cầu nguyện cho vong hồn anh.
Nhìn ngưòi mẹ Sài Gòn trong bộ quần áo dài màu
đen, lặng lẽ trước lư hương lầm rầm khấn nguyện giữa
lúc bên ngoài pháo địch vẫn nổ rền trên đường phô, lúc
ây tôi mới thấy là tôi hiểu được Sài Gòn hơn.
*
* *
Tôi vào Sài Gòn trước giò nổ súng. Tôi đã xa Sài Gòn
từ năm 1946. Sài Gòn, nơi tôi đã để lại cả một thời thơ
âu, thân thiêt biết bao nhiêu. Thế mà bây giờ Sài Gòn
cái gì đôi với tôi cũng xa lạ. Đưòng lạ, phô lạ, màu sắc,
ánh sáng, cảnh sông ồn ào của các loại xe chạy qua
đương, cách ăn mặc cũng như cách sông của ngưòi Sài
Gòn, và ngay cả cát bụi trên đường phố đôi với tôi cũng
116
- lạ. Tôi cảm thấy ngột ngạt quá. Có điều khiến tôi bực
bội nhất là tôi không thể hiểu được những người mà tôi
thường gặp gõ và đang ở quanh tôi. Có ngưòị lúc nào
cũng thầm lặng, suốt ngày không nói một câu. Có
người như lúc nào cũng cưỡi xe chạy lồng lộn suôt ngày
trên đường phô. Có người lại như sôt ruột chơ đợi mọt
cái gì đó sắp xảy ra. Có người lúc nào cũng chưi đong,
chửi một cách ngang nhiên, chửi chăng sợ một thăng
nào. Có người ăn mặc lố lăng nhưng lại nói năng dịu
dàng. Có người trông bộ đàng hoàng thì lại làm việc
cho địch.
Gia đình tôi ỏ là một cơ sỏ cách mạng. Trong gia
đình có một người đang làm sĩ quan cua quân ngụy.
Anh là một thanh niên trí thúc, anh làm sĩ quan vì bị
bắt đi quân dịch. Biết vậy nhưng vân phai dè dặt. Nhìn
họ, tiếp xúc vối họ, sông vối họ tôi không thê kêt luận
được thái độ chính trị của họ. Có một điều tôi thấy rõ
ràng là mỗi người môi cách, tât ca đêu tạo cho minh
một cái vẻ bên ngoài. Không thê nào xác định một ngươi
nào chỉ nhìn qua thái độ bên ngoài của họ.
Khi tiếng súng nổ, tiếng súng cách mạng không chi
tiêu diệt địch, tiêng súng còn như phá võ cái vo ben
ngoài của người Sài Gòn. Nói cho đúng hơn thi nhưng
người Sài Gòn nghe theo tiếng súng cách mạng mà vứt
bỏ cái vỏ bên ngoài của mình. Trong khu phô tôi ơ,
những người con trai, con gái mà tôi thường gặp, nhưng
người mà tôi cảm thấy khó hiêu, khi nô súng họ bông
biến thành thanh niên tự vệ đường phô. Họ đeo băng
đỏ, vác súng cùng với dân phô lùng bắt quân Mỹ và bọn
tay sai. Hóa ra người xung quanh tôi hâu hêt đêu la
117
- đông chí cua ta. Bấy giờ tôi mới nhìn thấy được cuộc
sông sôi nôi bên trong qua đôi mắt rực rỡ của họ. Còn
nhưng bọn phan bội thì dù có giấu kín, dù có chui rúc
vào hang ổ nào cũng bị lật mặt.
Sài Gòn trong những ngày ấy có những cảnh xảy ra
tôi không thê nào đoán được hoặc tưởng tượng được.
Sau khi súng nô, có những khu phô tập trung lại hàng
trăm chiêc ô tô và xe máy dành cho quân cách mạng và
người Sài Gòn đánh giặc theo cái kiểu của Sài Gòn. Trai
gái của đội tự vệ thành phô đeo súng ngắn, lên xe chạy
khăp các đường phô lùng bắt quân Mỹ và tay sai. Một
anh thợ điện, anh thợ điện này có một cuộc đời kể cũng
lạ, anh biêt tiêng Anh, biêt võ, biêt chơi nhạc và biết
nhảy "van". Anh rất ghét Mỹ và thường rủ bạn bè đi
đánh lính Mỹ trong các quán rượu, tiệm nhảy và phòng
trà. Anh đã đánh với bọn Mỹ có hơn 50 trận. Theo anh
nói thì trận nào anh cũng ghi bàn thắng. Bây giờ anh là
đội viên của một đội tự vệ. Trong ba ngày, ba đêm, đội
cua anh đã trừng trị hơn 50 tên. Trong những ngày
chiên thăng này, ta không quên những tấm gương dũng
cam cua những người con gái Sài Gòn. Có cô làm giao
liên dân đường cho cán bộ, tổ chức các dây giao thông
cách mạng trên các đường phô. Có cô đi dân công, đi tải
thương. Dù đi trong mưa đạn các cô vẫn bình tĩnh chăm
sóc chu đáo cho anh em thương binh, cô' làm cho anh em
được êm ái, không bị giằng xóc trên võng.
Trong những tấm gương chiên đấu của những người
con gái Sài Gòn, có 15 cô gái đã đánh vối cả 1 tiểu đoàn
quân Mỹ, đánh suốt mấy đêm, diệt cả trăm tên Mỹ tại
cổng xi-măng trước bộ tổng tham mưu hỗn hợp của Mỹ,
118
- ngụy. Bị bao vây giữa bọn giặc dày đặc, các cô đã băn
đến viên đạn cuốĩ cùng rồi cùng nhau cất tiếng hát. Câu
chuyện ấy được người Sài Gòn kể cho nhau nghe. Trong
tiếng súng nổ của trận chiên đấu này, người Sài Gòn
như đứng dậy theo tiêng hát của các cô gái ấy mà đi tới.
Và đêm cũng như ngày, dù pháo địch đang nô, nhiêu
nhà cửa trong các khu phô đang bôc cháy, dù cho máu
chảy trên đường, trên những con đường dân vào các sào
huyệt của quân địch đang ân náu giữa Sài Gòn, không
lúc nào ngớt các đoàn quân. Trong các đoàn quân ấy,
nếu nhìn kỹ ta sẽ thấy những chiến sĩ trẻ vừa mới tong
quân, đó là những thanh niên của thành phố Sài Gòn.
Những chiến sĩ mói tòng quân trong các trận đánh đâu
tiên thường hay bỡ ngỡ, nhưng đôi với thanh niên Sài
Gòn thì lại khác. Chính họ là những chiến sĩ lập
những chiến công xuất sắc. Vào trận đánh, họ biêt rõ
từng bước đi, bước lùi của quân địch. Họ không những
bắn tan xác xe tăng địch bằng súng chông tăng mà còn
bắt sống cả xe tăng địch ngay giữa đường phô. Họ có
mặt trong khắp các đơn vị và họ đang tiến quân trên
đường phố.
Một hôm đang đi trong khu phô, tôi đứng lại bên
đường đưa một đoàn quân tiến sâu vào nội thành, ngươi
này nôi theo người kia đi mãi mà không thây dứt.
Trong đoàn quân đang tiến bước bỗng có tiêng kêu:
"Má!". Một chiến sĩ trẻ tách đoàn quân, lao về phía một
bà mẹ. Bà mẹ dang rộng hai tay và kêu lên giọng sưng
sốt: "Trời! ú t con!". Người mẹ chưa kịp mừng thì đứa
con đã vội từ giã, tiến về phía trước, nhập vào đội ngũ.
Bà vẫn đứng đó chưa hết bàng hoàng vói hạnh phúc
119
- quá bất ngờ. Bà nói giọng run run đầy xúc động: "Thằng
Ut nó trôn nhà đi đã năm năm rồi, tui tưởng nó đi
hoang, co ngơ đâu nó đi theo anh ein...". Ngưòi trong
khu pho vay quanh bà, môi người một câu hỏi, mỗi
ngươi mọt cư chi, tất cả đều tỏ lòng mến phục bà và đều
như muon chia sơt nôi vui sướng của bà. Và tù đó ngày
nao ba cũng gói bánh và mang bánh đến những nơi có
tiêng súng đang nổ. Và trên các đường phố' Sài Gòn, nơi
nào cũng có những bà mẹ như vậy.
Những bà mẹ, có người có con đi bộ đội Giải phóng,
co ngươi không có con đi giải phóng, cũng có người có
nhưng đứa con bị ép buộc đi lính cho giặc, nhưng đối với
chiến sĩ Giải phóng quân thì tất cả đều ià mẹ.
Báo QĐND ngày 24-3-1968
120
- LỬA CHIẾN ĐẤU THỦ DẦU MỘT B ố c C A O
Theo Thông tấn xã Giải phóng
Đêm lên đường, đứng trước hàng quân, người chỉ
huy sung sướng và xúc động, đã đọc ban mệnh lệnh tien
công. Cả đoàn người im phăng phăc lăng nghe tưng
chữ, từng câu của bản mệnh lệnh, rồi bông hàng trăm
cánh tay vụt thẳng lên trời hô to: "Quyêt tâm làm tron
sứ mạng của lịch sử". Nhũng tiếng hô từ những long
ngực rắn chắc phát ra, rung động cả khu rừng. Đêm đo,
họ lên đường, tiến về hướng đông. Đoàn Bá Ty, chân bl
sưng tấy, nhức nhối. Cán bộ cho anh ơ lại. Nhưng Ty
vẫn nằng nặc xin đi cho kỳ được. Và đêm hôm đo, Ty
đã hành quân suốt đêm với mấy chục ki-lô-gam súng
đạn trên vai, vượt qua nhũng quãng đương gai goc,
những bãi sình lầy lôi. Còn cán bộ và chiên sĩ mơi ngay
hôm qua đây đang cơn sốt, nhưng giờ đây, sau khi
nghe đọc mệnh lệnh tiên công thì những cơn sôt ây tan
mất, một sức mạnh vô song vụt dậy, họ nhăm hương
kẻ thù mà tiến.
Đơn vị X. nhận được mệnh lệnh nổ súng rất gấp,
nhưng đoạn đường hành quân còn rât xa. Nêu cư theo
đường cũ thì không kịp. "Làm sao đây?". Ngưòi chỉ huy
121
- lo lắng và suy nghĩ. Không thể chần chừ được, chỉ cần
một phút, một giây chậm trễ trong lúc này là hỏng việc.
Đã bôn, năm ngày đêm liền không chợp mắt, vừa đặt
ba-lô xuôhg thì đội trưởng Đài, chính trị viên San được
lệnh chỉ huy một tổ mở đường mói, một con đường lịch
sử xuyên qua rừng, vượt qua bưng. Khi tiếng chim rừng
cất tiêng chào bình minh thì hai cánh quân cũng đã gặp
nhau. Con đường ấy đã đưa họ đến đúng giờ quy định
nổ súng giành những thắng lợi liên tiếp. Con đường ấy
được mang tên là con đưòng "thắng lợi" và tổ cắt đường
đêm đó cũng vinh dự được mang tên "tổ xung phong
quyết tiến mở đường thắng lợi" trong sổ vàng truyền
thống của đơn vị.
Đêm hành quân qua làng P.C., sát cạnh đồn giặc,
một bà mẹ chạy theo đoàn quân vội vã.
- Tám ơi! Mày về đấy hả Tám? - Thế rồi bà òa khóc,
tiêng khóc xen lẫn biết bao niềm vui sướng. Người con
nắm tay mẹ nghẹn ngào:
- Con về đây má, má mạnh chớ?
- Tao vẫn mạnh để được xem cái đồn kia bốc cháy!
Cái đồn bà mẹ đang nói đó là Phú Lợi, nơi chồng bà và
đứa con trai lón của bà bị chết quằn quại vì thuốc độc
của quân thù. Người con đang đứng trong hàng quân đó
là đồng chí Phạm Văn Hạo, một chiến sĩ pháo binh. Hạo
nhìn theo tay mẹ chỉ, đôi mắt hiện lên những tia lửa
căm thù. Hạo cầm tay mẹ:
- Thôi con đi má...
Bà mẹ đứng nhìn theo đứa con và cả đoàn quân
đang tiến về Phú Lợi. Niềm vui của mẹ hòa cùng niềm
122
- vui của nhân dân đang thăm hỏi, trao quà bánh cho
từng đồng chí chiến sĩ.
Đêm hôm đó, Hạo lắp những quả đạn vào súng rât
chính xác. Giờ nổ súng bắt đầu, cả Thu Dâu Một bôc
lửa: Bình Dương, Dầu Tiếng, Lai Khê, sở Gà... Và đây
nữa: Phú Lợi đang bốc lửa dữ dội..., những ngọn lửa
thiêu đốt lũ giặc cướp nước và bọn bán nước.
Thủ Dầu Một có con đường chiến lược 13 chạy thẳng
về Sài Gòn. Theo dọc con đưòng này, quân Mỹ bố trí
một hệ thống đồn bốt kiên cố mà chúng gọi là lá chắn
thép phía bắc Sài Gòn. Chặt đứt đưòng này, chặn đứng
quân tiếp viện để Sài Gòn quật ngã tận gôc bè lũ Mỹ,
ngụy. Chính vì vậy mà trên một trận địa bé nhỏ, 9
chiến sĩ Quân giải phóng đã tiêu diệt gọn một đại đọi
Mỹ. Riêng tổ 3 người của Nguyễn Văn Hào đã tiêu diệt
được gần hai phần ba đại đội Mỹ này. Ổ đây, nhiêu
chiến sĩ chưa được đên Sài Gòn nhưng chi biêt Sài Gon
đã mang tên Bác, Sài Gòn có truyên thông đâu tranh
lâu dài, ỏ đó có em Tám tẩm dầu đốt kho xăng giặc, có
tiếng hát của Lý Tự Trọng và lời hô của Nguyễn Văn
Trỗi... thì các chiến sĩ đều quyết chiến đấu với một tình
cảm rực cháy. Đứng trưốc một bầy xe tăng giặc UI ngã
từng dãy cao su hai bên đường, tiêu đội trương Tiên
không một chút chần chừ, một mình với khâu súng
chống tăng đã bắn cháy xe tăng giặc và đây lùi ca bây
xe tâng hung dữ. Bom đạn giặc đã trút xuông trận đìa
nhỏ bé này hàng chục tấn.
Dứt những đợt bom và đạn pháo, từng bầy xe tăng
địch dàn hàng ngang xộc vào. Pháo giặc đã làm các
123
- chien sĩ ta ù ca tai. Nhưng dù cho ù tai, các mệnh lệnh
chiên đấu vẫn được các chiến sĩ truyền cho nhau bằng
những dấu hiệu rất đầy đủ. Tổ 3 người Quấy, Mỹ, Sậy
truyên cho nhau biết quyêt tâm của mình bằng cách giơ
năm đâm về phía kẻ thù. Cả ba hiểu ý nhau cùng cười
và giương súng chờ giặc. Họ xông lên nhanh nhẹn như
những con sóc, hỗ trợ cho nhau, quần nhau với địch
trên một địa hình mà hầu như không còn một ngọn cỏ,
lá cây nguyên vẹn.
Hàng đàn xe tăng Mỹ bò vào rồi bật ra như húc phải
một bức tường thép. Đên chiều chúng phải lủi thủi rút
ra với hàng trăm tên chết và hàng chục xe tăng bị cháy.
Buổi chiều, quân Mỹ bò xuống Phú Hưng, muốn
đóng chôt tại đây để giữ đường 13. Ngay đêm hôm đó,
một đơn vị Quân giải phóng được lệnh tiêu diệt cụm
đóng quân này.
Đúng 2 giờ sáng, lửa đạn của quân ta dồn dập xổi
xuống đầu chúng. Chỉ trong 30 phút, cả tiểu đoàn Mỹ bị
tiêu diệt và gần 20 xe tăng tan xác. Quân địch hốt
hoảng và ngơ ngác trước sức tiến công như vũ bão của
quân ta.
Đội trưởng Lịch, với một khẩu súng bắn tăng, đã hạ
liên tiếp 5 chiếc, lập kỷ lục xuất sắc trong một trận đánh.
Phân đội 1 đã đánh tan xác một đoàn xe tăng giặc
và băt sống 2 xe tăng ngay trên đường sôT 2. Chiến sĩ
Trân Văn Súi mới ra trận lần đầu đã trỏ thành dũng sĩ.
Trong trận đánh sở Gà, Súi đã vượt qua hàng rào dây
thép gai, mặc cho quần áo bị xé toạc, da thịt bị cào rách,
vẫn xốc tói hạ liên tiếp 3 lô cốt giặc để cả đơn vị tràn lên
124
- tiêu diệt gọn cứ điểm. Chiên sĩ biệt động Trân Đức
Thắng đã tung hoành trong cứ diêm địch tại xã Thu
Dầu Một như một mãnh hổ. Từ tầng một của một trại
địch, Thắng xông lên tầng hai đánh thọc vào phòng ngu
tiêu diệt bọn địch.
ở ấp G. M., quận Châu Thành, một đơn vị Quân giải
phóng đã đánh bật nhiều đợt phản kích của xe tăng giặc.
Giữa lúc khói mù mịt, một chiên sĩ ta đã liên tiêp
bắn cháy mấy chiêc xe tăng địch. Súng của anh bị hêt
đạn, tôp xe tăng địch ở đằng sau ào tói đè sập công sự
chiến đấu của anh. Nhưng chỉ trong phút chôc, ngươi
chiến sĩ này, từ đầu đên chân đất cát bê bêt, vọt len
dùng thủ pháo đánh cháy tiếp một chiêc xe tăng nưa.
Đó là chiến sĩ San, năm nay anh mối tròn một tuoi
quân. Vối chiên công ngày hôm đó, San đã được vinh dự
đứng vào hàng ngũ Đảng nhân dân cách mạng mien
Nam Việt Nam.
Trong những ngày tổng tiến công và nổi dậy đồng
loạt này, nhân dân Thủ Dầu Một đã đem tât ca nhiẹt
tình của mình lao vào cuộc chiến đấu. Tât ca mọi ngươi,
từ các cụ, các mẹ lo cơm nước cho bộ đội, đên cac em be
liên lạc, từ các anh thanh niên náo nức lên đường tòng
quân đến các cô gái rộn ràng đi dân công tiêp vận... Tât
cả đều tấp nập, đều khẩn trương, đều sung sướng như
đi dự một ngày hội lớn. Trong cuộc chiến đấu này, họ đã
làm theo lời Bác dạy: "Mỗi ngưòi dân phai là một chien
sĩ anh dũng diệt Mỹ". Có nhiều người đã trơ thanh
dũng sĩ.
Em Minh, ở ấp P.H., mới 14 tuổi, đã làm 3 nhiệm
vụ: một trinh sát viên rất mưu trí, dũng cam; một hên
125
- rflth á° vf ỉẹ;
'! .n h một tiễp *
a dên tận trán địa rất đầy đủ, kip thaï.
viên đưa “ m
r . Ỹ? ™ inb dâ ^ w lửa đạn, vàn tận đán giặc í s i
n h ö f Cr " V f i thlWng binl1: dẫn « * * * * " £ * » « &
Í , ?; c l h i cùng bà con nấu cám nưãc mang vào tận
trận địa cho anh em.
Cụ Thông ở ấp P.H., nhà cửa bị giặc Mỹ bắn tan nát,
v w \ CụJ l f ồ lại. thu d?n nhà cửa mà xung phong
vào đoàn dận công tiếp tế cho Quân ¿ a i phóng Cu nói:
"Nhà cửa để đó che tạm mà ả vậy, độc lập rồi ta sẽ làm
nha mới, to lớn hơn".
Hô' f co hai con trai đi bộ đội rồi, giờ đây má lại
tiêp tục ộng viên người con trai nữa ra đi. Ma nói: "Luc
nay To quốc đang cần, con hãy tiếp tục đi theo con
đường chiến đấu của hai anh con. Nhiệm vụ cho Tổ
quốc lúc này là trên hết con ạ".
nmf^ \ là ^ cảm của những người me, của những
khS T I Dầ" Một anh kùl2 ’ kiên cưòng vằ bất
^ l Vl ^ g ^ nhữnglÒÌ kêu ^ thieng liêng của Tổ
quôc, và là mệnh lệnh thiêng liêng của dân tộc.
Báo QĐND ngày 10-5-1968
126
- LÒNG NGƯỜI DÂN SÀI GÒN
Bài của phân xã Thông tấn xã Giải phóng
Đặc khu Sài Gòn - Chợ Lớn - Gia Định
Cuộc tổng tiến công trên đường phô" Sài Gòn chuyển
qua ngày thứ hai.
Tôi đến Phú Thọ tìm anh Ba xích-lô. Đến hẻm nhỏ,
tôi hỏi thăm một bác già, thì phía sau tôi có một người
nhìn tôi một cách xoi mói. Tôi nghi ngò và quay ngược
ra đường. Tên ấy bám riết theo tôi. Rõ ràng là một tên
"chó săn" đang theo dõi... Tôi bước nhanh qua một ngõ
hẻm khác để đánh lạc hướng hắn. Đến ngã ba, tôi thấy
một em nhỏ dắt xe đạp vào nhà. Bên trong nhà thoáng
bóng một bà cụ. Tôi liền bưóc nhanh theo sau em nhỏ.
Tôi lễ phép chào bà cụ. Bà cụ rất đỗi ngạc nhiên. Tôi
khẩn khoản:
- Bác, bác làm ơn cho cháu trốn ở nhà bác một chút.
- Không! Không được đâu!
Bà cụ vừa trả lời, vừa xô đẩy tôi ra cửa.
Tình thế lúc đó thật vô cùng gay go cho tôi vì nhà
không có cửa sau và sau nhà là bức tường cao, quay trỏ
ra thì càng không được, tên mật thám không dễ gì buông
127
- tôi ra, nó còn rình rập lâu ở khu vực này. Ngoài đường,
cảnh sát đứng đầy như cột điện. Em nhỏ định lôi kéo tôl
một lần nữa nhưng tôi nhanh nhẹn cầm lấy tay em.
- Cháu, chú là Quân giải phóng đây. Chú vào đánh
My tư hom qua. Cháu nói với bà cho chú ở đây tới tối
chú sẽ đi.
- Chú là Quân giải phóng à?
Mat em sáng lên nhưng hình như em chưa tin vào
tai em. Em gặng lại:
- Chu nói chú là Quân giải phóng phải không?
- Phải, chú là Quân giải phóng.
Em nho buông tôi ra, em chạy lại bà em. Qua đôi
mat em, tôi cam thây nhẹ nhõm được đôi chút. Tôi hồi
họp chơ đợi, măt đang ước lượng bức tường trước mặt và
lo lắng những điều không may sẽ xảy đến. Em nhỏ trở
lại nói:
- Chú lại đây.
Tôi bước khỏi chô nấp, thấy bà cụ đang bắc chiếc
thang lên trân nhà. Bà quay lưng lại phía tôi, nhưng tôi
thây rõ hai cánh tay gầy guộc của bà thận trọng đặt
chiếc thang cho vững. Tôi nhanh nhẹn leo lên thang.
Em nhỏ theo sau tôi:
- Chú nằm ở đây nhá!
Toi gạt đâu cươi vói em. Một lúc sau, bà cụ bưng lên
một tô cơm với cá kho. Bà nhìn tôi ăn cơm. Nước mắt tự
dưng lăn trên má tôi. Rồi một chai nưóc, một cái ca
được đưa lên.
128
- Từ lúc đó cửa nhà được khép chặt. Bà bảo mấy đứa
cháu nhỏ lên giường ngủ. Chờ cho mấy cháu nhỏ đã ngủ
say, bà gọi tôi:
- Cháu, nóng lắm không? Mấy đứa nhỏ ngủ rồi, cháu
xuống tắm cho đỡ nóng. Nước bác đã xách rồi.
Nằm trên trần nhà nóng như thiêu đốt, mồ hôi thấm
ưốt chiếc áo lót. Tôi ngại làm phiền bà nhiều quá, hơn nữa
tôi cũng cần hạn chê việc đi đứng, cảnh nhà yên lặng, chỉ
có tiếng đưa võng của bà thôi. Tiếng cọt kẹt ngừng lại, tay
bà vói lên, một gói thuốc lá đưa đên cho tôi.
Cánh cửa trước mở. Nắng tràn vào nhà. Em nhỏ bước
vào. Em đi khỏi nhà từ sau khi tôi đã nằm trên trần nhà.
Có tiếng bước chân trên thang và một giọng nho nhỏ:
- Nóng lắm hả chú! Chú có mệt không?
Em bò sát đến bên tôi rồi thủ thỉ:
- Tại sao chú biết nhà cháu mà chú về?
Tôi không biết trả lời với em thê nào, tôi chỉ cười.
Nếu trả lòi để em biết thì phải dài dòng, còn nói ngăn
gọn thì làm sao em có thể hiếu hêt.
- Ba cháu gửi cho chú cái này.
Tôi ngạc nhiên vì trong tay em đang cầm bàn cạo
râu và tôi tự hỏi: "Ba em là ai? Ö đâu? Sao lại biêt mình
có râu? Như vậy là có một người thứ ba biêt tôi ở đây".
Tôi định hỏi, thì em nhỏ đã nói:
- Ba cháu nói chú cạo râu... Cháu cho chú chiếc xe
đạp để chú đi ra.
Tôi ôm chầm vai em. Em chìa cho tôi tờ giấy bạc 200
đồng, 300 đồng gì đó. Tôi từ chối:
- Tiền chú có, cháu đưa lại cho ba nhé. Còn xe cháu
để mà đi học.
9. F 5 1 3 1 -A 129
- - Chân chú sưng như vậy thì đi làm sao?
- Cháu đừng lo, chú đi được.
. Em hỏi tôi nhiều chuyện, nào súng của tôi để đâu, có
cân gì thì nói để em lo cho. Em hỏi Quân giải phóng có
đọng không? Tôi định trả lời thì tiếng súng đánh nhau
dư dọi no gan đó. Em ngồi thăng người hướng về nơi có
tiếng súng nổ.
* ? h,iều đên’ tôi xuốns nhà khi bà cụ đang bịt kín các
lo hơ ơ vach giáp với nhà bên cạnh. Mâm cơm dành cho
toi đa dọn săn. Em nhỏ đã đưa mấy em về nhà ba má
6m, nen chi con tôi với bà cu
Buoi toi, tôi định ra đi nhưng bà cụ giữ lại vì chân
toi con sưng to. Bà cụ giã một loại cỏ gì tôi không rõ,
đem bó cho tôi. Bên ngoài pháo sáng lập lòe, thỉnh
thoang rọi qua chô khe hỏ ỏ vách nhà. Tràng pháo nổ
gan đay lam bà cụ lo sợ. Qua câu chuyện tôi biết ba của
em nho, con trai cua bà là thợ hồ, mầy tháng gần đây
cung nghi việc không dám đi làm vì bọn công an, cảnh
sát địch ruồng rập, khủng bô".
Đêm hôm đó, tôi không sao ngủ được vì nhiều lý do.
Chân tôi nhức nhối. Từng giờ từng phut tôi chờ đợi lực
lượng vũ trang cách mạng tiến vao. Tôi thán phục và
biết ơn sự đùm bọc của gia đình anh thợ hồ mà tôi
không biết mặt.
Sang hôm sau, tôi phụ đắp cho bà cụ một công sự đề
phòng bom đạn của địch bắn phá bừa bãi. bên trưa chi
con dâu của bà đến. Gặp tôi chị niềm nỗ và ân cần:
- Ba nó nghe chú như vậy, thiệt là thương mà không
làm sao đên với chú. Ba nó cũng phải lánh mặt. Hơn
nữa...
130
9 .F 5 1 3 1 - B
- Nói tới đây, chị chỉ tay qua nhà bên cạnh, rồi ghé vể
phía tôi nói nhỏ:
- Nhà bên cạnh là công an, cũng may cho chú đó, chớ
rủi chú bước khỏi nhà má tôi một bưóc thì không biêt ra
sao rồi.
Người con dâu chuẩn bị đồ đạc để tôi đi. Bà cụ quay
sang nói:
- Tao chưa muôn cho nó đi, chân nó còn sưng. Nó đi
tao lo lắm...
Chân đã đỡ sưng, tôi chuẩn bị đi. Bà cụ, người con
dâu và em bé cứ bắt buộc tôi lấy chiêc xe đạp đi. Tôi từ
chối tối cùng. Ra tới ngõ hẻm, tôi quay lại còn thây chị
con dâu đúng gần cửa nhà tên mật thám đê tôi vượt ra
cổng. Chị không nói gì chỉ gật gật đầu.
Chiều đó, tôi theo hướng súng nổ và liên lạc với đơn
vị. Phía sau tôi là tiền tuyến sắp nổi lửa.
Báo QĐND ngày 23-5-1968
131
- TÔ VĂN ĐỰC VÓI V Ỏ THÉP NHUẬN ĐỨC
Chuyện vê Anh hùng lưc lượng vũ trang
nhân dân giải phóng miền Nam Tồ Văn Đực,
du kích quận c ủ Chi
VIỄN PHƯƠNG
Giặc đã trút quân rồi! Trận càn này lớn thật. Theo
tin vừa nhận được thì địch trút xuống ba vạn quân và
càn hai bên bò sông Sài Gòn cùng một lúc. Đó là một
chiến thuật mói.
Trận càn này, giặc kêu là "bóc vỏ", ý chúng muốn lột
vỏ cả vùng đất thép này. Lột tróc ổ chiến đấu, tróc địa
đạo, tróc công sự, tróc tất cả, như một con thỏ bị lột da
đỏ hỏn, chỉ còn một mớ gân xương và thịt chết. Chúng
bắt đầu càn ở Phú Hòa Đông. Chúng ủi sạch nhà cửa,
vườn tược, rừng rú. Phú Hòa Tây cũng thế, chúng đã lột
Bên Súc rồi. Thị trấn Bến Súc đã thành bãi đất hoang.
Chúng đang tàn phá Rạch Kiến và đốt rừng Long
Nguyên.
Ngồi trong ổ chiến đâu, ú t Đực nói vói Tặc và
Khiêm, giọng trầm tĩnh như thường ngày:
- Lột không nổi đâu. vỏ này là vỏ thép. Lột thì tróc
cả móng tay và gãy cả bàn tay nữa đó!
132
nguon tai.lieu . vn