Xem mẫu
- HOTBOY NỔI LOẠN – Ta cứ
khóc, cứ cởi và người cứ cười
Tóm tắt phim:
Một chàng trai (Lam – Lương Mạnh Hải đóng) bị người tình biến
thành đĩ đực. Rồi cặp này lừa thêm một chàng nữa (Hồ Vĩnh Khoa
đóng). Nhưng lần này Lam yêu chàng này thật tình. Phần còn lại của
phim là chàng này khuyên Lam bỏ nghề và Lam không bỏ. Lam ngày
càng dấn sâu và cuối cùng phạm tội, phải trả giá.
- Một cậu khờ (Hiếu Hiền đóng) đi ăn hột vịt lộn, phát hiện ra vịt luộc
chưa chín, suy ra là đem về ấp và nuôi. Vịt là đồng bọn duy nhất của
Khờ. Từ đó đến cuối phim là vịt lớn lên, đi lạc rồi quay về.
Một cô gái điếm hết thời (Phương Thanh đóng) làm bạn với Khờ. Cả
phim là những trận đòn của má mì đánh cô vì cô không chịu tiếp
khách, bỏ đi chơi với vịt với Khờ… Kết thúc là tức nước vỡ bờ, cô đánh
chết má mì và ra tòa.
Tóm lại, có hai tuyến chuyện tách rời hoàn toàn.
*
Chàng khờ và cô gái điếm với con vịt trên con tàu (kiêm nhà ở) vừa
bừa vừa dơ của khờ
- Cô bạn tôi đi xem Hotboy về cười tủm tỉm mãi. Tôi hỏi phim hay
không? Cổ không bảo hay hay không, chỉ nói phim có 3 điều sau:
1. Body của các hotboy trong phim ai cũng đẹp.
2. Phim có cảnh hai vai chính nói với nhau, câu này: “con người ta sinh
ra không có ai có quyền lựa chọn giới tính nhưng có quyền sống sao
cho đúng giới tính của mình – nhân vật vừa nói vừa khóc”. Và nhiều
câu như vậy nữa. Vai nào cũng nói chuyện quan trọng như vậy hết.
3. Lương Mạnh Hải mặc quần áo đẹp.
Ba chuyện này đủ cuốn tôi xem phim rồi. Đọc các bài báo thấy Nguyễn
Quang Dũng tâm đắc, Hồng Nhung rơi lệ, nhà báo sung sướng khen
phim nhân văn… thì nhất định là phải xem.
Nếu bạn chưa xem phim này, tôi cũng muốn nói với bạn thêm vài điều
nữa ngoài ba điều cô bạn tôi đã kể trên. Không thể không nói được.
1.Tôi thấy đây là một phim đẹp
Đẹp nhất là mông của các diễn viên nam. Anh nào cũng có dịp khoe
mông cả, săn chắc như nhau. Không cần đến làm đĩ (như trên phim),
chỉ cần là người sạch sẽ thôi thì thể nào chẳng tắm liên tục. Mà các
hotboy của phim lại thuộc type sạch sẽ và được yêu, nên cứ vài phút lại
có cảnh tắm, cảnh ngủ. Chẳng còn gì hợp lý hơn (và thế mới thấy kiểm
duyệt của ta đâu có khó khăn gì đâu).
- Lam và Đông (mối tình đầu) ôm ấp nhau
Đẹp nhì là Sài Gòn về đêm, xem cứ tưởng đang xem cảnh đẹp như
Seoul, như London, như Hồng Kong. Tôi thấy được cái tài của đạo diễn
ở đây, để khán giả yêu nơi mình đang sống bằng một góc nhìn khác,
thay vì suốt ngày cứ chửi bới thành phố ô nhiễm, hôi hám, thiếu văn
minh… rồi đâm ra cau có, chán nản.
Đẹp ba thì nhất định phải nói đến Lam (do Lương Mạnh Hải đóng).
Lam xưng là “đĩ đứng đường” nhưng nhìn sang như diễn viên đóng
phim, nghĩa là ăn mặc có gu, phong cách đĩnh đạc, nhà cửa trang trí
đơn giản, tinh tế, sang trọng… Cũng chẳng sao, có đĩ này đĩ khác, đĩ
sang đĩ kém, đĩ trí thức, đĩ bình dân (chẳng hạn), nhưng nhìn tổng thể
về anh ta, nghe anh ta than nghề nhục quá, cứ tiếc, sao không có một
- anh đạo diễn phim truyền hình (đang thiếu diễn viên trầm trọng như
hiện nay) đến mời đóng phim. Nếu phim được cho là “gắn vời đời sống
hiện nay” – nhất là giữa thời sắc đẹp giá trị thế này, thì nhất định không
nên thiếu yếu tố này.
Khôi và Lam
2. Chỉ cần mua một vé mà xem được hai phim
Xem thì chưa gì đã thấy có lời, nhưng mà thấy phí cho đạo diễn, vì thấy
đáng lẽ vé nên bán gấp hai lần. Một phim dài về gay và một về gái +
khùng, đề tài nào cũng đương đại hết, cũng hot hết.
Trong câu chuyện của hai anh yêu nhau, một anh cứ khuyên anh kia bỏ
nghề mại dâm đi, nó xấu lắm, nhục lắm. Anh kia bảo quen rồi, anh làm
- chuyên nghiệp rồi; mà có biết thế nào là chuyên nghiệp không, là phải
tách thể xác và tâm hồn ra, khách mua được xác và không mua được
hồn.
Tâm đắc ý này khủng khiếp, nhưng giá như nó không phải được nói
bằng lời mà được thể hiện bằng hình thì hay biết mấy, thí dụ cho khán
giả thấy phần hồn ấy giá thế nào, giá bao nhiêu mà bọn khách hàng
phồn thực kia không bao giờ mua được… Tập trung vào những gương
mặt thất vọng, những câu chửi thề, những cú trả thù trên giường của
những khách hàng khi mãi vẫn không mua được phần hồn đáng giá kia,
chẳng hạn…
Đằng này, khán giả chỉ thấy anh chàng này không bỏ nghề vì… yêu
nghề. Anh ta đứng trên một con đường rất lãng mạn, xung quanh là
những đồng nghiệp cũng đẹp chẳng kém mình lại còn cùng đồng cảm
nghề nghiệp. Tối nào anh cũng có khách hàng cùng giới đến đón đi,
“vừa sướng vừa được tiền”. Như thế không yêu nghề sao được? Vậy
nên anh đâm ra giận anh bạn. Thật ra, qua tất cả những gì diễn biến
trong phim, đạo diễn chỉ cần cho nhân vật thật thẳng thắn mà bảo với
người yêu: “Tại anh yêu nghề của anh”, thế là xong, khỏi phải khóc,
vừa giả vừa tốn nước mắt.
- Khôi cau có sau khi Lam đi "tiếp khách" về
Xem phim thấy tiếc quá câu chuyện của thằng khờ. Cảm động quá
trước hình ảnh một anh vừa khờ vừa câm, từng ngày nâng niu, ấp một
quả trứng ra con vịt con, từ lông vàng, nuôi lớn thành lông trắng. Con
vịt là “bằng hữu” duy nhất trong đời sống cô đơn trên một chiếc thuyền
nằm chỏng chơ lúc trên cạn, lúc trên mặt nước của anh. Giá như đó là
một phim độc lập, giá như đạo diễn có thể phát triển thêm câu chuyện
giữa anh khờ và con vịt, để từ đó làm sâu thêm câu chuyện chàng khờ
chuyển qua… mê gái điếm… Đằng này, nhồi nhét câu chuyện khờ-vịt-
gái vào với câu chuyện đồng tính trong 90 phút, những ngã ba này làm
khán giả hoang mang, thế bây giờ phim muốn nói về gay, về khờ, về vịt
- hay về gái? Và nói gì? Câu chuyện lan man, không hứa hẹn sẽ có gì
thay đổi: gay thì vẫn làm đĩ đực tiếp, vịt thì cứ thế mà lớn thôi, gái
điếm quyết không tiếp khách thì ăn đòn, đòn đau thì khóc… Đạo diễn
muốn gì đây? Những câu chuyện dính gì với nhau? Chắc chắn đây là
phim thị trường rồi, nên chắc chắn đạo diễn không có ý định dùng thủ
pháp hai, ba tuyến chuyện chạy song song không ăn nhau vào làm gì.
Ai lại đem thử nghiệm nghệ thuật nhồi vào phim thị trường, làm khó
não trạng người xem như thế! Thế thì tại sao? Chịu! Chắc chỉ là cái
bệnh “cầu kỳ hóa” cho nó thêm tính nghệ thuật mà đạo diễn Việt Nam
vẫn mắc.
Khờ đem con vịt (mới nở) đi khoe
3. Nếu chuyện hỡi ôi: hãy chạy chữ
- Lỡ xem đến hết phim rồi mà vẫn còn hoang mang không biết gắn kết
những cuộc đời vừa nói ở trên lại sao cho phải, thì đừng lo, đạo diễn đã
chạy giùm bạn một dòng chữ để kể tiếp cuộc đời của anh/cô ta, những
điều mà vì chỉ có 90 phút, đạo diễn đã không thể kể hết được. Nhưng
tôi ngờ rằng, đó chỉ là một thủ pháp, một thể nghiệm của điện ảnh Việt
Nam, còn có thêm 180 phút nữa thì câu chuyện vẫn thế, bởi có vẻ trong
đầu đạo diễn cũng mù mịt, không biết các nhân vật sẽ đi về đâu (mà tốt
nhất là cho chết hết).
4. Một phim thành công = làm khán giả cười (ngay cả khi ta khóc)
Phim thuộc dạng không có gì phải băn khoăn cho nhức đầu sau khi
xem. Cái này thì tôi tin là đúng tiêu chí của các anh đạo diễn “làm phim
cho khán giả chứ không làm phim cho giới phê bình”.
Bài này tôi viết cho khán giả (chứ không viết cho đạo diễn) nên anh
đạo diễn cũng đừng quan tâm. Anh cứ làm phim cho khán giả của anh.
Mà họ là ai? Theo tôi thấy trong buổi mình đi xem, đó là những người
cười đến nôn ruột những cảnh nhân vật chửi thề, trượt té, bị đánh, bị
tuột quần… thậm chí là lúc diễn viên đang cố gắng ràn rụa nước mắt
trên màn ảnh kia tôi cũng thấy họ cười nghiêng ngả. Ra về, ai cũng
được cười, như thế có nghĩa là anh một phim giải trí thành công rồi.
nguon tai.lieu . vn