Xem mẫu

  1. Hội chứng choáng váng sau xem phim Nguyên băng đi xem chiều thứ Bảy về, nhanh nhất có bạn Trương Quý đã kịp viết 1 cái note dài thòng và 1 bản biên tập lại đăng trên Tuổi Trẻ. Nhà phê bình điện ảnh Lâm Lê chưa thấy có ý kiến công khai, nhiếp ảnh gia Nhô vẫn đang băn khoăn vài điều chưa thỏa, còn Thỏ tôi (nhại chữ Huệ tôi trong phim) thì bị choáng váng cả ngày Chủ Nhật sau đó nên ngủ li bì, chiều thức dậy thấy phải làm gì đó nên phóng xe hết Đại lộ Đông Tây đến tận An Lạc rồi lại quay về, ra chợ, mua đồ, nấu ăn, những mong hết choáng váng. Giờ đã bớt choáng nên có vài chia sẻ mong tìm được đồng cảm. Chỉ là
  2. chia sẻ thôi nhé, không phải bài phê bình điện ảnh trá hình đâu, ai đồng cảm thì comment, ai không đồng ý thì cũng comment. Tui muốn đặt ra câu hỏi này để rồi sau đó diễn giải những gì mà Tây Sơn Hào Kiệt làm tui choáng. TUI CHOÁNG/SỢ HÃI/KINH KHIẾP/BUỒN CƯỜI/ NHẤT VÌ NHỮNG CÁI/ĐIỀU GÌ TRONG PHIM NÀY? Câu trả lời lần lượt như sau: – Tui đau cả tai nhức cả đầu khi thấy một đám ô hợp (được gọi là nghĩa quân Tây Sơn) lải nhải “Hoàng đế Quang Trung vạn tuế” đến cả chục lần trong âm thanh rất khó chịu của một bản mix rất tồi, chắc chẳng có gì bôi ra cho phim thêm dài nên tận dụng các màn hô hào. Tương tự, khi thấy mặt anh Lý Hùng đơ đơ ra hét thất thanh “Hỡi ba quân tướng sĩ, hỡi tất cả nghĩa quân” cỡ năm sáu lần gì đó thì tui rú lên cười không che giấu trước 5 khán giả khác trong rạp: 3 người nhà tui cộng 2 khách vãng lai khác đã bỏ về sớm khi phim còn chừng 30 phút. – Tui đồng ý với em Thỏ Xê Dịch (đi xem sau tôi 1 ngày) rằng bữa tiệc Lê Chiêu Thống đãi Tôn Sĩ Nghị hơn cơm bụi tí. – Tui vô cùng buồn cười khi đến những màn cận chiến có “vua Quang Trung”, thi thoảng nổi hứng vua còn khinh công. Quân “địch” lè nhè: Ngươi là ai? Quân ta anh dũng đáp: “Ta là Nguyễn Huệ/hoàng đế Quang Trung”. Quân địch: ”Thế thì ngươi phải chết”. Và thế là véo véo vù vù loang loáng chưa kịp nhìn ra cái gì thì quân
  3. địch lăn quay ra chết tươi máu phun ra như màu mùng tơi (tím ngát). Chả biết huy động bao nhiêu võ sư mấy đẳng vào mấy cái vai này, kể cả Lý Hùng, mà đánh đấm thua cả cô… Ngô Thanh Vân!!! – Tôi không thấy nghĩa quân Tây Sơn đâu cả, chỉ thấy một đám nhốn nháo đi lại lộn xộn, vác kiếm khua khua trên đầu như trẻ con rước đèn ông sao, như trẻ con chơi trận giả, lúc tập võ (được quảng cáo là võ cổ truyền Bình Định) thì uể oải mỗi đứa đánh một kiểu, xung quanh còn có một đám mặc quần áo cộng đồng các dân tộc Việt Nam cầm que cầm cờ cầm phướn khua khua cổ vũ, thật là buồn cười không chịu nổi. – Thêm một tràng cười nữa cho cả nhà tôi khi đồn Ngọc Hồi tranh tre nứa lá xuất hiện, thần công bắn quá trời nổ tưng bừng mà không thấy đất tung nhà đổ cỏ cháy, ấy là vì lửa tạo ra bằng vi tính mà, giả không tưởng được, cho nên đồn Ngọc Hồi kiên cố chả thấy đâu, thấy mỗi cái lều xơ xác mà cháy mãi từ đầu cảnh đến cuối cảnh vẫn chưa xong. Còn nhiều cái buồn cười choáng váng nữa, mọi người muốn tham khảo thêm thêm thì xem trên trang Facebook của bạn Trương Quý (http://www.facebook.com/nguyentruongquy).
  4. Điều cả nhà tui rút ra sau khi xem phim này là: – Thấy thương cho những nghệ sĩ điện ảnh nổi tiếng, thương cho những nỗ lực của các địa phương đã ngây thơ tin vào một dự án điện ảnh hoành tráng, chắc họ không thể hình dung được sản phẩm cuối cùng lại khinh khủng như thế. Thương cho hàng ngàn người tham gia vai quần chúng, họ nghĩ hình ảnh họ trên phim chắc oai hùng lắm, nghĩa quân Tây Sơn kia mà, vậy là cuối cùng chỉ là một đám lố nhố, lộn xộn, thật không ra thể thống cống rãnh gì. – Những phim “lịch sử” kiểu này chỉ có hại cho người xem, nhất là học sinh mà thôi, vì người ta chả thấy đâu hình ảnh oai hùng để mà tự hào, chỉ thấy xấu hổ mà thôi. – Có một số báo, một số bạn tỏ vẻ thương hại nhà sản xuất nên có phần ưu ái nương tay, nói rằng hãy chia sẻ, hãy thông cảm vì tâm huyết với lịch sử. Tôi cho rằng nếu người ta có tâm huyết thực sự thì hoặc đã
  5. không làm ra cái phim tệ thế, hoặc là không làm phim luôn để tiền đó làm các hoạt động cổ vũ lòng yêu nước thực tế và giá trị hơn nhiều. Nương tay và thương hại trong trường hợp này là tiếp tay cho cái nguy hại. Tôi mong phim này… ế chỏng gọng để một là người ta không còn hoang tưởng nữa mà thực tế hơn để làm phim hay hơn, hai là bọn trẻ không bị tiêm nhiễm những hình ảnh kinh dị về những người anh hùng đáng ngưỡng mộ. Thoạt đầu cũng tính viết vui vui châm biếm thôi, nhưng sau thấy phải nghiêm khắc mới được. Tui viết xong rồi, hết choáng váng rồi. Chúc bà con vui vẻ.
nguon tai.lieu . vn