Xem mẫu

  1. KHOA HỌC CÔNG NGHỆ - ĐẠI HỌC HÙNG VƯƠNG GIAO THOA ĐÔNG - TÂY VÀ NHỮNG CÁCH TÂN NGHỆ THUẬT CỦA NHÀ VĂN HOÀNG NGỌC PHÁCH TRONG TIỂU THUYẾT TỐ TÂM Đặng Lê Tuyết Trinh Trường Đại học Hùng Vương Tóm tắt Sự giao thoa Đông-Tây trong tiểu thuyết Việt Nam những năm đầu thế kỷ XX là một trong những hiện tượng mang tính quy luật nằm trong xu thế chung của sự chuyển đổi hệ hình văn học thế giới sang hệ tiêu chí châu Âu. Tác phẩm Tố Tâm ra đời trong xu thế chung của giai đoạn này. Tiểu thuyết mang đậm tính chất giao thoa Đông - Tây đồng thời cũng thể hiện những cách tân nghệ thuật mới mẻ của nhà văn Hoàng Ngọc Phách trên các phương diện về nghệ thuật xây dựng cốt truyện và kết cấu, nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật, nghệ thuật miêu tả thiên nhiên và miêu tả ngoại hình nhân vật. Đây chính là yếu tố góp phần tạo nên thành công của tác phẩm Tố Tâm - “một cuốn sách tiêu biểu mỗi khi người ta nghĩ tới hai chữ tiểu thuyết”. Từ khóa: Tố Tâm, Hoàng Ngọc Phách, giao thoa Đông - Tây. 1. MỞ ĐẦU “Giao thời là khoảng thời gian chuyển tiếp từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, cái mới cái cũ đan xen lẫn nhau, thường có mâu thuẫn xung đột, chưa ổn định.”. Nói đến tính giao thời trong văn học là đề cập đến những biến chuyển hết sức phức tạp của văn học trong một khoảng thời gian nhất định để đưa nền văn học bước sang một thời kỳ mới. Giai đoạn này đã diễn ra một quá trình đấu tranh quyết liệt giữa hai nền văn hóa cũ và mới, cuộc đấu tranh đó chưa phân thắng bại. Nền văn học cũ khắc phục dần những hạn chế, từng bước canh tân. Nền văn học mới vừa phát huy những nhân tố hiện đại vừa kế thừa những thành tựu của nền văn học cũ. Cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX, từ một nền văn học trung đại mang tính khu vực, văn học Việt Nam bắt đầu chuyển dần từng bước sang nền văn học hiện đại mang tính toàn cầu. Đây là một cuộc chuyển đổi toàn diện, sâu sắc về mặt loại hình. Buổi giao thời ấy là thời điểm chứa trong nó những yếu tố của sự chuyển giao hai hệ hình văn học phương Đông và phương Tây. Quá trình hiện đại hóa văn học Việt Nam khi tiếp xúc với văn hóa, văn học phương Tây bắt đầu từ sự giao thoa này, nó là một kiểu dung hòa trước khi bước sang hoàn toàn cái lãnh địa của một nền văn học mới theo “quỹ đạo văn học thế giới”. Nội lực tiềm tàng của văn học Việt Nam đầu thế kỷ XX là truyền thống văn học dân tộc. Nguồn sinh lực mới của nó là đội ngũ thanh niên trí thức Tây học, những tác giả và độc giả, tập trung ở các đô thị mới và lớn, từ Bắc chí Nam. Không gian hô hấp mới của nó là nền văn hóa phương Tây, đậm đà chất nhân văn. Quá trình hiện đại hóa văn học Việt Nam đã làm cuộc cách tân về nội dung lẫn hình thức nghệ thuật. Riêng thể loại tiểu thuyết, từ chỗ ảnh hưởng tiểu thuyết chương hồi Trung Quốc, nó chuyển sang tiếp nhận tiểu thuyết phương Tây. Về số lượng, nó tự quảng bá qua hàng loạt tiểu thuyết ở Nam Bộ. Riêng về chất lượng, nó tự ngời sáng, qua tiểu thuyết đầu tay và duy nhất của Hoàng Ngọc Phách: Tố Tâm. Mặc dù ra đời trước đó, Thày Lazarô Phiền của Nguyễn Trọng Quản được coi là tiểu thuyết đầu KHCN 1 (30) - 2014 25
  2. KHOA HỌC CÔNG NGHỆ - ĐẠI HỌC HÙNG VƯƠNG tiên viết bằng chữ quốc ngữ nhưng những âm vang mà Tố Tâm đem lại mới thực sự là ngòi nổ cho công cuộc giao thoa trên tiến trình hiện đại hóa văn học Việt Nam. Tố Tâm ra đời phản ánh xu thế thử nghiệm ráo riết thể tài tiểu thuyết của giai đoạn này. Thực tế, một loạt những tiểu thuyết ra đời dưới dạng những thể nghiệm đầu tiên: Nguyễn Khắc Hanh - Một khúc đoạn trường, Nguyễn Kế Khoa - Giọt nước cành hương, Đinh Gia Thuyết - Mảnh tình chung,... và đáng kể nhất là Tố Tâm của Hoàng Ngọc Phách. Vượt lên trên những tiểu thuyết nhất thời mô phỏng phương Tây, cũng như những tiểu thuyết còn nhiều tàn dư của lối viết văn cũ, chưa đạt đến độ chín muồi của diễn tả cảm xúc trữ tình nhuần nhị, Tố Tâm được nhà phê bình Vương Trí Nhàn nhận định: “là một cuốn sách tiêu biểu mỗi khi người ta nghĩ tới hai chữ tiểu thuyết”. Ở bài viết này, chúng tôi tập trung nghiên cứu rõ hơn những cách tân mới mẻ của tiểu thuyết Tố Tâm để thấy rõ hơn dấu ấn sáng tạo của nhà văn Hoàng Ngọc Phách. 2. NỘI DUNG 2.1. Dấu ấn của tiểu thuyết phương Đông Văn học trung đại phương Đông tồn tại sự nguyên hợp giữa thơ và văn xuôi, giữa tự sự nghệ thuật và phi nghệ thuật. Ngay từ những tác phẩm tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc hiện tượng này đã rất rõ nét. Điển hình, trong tiểu thuyết cổ điển Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần, số lượng những bài thơ không phải là ít và đều là những tuyệt bút cả. Việt Nam nằm trong khu vực Đông Nam Á tồn tại và phát triển một thể loại mang tính loại hình của văn học khu vực là truyện thơ - thể loại được xem là “tiểu thuyết bằng thơ”, đỉnh cao là Truyện Kiều của Nguyễn Du, thì chính thể loại này cũng là một dạng nguyên hợp như trên. Và cho đến Tố Tâm của Hoàng Ngọc Phách vẫn còn tồn tại dấu vết của sự đan xen giữa thơ và văn xuôi. Những bài thơ xuất hiện ở đây mặc dù mang tâm trạng hiện đại nhưng lại lấy ngôn từ chủ yếu ở thơ trung đại chắp nối lại, ví như: Kiếp sau xin chớ làm người Làm cây thông đứng giữa trời mà reo. Về lối hành văn, trong Tố Tâm vẫn còn tồn tại câu văn biền ngẫu và vốn từ Hán Việt thường thấy ở văn phong phương Đông và ngay cả hai nhân vật chính cũng được đặt biệt hiệu theo từ Hán Việt: Đạm Thủy, Tố Tâm. Hai nhân vật trung tâm của cuốn tiểu thuyết này vẫn chịu ảnh hưởng của mô hình tài tử - giai nhân trong văn chương trung đại. Đạm Thủy là nhân vật có tài trong những khoa học thuộc về triết học, có biệt tài khoa quốc văn. Tố Tâm là người con gái đẹp với vẻ yểu điệu của một vị giai nhân, ngay đến số nhà 58 nàng ở cũng trở thành tâm điểm chú ý của các sinh viên cùng trường với Đạm Thủy. Cách thức hai nhân vật tình tự qua thơ văn cũng là nét riêng độc đáo của cặp nhân vật tài tử - giai nhân truyền thống. 2.2. Những cách tân mới mẻ theo lối tiểu thuyết phương Tây 2.2.1. Nghệ thuật xây dựng cốt truyện và kết cấu Theo nhận định của nhà phê bình Thiếu Sơn, ấn tượng đầu tiên và sau cùng của Tố Tâm, đối với người đọc, vẫn chính là “cái mới”. Nếu như văn chương truyền thống quan niệm cốt truyện được xây dựng bằng những sự kiện và hành động với lối kết cấu chương hồi thì cốt truyện của Tố Tâm được tạo dựng theo kết cấu tâm lý hiện đại với một hệ thống những đoạn trữ tình ngoại đề. Mặc dù tác phẩm vẫn chia làm 5 chương nhưng kết thúc mỗi chương, về mặt hình thức không còn sử dụng lối nói: “câu 26 KHCN 1 (30) - 2014
  3. KHOA HỌC CÔNG NGHỆ - ĐẠI HỌC HÙNG VƯƠNG chuyện diễn tiến ra sao, hồi sau sẽ rõ”, về mặt nội dung mỗi chương không kể trọn vẹn hành động sự kiện mà thuật lại diễn tiến tâm lý nhân vật qua các biến cố tâm lý. Nếu đem so sánh với truyện thơ ở mô hình gặp gỡ - lưu lạc - đoàn viên thì cách kết thúc của Tố Tâm đã đoạn tuyệt với lối kết thúc có hậu ấy mà thay bằng bi kịch Tố Tâm chết - một bi kịch ấy đã làm rung chuyển nếp cảm, nếp nghĩ mòn xưa của người đọc thời bấy giờ. Sự đoạn tuyệt này chứa trong nó một sự cách tân tạo nên một thể loại đặc trưng của văn học hiện đại là tiểu thuyết hiện đại kể từ ngôi thứ nhất với lối kết cấu tâm lý. Chương 1 là chương thâu tóm, bao quát về những bối cảnh thời gian, không gian, nhân vật xuất hiện trong tác phẩm. Chương này nêu lên hai cuộc gặp gỡ: cuộc gặp gỡ giữa ký giả và Đạm Thủy và cuộc gặp gỡ giữa Đạm Thủy và Tố Tâm. Như vậy, cùng với thời gian người đọc đọc tác phẩm, ở đây còn xuất hiện hai thời gian nữa là thời gian hai cuộc gặp gỡ nói trên. Thời gian cuộc gặp gỡ thứ nhất là vào một ngày mà kỳ nghỉ hè vừa đến, đây là khoảng thời gian hiện tại của hai nhân vật ký giả và Đạm Thủy. Thời gian cuộc gặp gỡ thứ hai là Năm đó... tôi vào học trường Cao đẳng được hơn một năm thì về nghỉ Tết Nguyên đán ở nhà quê bên tỉnh B, hôm 28 tháng chạp. Về không gian, ở đây xuất hiện không gian ký túc xá nơi nhân vật ký giả đang nói chuyện với Đạm Thủy, không gian công đường của quan huyện và không gian ngôi nhà số 58 của Tố Tâm. Đó là không thời gian hiện tại và không thời gian quá khứ. Ngay ở chương này đã xuất hiện hai người kể chuyện là nhân vật ký giả và Đạm Thủy. Như vậy, ở chương 1 này ẩn chứa sự đa dạng trong không gian, thời gian, người kể chuyện, cũng như biến cố sự kiện và ý nghĩa của tiêu đề. Trong mô hình kết cấu của cốt truyện, việc đặt tên Tố Tâm với ý nghĩa khai sinh một con người mới, con người của tình ái chính là xuất phát điểm để từ đó mạch truyện được khai triển theo sự phát triển trạng thái tâm lý của hai kẻ đang yêu Đạm Thủy và Tố Tâm trong ba chương tiếp theo. Chương 2 là chương viết về giai đoạn đầu trong mối tình của Đạm Thủy - Tố Tâm với sự xuất hiện của bức tường ngăn cách và biến cố quan trọng nhất trong chương này chính là “bức tường sụp đổ”, nó khởi đầu giai đoạn không thể che giấu những cảm xúc tình yêu của hai người. Tiếp đó, chương 3 là chương Đạm Thủy kể lại là chúng tôi đã bước lên cái thời kỳ say đắm, biến cố quan trọng nhất của chương này là việc Tố Tâm lấy chồng. Đây cũng là chương mà tác giả dành cho nó lượng văn bản dài hơn tất thảy những chương còn lại bởi nó khai thác những trạng thái tình cảm sâu sắc nhất, ám ảnh nhất của Đạm Thủy. Và chương 4, với việc triển khai hai khoảng thời gian xung quanh cái chết của Tố Tâm: Thời gian từ khi Đạm Thủy nghe tin Tố Tâm đi lấy chồng cho đến khi Tố Tâm mắc bệnh, thời gian Tố Tâm chết cho đến khi Đạm Thủy đến nhà Tố Tâm, sắc thái biểu cảm ở đây chuyển hoàn toàn sang tuyệt vọng. Như vậy, kết cấu tâm lý của cốt truyện khởi nguồn từ việc khai sinh ra một tình yêu, để tình yêu đó vượt bức tường ngăn cách đạt đến cái thời say đắm pha lẫn tuyệt vọng và kết thúc bằng nỗi đau khổ tuyệt vọng dẫn đến cái chết của Tố Tâm. Và chương cuối cùng có thể coi là khúc dư âm còn sót lại của một mối tình đã qua để lại vết sẹo nơi một tâm hồn thương tổn. 2.2.2. Nghệ thuật xây dựng nhân vật Về nghệ thuật xây dựng nhân vật, Tố Tâm được nhận định là: “khai sinh ra một kiểu nhân vật đặc trưng của văn học hiện đại: con người cá nhân bé nhỏ trong thế giới hiện đại”. Hình tượng con người cá nhân đó được thể hiện trước hết qua nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật. KHCN 1 (30) - 2014 27
  4. KHOA HỌC CÔNG NGHỆ - ĐẠI HỌC HÙNG VƯƠNG Trong buổi giao thời, những giá trị văn hóa cũ lung lay, những cái mới nảy sinh, và con người chơ vơ giữa những ngả đường khác nhau ấy. Chính họ đã thể hiện mình trong những chiêm nghiệm bắt đầu đi sâu vào cái tôi cá nhân qua cách thức xây dựng kiểu nhân vật mới này. Dễ dàng thấy Tố Tâm chỉ xoay quanh hai nhân vật chính, nhưng những mối quan hệ xã hội của họ rất mờ nhạt, họ bị cô lập trong chính thế giới của mình, sống với những ưu tư của bản thân mình. Trong tác phẩm, các tính cách nhân vật có sự phát triển “tự thân”, như là trong cuộc đời thật. Ở đó, người đọc thấy sự định hình bước đầu của môtip con người cá nhân tồn tại độc lập như một hữu thể. Đó có khi là hình ảnh con người ích kỷ trong tình yêu. Khi yêu, con người cá nhân thường muốn sở hữu người yêu như một báu vật riêng mình. Trong Tố Tâm, Hoàng Ngọc Phách đã chú ý tới những trạng thái cảm xúc này. Đạm Thủy luôn thấy hạnh phúc, sung sướng, thoản mãn khi Tố Tâm thú nhận tình yêu của mình với chàng. Viết thư khuyên Tố Tâm lấy chồng mà nhân vật này cũng phải viết đến ba lần mới xong và khi gửi đi rồi lại ôm đầu hàng giờ vì sợ nhận được thư vĩnh biệt của Tố Tâm... Đó có khi là trạng thái chẳng thể giãi bày tâm sự với bất cứ ai khác ngoài người yêu của mình, là tâm sự ngổn ngang của Tố Tâm ái tình vô hy vọng rồi chết vì hai chữ ái tình. Thực chất đây chỉ là con người cá nhân tách biệt với môi trường xã hội mà đi sâu và sống với thế giới nội tâm đầy mâu thuẫn của mình giữa đạo nghĩa và tình yêu. Sau này con người cá nhân ấy bùng phát thành cái tôi cá nhân của văn học lãng mạn. Trong Tố Tâm, con người cá nhân nói ấy được khai thác theo lối đi sâu phân tích thế giới nội tâm nhân vật, nó bóc tách những mảnh hồn thổn thức yêu đương lạc lõng giữa cuộc đời. Lối khai thác này đã được ký giả đề cập đến ngay từ phần Mấy lời của người chép truyện in ở đầu cuốn sách. Theo đó, người viết bằng quan sát và lý luận (...) xét cái tình trạng của lòng người, chép là chép cái hành động của tâm lý, còn lý luận luân lý thẩm bình xin để phần dư luận Và thành quả của quá trình quan sát và lý luận đó là: “Tác phẩm có sức chinh phục lớn lao, nhờ ở khả năng phân tích tâm lý nhân vật đã được tác giả đẩy tới một mức độ thuần thục. Nhà văn Đức Thomas Mann từng nêu một nhận xét đại ý là tiểu thuyết có ở bất cứ đâu con người đi sâu vào chính mình. Ở Tố Tâm bước đầu có sự đi sâu đó. Ngoài nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật, có thể nhận ra thành công của Tố Tâm còn ở nghệ thuật miêu tả chân dung con người rất chân thực và sống động, hiện hữu như ở chính cuộc đời thực. Có thể nhận thấy tính chân thực và tư duy logic của tác giả khi dụng tâm miêu tả 10 lần nhân vật Tố Tâm dưới cái nhìn của nhân vật Đạm Thủy ở góc độ khác nhau. Nét đặc biệt là tác giả rất chú ý miêu tả con mắt, ánh nhìn của Tố Tâm. Người ta bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, ở đây ta thấy đằng sau mỗi ánh mắt đều ẩn chứa tâm trạng của nhân vật. Thêm nữa, còn có sự miêu tả mang tính biểu tượng của nhà văn Hoàng Ngọc Phách. Đó là khi tác giả để cho Đạm Thủy miêu tả gót chân chạm bùn của Tố Tâm và liên tưởng tới cành hoa và đống rác, chi tiết này là điềm báo cuộc đời bất hạnh của nhân vật. Chi tiết miêu tả cái khăn đen của Tố Tâm có sức ám ảnh lớn. Đây là lần đầu tiên tác giả để cho Đạm Thủy mô tả trang phục của Tố Tâm và cũng là lần cuối cùng hình ảnh Tố Tâm xuất hiện, song sự mô tả đó tạo liên tưởng đến tang tóc, báo hiệu cho cái chết của nhân vật. Đó là nét cách tân nghệ thuật miêu tả nhân vật của Hoàng Ngọc Phách. 3. KẾT LUẬN Nhà nghiên cứu Đặng Anh Đào phát biểu rằng: “Ở Tố Tâm của Hoàng Ngọc Phách, ta tìm thấy cả Từ Trẩm Á, lẫn Bernadin de Saint Pierre”. Nhận định này thêm một lần nữa khẳng định 28 KHCN 1 (30) - 2014
  5. KHOA HỌC CÔNG NGHỆ - ĐẠI HỌC HÙNG VƯƠNG dấu ấn giao thoa Đông - Tây, giao thời truyền thống - hiện đại trong tác phẩm này của Hoàng Ngọc Phách. Tìm hiểu hiện tượng giao thoa Đông - Tây trong tiểu thuyết Tố Tâm giúp ta hình dung được phần nào cái khung hiện trạng tương tự trong các tác phẩm tiểu thuyết giai đoạn này. Và sự giao thoa Đông -Tây trong tiểu thuyết Việt Nam thời điểm những năm đầu thế kỷ XX là một trong những hiện tượng mang tính quy luật, nằm trong xu thế chung của sự chuyển đổi hệ hình văn học thế giới sang hệ tiêu chí châu Âu. Giai đoạn này có ý nghĩa quan trọng và là bước đệm đối với công cuộc hiện đại hóa Văn học Việt Nam những giai đoạn kế tiếp. Tài liệu tham khảo 1. Huỳnh Thị Lan Phương (2011), “Tính giao thời trong Văn học Việt Nam giai đoạn 1900-1930”, Kỷ yếu Hội nghị khoa học và cải tiến phương pháp giảng dạy, Khoa Sư phạm, Trường Đại học Cần Thơ, Tr 127- 131. 2. Phạm Xuân Thạch, Văn học Việt Nam đầu thế kỷ XX với sự tiếp nhận một số tiểu thuyết phương Tây, https://sites.google.com/site/thachpx/. 3. Phạm Xuân Thạch, Văn học Việt Nam giai đoạn 1900-1930, https://sites.google.com/site/ thachpx/. 4. Phong Lê, bài viết Trên cái nhìn hiện đại hóa Văn học Việt Nam nửa đầu thế kỷ XX, http:// khoavanhoc-ngonngu.edu.vn. 5. Song An Hoàng Ngọc Phách (2006), Tố Tâm, NXB Tổng hợp Đồng Nai. 6. Trần Đình Hượu, Lê Chí Dũng (1988), Văn học Việt Nam giai đoạn giao thời 1900-1930, NXB Đại học và Trung học chuyên nghiệp. 7. Trần Ngọc Vương (1999), Văn học Việt Nam dòng riêng giữa nguồn chung, NXB Đại học Quốc gia Hà Nội. 8. Trần Văn Toàn, Quan niệm về tả thực trong tiểu thuyết giai đoạn giao thời, www.talawas.org. SUMMARY EAST-WEST CROSS-CULTURE AND ARTISTIC INNOVATIONS INTRODUCED BY HOANG NGOC PHACH IN HIS NOVEL TO TAM Dang Le Tuyet Trinh Hung Vuong University East-West cross-culture in Vietnamese novels in the early twentieth century was among regular phenomena witnessed in the common trend of a paradigm shift in world literature towards European system of criteria. The work To Tam came into being in this common tendency. It deeply reflected East-West cross-culture and also presented artistic innovations by Hoang Ngoc Phach on the aspects of constructing plot and structure, describing character psychology, describing nature and character appearance. This contributed to the success of To Tam - “a typical book whenever one thinks of the word fiction.” Keywords: To Tam, Hoang Ngoc Phach, East-West cross-culture. KHCN 1 (30) - 2014 29
nguon tai.lieu . vn