Xem mẫu
- Giá trị vô hình của giải Oscar
Chỉ cần lọt vào bảng đề cử, doanh thu đã tăng vọt. Los Angeles Times đã
lập bảng thống kê doanh thu trước và sau ngày công bố đề cử. Titanic
(Paramount/Fox, 1997): trước và sau đề cử tăng 42,8%; American beauty
(DreamWorks, 1999): tăng 10.173,4%; Shakespeare in love (Miramax/Universal,
1998): tăng 161,3%; Life is beautiful (Miramax, 1998): tăng 237,9%… Một phim
trúng giải phim hay nhất thường tăng doanh thu trung bình 30 triệu USD.
Sức hút kéo khán giả vào rạp
Thù lao cho Denzel Washington đã được tăng sau khi diễn viên này được
trao Oscar nam diễn viên chính xuất sắc trong Training Day (2002)
Theo Stephen Galloway (Hollywood Reporter), Denzel Washington sau khi
giành giải nam diễn viên chính trong Training Day đã được tăng thù lao từ 12,5
- triệu USD lên 20 triệu USD cho Out of Time (do hãng MGM phát hành). Trong
thực tế, hiệu ứng tài chính của Oscar chỉ mới hình thành gần đây. Thập niên 1970,
các ngôi sao gần như không bao giờ được tăng thù lao sau khi giành Oscar.
Trong hầu hết trường hợp, diễn viên giành Oscar luôn được hãng phim tăng
thù lao. Điều này không phải xảy ra gần đây. Thù lao của Claudette Colbert đã
tăng từ 35.000 USD lên 150.000 USD/phim, sau khi cô giành Oscar cho phim It
Happened One Night (1934).
Năm 1936, Claudette Colbert là nữ diễn viên được trả thù lao cao nhất
Hollywood. Marlon Brando chỉ được trả 40.000 USD cho phim The Men và
75.000 USD cho A Streetcar Named Desire nhưng sau đó được tăng lên 100.000
USD cho Viva Zapata!, sau khi Brando được một đề cử Oscar (trong A Streetcar
Named Desire). Năm 1960, 6 năm sau khi giành Oscar đầu tiên trong On The
Waterfront, Marlon Brando đã được trả 1 triệu USD/phim.
Và sau khi giành Oscar thứ hai trong The Godfather, Marlon Brando được
trả 1,5 triệu USD/phim, cộng thêm tỷ lệ doanh thu. Tương tự, Dustin Hoffman chỉ
nhận được 17.000 USD cho The Graduate (đem lại đề cử Oscar đầu tiên) nhưng
thù lao được tăng lên 5 triệu USD cho Tootsie - phim đầu tiên sau khi Hoffman
giành Oscar trong Kramer vs Kramer.
Trong All About Oscar, tác giả Emanuel Levy kể rất nhiều trường hợp cho
thấy hiệu ứng tài chính của Oscar như thế nào. Phim đầu tiên nhận được hiệu ứng
tích cực từ Oscar là The Informer của đạo diễn John Ford. Dù được giới bình luận
đánh giá cao nhưng The Informer không thành công thương mại.
Tuy nhiên, sau khi giành 4 Oscar (nhiều nhất trong mùa giải 1935) - trong
đó có giải đạo diễn và nam diễn viên chính, The Informer đã bất ngờ được công
chúng đón nhận. Hiệu ứng tài chính Oscar càng thể hiện rõ ở mùa giải 1947, khi
- The Best Years of Our Lives trở thành bộ phim thắng lớn về doanh thu sau khi giá
trị nghệ thuật được AMPAS công nhận.
Nhờ 8 tượng Oscar - trong đó có giải phim hay nhất và một giải đặc biệt
(Special Award) cho Harold Rusell, The Best Years of Our Lives đã hốt thêm ít
nhất 2 triệu USD tiền vé. Năm sau, Hamlet (1948) với chiến thắng Oscar hạng
mục phim hay nhất cũng giành được hiệu ứng tài chính tương tự. Giá trị tài chính
của Oscar tăng theo từng thập niên.
Thập niên 1930, giá trị doanh thu “cộng thêm” sau khi giành Oscar của một
phim trung bình là 2,25 triệu USD. Thập niên 1940, tỷ lệ trên là 4,6 triệu USD.
Tính hiệu quả tài chính từ Oscar thể hiện rõ dần vào thập niên 1960, khi A Man
For All Seasons đạt gấp đôi doanh thu, lên khoảng 13 triệu USD. Đến thập niên
1970, giá trị hiệu ứng tài chính Oscar đạt từ 5-30 triệu USD, tính riêng thị trường
Mỹ.
Sau chiến thắng tại Oscar 1971, The French Connection (phim để đời của
diễn viên Gene Hackman) đã thu thêm ít nhất 15 triệu USD. Annie Hall (1977) thu
thêm 12 triệu USD kể từ khi được đề cử. Một cách tổng quát, khi panô quảng cáo
được kẻ thêm hàng chữ: “Đã được AMPAS trao Oscar”, phim lập tức tạo thêm sức
hút lôi kéo khán giả vào rạp…
Từ vô danh bước lên ngai vàng
Hiệu ứng tài chính Oscar ngày càng được quan tâm, đặc biệt từ thập niên
1990, khi các hãng phim bắt đầu áp dụng chiến thuật tung át chủ bài vào cuối năm,
gần thời điểm AMPAS duyệt phim để công bố danh sách đề cử. Trường hợp điển
hình là Shakespeare In Love. Tung ra tháng 12-1998 và giành Oscar hạng mục
phim hay nhất vài tuần sau đó, Shakespeare In Love đã thắng đậm trong không khí
“hậu Oscar”.
- Chỉ trong ba ngày sau đêm Oscar, Shakespeare In Love thu thêm 4,4 triệu
USD, tăng 48% so với kỳ cuối tuần trước đó. Hãng Miramax đã thực hiện chiến
dịch quảng cáo Shakespeare In Love lần hai, với đợt ra quân rầm rộ, từ 1.266 rạp
lên 1.931 rạp, nhằm khai thác tối đa giá trị của 7 tượng Oscar mà Shakespeare In
Love giành được. Năm sau, American Beauty cũng thực hiện chiến dịch tương tự
sau khi thắng lớn với 5 Oscar.
Công chiếu vào tháng 12-1999, American Beauty đã thất bại nghiêm trọng
về mặt tài chính. Tuy nhiên, sau khi giành loạt Oscar, trong đó có giải phim hay
nhất, nam diễn viên chính (Kevin Spacey), đạo diễn (Sam Mendes)…, American
Beauty đã tăng 132% doanh thu, đem lại thêm khoảng 15 triệu USD cho hãng
DreamWorks.
Với phim nước ngoài, hiệu ứng Oscar cũng xảy ra, dù tỷ lệ tăng doanh thu
không cao. Phim All About My Mother của đạo diễn Tây Ban Nha Pedro
Almodovar đã tăng thêm 2-3 triệu USD sau khi phim giành được giải phim nước
ngoài hay nhất (Oscar 1999).
Một trong những ảnh hưởng tích cực nữa đem lại từ Oscar là hiệu ứng
truyền thông. Diễn viên, đạo diễn phút chốc trở thành tên tuổi được khắp thế giới
biết đến. Trước Oscar 2004, có lẽ chẳng ai biết Keisha Castle-Hughes là diễn viên
nào nhưng kể từ khi được đề cử Oscar hạng mục nữ diễn viên chính, cô diễn viên
13 tuổi này đã được hàng loạt tờ báo nhắc đến, trong đó có cả chuyên san điện ảnh
Hollywood Reporter.
Diễn viên Joan Fontaine từng nói rằng những người chiến thắng Oscar là
“các thành viên vô danh trong hoàng gia bỗng chốc được nâng lên ngai vàng”.
Thậm chí vài ngôi sao đẳng cấp cao cũng chẳng mấy khi được nhắc ngoài phạm vi
nước Mỹ, cho đến khi nhận đề cử hoặc chiến thắng Oscar.
- Huyền thoại John Wayne chỉ được “vua biết mặt, chúa biết tên” khi giành
được Oscar từ True Grit (1969) và diễn viên lừng danh trong thể loại phim cao bồi
Lee Marvin cũng chẳng mấy tên tuổi ngoài phạm vi Mỹ cho đến khi giành Oscar
nam diễn viên chính (1965) trong phim cao bồi Cat Ballou (đóng cặp Jane
Fonda)….
Oscar “kỵ” những gì?
Mọi dự báo kết quả giải Oscar 2002 ở hạng mục nam diễn viên chính và nữ
diễn viên chính đều trật và giới phê bình gần như “té ngửa” khi Denzel
Washington chứ không phải Russell Crowe giành giải nam diễn viên chính và
Halle Berry chứ không phải Nicole Kidman giành giải nữ diễn viên chính. Xin
nhấn mạnh, Russell Crowe thủ diễn trong A beautiful mind tốt hơn nhiều so với
Denzel Washington trong Training day; tương tự Nicole Kidman trong Moulin
Rouge so với Halle Berry trong Monster’s Ball.
Được thì đã đuối...
- John Singleton - đạo diễn da màu duy nhất được đề cử giải đạo diễn (năm
1991, với phim Boyz n the Hood)
Lý do mà Viện Hàn lâm khoa học - nghệ thuật điện ảnh Hoa Kỳ (AMPAS)
lần đầu tiên trong lịch sử Oscar trao hai giải lớn cho hai diễn viên da màu là yếu tố
chính trị. Nước Mỹ thời điểm đó còn bị bóng ma sự kiện khủng bố 11-9-2001 ám
ảnh và không khí Oscar đã bị ảnh hưởng khi người ta quyết định đề cao tinh thần
dân tộc (rằng người Mỹ từ nay - bất kể màu da - đều đồng lòng trong cuộc chiến
chống khủng bố).
Trong lịch sử Oscar, sự kiện trên không là lần đầu tiên. Nói cách khác, vấn
đề nhìn nhận tài năng của AMPAS có nhiều “mắc mứu” kỳ lạ. Richard Burton và
Peter O’Toole đều từng nhận được 7 đề cử Oscar nhưng chưa bao giờ chiến thắng
(mãi đến kỳ Oscar 2003, Peter O’Toole mới được trao giải thành tựu suốt đời).
Cary Grant chưa bao giờ nhận Oscar cho sự nghiệp diễn xuất và chỉ gần cuối đời
mới được cầm Oscar thành tựu suốt đời. Deborah Kerr được đề cử 6 lần nhưng
đều ra về tay không, tương tự Glenn Close với 5 đề cử.
Henry Fonda - một trong những tượng đài Hollywood - nhận Oscar khi đã
76 tuổi, cho On golden pond và đó cũng là bộ phim cuối cùng của ông. Paul
Newman được đề cử 7 lần nhưng đều “trật lất” và đến khi 62 tuổi mới cầm được
tượng Oscar (cho phim The Color of Money). Khó có thể kể hết những tên tuổi
lớn chưa từng biết “hạnh phúc Oscar”, trong đó có: Tom Cruise, Marlene Dietrich,
Irene Dunne, Harrison Ford, Greta Garbo, Ava Gardner, Judy Garland, Richard
Gere, Leslie Howard, Nick Nolte, Sean Penn, Meg Ryan, John Travolta, Liv
Ullmann… Thậm chí có không ít ngôi sao thượng thặng chưa từng được đề cử
(Rita Hayworth, John Barrymore, Marilyn Monroe, Bruce Willis…).
- Và vài trường hợp, ngôi sao thượng thặng chỉ được nếm mùi vinh danh
Oscar chỉ một lần. Trong sự nghiệp 40 năm với gần 160 phim, diễn viên cao bồi
John Wayne chỉ nhận được một Oscar (khi ông 62 tuổi), cho phim True Gift.
Richard Gere, Errol Flynn, Tyrone Power và cả hai bố con Douglas
Fairbanks cũng chưa bao giờ được trao Oscar (dù Douglas Fairbanks Sr. thậm chí
là chủ tịch đầu tiên Viện Hàn lâm khoa học-nghệ thuật điện ảnh Hoa Kỳ-AMPAS).
Trong khi diễn viên nữ xinh đẹp luôn thống trị bảng đề cử Oscar, tại sao
thành viên AMPAS lại “trừng phạt những anh chàng đẹp trai thế này?” - Tom
O’Neil viết trên New York Times. Chẳng bao giờ có thể hiểu được lý do thật sự.
Tính đến nay, Tom Cruise đã hỏng ba lần trong cuộc chạy đua danh hiệu nam diễn
viên chính lẫn phụ (trong Jerry Maguire, Born on the Fourth of July và Magnolia).
Paul Newman đã không thể về vạch đích Oscar cho đến khi ông 62 tuổi, ở thời
điểm mà ông dường như đã hết xí quách.
Sau khi dự 6 lễ Oscar với tư cách đề cử nhưng ra về tay trắng hoàn trắng
tay, Paul Newman đã không buồn đến dự đêm Oscar mà lần đó ông cuối cùng
được trao giải, cho The Color of Money (1986). Tâm tình với báo chí, Paul
Newman cho biết sự theo đuổi giấc mơ Oscar của mình “chẳng khác gì đeo bám
một cô gái xinh đẹp trong 80 năm; cuối cùng, khi nàng động lòng thì cũng đã đến
lúc bạn phải thốt lên: “Anh thật lòng xin lỗi nhé. Anh đuối quá rồi, cưng ơi!”.
“Lên hương” tuổi xế chiều
Đúng là AMPAS hành động rất bất thường và họ gần như chỉ chú ý đến
những ông già sau nhiều năm không xem họ là “cái đinh” gì lúc họ còn trẻ. Sau 7
lần thất bại, Al Pacino cuối cùng giành được Oscar ở tuổi 52 cho phim Scent of a
Woman; John Wayne (True Gift) đã 62 tuổi khi cuối cùng hạ gục Jon Voight
(Midnight Cowboy), người chỉ có thể ôm tượng Oscar năm 40 tuổi cho tác phẩm
Coming Home, chiến thắng trước một huyền thoại Hollywood khác là Warren
- Beatty - diễn viên nam đến nay sắp giã từ sự nghiệp nhưng vẫn chưa “được khóc”
trên sân khấu nhận tượng Oscar giải diễn xuất (Warren Beatty chỉ được trao Oscar
giải đạo diễn).
Một số nhà “Oscar học” (Oscarologist) tin rằng bản thân diễn viên cũng có
vai trò trong thất bại Oscar. Marlon Brando đã không giành Oscar trong A
Streetcar Named Desire bởi ông không đồng ý thực hiện chiến dịch quảng cáo và
đánh bóng tên tuổi. Sau hai lần đề cử thất bại (trong Viva Zapata! và Julius
Caesar), Marlon Brando cuối cùng đã ngã gục trước cám dỗ hào quang. Ông thậm
chí dự lễ Quả cầu vàng năm 1954 khi được đề cử cho On the Waterfront và sau đó
ôm tượng Oscar đầu tiên. 18 năm sau, khi giành Oscar cho The Godfather, Brando
đã không còn hứng khởi nữa và thậm chí tỏ thái độ khinh thị AMPAS bằng hành
động từ chối nhận giải!
Và cuối cùng, sự kỳ thị không thể không nhắc là vấn đề màu da. Đến nay,
Halle Berry vẫn là nữ diễn viên da đen đầu tiên và duy nhất giành giải nữ diễn
viên chính trong lịch sử Oscar (với phim Monster’s Ball năm 2001). Denzel
Washington từng được đề cử năm lần và chỉ giành giải nam diễn viên phụ trong
Glory hồi 1989. Anh trở thành người thứ hai giành giải nam diễn viên chính (năm
2002), sau Sidney Poitier (năm 1963).
Đến nay, chỉ mới có 4 nam diễn viên da màu được trao tượng Oscar nam
diễn viên chính xuất sắc nhất trong khi chưa từng có đạo diễn da màu nào được
nhận giải đạo diễn xuất sắc trong suốt lịch sử Oscar! Cần nhắc lại, từ 1990-1999,
vỏn vẹn 19 diễn viên da màu (gồm người da đen, người gốc Á, người da đỏ và
Latin) - tức 8% số đề cử viên - có mặt trong năm hạng mục lớn: nam chính, nữ
chính, nam phụ, nữ phụ và đạo diễn. Trong suốt thập niên này, chỉ hai diễn viên da
đen đoạt giải: Whoopi Goldberg - nữ diễn viên phụ trong Ghost và Cuba Gooding
Jr - nam diễn viên phụ trong Jerry Maguire.
nguon tai.lieu . vn