Xem mẫu

Hồ CHÍ MiriH VỚI Sự TIÉri Bộ CỦA PHỤ nữ NHŨNG KỶ NIỆMẵẰU ĐẬM NÍỈẮT HOÀNG THỊMỄkề Năm 1952, khi tôi ỏ trong Ban Chấp hành Phụ nữ tỉnh Quảng Trị và trong Ban Chấp hành Nông hội tỉnh, tôi đưỢc cử đi dự lớp nghiên cứu về chính sách giảm tô ỏ Việt Bắc. Một hôm, chúng tôi đưỢc thông báo gọn: “Các đồng chí chuẩn bị đón khách nhé!”.Thế là chúng tôi sửa sang đưòng đi, lốỉ lại, quét dọn nhà sàn, sắp xếp nơi ăn chôn ở cho thật gọn. Lần đầu tiên trong đồi, tôi được tận mắt nhìn thấy vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc! Tôi mừng quá. Cả đồi tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy sung sướng như vậy. Bác Hồ vừa tới đã giơ hai tay vẫy vẫy bảo: - Các cô, các chú ngồi xuõhg, ngồi xuốhg. - Rồi Bác tươi cười thăm hỏi tình hình sức khỏe, tình hình công tác của chúng tôi, và Bác nói chuyện với chúng tôi về chính sách mới của Đảng. Bác hỏi thê nào là chính sách giảm tô? Thế nào là bần nông, cô` nông. Chúng tôi trả lòi, ngưòi thế này, ngưồi thế khác, ngưòi nói đúng, ngưòi nói chưa thật đúng. Bác cưòi hồn hậu rồi giảng giải thêm cho chúng tôi, thật là dễ hiểu! Bác còn dặn, đại ý: Phải biết dựa vào quần chúng, và phải chú ý đến phụ nữ. Không thì đấu tranh không thắng lợi đâu. Đánh lô cốt địch còn dễ hơn đấy, vì nó đứng lù lù trưốc mặt mình. Các cô, các chú có nhiệm vụ học cho giỏi, nắm vững 147 PHẠM HOÀNG ĐIÊP chính sách, làm công tác cho tốt, giành lại quyền lợi cho giai cấp. Có lần Bác quay sang hỏi tôi: - Cô ở đâu, làm gì? Vừa mừng, vừa lo, tôi khẽ thưa: - Dạ thưa Bác, cháu ỏ Quảng Trị làm công tác nông hội. Bác nhìn tôi bằng đôi mắt dịu hiển và hỏi thêm: - ở Quảng Trị, phụ nữ vào nông hội được bao nhiêu? - Dạ thưa Bác, được một phần ba. - Một phần ba là mấy? Không nên nói chung chung. Chúng tôi được nói chuyện với Bác chừng 30 phút, lúc ra về, Bác còn dặn: - Các cô, các chú làm nhiệm vụ cho tổt, sau này Bác sẽ có dịp nói chuyện thêm. Đêm hôm đó, nằm thao thức, tôi nghĩ ngỢi nhiều, mừng thì rất mừng song lại thấy thương Bác, tuổi cao mà vất vả, bao nhiêu là công việc... Năm 1961. Khi đó, tôi đã công tác nhiều năm ỏ Khu tự trị Thái Mèo (Tây Bắc). Tôi là ủy viên Đảng ủy Khu tự trị và trong Ban Chấp hành Khu hội phụ nữ. Tôi đưỢc nhận nhiệm vụ dẫn đầu một đoàn đại biểu phụ nữ Tây Bắc về dự Đại hội phụ nữ toàn quốc lần thứ ba. Các đại biểu dự đại hội rất đông, Bác Hồ chú ý nhiều nhất đến các đoàn phụ nữ dân tộc. Giò nghỉ, Bác gọi hai đoàn Việt Bắc và Tây Bắc đến chụp ảnh vối Bác. Báccăn dặn chúng tôi: Các đại biểu phụ nữ Việt Bắc và Tây Bắc được vinh dự thay mặt phụ nữ các dân tộc miẽR núi về dự đại hội, khi trở về địa phương nên cố gắng sao cho chị em miền núi tiến bộ hơn nữa, thi đua với chị em miền xuôi. Trước tiên, lo sao cho chị em đủ ăn, đủ mặc, biết cách nuôi dạy con khỏe, con ngoan... Bác còn ‘hân mật hỏi chuyện mấy đại biểu như chị Cang, ngưòi dân tộc 148 _______h 6 c h í MiriH VỚI SựTlÉn Bộ CỬA PHỤ nữ_______ Thái ỏ Mộc Châu, chị Dí ở Tủa Chùa và một chị ngưồi Dao ở Sình Hồ. Năm 1965, bắt đầu thời kỳ chiến tranh phá hoại của Giônxơn, tôi về công tác ở Vĩnh Linh, làm trưỗng ban kiểm tra của Đảng trong khu vực, đi dự hội nghị tổng kết công tác kiểm tra toàn quốc. Lần này, đến thăm hội nghị, Bác mặc một bộ kaki giản dị. Trông Ngưòi vẫn khỏe khoắn, nhanh nhẹn, tôi rất mừng. Bác huấn thị cho chúng tôi nhiều điều hết sức quý báu về công tác kiểm tra, về đạo đức, phẩm chất của người cộng sản. Bác dặn đi dặn lại, đại ý: Công tác kiểm tra có quan hệ đến sinh mệnh của từng ngưòi đảng viên. Làm công tác kiểm tra tốt thì có lợi cho Đảng, có lợi cho mỗi đồng chí của ta. Bác nhắc nhỗ các đại biểu nữ càng phải đi sầu kiểm tra, bảo đảm quyền lợi cầo đảng viên phụ nữ. Chúng tôi ghi tạc những lòi Bác dạy. Làm công tác kiểm tra không đưỢc thành kiến, phải có lượng khoan hcng, đồng thòi cần cứng rắn về nguyên tắc. Vào ầồi chiến tranh quyết liệt nhất vổi bọn xâm lược Mỹ, những lời của Bác Hồ đúng như những hạt mưa quý báu tưới nát cho đất Vĩnh Linh nóng bỏng lửa đạn quân thù. Ngay từ đầu cuộc chiến tranh phá hoại của Giônxơn, Bác đã hết sức quan tâm đến mảnh đất đầu sóng ngọm gió này, Bác rất chú ý đến các cháu thiếu nhi và chị eir phụ nữ Vĩnh Linh. Bác dặn: Trong cuộc chiến đấu ác lièt này, các cháu Vinh Linh là những hạt giông quý, nhữig mầm non xanh tưđi, pầải được giữ gìn, sao cho mầm non đó cứ tưđi tốt lên, dù trong hoàn cảnh khó khăn, gi£n khổ như thế nào. Bác chỉ thị: Phải sơ tán hết các cháu,không được để cháu nào bị địch giết hại ỗVinh Linh. Ngiy Tết sắp đến, Bác nhắc các tỉnh phải gói bánh chưng gu cho các cháu. Riêng Bác, Bác hay gửi bánh kẹo cho (ác cháu Vĩnh Linh. Cho đến giò các cháu vẫn nhó và niắc đến “Quà Bác Hồ cho”. 149 PHẠM HOÀNG ĐIÊP Thỉnh thoảng có dịp, Bác lại hỏi thăm: Các cháu thế nào, đồng bào và phụ nữ Vĩnh Linh có khỏe mạnh không, sản xuất, chiến đấu và học tập tốt không? Năm 1968, địch buộc phải ngừng bắn. Bác chỉ thị ngay phải tiếp tế khẩn trương cho Vĩnh Linh, chủ yếu là đưòng, vải, thuốc. Các xe tải phải chuyên chở hàng cho Vĩnh Linh, Cồn cỏ. Các đồng chí lãnh đạõ địa phương tiếp thu ý Bác, coi đây là một công tác rất quan trọng. Hồi đó, tôi làm nhiệm vụ Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Vĩnh Linh, được phân công phụ trách việc phân phối hàng về các xã. Tôi chấp hành nghiêm chỉnh lời Bác dạy: Quà ít lòng nhiều, việc phân phôi được bảo đảm công bằng, hỢp lý... Chúng tôi rất chú ý các cháu raồ côi, các cụ già, bà mẹ, các thương binh, bệnh binh... Đồng bào Vĩnh Linh nhận đưỢc “Quà Bác Hồ”vô cùng hồ hỏi bảo nhau: Nhận được quà Bác cho, chúng ta phải làm gì để tỏ lòng biết ơn Bác. Đối với riêng tôi, lòi Bác Hồ luôn luôn là nguồn khuyến khích, động viên lốn nhất. Có những buổi, đang lúc địch đánh phá, tiếng bom đạn nổ rầm trèi, nhố lại những lòi dạy bảo của Bác về phẩm chất của người đảng viên, ngưòi cán bộ, phải hết lòng vì nhân dân phục vụ, lại nghĩ tới tình thương yêu của Bác đối với nhân dân Vĩnh Linh như biển cả, tôi thấy mình có thêm sức mạnh, cùng với anh chị em dân quân, du kích làm ihiệm vụ chiến đấu và phục vụ chiến đấu. Trích từ sách: Nước non bừigi sáng, Nxb. Phụ nữ, Hà Nội, `97Ỗ 150 MÓ CHÍ MlhH VỚI Sự TlẾn Bộ CỦA PHỤ riữ Từ KỄ “ẪƯỚNG CA VÔ LOÀI” DẾN NGƯÒI “KỸ ổư TÂM nỒN` NGÔTHỊ LIỂUkể ... Hạnh phúc lốn lao nhất của đồi tôi, cái áng hương trong tâm trí tôi mãi mãi không bao giờ phai nhạt, là tôi đã được gặp Bác Hồ! Tên Bác đã rung động hàng triệu triệu con tim. Ngày tạm biệt miền Nam, lên đường tập kết, bà con, cô bác giao cho tôi một nhiệm vụ, đơn giản mà rất thiêng liêng: “Có gặp Bác Hồ thì thưa giùm với Bác rằng bà con trong này ngày đêm trông Bác về thăm!”Tuy gật đầu lia lịa sẵn sàng nhận lòi, nhưng tôi vẫn thầm nhủ rằng không dễ gì có được vinh dự ấy. Vậy mà tôi lại được gặp Bác! Năm 1954, đoàn Tuồng khu Năm được vào Phủ Chủ tịch, diễn tuồng Chị Ngộ. Anh chị em trong đoàn ai cũng náo nức bồn chồn, nguyện đem hết sức mình diễn cho Trung ương, cho Bác xem. Đứng trên sân khấu, tôi lách nhẹ tấm màn nhung, nhìn ra qua kẽ hở: Bác Hồ! Đó, Bác ngồi đó! Bận quần áo nâu giản dị, ung dung thanh thản, hiền cách chi là hiền! Tôi tưỏng như thuở nào mình đương đóng vai nưồng Xuân Hương mà gặp được Tiên ông ban phép thần để có sức mạnh xua tan quân giặc. Rồi chẳng hiểu sao, tôi thấy rào rào trong tim mạch và nưốc mắt trào ra lúc nào tôi đâu có biết! Khi diễn lớp chị Ngộ bị giặc bắt buộc phải ôm đầu anh Tài quăng xuống công, tôi nhìn thấy Bác chống tay lên cằm nghiêng đầu cúi xuống. Tôi lo lo. Đến khi buông 151 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn