Xem mẫu
- Doanh nhân với báo chí:
Cuộc chơi trốn tìm
Không phải doanh nhân và doanh nghiệp nào cũng sẵng sàng
tiếp xúc với báo chí. Có doanh nhân khi nói tới báo chí thì hoặc
đẩy người khác ra tiếp, có khi… bỏ trốn khỏi công ty. Vì sao họ
sợ báo chí đến vậy?
Bị bóp hầu bao
Một tờ báo thuộc vào hàng "lớn" ở TP.HCM tự lập “Trang chuyên
đề”, sau đó sang sở phụ trách lĩnh vực “trang chuyên đề” này, đề
- nghị lập hợp đồng thực hiện trang, tổng giá trị hợp đồng lên đến
gần tỉ đồng mỗi năm. Sở này chẳng có ý định thành lập chuyên
trang, nhưng vì đây là tờ báo lớn của địa phương, nên dành bấm
bụng chi và làm “hợp đồng tuyên truyền” trên tờ báo.
Chỉ mới sau một tháng thực hiện chuyên trang, hàng loạt doanh
nghiệp đã kêu trời. Hóa ra, mỗi khi viết bài có liên quan đến đơn
vị nào, phóng viên phụ trách trang chuyên đề này lại đến đề nghị
“hỗ trợ tiền đặt logo”. Rất nhiều khi phải chi 5 đến 10 triệu đồng,
không biên nhận, không hóa đơn chứng từ.
Các doanh nghiệp đòi tố cáo, nhưng cũng chính ông giám đốc sở
động viên: “Đừng dây với báo chí phiền phức. Thôi chi đi, cho
qua chuyện”. Và các “doanh nhân” đành bấm bụng móc hầu bao.
- Trong lịch sử báo chí Việt Nam, đã có vài nhà báo phải vào tù với
tội danh tống tiền. Giữa năm 2007, Tòa án nhân dân Hà Nội đã
đưa ra xét xử Nguyễn Hồng Sơn, nguyên phóng viên báo Diễn
đàn Doanh nghiệp. Hồng Sơn bị tuyên phạt 3 năm tù về tội tống
tiền doanh nghiệp. Sơn đã vòi 2 doanh nghiệp, trong đó vòi
doanh nghiệp đầu tiên 10.000 USD.
Tuy nhiên đó chỉ là những tình huống do phóng viên quá trắng
trợn, dựa vào cái lỗi kinh doanh của doanh nghiệp để bắt chẹt,
đòi số tiền quá lớn. Còn lại, những những cảnh vòi tiền nhỏ nhặt
thì rất nhiều, mà không có cơ sở hoặt không đáng để tố cáo
phóng viên. Không đáng để pháp luật trừng trị, nhưng doanh
nghiệp thực đau đầu.
- Tiền, tiền và tiền
Tương tự tống tiền, vòi tiền, còn có vài kiểu làm tiền khác, nào là
quảng cáo, làm trang chuyên đề, viết sách, bán sách…
Một tình trạng phổ biến tương tự làm tiền, đó là làm quảng cáo.
Quảng cáo có vô vàn cách, trong đó hữu hiệu nhất là manh nha
biết một doanh nghiệp “có vấn đề” trong kinh doanh, vi phạm
pháp luật… vậy là có vài người mang danh “phóng viên” đến đặt
vấn đề ký hợp đồng làm quảng cáo.
Cách làm này là tiêu cực, nhưng lại là cách tốt nhất để doanh
nghiệp mau chóng thoát khỏi phóng viên. Chính vì vậy, biết là tiêu
- cực nhưng rất nhiều doanh nghiệp đưa chiêu này ra để hóa giải
vấn đề. Trong một lần phóng viên VietNamNet tác nghiệp phát
hiện hàng quá hạn sử dụng trong siêu thị Parkson, người cán bộ
quản lý điều hành siêu thị này cũng đặt vấn đề nghị bỏ qua cho
chuyện này, bù lại ông sẽ quảng cáo trên báo!
Có lần, một tổng công ty bị đưa sai phạm lên một tờ báo ở
TP.HCM nhưng sau đó không thấy đả động đến nữa. Một cán bộ
làm việc trong TCT này cho biết đã chi tiền quảng cáo để giải
quyết.
Chính những cách xử lý bằng tiền như trên của doanh nghiệp đã
thúc đẩy “phóng viên” đi tìm kiếm và vòi tiền .
- Câu chuyện chiếc phong bì có lẽ đã cũ, nhưng vẫn mới bởi nó
vẫn tồn tại trong lĩnh vực quan hệ báo chí và doanh nghiệp hiện
tại. Đến giờ này có thể nói rằng, khó có thể xóa bỏ chiếc phong
bì, bởi nó đã trở thành một thông lệ, một chi tiết có thật trong đời
sống xã hội và báo chí. Bởi vậy, chỉ còn cách là làm thế nào cho
chiếc phong bì mang “sứ mệnh” văn hóa một chút, để giảm đi
những tiêu cực trong hoạt động phong bì.
Có những cách tặng phong bì rất là lịch sự, văn hóa. Đầu năm,
giám đốc công ty mời báo chí thân thiết đến gặp mặt, uống trà và
đàm đạo công việc, chia sẻ tâm tư tình cảm. Cuối buổi công ty
tặng mỗi phóng viên một chiếc phong bì vài trăm ngàn. Đó là
niềm vui trong cuộc sống, là sự sẻ chia ấm áp. Đời làm phóng
viên có những chiếc phong bì như thế, thật là ấm lòng.
- Thế nhưng cũng có những chiếc phong bì là sự chẳng đặng
đừng của doanh nghiệp. Khi phóng viên viết một bản tin gì đó
được đăng, mang đến doanh nghiệp để “tặng báo”, các doanh
nhân cũng không thể vô tư đến độ lơ đãng!
Hoặc một chi tiết cũng khá phổ biến là sau khi nhà báo đến
phỏng vấn xong, trước khi ra về giám đốc trao chiếc phong bì. Có
lẽ đây là thói quen khi giám đốc làm việc với các cơ quan đến
kiểm tra mình, và cũng làm vậy với báo chí! Trong trường hợp
này, những nhà báo thực sự vì thông tin - hoặc là nhà báo thứ
thiệt - thường từ chối.
Trốn!
- Đã có một sự trùng hợp ngộ nghĩnh xảy ra. Một nữ giám đốc tiếp
phóng viên VietNamNet tại phòng làm việc. Cứ một lát lại thấy cô
thư ký vào ghé tai vị nữ giám đốc này nói nhỏ câu gì đó. Nản quá,
vị nữ giám đốc này dành nói với phóng viên: “Anh chờ cho một
lát, tôi xuống trả lời để họ đi cho rồi!”. Vị khách ngồi ở phòng
khách có xưng danh là phóng viên của một tờ báo.
“Nói có phóng viên liên hệ công tác là tôi lo âu” - Giám đốc một
công ty địa ốc bày tỏ. Ông giám đốc này có lần tiếp một “nhà
báo”, loanh quanh một hồi “nhà báo” này đặt vấn đề dự án của
ông giám đốc vi phạm về giải tỏa mặt bằng. Ông đã khỏa lấp câu
chuyện này bằng phong bì.
- Vì vậy, rất nhiều công ty, doanh nghiệp, kể các các doanh nghiệp
lớn, có kinh nghiệm, vẫn cứ ái ngại khi liên quan đến báo chí.
Tổng Giám đốc công ty địa ốc H, một đại gia trong ngành bất
động sản ở TP.HCM, là một doanh nhân cởi mở, nhưng tuyệt đối
không bao giờ dám tiếp xúc báo chí. Một lần do yêu cầu công
việc, phóng viên cần tiếp cận, nhưng cô trợ lý cho TGĐ tên là
Hiền đã tìm mọi cách ngăn trở, đến chừng nào phóng viên… bỏ
cuộc, mới thôi! Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Bây giờ
muốn gặp giám đốc, có khi phải nhờ người quen gọi vào điện
thoại di động mới gặp, chứ gọi đến công ty thì sẽ có ngay chiếc
hàng rào gồm có lễ tân, thư ký, trợ lý…, với muôn ngàn lý do
ngăn trở. Phổ biến nhất là lý do “lãnh đạo đi vắng”, “bận họp”,
hoặc đề nghị làm văn bản đưa sang, gửi email… Mà văn bản và
email thì một đi không trở lại!
- ***
Quan hệ báo chí-doanh nghiệp là mối quan hệ thực sự cần thiết
trong công cuộc khuếch trương kinh tế hiện nay, thế nhưng đáng
tiếc là chưa được xây dựng chặt chẽ, thậm chí vẫn còn một
khoảng ngăn cách khá rõ. Khoảng cách này một phần do báo chí
và doanh nghiệp chưa hiểu nhau, bên cạnh đó không chối cãi vẫn
còn có một lực lượng “nhà báo” dỏm không sống bằng sức lao
động sáng tạo, mà chỉ chuyên đi nhìn vào hầu bao người khác.
Ngày xưa doanh nhân bị xem như là tội phạm, nay được tôn vinh
rồi lại bị xem như cái hầu bao. Cái hầu bao được quá nhiều
người ở quá nhiều nơi - trong đó có cả thành phần báo chí, dù số
- này không nhiều - nhắm vào đó. Vậy nên trong những nỗi sợ của
doanh nhân, từ sợ con dấu đỏ, sợ bảo kê, sợ các tổ chức xã hội,
có cả nỗi lo sợ báo chí!
Nói như thế để chia sẻ cùng doanh nghiệp, để doanh nhân vào
báo chí tìm cách gắn kết hỗ trợ nhau. Bởi trong công cuộc Việt
Nam chấn hưng kinh tế và bước ra thế giới hôm nay, không thể
thiếu sự kết hợp chặt chẽ, nhịp nhàng của hai lực lượng này.
nguon tai.lieu . vn