Xem mẫu
- ĐIỀU LỆ VỀ DU LỊCH BỀN VỮNG
Điều lệ về Du Lịch Bền Vững đợc đa ra tại Hội Nghị Thế Giới về Du Lịch Bền
Vững tổ chức tại Lanzarote, Canary Islands, Tây Ban Nha trong hai ngày 27 và 28 tháng
4 năm 1995. Sau đây là tóm lợc những quyết định mà những ngời tham gia Hội Nghị đã
đa ra:
Nhận thức đợc rằng du lịch là một hiện tợng mang tính toàn cầu và cũng là một nhân
tố quan trọng đối với sự phát triển kinh tế xã hội và chính trị của nhiều quốc gia, và
rằng du lịch là một nguyện vọng cao cả và sâu sắc nhất của tất cả mọi ngời.
Nhận thức đợc rằng du lịch, một hiện tợng mang tính hai mặt, ở chỗ du lịch vừa có
khả năng đóng góp một cách tích cực vào những thành tựu kinh tế xã hội cũng nh chính
trị, nhng đồng thời nó cũng một phần dẫn tới sự xuống cấp về môi trờng và sự mất đi
những đặc thù của từng địa phơng, phải đợc xem xét giải quyết trên cơ sở một hệ t t-
ởng có tính toàn cầu.
Nhận thức đợc rằng các nguồn lực làm cơ sở cho du lịch rất dễ bị mất đi và nhu câù
về cải thiện chất lợng môi trờng ngày càng cao.
Nhận thức đợc rằng du lịch có thể đem lại cơ hội để đi đây đó và tìm hiểu các nền
văn hoá khác, và rằng phát triển du lịch có thể góp phần tạo những mối quan hệ gần
gũi hơn và hoà bình giữa các dân tộc, từ đó tạo ra ý thức tôn trọng sự đa dạng về văn
hoá và phong cách sống.
Căn cứ vào các quy tắc đợc quy định trong Tuyên Bố RIO về Môi Trờng và Phát Triển
và các khuyến nghị đợc đa ra tại Chơng Trình Nghị Sự số 21.
Liên hệ tới các tuyên bố liên quan đến du lịch, ví dụ Tuyên Bố Manila về Du Lịch Thế
Giới, Tuyên Bố Hague và Điều Lệ Du Lịch và Bộ Luật Du Lịch.
Nhận thức đợc rằng mục tiêu của việc phát triển ngành du lịch là phải thoả mãn đợc
những yêu cầu kinh tế và các yêu cầu về môi trờng, và không những tôn trọng cơ cấu
xã hội và địa lý của địa phơng mà còn phải tôn trọng cả ngời dân địa phơng.
Xét đến việc u tiên bảo vệ và nâng cao nhân phẩm của cả cộng đồng địa phơng và du
khách.
Nhận thức đợc nhu cầu thiết lập những mối liên kết hữu hiệu giữa các nhà hoạt động
chủ chốt trong lĩnh vực du lịch để có thể hy vọng rằng du lịch ngày càng kết hợp hài
hoà với những di sản chung cuả chúng ta.
Kêu gọi cộng đồng quốc tế, và đặc biệt, Kêu gọi các chính phủ, các cơ quan công
cộng khác, các cơ quan có thẩm quyền quyết định, và các nhà chuyên môn trong lĩnh
vực du lịch, các hiệp hội và các tổ chức công cộng cũng nh t nhân có các hoạt động
- liên quan đến du lịch, và bản thân các du khách thông qua các quy tắc và mục tiêu của
Bản Tuyên Bố nh sau:
1. Phát Triển Du Lịch phải dựa trên cơ sở bền vững, có nghĩa là về mặt sinh thái
phải đợc đảm bảo lâu dài, đồng thời phải có hiệu quả về khía cạnh kinh tế, và
phải công bằng về mặt xã hội và dân tộc đối với các cộng đồng địa phơng.
Phát triển bền vững là một quá trình hớng tới việc quản lý trên toàn cầu các
nguồn lực để bảo đảm rằng các nguồn lực này sẽ vẫn đợc duy trì, nh vậy sẽ
giúp cho việc bảo tồn những tài sản tự nhiên và tài sản văn hoá của chúng ta,
bao gồm cả các khu vực đợc bảo tồn, trở nên có thể. Là một công cụ đắc lực
cho phát triển, du lịch có thể và nên tham gia một cách tích cực vào chiến lợc
phát triển bền vững. Yêu cầu về quản lý du lịch một cách chặt chẽ có nghĩa là
việc duy trì các nguồn lực làm nền tảng du lịch phải đợc đảm bảo.
2. Du lịch phải góp phần vào sự phát triển bền vững và sự hoà nhập của phát
triển bền vững với môi trờng tự nhiên, văn hoá và con ngời; du lịch phải tôn
trọng trạng thái cân bằng dễ bị phá vỡ là đặc trng của các địa điểm du lịch, đặc
biệt là đảo nhỏ và các vùng môi trờng nhạy cảm. Du lịch phải bảo đảm một
giải pháp có thể chấp nhận đợc đối với các ảnh hởng của các hoạt động du
lịch đối với các nguồn tài nguyên thiên nhiên, sự đa dạng sinh học và khả năng
thích hợp với bất kỳ tác động hay chất thải nào mà du lịch tạo nên.
3. Du lịch phải quan tâm đến các ảnh hởng của nó đối với các di sản văn hoá và
các yếu tố truyền thống, các hoạt động và động lực của từng cộng đồng địa
phơng. Việc công nhận các yếu tố địa phơng này và hỗ trợ các nét đặc thù, văn
hoá và lợi ích của cộng đồng địa phơng phải luôn là vấn đề trung tâm trong
việc soạn thảo các chiến lợc du lịch, đặc biệt là ở các nớc đang phát triển.
4. Đóng góp tích cực của du lịch đối với phát triển bền vững nhất thiết phải có
nghĩa là tất cả các nhà hoạt động, không kể của nhà nớc hay t nhân, phải đoàn
kết, tôn trọng lẫn nhau, và cùng tham gia vào quá trình này, và phải dựa trên các
cơ chế hợp tác có hiệu quả ở tất cả các cấp: địa phơng, quốc gia, khu vực và
quốc tế.
5. Việc bảo tồn, bảo vệ và phát triển giá trị của các di sản tự nhiên và văn hoá
tạo nên một lĩnh vực hợp tác lớn. Điều này có nghĩa là tất cả những ai có trách
nhiệm đều phải đối mặt với một thử thách thực sự, thử thách của những đổi
mới về văn hoá, công nghệ và trình độ chuyên môn, và đồng thời phải thật cố
gắng để soạn thảo và thực thi các văn bản thống nhất về quy hoạch và quản
lý.
6. Tiêu chí chất lợng đối với việc bảo tồn các địa điểm du lịch và đảm bảo khả
năng làm hài hòng du khách, đợc tính toán với sự tham gia của các cộng đồng
địa phơng và đợc thể hiện xuyên suốt bởi các quy tắc phát triển bền vững,
phải là các mục tiêu u tiên trong việc xây dựng các chiến lợc và dự án du lịch.
7. Để góp phần vào sự phát triển bền vững, du lịch phải dựa trên sự đa dạng của
các cơ hội mà nền kinh tế địa phơng tạo ra. Du lịch phải hoàn toàn hoà nhập và
đóng góp tích cực vào sự phát triển kinh tế của địa phơng.
8. Tất cả các lựa chọn về phát triển du lịch đều phải tích cực đóng góp vào quá
trình nâng cao đời sống của tất cả mọi ngời và phải đem lại các tác động và
các mối quan hệ qua lại tích cực đối với các đặc thù văn hoá-xã hội.
- 9. Chính phủ và các cơ quan có thẩm quyền, với sự tham gia của các tổ chức phi
chính phủ (viết tắt trong tiếng Anh là NGO) và các cộng đồng địa phơng, phải
tiến hành các hành động nhằm biến các kế hoạch du lịch thành những đóng góp
cho một sự phát triển bền vững.
10. Khi chúng ta đã công nhận rằng mối quan hệ chặt chẽ về kinh tế và xã hội
giữa các dân tộc trên toàn thế giới là quy tắc nền tảng của phát triển bền vững,
cần phải khẩn trơng đa ra những biện pháp cho phép phân chia đồng đều hơn
các lợi ích và gánh nặng của du lịch. Điều này có nghĩa là một sự thay đổi về
cách thức tiêu dùng và đa ra các phơng thức tính giá cho phép quốc tế hoá các
chi phí môi trờng.
Kêu gọi các chính phủ và các tổ chức đa phơng định hớng lại các khoản viện
trợ liên quan đến du lịch, đặc biệt là các khoản viện trợ dẫn đến các ảnh hởng
bất lợi về môi trờng. Trong bối cảnh này, cần phải xem xét kỹ lỡng việc áp
dụng các văn bản quy định về kinh tế, pháp luật và tài chính đợc cân đối trên
phạm vi quốc tế để bảo đảm sử dụng lâu dài các nguồn lực trong du lịch.
11. Các khu vực dễ bị tổn thơng về môi trờng và văn hoá, cả trong hiện tại và tơng
lai, nên đợc u tiên đặc biệt về hợp tác kỹ thuật và viện trợ tài chính để đạt đợc
sự phát triển du lịch bền vững. Tơng tự nh vậy, các khu vực đã bị xuống cấp
bởi các mô hình du lịch lỗi thời và gây nhiều tác động tiêu cực, cũng nên đợc
quan tâm đặc biệt.
12. Việc phát triển các hình thức du lịch thay thế phù hợp với các quy tắc về phát
triển bền vững, cùng với việc khuyến khích tính đa dạng, sẽ góp phần tạo nên
sự bền vững trung và dài hạn. Về vấn đề này, đối với nhiều hòn đảo nhỏ và
đặc biệt là các khu vực môi trờng nhạy cảm, cần phải chủ động tìm kiếm và
nâng cao hợp tác khu vực.
13. Các chính phủ, các ngành, các cơ quan chính quyền, và các tổ chức phi chính
phủ liên quan đến du lịch cần thúc đẩy và tham gia vào các hệ thống mở để
nghiên cứu, tuyên truyền các thông tin và thay đổi về du lịch chuẩn mực, và
kiến thức môi trờng về du lịch và công nghệ bảo đảm đợc sự bền vững của
môi trờng.
14. Để thiết lập một chính sách về du lịch bền vững, cần phải ủng hộ và thúc đẩy
các hệ thống quản lý du lịch có lợi cho môi trờng, lập các báo cáo khả thi về
chuyển đổi của lĩnh vực này, và thực hiện những dự án mô hình thí điểm và
lập các chơng trình hợp tác quốc tế.
15. Các tổ chức cơ quan, đặc biệt là các hiệp hội và các tổ chức phi chính phủ có
hoạt động liên quan đến du lịch phải lập ra các khuôn khổ hoạt động tích cực
và mang tính ngăn ngừa nhằm mục đích đạt đợc phát triển du lịch bền vững và
lập ra các kế hoạch để hỗ trợ việc thực hiện các hoạt động nêu trên. Các tổ
chức này sẽ giám sát và báo cáo kết quả và trao đổi kinh nghiệm với nhau.
16. Phải quan tâm đặc biệt đến vai trò và các ảnh hởng tiêu cực của giao thông
trong du lịch, và đối với việc soạn thảo các văn bản tài liệu về kinh tế nhằm
mục đích giảm mức độ sử dụng các nguồn năng lợng không thể tái sử dụng,
khuyến khích việc tái chế, và giảm tối đa chất thải tại các điểm du lịch.
17. Việc các nhà hoạt động trong lĩnh vực du lịch, đặc biệt là các ngành, thông qua
và thực thi các văn bản pháp luật hớng dẫn nhằm đạt đợc sự bền vững là vấn
đề nền tảng để du lịch có thể trở nên bền vững. Các văn bản pháp luật này có
- thể là những công cụ hữu hiệu cho việc phát triển các hoạt động du lịch mang
tính trách nhiệm.
18. Nên thực hiện tất cả các biện pháp cần thiết để thông báo cho và làm cho tất
cả các bên tham gia vào ngành du lịch, ở cấp địa phơng, khu vực, quốc gia và
quốc tế, nhận thức đợc những nội dung và mục tiêu của Hội Nghị Lanzarote.
NGHỊ QUYẾT CUỐI CÙNG
Hội Nghị Thế Giới về Du Lịch Bền Vững cho rằng
cần đa ra những tuyên bố sau:
1. Hội Nghị đề nghị Nhà Nớc và các Chính phủ trong khu vực soạn thảo các kế
hoạch hành động nhằm vơn một sự phát triển bền vững cho du lịch, phù hợp
với các quy tắc đợc quy định trong Điều Lệ này.
2. Hội Nghị đồng ý trình Điều Lệ về Du Lịch Bền Vững lên Tổng Th Ký Liên
Hợp Quốc, để các tổ chức và cơ quan trong hệ thống Liên Hiệp Quốc thông
qua, và trình lên Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc.
nguon tai.lieu . vn