Xem mẫu
- “Điệp viên nhí” 4 – có lẽ nên
dừng ở 3
Bạn không cần xem phim Điệp viên nhí phần 1, 2, 3 để hiểu phần 4;
nhưng thực ra cũng chẳng cần xem phần 4 làm gì.
Poster phim "Điệp viên nhí 4"
Khác với phần 1, 2, 3; phần 4 có cốt truyện mới và dàn diễn viên cũng
(gần như) mới. Mở đầu phim, Marissa Wilson (Jessica Alba đóng) –
- một điệp viên có cỡ – đang truy đuổi tên tội phạm Tick Tock – kẻ
chuyên dùng chiếc đồng hồ tự chế để làm ngưng đọng thời gian. Sau
vài cảnh rượt đuổi, khán giả phát hiện rằng Marissa đang… có bầu.
Tóm được tên Tick Tock rồi, cô quyến định “nghỉ hưu” và cấp tốc
được chuyển tới bệnh viện.
Chờ cô tại phòng hộ sinh là chồng, Wilbur Wilson (Joel McHale đóng),
cùng hai con riêng – Rebecca và Cecil Wilson. Chỉ cần liếc sơ thì cũng
hiểu rằng hai đứa con riêng của Wilbur không ưa mẹ kế chút nào.
Một năm trôi qua; hai anh em vẫn ghét mẹ kế, chúng cũng chẳng thích
cô em gái cùng cha khác mẹ – dù Marissa rất kiên nhẫn, không hề hành
hạ con chồng như mấy mụ dì ghẻ trong truyện cổ tích Việt Nam. Cô
còn tặng sợi dây chuyền đính viên hồng ngọc quý cho Rebecca để dỗ
ngọt, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chẳng khả thi cho lắm. Ông bố
Wilbur thì bận bịu nên bỏ bê con cái. Trong lúc tình hình nhà cửa đang
căng thẳng, tên Tick Tock vượt ngục. Hắn tự nhận mình có “sếp”.
“Sếp” này có biệt danh ‘Kẻ giữ thời gian’ (Timekeeper), chúng sẽ làm
lũng đoạn giờ giấc trên thế giới bằng cách khởi động cỗ máy
Armageddon. Marissa buộc phải chấm dứt kỳ “nghỉ hưu” để tiếp tục
bắt tội phạm.
Nhưng nếu Tick Tock muốn khởi động Armageddon, hắn cần viên
hồng ngọc quý mà Marissa tặng cho Rebecca. Lợi dụng lúc mẹ kế chạy
tới trung tâm gián điệp OSS, hắn sai người đến nhà bọn trẻ để cướp
viên ngọc. May mắn thay, Marissa đã bí mật xây phòng trú ẩn cho bọn
- trẻ. Nhưng cũng vì thế mà cô buộc phải khai thân phận gián điệp cho
hai đứa biết.
Cecil, Rebecca được dẫn tới trung tâm OSS; và tại đây, điệp viên
Carmen (Alexa Vega đóng) tiết lộ với chúng rằng OSS từng có tổ “điệp
viên nhí”, nhưng nó không còn hoạt động nữa (chắc tại diễn viên phần
1, 2, 3 đã lớn hết trơn). Bây giờ tổ này đang bỏ trống, ai sẽ lên thay các
gián điệp nhí cũ để cứu thế giới đây?
Rebecca (trái), Cecil, và chú cún Argonaut
Cốt truyện nghe nhảm hết sức, và phim thì cũng nhảm y chang vậy, dù
cũng có một vài điểm tốt. Điểm tốt thứ nhất là hai diễn viên nhỏ tuổi
- đóng vai Rebecca cũng như Cecil rất dễ thương và nhập vai khá tự
nhiên. Cô chị Rebecca lém lỉnh, quậy tưng, rất khoái đặt bẫy để chọc
mẹ kế; kỹ thuật đặt bẫy này lại có ích trong việc bắt tội phạm. Cậu em
Cecil, tuy bị khiếm thính, nhưng rất dũng cảm và điềm đạm, lại giỏi
giải đố, bẻ khóa cửa, bẻ mật mã trên máy tính.
Rebecca có một nụ cười rất dễ thương và khá "nham hiểm", cô bé lúc
nào cũng bày đủ trò quậy phá, mấy cái bẫy của nhóc tì này luôn làm mẹ
kế cũng như Tick Tock phát khùng.
- Cậu em Cecil đang bẻ khóa cửa trong một cảnh phim
Điểm thứ hai, đạo diễn Robert Rodriquez luôn làm chủ máy quay và
làm chủ kỹ xảo. Bộ phim nhìn rất sống động với các tông màu sặc sỡ
nhưng không hề “sến”. Robert hiểu mình đang làm phim trẻ em nên
không quá câu nệ chuyện CGI, cũng vì “thả lỏng” như vậy mà kỹ xảo
của nó – tuy không chuyên nghiệp – nhưng rất uyển chuyển và có gì
đấy hài hước; chứ không cứng đờ như những phim bom tấn lãng xẹt
với các loại xe cộ, nhà cửa đua nhau nổ đùng đùng.
- Dù cảnh quay có đơn giản đến mấy, đạo diễn Robert luôn làm chủ hình
ảnh nên cả bộ phim trông rất nổi chư không hề phẳng lì lì. Ánh sáng
cũng đẹp thế này, tội gì phải xem 3-D? Các nhà phê bình phim trên thế
giới đang la ó rằng nhiều rạp nhập phim 3-D chỉ nhằm mục đích moi
tiền khán giả.
Nhưng điểm tốt cũng chỉ có nhiêu đó. Biết rằng đây là phim Điệp viên
nhí, nhưng các nhân vật người lớn bị lép vế hẳn. Nói trắng ra, kịch bản
phần 4 so với phần 1 thì thiếu chiều sâu kinh khủng. Trẻ em có cái gì
đó ngây thơ và hồn nhiên nên hai cô cậu đóng vai Rebecca cũng như
Cecil còn có sức thuyết phục, chứ các tài tử lớn tuổi thì diễn xuất một
chiều và chán ngắt. Nhân vật mẹ kế của Jessica Alba – chắc do muốn
- khác với týp “dì ghẻ” – tốt một cách khó tin. Ngay cả khi con chồng
hỗn láo (hay đặt bẫy để đổ nguyên thùng sơn lên đầu), cô cũng không
quát nạt gì. Biết là giáo dục ở Tây thoáng hơn ở ta, nhưng thoáng kiểu
này thì chẳng tin nổi. Nhân vật ông bố Wilbur thì vô dụng. Wilbur làm
cho một hãng truyền hình, suốt phim chỉ thấy ông luẩn quẩn giới thiệu
các chương trình thực tế không ai xem, con cái quậy phá thì chẳng thấy
Wilbur dạy dỗ. Cũng may là hai đứa bé rất dễ thương, và tuy một số trò
nghịch ngợm có hơi hỗn thật, nhưng với dàn diễn viên người lớn thụ
động như vậy, tôi không mấy bận tâm khi chúng láo lếu chút xíu, ít ra
chúng còn tiếp được sinh khí cho bộ phim.
Jessica Alba trong vai Marissa, nữ điệp viên này đi bắt tội phạm mà
còn bồng con theo. Nói như người Việt Nam thì Marissa "giỏi việc
nước đảm việc nhà". Ý tưởng về nhân vật khá hấp dẫn, nhưng Jessica
- Alba nhập vai một cách cứng đờ, thành ra nhân vật bị mất sức hút hẳn
đi.
Gia đình gián điệp gồm bố Wilbur, mẹ Marissa, và hai con. Cả 4 đang
ở trong căn hầm bí mật của Tick Tock và Timekeeper. Thấy bố Wilbur
lép vế quá nên đạo diễn cho xuất hiện vào khúc cuối để gỡ gạc lại hình
ảnh, nhưng không biết Wilbur có làm nên trò trống gì không?
Kẻ ác Tick Tock nhìn vừa dơ vừa có giọng eo éo, nghe cực khó chịu.
Tuy Tick Tock không phải là nhân vật được xây dựng để chiếm tình
cảm của khán giả, nhưng ít ra “ác” cũng không nên nửa mùa. Một số
nhân vật ác cực ác (như Voldemort trong Harry Potter), một số rất có
duyên (như Jerry trong “Fright night“), một số bị giằng xé giữa ác và
- thiện, khiến khán giả cũng bị giằng xé theo. Còn Tick Tock thì không
duyên, không ác thực sự cho ra hồn (phim con nít mà), cũng không
giằng xé gì. Tick Tock cùng ông sếp Timekeeper muốn cướp lấy thời
gian của thế giới, nhưng cái mục đích vừa khó tin vừa lãng xẹt này làm
hai nhân vật bị thiếu nghiêm túc, kẻ ác thiếu nghiêm túc thì sẽ làm tôi
mất hứng. May mà người lớn chẳng phải là trọng tâm của phim, chứ
không thì tôi đã lăn ra ngủ giữa rạp.
Tên Tick Tock cùng đám thuộc hạ. "Sếp" Timekeeper là kẻ giấu mặt,
tới cuối phim mới thấy. Trông Tick Tock chán không chịu được, nếu
không phải vì cặp kiếng nhìn rất chi là "công nghệ", thì Tick Tock sẽ
chẳng khác một kẻ lang thang vô gia cư là mấy. Đám thuộc hạ trông
buồn buồn như thiếu sinh khí, đồng phục của bọn này là một hỗn hợp
giữa đồng phục phi công và đồng phục quét rác.
- Phần 1 của Điệp viên nhí không hề dở, các nhân vật người lớn có chiều
sâu hơn, cặp bố mẹ trong phần này vừa làm chủ nghề nghiệp vừa biết
dạy dỗ con cái. Nhân vật phản diện cũng rất có duyên. Câu chuyện tuy
hư cấu nhưng không nhảm nhí. Cái “bệnh” muôn thuở của Hollywood
là cách nó hoạt động như một nhà máy; khi “tăm” được phim ăn khách,
nó dựng nên một “dây chuyền”, lấy vài nguyên liệu của bộ phim hốt
bạc kể trên, tống vào “máy” rồi nhấn nút, sản xuất ra phần 2, 3, 4…
theo kiểu làm xúc xích công nghiệp. Kết quả cho ra những cây xúc xích
na ná nhưng thiếu dinh dưỡng hơn hẳn cây xúc xích “làm tay” ban đầu.
Tóm lại, phần 4 xem cũng được mà không xem cũng chẳng sao. Thức
ăn công nghiệp (như mì gói) không bổ và sẽ không hại nếu không ăn
nhiều. Cũng giống như mì gói, đây không phải là một phim giải trí giàu
dinh dưỡng cho trẻ em, nhưng nếu bạn không có gì bổ béo hơn cho
chúng làm thì dắt chúng vào rạp vẫn tốt hơn là để chúng ở nhà chơi
điện tử, biết đâu nhờ xem phim mà chúng học thêm được tí tiếng Anh.
nguon tai.lieu . vn