Xem mẫu
- “Đêm kinh hoàng”: Một con ma
cà rồng quyến rũ nhưng không
hiền lành
Lần đầu tiên xem trailer phim Fright Night (Đêm kinh hoàng), tôi phải
lắc đầu ngán ngẩm. Lại phim ma cà rồng! Trào lưu này hơi bị lạm dụng
quá mức trong thời gian gần đây.
Thế mà bây giờ tôi cũng mò vào rạp xem phim. Có hai lý do. Một:
Đêm kinh hoàng thực ra được làm lại từ tác phẩm cùng tên, sản xuất
năm 1985. Lơ lửng giữa kinh dị và hài, Đêm kinh hoàng (1985) ấy vừa
rùng rợn vừa buồn cười. Tôi vì thích bản cũ nên muốn xem bản mới.
Hai: bản mới được Marti Noxon chấp bút. Dù hơi thất vọng vì kịch bản
phim gần đây của Marti – Tôi là số bốn (I am number four) – dở kinh
khủng, nhưng sự dí dỏm cũng như đề tài ma cà rồng vẫn là một thế
mạnh tuyệt đối của Marti Noxon.
- Poster phim "Đêm kinh hoàng", 1985
Còn đây là poster năm 2011, trông "digital" hơn hẳn
- Đúng như dự đoán, Đêm kinh hoàng (2011) là một phim khá. Câu
chuyện bắt đầu khi Jerry (do Colin Farrell đóng) dọn đến gần nhà mẹ
con Brewster (Toni Collette đóng vai mẹ – bà Jane Brewster, Anton
Yelchin vai Charley Brewster). Cùng thời điểm đó, người dân của khu
phố lần lượt mất tích. Bạn học của Charley, tên Ed, mách với cậu rằng
anh hàng xóm Jerry chính là một con ma cà rồng – nguyên nhân tại sao
khu phố có nhiều người mất tích đến như vậy. Thoạt đầu, Charley
không tin. Dễ hiểu thôi, ở Las Vegas thì hành động kỳ quái nào cũng có
thể giải thích được.
Tại sao Jerry ngủ vào buổi sáng?
Giải thích: Vì rất nhiều người làm ca đêm tại các sòng bài ở Las
Vegas, làm đêm thì phải ngủ ngày chứ.
Vậy cớ gì phải bít hết cửa sổ, làm cả căn nhà không có lấy ánh sáng
mặt trời?
Giải thích: Có thể ánh sáng chói làm Jerry ngủ không được.
Thuyết phục mãi không xong, Ed tức quá, bỏ đi tìm bằng chứng một
mình. Nhưng sau khi chuyện xấu xảy đến với Ed, Charley bắt đầu cảm
thấy có gì không ổn với anh hàng xóm bảnh bao sống cạnh bên.
- Anh hàng xóm bảnh bao này hoá ra có đầy đủ tính xấu của kẻ giết
người hàng loạt, và Charley dần dần bị cái lý thuyết “ma cà rồng” ám
ảnh.
Anh hàng xóm Jerry. May là Colin có một vẻ đẹp rất đàn ông, vì hình
tượng "ma cà rồng điển trai" theo trào lưu hiện giờ (mặt buồn buồn, hơi
lả lướt yếu đuối, đầu bù xù như không gội) đang làm tôi phát ngấy.
Colin Farrell xuất sắc nhập vai một nhân vật đểu cáng. Dĩ nhiên, Colin
Farrell vẫn là Colin Farrell (Những phim trước đây của anh: Điện thoại
công cộng, Daredevil, Đội đặc nhiệm, Alexander…), dù độc ác thế nào
thì chàng tài tử này rất có duyên, tôi cảm thấy mình không thể ghét
Jerry 100% được. Cũng đúng thôi, nếu chỉ ác độc, cau có, hầm hè, thì
- Jerry đã bị hàng xóm để ý và bị chính quyền sờ gáy. Với hình tượng
“chàng trai tốt bụng”, Jerry trông rất vui vẻ, luôn giúp đỡ mọi người, lại
còn chăm chỉ đổ rác; nhưng ánh mắt luôn lóe lên cái gì đấy nham hiểm,
đủ để người xem hiều được anh không bình thường. Đây là một sự cân
bằng phức tạp. Báo chí hay nhắc tới Colin như một tay chơi đẹp trai
của Hollywood, mà thường quên rằng anh còn là một diễn viên thực sự
giỏi.
Các diễn viên còn lại cũng không bị lép vế trước Colin Farrell; cậu bé
Anton Yelchin từng khiến các nhà phê bình sửng sốt vào năm 2001 vì
diễn xuất già dặn trong Trái tim ở Atlantis (Hearts in Atlantis), đã
chứng minh rằng cậu sẽ không chìm nghỉm khỏi Hollywood như bao
diễn viên nhí khác khi vào vai Charley Brewster. Charley có sự dũng
cảm và tính cứng rắn mà một nhân vật chính diện cần có, nhưng giống
bao nam thiếu niên khác, cậu có những ưu tư ngô nghê và những hành
đông ngớ ngẩn – nhất là khi cậu giao du với đám học sinh quậy phá để
“chứng tỏ” với bạn gái. Amy – bạn gái của cậu, do Imogen Poots đóng
– rất hấp dẫn, bởi phim giải trí cần một bạn gái hấp dẫn, nhưng ít ra
Amy cũng sát cánh với Charley để săn ma cà rồng, chứ không lả lướt
yếu đuối như một con búp bê vô dụng bị đạo diễn giựt dây. Diễn xuất
của Imogen cũng trôi chảy, làm người xem tin rằng Amy thích Charley
vì nhận ra những cái tốt (lẫn xấu) của cậu, chứ không phải vì kịch bản
muốn thế.
- Amy và Charley theo dõi anh hàng xóm qua cửa sổ phòng ngủ của
Charley. Nhưng giống như bao thiếu niên khác, theo dõi chán chê
xong, Amy lôi Charley lên giường, và cảnh tiếp theo làm tôi bật cười vì
lứa tuổi này là lứa tuổi của những hành động luống cuống và các tình
tiết khôi hài.
Một nhân vật phụ gây ấn tượng mạnh là Peter Vincent – do David
Tennant đóng. Peter tự nhân mình là một “chuyên gia về ma cà rồng”,
có chương trình riêng trên ti vi và rất nổi tiếng. Cảnh Charley đến nhờ
“chuyên gia” chỉ bảo để học cách diệt ma là cảnh buồn cười nhất, vì
“chuyên gia” không làm gì khác ngoài tán gái, uống rượu, và gãi; lâu
lâu đổi thứ tự hành động sang gãi, uống rượu, và tán gái. Tôi chỉ biết
David Tennant qua series Dr Who – một series chẳng để chút ấn tượng
nào cho tôi nhưng có một lượng fan cực kỳ hùng hậu. Sau diễn xuất
- hớp hồn của anh trong Đêm kinh hoàng, bỗng dưng tôi thấy ngứa tay,
muốn lôi Dr Who ra xem lại. Giống Farrell, David có khả năng biến
một nhân vật đáng ghét thành “nhân vật đáng ghét nhưng có duyên”,
đáng nể hơn là, trái với Farrell, David không thuộc dạng… đẹp trai.
Nhân vật Peter Vincent, tả theo tiếng Việt thì chàng này trông vừa sến,
vừa tục, vừa dở hơi.
- Còn đây là diễn viên David Tennant trong "Dr Who". Đúng là một trời
một vực.
Các nhà sản xuất của Đêm kinh hoàng đã đúng khi chọn Marti Noxon
làm tác giả, kịch bản của cô rất dí dỏm và cho diễn viên đất để mà diễn.
Những ai là fan cuồng của thể loại này hẳn phải biết Marti qua series
Buffy – người diệt ma cà rồng (Buffy the vampire slayer) mà cô là một
trong những tác giả chính. Nếu không phải Marti thì nhân vật “bạn gái”
do Imogen Poots đóng sẽ chẳng có gì làm ngoài việc ăn vận sexy và
chạy vòng vòng kêu bạn trai cứu.
- Thấy Jerry đang tiến đến từ xa, Amy hoảng hốt lắp đạn vào súng để
chiến đấu. Nhưng nếu Jerry là ma cà rồng thật thì chẳng hiểu nổi súng
sẽ có tác dụng gì?
Công lớn cũng thuộc về đạo diễn Craig Gillespie. Anh là một đạo diễn
trẻ, trước đây chưa có phim nào ấn tượng. Nhưng Đêm kinh hoàng đã
chứng tỏ rằng anh không thuộc dạng chạy theo trào lưu (mặc dù cũng
làm phim giải trí kiếm tiền, nhưng nếu phim không dở thì điều này
chẳng có gì xấu). Trong thời đại mà kỹ xảo điện ảnh được sử dụng lung
tung một cách vô tội vạ, rồi công nghệ 3-D làm một số phim trông
cứng khoèo, Craig chú tâm vào nhân vật, và chỉ dùng kỹ xảo lúc cần,
chứ không tràn lan như một số phim bom tấn dở tệ tôi từng xem (khi
đạo diễn dùng kỹ xảo để gỡ gạc nội dung, thì xem phim chẳng khác gì
chơi trò đếm cừu: 1 kỹ xảo, 2 kỹ xảo, 3 kỹ xảo, 4 kỹ xảo…). Vậy nên
- lúc kỹ xảo trong Đêm kinh hoàng xuất hiện, khán giả thực sự nhớ và
thực sự ấn tượng. Các cảnh quay cũng được giữ lâu hơn, để phim cũng
như mắt của công chúng được thở, chứ không đầy những đoạn bị cắt
qua cắt lại, nhìn muốn nổ đom đóm.
Đây là phim kinh dị nên chắc chắn không thể có ánh sáng màu mè rực
rỡ như phim ca kịch Ấn Độ, nhất là trường đoạn diễn ra trong căn hầm
tối hù của Jerry. Nhưng mặt mũi của nhân vật không hề chìm nghỉm
trong bóng tối, và sự tương phản giữa chốn ẩm thấp với nơi có ánh
sáng le lói giúp phim có một độ sắc nét rõ rệt. Dĩ nhiên điều này sẽ
không áp dụng cho những ai mua vé xem bản 3-D. Tròng kính này hấp
thụ một phần ánh sáng của phim (chỉ cần bỏ kính ra khi xem phim thì
biết, màn ảnh sẽ sáng hơn hẳn), nên tôi luôn né suất 3-D bằng mọi giá.
Đặc biệt, những phim kinh dị thường đã tối tăm rồi, xem bản 3-D thì
vừa không thấy gì, vừa làm phim mất hết độ nét của nó.
- Cảnh phim đa số diễn ra vào ban đêm nhưng ánh sáng được phân bố rất
hợp lý và hình ảnh có chiều sâu đấy chứ. Chẳng hiểu đeo kính 3-D làm
gì để màn hình trông tối mò nhỉ? Trong hình : Charley giơ thánh giá ra
cản đường Jerry, để bảo vệ mẹ (trái) và bạn gái.
Nhưng hình như cậu bảo vệ không thành công, điều gì sẽ xảy ra?
Nhìn chung, Đêm kinh hoàng là một tác phẩm khá, với dàn diễn viên
tài năng, nhân vật đa chiều, và một biên kịch cũng như đạo diễn có đầu
óc. Nó thiếu một chút táo bạo cũng như tế nhị để khiến khán giả thót
tim hay khóc nấc vì cảm động như tác phẩm Dracula (1992), hoặc Mời
đúng khách vào nhà (Let the right one in). Tôi ước gì mối quan hệ giữa
Charley và cậu bạn Ed được đào sâu hơn chút nữa. Có điều, như vậy sẽ
khiến phim hơi nghiêm túc và buồn so với “độ buồn” cho phép của một
tác phẩm thương mại. Nhưng Đêm kinh hoàng không coi thường trí
- thông minh của khán giả, so với những phim khác trên thị trường thì
điều này hơi hiếm và đáng được hoan nghênh.
nguon tai.lieu . vn