Tài liệu miễn phí Truyện cười

Download Tài liệu học tập miễn phí Truyện cười

Anh Chi Yêu Dấu_Nguyễn Nhật Ánh

Chi đứng ở cuối sân kia, đưa tay vẫy tôi rối rít. Anh Huy, anh Huy. Tôi cười với em. Ðáng lẽ tôi đã ném tất cả mấy cuốn sách và chiếc xách trên tay để chạy bay tới chỗ Chi đứng rồi nắm chặt lấy tay cô bé nhưng tôi lại đứng yên. Và Chi cũng đứng yên, mỗi đứa ở mỗi đầu sân và ngó nhau. Chi cười, mái tóc dài nghiêng vừa xõa xuống vai. Chúng tôi đứng trong mắt nhau một lúc lâu như thế....

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Ba Lô Màu Xanh _Nguyễn Nhật Ánh

- Sắp tới chưa Tiểu Long? Qúy ròm mắt nhắm mắt mở, hỏi bằng giọng nhừa nhựa. - Chưa! Cứ yên tâm “nướng” tiếp đi! Khi nào tới bến xe, tao sẽ gọi dậy! Tiểu Long vừa đáp vừa lắc đầu nhìn nhỏ Hạnh. Bắt gặp ánh mắt của bạn, nhỏ Hạnh không nói gì, chỉ mỉm cười. Nó chẳng lạ gì tật say ngủ của Qúy ròm. Lớn tồng ngồng rồi mà sáng nào Qúy ròm cũng đợi bà nó kêu khản cả cổ, hết lay tới đập, mới chịu...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Bài toán đố cuối năm_nguyễn nhật ánh

Chiều hai mươi tết, tôi đem một xấp vải về nhà khoe vợ. Sau khi mở gói giấy báo, vợ tôi trầm trồ: - Chà đẹp quá! Ở đâu ra vậy? Tôi ưỡn ngực: - Quà tết của cơ quan anh đấy! Hai vợ chồng trải xấp vải ra bàn, ngắm nghía, xuýt xoa. Ðột nhiên vợ tôi hỏi: - Mấy thước vậy, anh? - Ba thước. Trong khi trả lời, tôi nhìn thẳng mặt vợ...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Bàn có năm chổ ngồi_nguyễn nhật ánh

Năm nay tôi lên lớp tám. Như vậy là tôi sắp sửa trở thành người lớn rồi. Oai thiệt là oai! Tôi không nói dóc đâu. Chính thầy Dân, giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi nói như thế. Năm ngoái chúng tôi không học thầy Dân. Các anh chị lớp trên người thì bảo thầy Dân khó, kẻ thì nói thầy Dân dễ, không biết đường nào mà tin. Nhưng hôm khai trường, ngay lần gặp đầu tiên, tôi thấy thầy không có vẻ gì là hắc cả. Thầy nói chuyện với lớp...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Bắt đền hoa sứ _Nguyễn Nhật Ánh

Đang ngủ gà ngủ gật, Quý ròm bỗng mở choàng mắt. Bên cạnh nó, Tiểu Long đang đập rầm rầm vào thùng xe, vừa đập vừa kêu ầm ĩ: - Tới rồi! Tới rồi! Cho xuống đi, bác tài ơi! Chiếc xe đò lập tức hãm ga, chạy chậm lại và rề rề tấp vào ven đường. Đợi cho xe dừng hẳn, Tiểu Long cúi xuống gầm ghế lôi hai chiếc túi nặng ì ra. Nó nhìn sang Quý ròm: - Tụi mình...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Bí ẩn của mốt _Nguyễn Nhật Ánh

Tôi là một ca sĩ nổi tiếng. Ai cũng biết điều đó. Nếu người nào không biết thì đó là lỗi tại họ. Tất nhiên là vậy rồi. Vì là một ca sĩ nên giọng hát của tôi đích thị là số một. Và vì là nổi tiếng, nên thời trang ăn mặc của tôi cũng không thể là hạng nhì. Nhưng nếu tôi có thể quả quyết với các bạn về điều thứ nhất thì ngược lại, tôi không dám đoan chắc lắm về điều thứ hai. Bởi, về cái mà người ta...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Bí Mật Kẻ Trộm _Nguyễn Nhật Ánh

Tiểu Long vừa bật chân chống đánh tách, chiếc xe đang còn runh rinh, nhỏ Hạnh đã hối hả giục: - Lẹ lên đi! Quý chạy đâu mất tiêu rồi! Tiểu Long nhét tấm vé gửi xe vô túi áo, thong thả: - Kệ nó! Mình cứ đi từ từ! Rồi vừa rảo bước ra khỏi bãi giữ xe, nó vừa lẩm bẩm: - Thằng ròm này, hễ thấy ở đâu có biểu diễn ảo thuật là nó cứ như bị ma ám! ...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Bồ câu không đưa thư _Nguyễn Nhật Ánh

Thục săm soi tờ giấy trên tay. Nó phân vân lật tới lật lui, chưa biết tính thế nào. Chiều hôm qua, lúc thò tay vào ngăn bàn, nó tình cờ phát hiện ra tờ giấy này. Trong đó chỉ vẻn vẹn có mấy dòng, được viết bằng lối chữ in hoa. Đọc thoáng qua, Thục bất giác đỏ bừng mặt: Cho mình làm quen với. Mình ở lớp buổi sáng, ngồi cùng chỗ với bạn đấy. Nếu không nỡ từ chối, bạn viết cho mình vài chữ. Thành thật cảm tạ....

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Bờ vai nghiêng nắng_Nguyễn Nhật Ánh

những giọt mưa rơi theo lá phía sau lưng. Chưa bao giờ tôi thấy hình ảnh của hai người con gái đẹp như thế. Cái dáng buồn rầu của họ như làm chùng cảnh vật, màu sắc bị che lấp bởi hai cái bóng lướt chậm trên đường. Hai người con gái thi rớt lần đầu tiên. Họ khóc. Tôi nói: - Bây giờ người thi đậu tính cái gì đi chứ. Bao giờ khao tụi này? Thủy cười: - Để xem. - Nhanh lên không tụi này đi mất. Thủy chớp mắt: - Bây giờ khao kem trước, được không?...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Buổi chiều Windows _Nguyễn Nhật Ánh

Một buổi sáng mùa hè, trên đường Nguyễn Du có ba cô gái chạy trên hai chiếc xe, vừa đi vừa dòm dáo dác. Đường một chiều, nhưng không vì vậy mà người qua kẻ lại ít nhộn nhịp. Những chiếc xe phân khối lớn vừa phóng vun vút vừa bóp còi inh ỏi khiến ba cô nhăn mặt nép sát vô phía trong.

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Cánh đàn ông chúng mình_Nguyễn Nhật Ánh

Vợ tôi ấy mà, cô ấy là chúa hay ghen! Một lần, tôi đi làm vừa về tới nhà, cô hỏi ngay: - Hồi sáng anh chở ai đi phố vậy? - Hồi nào? – Tôi giật mình hỏi lại. - Hồi sáng chớ hồi nào! Tôi gõ tay lên trán: - À, à, để anh nhớ coi. Hồi sáng hình như anh có chở thằng bạn đi mua sách. - Không có hình như gì cả. Hồi sáng anh chở một cô gái. Ai vậy?

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Cầu chúc hai người hạnh phúc

Đám cưới của tôi dự kiến sẽ có hai trăm người dự. Khi nghe tôi nói như vậy, cô vợ sắp cưới của tôi giật nẩy mình: - Ối chao! Lấy tiền đâu mà... Tôi vội trấn an: - Em đừng lo! Ba nói là ba sẽ đài thọ tất cả. Chính ba đề nghị tổ chức có tầm cỡ như vậy. Ba bảo dù sao anh cũng là con trai lớn trong nhà!

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Chú bé rắc rối_Nguyễn Nhật Ánh

Không biết các bạn thế nào, chứ tôi thì tôi chưa từng lo cho ai bao giờ. Tôi lo cho chính tôi còn chưa xong nữa là. Thật đúng hệt như má tôi nhận xét: - Thân mày, mày còn không biết lo, chẳng hiểu khi lớn lên mày làm được việc gì ! Đó là những lời má tôi than vãn trong lúc đang kỳ cọ tắm rửa cho tôi. Mà tôi thì nào có nhỏ nhít gì, mười ba tuổi rồi, học sinh lớp bảy đàng hoàng đấy chứ. Nói cho đúng...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Cô gái đến từ hôm qua _Nguyễn Nhật Ánh

Hồi nhỏ tôi khác xa bây giờ. Nói một cách khác, hồi nhỏ tôi ngon lành hơn bây giờ nhiều. Hồi đó, muốn chơi với đứa con gái nào, tôi làm quen một cái rụp, gọn ơ. Chỉ có sau này, khi lớn lên, tôi mới mắc cái tật lóng nga lóng ngóng trước phụ nữ. Chính vì vậy mà thỉnh thoảng tôi thường ngồi mơ màng hồi tưởng lại cái thời huy hoàng xa xửa xa xưa với nỗi thèm muốn và ganh tị không giấu giếm....

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Cổ tích bên đường _Nguyễn Nhật Ánh

Ăn hoa như thể tiên trong truyện... Tôi đã được ăn một bữa hoa, được lạc vào xứ tiên một lần Nói lạc thì cũng hơi xạo, tôi từ thành phố về xứ ấy theo đoàn, có tàu lớn nhiều sức ngựa ghé tận lề đường Sa Đéc rước đi, lại có hướng dẫn viên du lịch dẫn đường làm sao lạc. Đi chuyến ấy mà bảo lạc thì chỉ nên tin mấy nhà thơ say, ngồi ngay trên nóc tàu uống bia 333 chữ đỏ với tôm càng xanh nướng lửa hồng bếp ga, thấy mây bông soi gương...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Còn chút gì để nhớ _Nguyễn Nhật Ánh

Lần đầu tiên qua nhà bác Tám, tôi không dám đi một mình. Dì tôi phải dắt tôi quạ Ði theo hộ tống tôi, còn có nhỏ Lan Anh. Bác Tám trai lớn tuổi hơn dượng tôị Dượng tôi kêu bác bằng anh. Bác Tám gái lớn tuổi hơn dì tôị Dì tôi kêu bác bằng chị. Bác trai làm nghề mộc, đi làm thuê cho người ta là chính, nét mặt rắn rỏi, tay chân gân guốc. Bác trai ít gần gủi với con cái bằng gác gáị Bác gái lo bán buôn,...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Con ruồi _Nguyễn Nhật Ánh

Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Đi qua hoa cúc _Nguyễn Nhật Ánh

Trước nhà bà nội tôi có một cây bàng cao thật cao. Mỗi lần về thăm nội, khi chiếc xe gobel của ba tôi ngoặt quanh cái giếng đá đầu làng, bao giờ tôi cũng nhấp nhổm ở yên sau và hồi hộp ngước mắt trông lên. So với dãy hàng rào dâm bụt của những ngôi nhà nằm dọc hai bên con đường đá sỏi, kể cả ngọn sầu đông và cây sứ trắng toả hương thơm nức mũi trước sân nhà bà tôi lúc nào cũng vươn cao sừng sững. Khi nhìn lên, hễ thấy tán bàng xanh...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Đoàn Kịch Tỉnh Lẻ _Nguyễn Nhật Ánh

Ăn cơm xong, Quý (Q) ròm chưa kịp uống nước, nhỏ Diệp (D) đã cầm khuỷu tay nó giật giật: - Lẹ lên anh! - Từ từ đã! - Trễ giờ rồi! - Nhỏ Diệp nhăn nhó, vừa nói nó vừa liếc đồng hồ trên tường. Ba nói: - Chưa đâu! Tám giờ người ta mới bắt đầu lận. - Thấy chưa! - Q ròm way sang nhỏ em - Đến sớm chỉ tổ ngồi đợi chứ ích gì!

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Hạ đỏ _Nguyễn Nhật Ánh

Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Hoa hồng xứ khác _Nguyễn Nhật Ánh

Nếu một ngày nào đó, bạn bước vào tuổi mười sáu, lại phải đi trọ học xa nhà, thoát khỏi sự canh gác nghiêm ngặt của ba mẹ bạn, hẳn là bạn cũng được nghe những lời dặn dò kỹ lưỡng và vô vọng của các bậc sinh thành, hệt như trường hợp tôi ngày xưa.

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Họa mi một mình_Nguyễn Nhật Ánh

Băng tứ quậy có bốn đứa: Lâm, Quới Lương, Quốc Ân và Hải quắn. Ðã liệt vào hàng quậy tất nhiên bốn đứa này phải nghịch tinh khủng khiếp. Nhưng dù sao lớp 9A4 cũng có một điều an ủi: băng tứ quậy không phải bữa nào cũng quậy. Trong khi đó, có một đứa không bị xem là dân quậy nhưng ngày nào cũng gây ra cho bạn bè không biết bao nhiêu là đau khổ. Ðó là thằng Dưỡng.

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Làm chồng khó thật_Nguyễn Nhật Ánh

Tôi cau mặt, không nói không rằng lướt ngang qua cạnh vợ như một cái bóng. Tôi cởi bỏ mũ áo, ngồi vào bàn và với tay cầm lên cuốn sách đang đọc dở, nhưng tôi không tài nào đọc được lấy một chữ. Nỗi bực tức trong lòng cứ mỗi phút một tăng. Hừ, đã nói rồi mà không chịu nghe! Như người ta thường nói, bây giờ là đời sống mới rồi, làm gì còn cái cảnh chồng thì nằm khểnh trên giường vắt chân chữ ngũ đọc sách đọc báo như một ông tướng, trong khi vợ...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Làm gì có một ông bố như thế _Nguyễn Nhật Ánh

Bạn hãy tưởng tượng có một buổi tối, vừa ăn cơm xong, trong khi chờ cho vợ dọn dẹp bát đũa, lau bàn ghế và quét sàn nhàn, bạn trải tờ báo ra, chúi mũi đọc. Bạn đang say sưa xem tiếp một đoạn tiểu thuyết đăng nhiều kỳ thì thằng con bạn xề lại. Nó lật tập ra, đẩy tới trước mặt bạn, nài nỉ:

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Mắt biếc_Nguyễn Nhật Ánh

Mắt biếc kể về cuộc đời của nhân vật chính tên Ngạn. Ngạn sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng tên là làng Đo Đo (cũng là nguyên quán của tác giả) ở miền Trung. Lớn lên cùng với Ngạn là cô bạn hàng xóm có đôi mắt tuyệt đẹp tên là Hà Lan. Tình cảm trẻ thơ dần dần biến thành tình yêu thầm lặng của Ngạn giành cho Hà Lan. Tuổi thơ của hai đứa trẻ tràn ngập những kỷ niệm đẹp.

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Một Mình _Nguyễn Nhật Ánh

Băng tứ quậy có bốn đứa: Lâm, Quới Lương, Quốc Ân và Hải quắn. Đã liệt vào hàng quậy tất nhiên bốn đứa này phải nghịch tinh khủng khiếp. Nhưng dù sao lớp 9A4 cũng có một điều an ủi: băng tứ quậy không phải bữa nào cũng quậy. Trong khi đó, có một đứa không bị xem là dân quậy nhưng ngày nào cũng gây ra cho bạn bè không biết bao nhiêu là đau khổ. Đó là thằng Dưỡng.

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Một phút trách nhiệm_Nguyễn Nhật Ánh

Ăn cơm tối xong, tôi nằm ngửa trên đi văng đọc báo. Sau khi đọc các tin thời sự ở trang một và trang bốn, tôi giở vào trang trong. Bài “Giáo dục con cái trong gia đình” đập vào mắt tôi. Tôi đằng hắng một tiếng, sửa lại gọng kính trên mũi, chăm chú đọc từng chữ. Chả là tôi có hai đứa con, một trai một gái. Con chị thì không sao nhưng thằng em thì quả là nghịch tinh như một thằng giặc con....

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Ngôi trường mọi khi _ Nguyễn Nhật Ánh

Khủng khiếp còn ở chỗ lớp mười chẳng hề giống chút gì với lớp chín. Lớp chín cũng khác lớp tám, lớp tám cũng khác lớp bảy, lớp bảy cũng khác lớp sáu, nhưng so với sự khác biệt giữa lớp chín và lớp mười thì quả chẳng thấm tháp vào đâu. Lớp mười tức là đã lên cấp ba. Cấp ba đã là người lớn rồi. Cho nên từ lớp mười ngoái đầu nhìn lại tụi học trò lớp chín, bạn sẽ thấy lũ nhóc này sao mà lóc chóc quá. Hừ, đúng...

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Người tốt _ Nguyễn Nhật Ánh

Nhỏ Diệp vòi mẹ: - Mẹ ơi, ngày mai đi chợ, mẹ nhớ mua cho con một ký đậu trắng nghe mẹ! - Ðể làm gì thế hở con gái? - đề nghị của nhỏ Diệp làm mẹ ngạc nhiên quá. Mẹ nhớ trước nay nhỏ Diệp chưa bao giờ thích thứ đậu này. Câu trả lời của nhỏ Diệp càng khiến mẹ ngạc nhiên hơn nữa. Nó phụng phịu:

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00

Nhà ảo thuật _Nguyễn Nhật Ánh

Tháng tư bao giờ cũng bắt đầu bằng những ngày oi bức khó chịu. Hằng năm, vào mùa này mọi cư dân trong thành phố thường trằn trọc khó ngủ. Dù nhà mở toang cửa sổ, suốt đêm cũng chỉ đón được dăm ba làn gió nhẹ thoảng qua và cứ đến gần sáng là mọi người thiếp đi trong giấc ngủ mê mệt.

8/30/2018 1:40:26 AM +00:00