Xem mẫu
- Vịt quay Bắc Kinh và còn hơn cả vịt
quay Bắc Kinh, đó là Vịt 29
Bác tôi gật gật “Ờ ờ, vịt Bắc Kinh mà còn hơn cả vịt Bắc Kinh, không
phải là ngon hơn mà là phù hợp hơn với khẩu vị và cách ăn của người
Việt mình...…khà khà.” Tiếng cười khà khà khoái chí của bác tôi tưởng
như át hết cả tiếng xe đang thưa dần trong đêm…
Hôm rồi đi đón ông Bác du lịch Bắc Kinh trở về. Xuống sân bay, nhận hành
lý vác lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ, toàn là những mòn đồ mua về làm quà. Nào
là đủ loại thẩm cẩm trà, trà ô long, Long Tỉnh, Bích Loa xuân…còn có cả
các loại trà hoa được làm từ hoa xấy khô, hoa cúc, hoa hồng các loại. Nhưng
to và nặng nhất là các xúc tơ lụa Hàng Châu, Hà Bắc…
“ Ôi bác mua nhiều thế này khéo phải trả thêm tiền hành lý vượt mức ý nhỉ”
mình vừa khệ nệ bưng đống đồ đó ra taxi vừa trêu bác. Bác cười khì khì “Úi
dời! còn nhiều thứ muốn mang về mà không mang được cơ. Ví như món vit
quay Bắc Kinh, ăn xong chỉ muốn đem về Việt Nam một đĩa nhưng mà
không mang được…”
Và cứ thế, suốt cả đọc đường về, ngồi trên taxi bác cứ thao thao bất tuyệt
mãi về món ăn nổi tiếng xứ Bắc Kinh làm cho mình, vốn không phải là tín
đồ ăn uống cũng phải tò mò muốn thử một lần cho biết. Chỉ có điều, chẳng
lẽ lại bay sang tận Bắc Kinh chỉ để ăn một con vịt ????
* * *
- Chiều tan tầm, lang thang trên đường Nguyễn Du định tấp vào một quán
cafe vỉa hè nhưng chẳng hiểu sao lại thả ga xuống tận Nguyễn Thượng Hiền,
rồi bất ngờ trông thấy một quán đề Vịt Bắc Kinh to trình ình, rồi cũng chẳng
hiểu sao lại rẽ vào và phone cho ông Bác. “Bác rảnh không? Qua 29 Nguyễn
Thượng Hiền làm tợp bia với vịt quay ở đây xem có giống vịt Bắc Kinh
không”. Thế là hai bác cháu ngồi ngâm nghê đến tận 10 giờ đêm. Ăn xong
mình mới hỏi: “thế nào bác? Có giống vịt quay Bắc Kinh không hay chỉ là
hàng giả thôi?” Bác chép chép gật gật:
“ờ ờ, vịt Bắc Kinh… mà còn hơn cả vịt Bắc Kinh” Dường như bác chẳng
mấy để ý đến cái vẻ mặt thộn ra chẳng hiểu gì của mình. Bác gậy gậy mấy
miếng vịt còn sót trên đĩa và giải thích:
“Vịt quay Bắc kinh đáng ra không nên gọi là ăn thịt vịt mà gọi là ăn da vịt
mới đúng. Da vịt là phần ngon nhất, được lạng tách khỏi thịt và gói với bánh
tráng, củ kiệu, dưa leo rồi chấm xì dầu ăn. Nói thật kể cả đã cuốn với các thứ
như vậy nhưng cũng chỉ ăn vài miếng là thấy ngán thôi vì người Việt mình
- không quen ăn đồ quá béo ngậy. Còn phần thịt bên trong thì trắng như thịt
nuộc, ăn không thì không ngon lắm nên thường là sẽ được đem đi chế biến
thành súp, cuộn với bắp cải, hoặc xào măng gì đó. Phần xương cũng được
tách riêng ra làm súp hoặc nấu canh.
Còn vịt ở đây, rõ ràng là vịt Bắc Kinh với da màu bánh mật, béo ngậy, giòn
mềm chứ không phải giòn tan, thịt bên trong mềm mại, trắng thơm… nhưng
lại ăn theo đúng chất Việt Nam, chặt thành miếng to, cầm tay gặm cả thịt lẫn
da thế mới sướng chứ, thế mới gọi là ăn thịt vịt chứ. Mà cũng có dưa chuột,
củ kiệu ăn kèm giống bên kia, hai bác cháu ăn hết cả con mà cũng không
thấy ngán mấy.”
Rất khoái chí, cộng với hơi men ngà ngà bác tôi kéo tuột ông chủ vào ngồi
cùng. Hỏi ra mới biết hóa ra ông đầu bếp này đã phải mò mẫm sang tận
Trung Quốc tìm thầy để học nấu món vịt này. Nhìn qua đã thấy ông chủ
đúng là người thích ăn các món quay, người tròn béo tốt hehe!
“Ờ thì thích ăn nên mới thích nấu” – câu chuyện dần cởi mở hơn giữa những
người đàn ông cùng chung bàn nhậu khiến cho ông chủ vui vẻ thêm lời:
“Thích nấu rồi thì lại thích cho người khác ăn, mà em muốn để càng nhiều
người ăn càng tốt. Không cứ là những người nhiều tiền vào nhà hàng Trung
Quốc mới được ăn mà kể cả người bình dân nhất cũng dễ dàng mua được,
không cứ phải ngày lễ hay tiệc gì mới dám mua ăn mà bất cứ ngày nào, cứ
thích ăn là mua được hết. Cho nên là giá cả rất phải chăng, một con vịt có
hai trăm ngàn nhưng lại phải đúng là chất lượng vịt Bắc Kinh.”
- Bác tôi gật gật “Ờ ờ, vịt Bắc Kinh mà còn hơn cả vịt Bắc Kinh, không phải
là ngon hơn mà là phù hợp hơn với khẩu vị và cách ăn của người Việt
mình...…khà khà.” Tiếng cười khà khà khoái chí của bác tôi tưởng như át
hết cả tiếng xe đang thưa dần trong đêm…
nguon tai.lieu . vn