Xem mẫu
- Ứng xử văn hóa có dễ không?
Muốn giàu có thể chỉ cần vài năm, nhưng để có nếp sống hay ứng xử
văn hóa cần có “vốn” hàng mấy thập kỷ học hành và tiếp thu nghiêm
chỉnh. Chưa kể nền giáo dục phải thay đổi cho phù hợp với thời toàn cầu
hóa.
Mấy hôm nay bàn chuyện văn hóa đi máy bay, xe bus hay các phương
tiện công cộng. Khách đổ lỗi cho tiếp viên không biết cười. Áo dài đỏ
Vietnam Airlines, cư dân mạng than phiền dân Việt ta “ít văn hóa” đi tầu
xe, tính cộng đồng kém, thích chen lấn, không chịu xếp hàng, nói to hay
ăn uống nhồm nhoàm. Một bức tranh mầu xám về lối sống.
Lễ hội hoa anh đào Nhật Bản diễn ra ngày 6/4/2008 tại Triển lãm
Giảng Võ đã thu hút hàng nghìn người dân tới chiêm ngưỡng.
Đáng buồn là ngay khi Lễ hội còn chưa kết thúc, 3 cây hoa anh đào
- tươi chuyển từ Nhật Bản sang đã bị đám đông vặt trụi đến trơ gốc.
Ảnh : Phan Kiền
Thời tôi đi du học bên Đông Âu những năm 1970, đi tầu liên vận qua
Trung Quốc, Liên Xô mất hàng chục ngày. Đám trẻ 17-18 tuổi hầu hết
từ quê ra, lần đầu đi tầu hỏa không biết văn hóa “đi tầu và cả đi…cầu”.
Cả bọn cãi nhau chí tử có phải “cái” để đi tiểu chính là bồn rửa mặt vì
đúng ngang “tầm” của bọn con trai, và bồn cầu chính là chỗ rửa mặt vì
có vũng nước trong đó để giặt khăn tay.
Toilet thời đó thường xả thẳng xuống đường nên khi tầu sắp vào ga
người ta nhắc “khi tầu dừng, xin quý khách không dùng nhà vệ sinh”
bằng tiếng Việt. Ít người đọc hay để ý. Tầu đỗ giữa Bắc Kinh rất hiện
đại, cả nhóm đang đứng trên sân ga để ngắm cảnh đẹp thì bỗng “xoẹt”
một bãi to tướng xả xuống đường ray. Anh bạn “bị bắt” không có chỗ
chui xuống đất…
Nếu ông chú tôi 70 tuổi quê “choa” đi máy bay VNA lần đầu chắc chắn
không biết mở cửa nhà vệ sinh thế nào vì ở quê làm gì có cửa. Nếu vào
được và khóa lại, lúc muốn ra chưa chắc đã biết rút chốt nên cụ sẽ đập
ầm ầm. Còn chuyện xả nước bồn cầu đương nhiên là cụ không biết, “tại
sao ấn cái nút trên tường mà nước chẩy ra được”. Ở “choa”, biết dùng
gáo múc nước dội đã văn minh lắm. Tiếp viên hay người nhà đi cùng
không hướng dẫn hẳn lần sau cụ sẽ cạch đi tầu bay “chuồn chuồn”.
- Người viết bài này đã suýt uống nước…rửa tay. Cô bạn Sài gòn mời đi
ăn tôm cua biển, phải dùng tay để bóc vỏ. Ăn xong, tiếp viên mang ra
một bát nước trà có mấy lát chanh. Tôi định đưa lên miệng uống vì đang
khát. Nhưng người đẹp đáng yêu ngăn lại, để lát nữa em gọi ly khác cho
anh vì “trà này trông không ngon”. Sau này, tôi mới vỡ lẽ ra đó là nước
rửa tay vì ăn hải sản phải có nước chè chanh rửa mới sạch. Tôi hút hồn
từ vụ đó. Mỗi lần ăn uống hay làm gì, đều phải quan sát rất kỹ xem
người xung quanh thế nào.
Dân mạng lan truyền một chuyện. Những năm 1990, một tỷ phú Hải
phòng nổi tiếng vì buôn đá đỏ. Khi xuất hiện điện thoại di động lần đầu
tiên ở Việt Nam thì anh đã sở hữu vài chiếc để dùng hết pin thì có cái
khác để dùng tiếp. Cứ một tuần anh lại lên Hà nội mua pin. Cuối cùng
người bán hàng ngạc nhiên hỏi là pin cũ để đâu thì anh nói, dùng hết thì
vứt đi. Giá lúc đó là vài chục triệu một cái di động và vài triệu một cục
pin. Hỏi tại sao không đọc hướng dẫn cách nạp pin. Tỷ phú trả lời,
không để ý và đọc hướng dẫn mất thời gian.
Cô bạn làm bên du lịch kể sang Thái lan thấy người ta ăn bằng thìa và
dĩa. Việt nam ta dùng đũa quen nên “lạ”. Dân mình dùng đôi đũa đa “di
năng”, vừa và cơm vào miệng, vừa gắp thức ăn cho mình và gắp cho cả
người cùng mâm, rồi sau đó dùng chùi mép. Văn hóa bốn nghìn năm
nước mình “nó thế”. Tò mò hỏi người Thái thì được họ giải thích, dĩa
dùng để lấy thức ăn chung trên bàn và thìa để đưa thức ăn của mình lên
- miệng, vừa gọn, văn minh và quan trọng là không mất vệ sinh khi ăn
chung mâm.
Nam thanh nữ tú hồn nhiên xả rác vô tư ngay tại Lễ hội Hoa Anh đào
trong triển lãm Giảng Võ (Hà Nội)
Kể vài mẩu chuyện vui để nói là chúng ta từ một nước nghèo, đi ra thế
giới văn minh bên ngoài, hẳn còn nhiều bỡ ngỡ và những chuyện “ngố
Tầu” không thể tránh được. Tôi rất tâm đắc với phản hồi của một độc
giả, chúng ta nên có cái nhìn dung thứ hơn về văn hóa “lúa nước” hay
thói quen “miệt vườn” của nước Việt.
- Trở thành người ứng xử có văn hóa ở nơi công cộng vừa dễ mà vừa khó.
Dễ là vì có thể học được “rất dễ” ở mọi nơi và mọi lúc, bắt đầu khi nào
cũng không muộn. Nhưng khó là vì bản thân có thích học, để ý quan sát
và chịu đọc hay không?
Anh chàng “xả” bậy ở ga Bắc Kinh rất xấu hổ. Anh đâu có muốn thế, lỗi
là anh không chịu đọc hướng dẫn trong nhà vệ sinh. Tỷ phú đá đỏ Hải
phòng mất rất nhiều tiền và thời gian vì anh giầu tiền nhưng nghèo “văn
hóa đọc”. Tôi sẽ bẽ bàng vì vụ uống nước rửa tay nếu cô bạn tốt bụng
không nhắc khéo. Cũng vì chịu khó học hỏi mà cô bạn bên du lịch tránh
được cú “mất thể diện” trước mặt người Thái.
Khách ta đi máy bay chịu khó nghe hướng dẫn của tiếp viên thì được
nàng cười nhiều hơn. Và tiếp viên của ta để ý xem người Singapore phục
vụ trên máy bay như thế nào hẳn sẽ chuyên nghiệp hơn, không đến nỗi
trọng Tây khinh ta.
Học, đọc, quan sát và đôi khi phải giúp bạn hay đồng nghiệp tránh “đòn”
sẽ trở thành người có lối sống văn minh. Nó đòi hỏi thời gian hàng thập
kỷ không ngừng trau dồi. Người có ứng xử văn hóa tốt sẽ gây thiện cảm
dễ hơn, không bị mất tiền oan thậm chí giúp ta giầu có chỉ vì có văn hóa.
Người ta bảo có tiền dễ nhưng có văn hóa rất khó. Tôi thấy khá đúng.
Lúc chuyển về nhà mới, sợ sách cũ “bẩn nhà” nên cậu bạn định đem bán
đồng nát. Bác hàng xóm nói đùa, trí thức như cậu mà vứt sách là tôi lo
- cho đất nước lắm. Có lần, mời người bạn Tây đến nhà chơi, khen nhà
anh ta rất đẹp nhưng không thấy có tủ sách. Hoảng hồn, anh vội đi mua
tủ, lôi đống sách cũ trong kho ra, xếp ngay ngắn. Có sách rồi, anh bảo
cũng tự nhiên thích đọc và mua sách mới.
Vì lý do công tác, anh đi khắp đó đây trên thế giới. Đọc sách báo nhiều
cũng tránh được nhiều cú “va chạm chết người” về ứng xử. Anh bảo,
văn hóa thế giới đa dạng lắm, học bao nhiêu cũng không thừa. Nhà văn
Tô Hoài kể là cụ rất hay đọc, thấy chữ gì cũng giương mục kỉnh lên,
nhiều lúc rỗi việc xem cả hướng dẫn dùng thuốc đau mắt dù chữ bé li ty.
Tôi viết cho bạn đọc vui thế thôi vì khuyên sống và ứng xử thế nào cho
có văn hóa, xin nhường cho các nhà văn hóa, nhà văn hay giáo sư nổi
tiếng. Hoặc có thể nền giáo dục của chúng ta cần thêm môn “văn hóa
ứng xử” cho trẻ em để phù hợp với thời đại mới.
Phần tôi xin thú thật, bản thân từ quê ra, cái gốc vẫn còn nhiều “choa”
lắm. Đường lên “văn hóa” của tôi hay vài bạn “choa” như tôi vẫn còn xa
xa. Nhưng nếu chúng ta tự học hỏi và giúp nhau thì con đường đi ấy sẽ
“gần” hơn. Nếu ta tự nhìn lại mình thì học càng nhanh.
Hiệu Minh
nguon tai.lieu . vn