Xem mẫu

Quỷ Kiếm Vương VietKiem.Com Tàng Kinh Các 373 Nguyên tác: Trần Thanh Vân Dịch giả: Phan Cảnh Trung, Trần Thiên Tường Hồi 31 Thất Hùng Nội Bảo Ánh đuốc được đốt sáng lên, khắp hang đá được soi rõ ràng từng hang ngách. Hai bên bờ hang là những lớp đá và đất khô cằn lẫn lộn lồi lõm. Phía trên lại thêm những ụ đá nhô ra như những thạch nhũ không nhọn lắm. Mỗi người một cây đuốc, dò dẫm từng bước một, chú ý đếm từng nền đá và lần bước vào. Qua hai khúc quanh là giáp với bờ vách đá trong cùng một lòng hang. Trầm Kha thất vọng định quay ra nhưng bỗng quay phắt người lại đưa tay sờ vào trong góc của bức vách đá cuối cùng. Chàng liền gọi: - Thúc thúc! Hãy lại đây xem. Trong niềm thất vọng, bỗng nghe tiếng Trầm Kha như ngọn đèn sắp tắt được châm thêm dầu, Bá Đồng Nhi liền tươi nét mặt bước nhanh đến miệng hỏi dồn: - Việc gì đó? Tìm ra rồi à? Trầm Kha trong ánh mắt lóe lên tia hy vọng đáp: - Có thể! Chỗ này có khe hở và có làn gió thốc ra. Bá Đồng Nhi vội vàng đưa tay rà từ trên xuống dưới rồi nói: - Chắc là cái cửa đá đây, hãy đẩy mạnh thử xem. Vừa nói lão vừa để tay vào tảng đá đập mạnh. Tuy tảng đá không di chuyển song khe hở có phần rộng ra làm gió thốc ra nhiều hơn. Trầm Kha reo to: - Đúng là cánh cửa! Vậy tiểu điệt và thúc thúc cùng một lúc tung chưởng vào ắt sẽ mở ra được. Bá Đồng Nhi gật đầu: - Phải lắm! Tức thì hai người lùi ra để hai cây đuốc xuống thủ bộ vận công, rồi đồng thời quát lên một tiếng, chưởng lực của hai người cùng một lúc tuôn ra với toàn bộ công lực: Đả tự: Lãng Tử Trầm Kha – NMQ http://www.vietkiem.com Quỷ Kiếm Vương VietKiem.Com Tàng Kinh Các 374 Nguyên tác: Trần Thanh Vân Dịch giả: Phan Cảnh Trung, Trần Thiên Tường - Ầm! Cả bức vách đá ngã nhào. Một luồng gió mạnh từ trong hắt ngược ra với sức lạnh như hơi tuyết băng làm tắt ngay hai ngọn đuốc. Mặc dù trong lòng hang không có ánh sáng nhưng đối với Trầm Kha và Bá Đồng Nhi vẫn thấy được dễ dàng không có gì cản trở họ. Trầm Kha quay sang hỏi Bá Đồng Nhi: - Chúng ta vào chứ? Thế là cả hai liền lách mình bước vào. Con đường hầm cứ lộng gió lạnh buốt. Hai người cứ men theo lần bước song vẫn không thấy một dấu vết nào của lão bà Mã Tú Loan hay của nàng Lữ Mộ Dung lưu lại. Con đường hầm này dài hun hút chạy miết song không có khúc quanh nào. Hai người đi một đoạn nữa đã thấy ánh sáng lờ mờ và có tiếng rì rào như thác nước đổ. Hai người bước nhanh hơn nữa thì đã thấy cửa đường hầm trước mặt. Cửa hầm này được ẩn trong màn thác nước đổ dày phía ngoài trong một sơn cốc. Chính vì vậy mà gió lạnh thốc vào trong đường hầm, và vì đường hầm không có khúc quanh co nên gió lốc vào mới mạnh mẽ như vậy. Vừa bước ra bỗng Trầm Kha kêu lên: - Ồ! Họ có đi qua con đường này. Vừa nói chàng vừa cúi nhặt một chiếc khăn màu xám nhạt đưa qua cho Bá Đồng nhi và nói: - Chiếc khăn này tiểu điệt vẫn thấy Dung cô nương dùng cột tóc. Có lẽ chúng mang nàng đi ngã này bị vướng chăng? - Như vậy còn Nguyệt Nga Mã Tú Loan đâu? Không lý! Không lý!... Lão chỉ nói thế rồi im bặt không nói hết câu nên Trầm Kha tiếp lời lão: - Thúc thúc nghĩ rằng Nguyệt Nga Mã Tú Loan lão tiền bối cũng bị địch nhân khống chế? Lão gật đầu đáp: - Có thể như thế song chắc đối phương dùng độc kế ám hại chăng? - Ồ! Tiểu điệt nhớ đến bọn Điểm Thương cũng bị chất độc, e rằng chính đồng bọn của chúng cũng dùng sách lược này mà ám hại Nguyệt Nga Lão tiền bối chăng? - Điều này chúng ta chỉ phỏng đoán thôi. Nhưng điều này chắc chắn là Mã Tú Loan và Lữ Mộ Dung có đi bằng đường nầy. Vậy chúng ta kíp tìm theo dấu vết. Ngoài miệng đường hầm là tiếp giáp với một sơn cốc có nguồn thác, có đầm hồ lênh láng, cây cỏ um tùm xanh ngắt. Đả tự: Lãng Tử Trầm Kha – NMQ http://www.vietkiem.com Quỷ Kiếm Vương VietKiem.Com Tàng Kinh Các 375 Nguyên tác: Trần Thanh Vân Dịch giả: Phan Cảnh Trung, Trần Thiên Tường Cảnh trí vắng vẻ, hoang sơ đến rờn rợn. Nắng gắt đã in nghiêng nghiêng cành lá trên mặt đất. Từng cơn gió lạnh thổi lốc đến làm lá vàng rũ bay như cánh bướm. Vài con thú rừng hoảng hốt kêu lên mấy tiếng phóng người chạy trốn. Hai người đi hết con đường đá thì gặp chỗ đất mềm, hai người cùng thốt lên: - Ồ! Dấu chân mới đi qua đây. Hai người lóe lên một tia sáng để tìm dấu kẻ địch. Nhưng càng đi dấu chân lại mất hút vào vùng đất đá khô cằn. Trầm Kha thất vọng nói với Bá Đồng Nhi: - Đã mất dấu. Chúng ta biết tìm nơi đâu đây? Bá Đồng Nhi nhìn quanh vùng rồi nói: - Nơi này có lẽ là một bên của ngọn núi mà đường hầm đã xuyên qua. Vậy chúng ta hãy theo đường hầm về phía bên kia dùng ngựa để đi cho nhanh. Vì địch nhân có đi cũng không thể theo đường này vì phía sau tiếp giáp với ngọn núi sừng sững, chỉ có con đường vòng này là đi thoát ra khỏi vùng này thôi. Trầm Kha lý luận: - Nếu vậy thì địch nhân đi ngã này làm gì? Bá Đồng Nhi nghe hỏi vậy ngẩn ngơ chưa biết nói làm sao thì có tiếng cười âm quái từ xa vọng lại. Trầm Kha quát lên: - Ai đó? Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời, tất cả núi rừng đều im lặng. Trầm Kha nói với Bá Đồng Nhi: - Chúng ta đuổi theo đường này. Tức thì hai người rượt theo về phía tiếng cười lúc nãy. Đi một lúc Bá Đồng Nhi lên tiếng: - Ồ! Không ngờ con đường này lại quay về phía trước cửa hang. Mọi vật đều vắng lặng. Bóng người thốt ra tiếng cười bất chợt ấy cũng đã mất biệt. Trầm Kha liền nói: - Vậy bây giờ chúng ta hãy trở lại cỗ xe để thả mấy con ngựa chứ đứng hoài đó tội nghiệp chúng. Không đợi Bá Đồng Nhi trả lời, chàng liền cất bước vun vút chạy xuống triền núi, ra khỏi cánh rừng là thấy chiếc xe ngựa. Hai con ngựa vẫn ngoan ngoãn đứng trước cần xe. Đả tự: Lãng Tử Trầm Kha – NMQ http://www.vietkiem.com Quỷ Kiếm Vương VietKiem.Com Tàng Kinh Các 376 Nguyên tác: Trần Thanh Vân Dịch giả: Phan Cảnh Trung, Trần Thiên Tường Trầm Kha liền nhảy phóc lên chỗ ngồi, vừa cầm lấy giây cương thì trước mặt đã thấy một mảnh giấy được ghim chặt bằng một chiếc lá trúc găm lút vào thành gỗ. Trầm Kha cầm lên xem thấy ghi mấy dòng chữ: - “Đi về hướng Tây”. Đọc xong, Trầm Kha đưa cho Bá Đồng Nhi xem rồi chàng nói: - Người viết mấy chữ này dùng lá trúc mà ghim vào gỗ đến gần ngập lá thì công lực của người này quả là cao siêu. Nhưng kẻ đó là ai? Bá Đồng Nhi suy nghĩ một lúc rồi la lên: - Có lẽ lão ấy rồi! - Ai vậy? Thúc thúc biết người đó chăng? Bá Đồng Nhi giọng từ từ: - Có lẽ là Trúc Diệp Đao Thanh Vô Tử tiên ông. Trầm Kha chặn lời: - Nhưng vị tiền bối này có ngoài trăm tuổi rồi mà. Chẳng những thế lại có tin Thanh Vô Tử tiên ông đã ẩn cư biệt tích lâu rồi mà. - Đúng vậy! có gần hai ba mươi năm nay không ai gặp được lão tiên ấy. - Nhưng sao vị tiền bối ấy lại xuất hiện nơi này? Mục đích gì chứ? - Chuyện nầy chưa biết hư thực ra sao song căn cứ trên chiếc lá trúc nầy thì chỉ có Thanh Vô Tử mới sử dụng được như vậy. - Thế chúng ta có theo lời để đi về hướng Tây không? - Đi thì đi! Dù gặp địch nhân hay cạm bẫy vẫn còn hơn là không tìm ra cái gì. Trầm Kha gật đầu tán thành: - Thúc thúc nói phải lắm! Vậy chúng ta tháo ngựa ra, bỏ cỗ xe lại dùng ngựa cỡi ắt tiện hơn. - Phải lắm! Hai con ngựa nầy cũng thuộc loại khá. Có thể chạy được. Thế là chỉ trong thoáng chốc hai con ngựa được thoát khỏi gọng kềm của cần xe nhưng lại mang trên mình hai thân người. Chúng hí lên một tràng rồi cất vó lao đi... Đường xa dặm dài, khách giang hồ, người hành hiệp dầu võ công thượng thặng, khinh công cao diệu nhưng có ngựa tốt, hành trình vẫn dễ dàng và tiện lợi vô cùng. Trầm Kha và Bá Đồng Nhi dùng ngựa đi cho đến gần tối, hai người phải dừng chân bên mé rừng để cho ngựa ăn cỏ, uống nước, đồng thời họ cũng dùng lương khô rồi lại tiếp tục cuộc hành trình về đêm. Đả tự: Lãng Tử Trầm Kha – NMQ http://www.vietkiem.com Quỷ Kiếm Vương VietKiem.Com Tàng Kinh Các 377 Nguyên tác: Trần Thanh Vân Dịch giả: Phan Cảnh Trung, Trần Thiên Tường Nhưng hai người vừa đi thêm sáu dặm đường thì trời bỗng đổ mưa to. Cơn mưa bất chợt nặng hột đổ từng cơn rồi gió lộng ào ào. Hai người tìm được một cái hang đá để ẩn nấp. Cơn mưa lại rỉ rả kéo dài cho hết đêm. Trầm Kha và Bá Đồng Nhi đành phải trú ẩn qua đêm. Cho đến khi tiếng chim rừng đua hót, hai người lại tiếp tục lên ngựa, sải vó nhắm hướng Tây trực chỉ. Một ngày nữa trôi đi. Cho đến khi bóng tối bắt đầu che kín vạn vật thì hai người cũng vừa đến một thị trấn thật đông đảo. Nhà cửa san sát, người trên đường đi đã vắng, chỉ còn những khách điếm, tửu lầu là sáng sủa ánh đèn. Trầm Kha và Bá Đồng Nhi dừng cương ngựa trước một tửu điếm. Cả hai được mấy tên tửu bảo đón tiếp nồng hậu. Hai người chọn một căn phòng để trú ngụ qua đêm. Một ngày hành trình họ đã nói với nhau rất nhiều, giờ đây họ chỉ yên lặng để mỗi người theo dõi ý tưởng riêng tư. Tên điếm nhị hướng dẫn hai người lên trên lầu trên. Hắn vừa đi vừa liến thoắng: - Nhị vị sớm mai có lên đường sớm chăng? Trầm Kha nghe hắn hỏi lòng ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ hỏi lại: - Ồ! Tại sao ngươi hỏi chúng ta câu ấy? Tên điếm nhị thấy chàng vui vẻ cười nói nên liền hớn hở đáp: - Vì vào lúc xẩm tối, trước nhị vị có nhiều khách ghé đây đều trả tiền trước và bảo sáng mai lên đường thật sớm. Vì vậy nên tiểu nô cũng hỏi vậy mà. Trầm Kha không bỏ lỡ cơ hội liền hỏi ngay: - Họ đến đây có đông không? - Độ sáu bảy người thôi. - Khách thương hay khách giang hồ võ lâm? - Chắc là những tay kiếm khách. - Tại sao ngươi biết? - Vì tiểu nô thấy họ mang kiếm đao như quý vị vậy đó. - Họ trú nơi phòng nào? - Bên cạnh phòng mà nhị vị sắp vào đây. Nhưng họ đang nhắm rượu bên phòng ăn. Vừa nói đến đây chợt hắn dừng lại chỉ vào một căn phòng: - Căn phòng của nhị vị đây! Hắn vừa nói xong liền lấy xâu chìa khóa mở cửa phòng đưa hai người vào. Đả tự: Lãng Tử Trầm Kha – NMQ http://www.vietkiem.com ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn