Xem mẫu

Mai Hoa Quái Kiệt VietKiem.Com Nguyên tác: Ngọa Long Sinh 249 Đả tự: Nhạn Môn Quan Hồi 13 Thiết Diện Thần Phán Vương Phi Dương cúi mình đáp: − Lão tiền bối quá khen ... Quay sang Lãnh Như Băng, Vương Phi Dương nói: − Vãn bối được Thanh Vân Quán chủ dặn đưa vị Lãnh huynh này vào yết kiến, thỉnh lão tiền bối thứ tội gây kinh động. Thần Phán Trần Hải đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng, chậm rãi hỏi: − Bình “Thiên niên Sâm hoàn” kia có phải do hài tử ngươi mang đến tặng? Lãnh Như Băng chưa biết hồi đáp ra sao cứ trầm ngâm một hồi, rồi mới thưa: − Sâm hoàn tuy do vãn bối mang đến, nhưng bất hạnh bị người cướp đi dọc đường, vãn bối truy tìm Sâm hoàn đã phải nếm trải không ít đắng cay. Thần Phán Trần Hải thong thả đưa mắt nhìn lên trần nhà, hỏi: − Ngươi phải nếm trải những nỗi cay đắng gì? Lãnh Như Băng bèn kể sơ việc truy tìm Sâm hoàn, bao gồm vô số hiểm ác và may mắn. Thần Phán Trần Hải “à” một tiếng, nói: − Có chuyện như vậy ư? Đợi khi thương thế lão phu đã lành hẳn, phải đi coi một chút mới được. Vương Phi Dương nói: − Kinh nghiệm, võ công của lão tiền bối, chúng vãn bối chẳng thể theo kịp một phần nhỏ, mọi sự trong giang hồ ba chục năm nay, chỉ e không một việc gì có thể che mắt lão tiền bối nổi. Trần Hải nói: − Thế gian rộng lớn, lão phu tuy từng đặt chân khắp ngũ hồ tứ hải, nhưng cũng chẳng thể biết hết mọi sự tích ... Ngừng một chút, lão lại nói: − Có chuyện gì? Công tử hãy nói đi, nếu lão phu biết, sẽ hồi đáp cho công tử nghe. Mai Hoa Quái Kiệt VietKiem.Com Nguyên tác: Ngọa Long Sinh 250 Đả tự: Nhạn Môn Quan Vương Phi Dương nói: − Lão tiền bối thông thạo nhân sự giang hồ, hẳn biết lai lịch của Huyền Hoàng Giáo? Thần Phán Trần Hải từ từ nhắm mắt, trầm tư một hồi, đoạn nói: − Huyền Hoàng Giáo chuyên hoạt động ở biên khu Vân, Quý, ít lai vãng tới võ lâm Trung Nguyên ... Vương Phi Dương nói: − Nhưng thế lực của chúng đã lan tới địa phận Giang Nam; chốn Đào Hoa Trang nổi danh một thời đã thành đại bản doanh để thế lực của chúng thâm nhập Giang Nam. Chúng lợi dụng mỹ sắc làm mồi chiêu mộ rất nhiều cao thủ giang hồ. Thần Phán Trần Hải đưa mắt nhìn mọi người một lượt, không nói gì. Vương Phi Dương thở dài, tiếp: − Vãn bối tuy lưu trú ở Đào Hoa Trang cả tháng trời, nhưng vẫn chưa phát hiện những trò kỳ ảo tại đó, thực cảm thấy quá ngu ngốc, do đó, vãn bối nghĩ rằng kẻ chủ trì còn đang chờ thời cơ, rồi Huyền Hoàng Giáo sẽ hoành hành ở giang hồ, đến lúc ấy chỉ e sẽ gây ra một trường sát kiếp trong võ lâm Giang Nam. Vãn bối tuy muốn vì đồng đạo võ lâm Giang Nam chúng ta mà hóa giải kiếp vận, nhưng tự biết tài năng không đủ đảm đương, chưa biết thủ lĩnh của Huyền Hoàng Giáo là nhân vật nào. Lão tiền bối bôn ba khắp đại Giang Nam Bắc, ngũ hồ tứ hải, hẳn biết kẻ chủ trì Huyền Hoàng Giáo là ai ... Hứa Sĩ Công cố nhịn không được, nói xen vào: − Lão phu bị bọn chúng đầu độc bằng rượu, giam cầm suốt hai năm, đáng tiếc suốt thời gian đó không có cơ hội động thủ giao đấu với kẻ chủ trì đại cục. Suốt hai năm không được thấy ánh nhật quang, bình sinh lão phu chưa từng bị khốn như vậy, trong lòng vô cùng căm giận, nếu Trần lão huynh dụng tâm quét sạch Đào Hoa Trang, thì tại hạ nguyện đi tiên phong. Lãnh Như Băng nói: − Huyền Hoàng Giáo chủ, tại hạ từng gặp qua. Vương Phi Dương vội hỏi: − Là nhân vật như thế nào? Lãnh Như Băng đáp: − Những kẻ cầm đầu đều dùng mạng che mặt, nên không thể nhìn rõ. Vương Phi Dương nói: − Tại hạ thoạt đầu cho rằng Lục y mỹ nhân là kẻ chủ trì đại cục, nhưng sau mới phát giác ra đằng sau mỹ nhân này còn có kẻ khác. Mai Hoa Quái Kiệt VietKiem.Com Nguyên tác: Ngọa Long Sinh 251 Đả tự: Nhạn Môn Quan Thần Phán Trần Hải từ nãy im lặng ngồi nghe, bỗng ho nhẹ một tiếng, nói: − Cứ theo như lão phu đã biết, Huyền Hoàng Giáo chỉ là một tiểu bang hội ở biên khu Vân Quý. Lão nhân bỗng ngừng lời, không rõ để suy nghĩ, hay là để dừng nghỉ, rồi mới tiếp: − Võ công của tên đó rất bình thường, nhưng lại chuyên dùng mê dược, tại biên khu Vân Quý, hắn chiêu mộ những tên phản đồ trong võ lâm, lập ra Huyền Hoàng Giáo ở chốn thâm sơn hiểm trở. Một tiểu bang hội không có thực lực, mà lại dám đến quấy phá Trung Nguyên, hãm hại giang hồ. Vương Phi Dương nói: − Như thế mới là quái dị. Trần Hải thở dài nói: − Chuyện này ắt có nội tình khác. Lãnh Như Băng nói: − Cứ như vãn bối biết, Huyền Hoàng Giáo là một tổ chức thần bí vô cùng nguy hiểm. Hứa Sĩ Công nói: − Tại hạ tuy bị chúng giam cầm hai năm; chịu vô số hình phạt, nhưng vì bị giam dưới thạch lao, nên không thể biết bí mật của chúng. Bất quá tại hạ từng động thủ giao đấu vài chiêu với những kẻ phục thị, thì thấy võ công của chúng tuy không phải là đệ nhất cao thủ, nhưng cũng chẳng tầm thường, nếu nhân vật chủ trì đại cục bản lĩnh tầm thường, làm sao có thể cầm đầu những thủ hạ lợi hại như vậy. Lãnh Như Băng nói: − Vãn bối tuy chưa chính thức động thủ với các nhân vật của Huyền Hoàng Giáo, nhưng mắt thấy tai nghe, thì nhân vật chủ mưu đại cục là một kẻ âm trầm độc hiểm, quyết không phải thuộc hạng thổ phỉ, đạo chích. Thần Phán Trần Hải từ từ nhắm mắt, nói: − Lời lão phu nói ban đầu là chuyện mấy chục năm về trước, qua mấy mươi năm, biết bao biến hóa, có thể Huyền Hoàng Giáo đã thay thủ lĩnh ... Ngừng một chút, lão nhân nhìn Lãnh Như Băng, nói: − Hài tử, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho lão phu nghe việc mất “Thiên niên Sâm hoàn”, để lão phu xem tình hình biến hóa như thế nào. Lãnh Như Băng thuật lại thật tỉ mỉ mọi chuyện chàng đã trải qua. Thần Phán Trần Hải nhắm mắt, chăm chú lắng nghe. Khi Lãnh Như Băng thuật xong, lão mới từ từ mở mắt, nói: − Hài tử, “Thiên niên Sâm hoàn” là do ai phái ngươi mang tới? Mai Hoa Quái Kiệt VietKiem.Com Nguyên tác: Ngọa Long Sinh 252 Đả tự: Nhạn Môn Quan Lãnh Như Băng chau mày, trầm ngâm một hồi, rồi đáp: − Là tại hạ phụng mệnh gia mẫu mang linh dược tới kính tặng. Thần Phán Trần Hải chớp mắt, hỏi: − Là lệnh đường đại nhân ư? Mặt lão nhân tuy bị băng quấn, không thể nhìn thấy biểu hiện của nét mặt, nhưng nghe âm thanh đầy vẻ kinh ngạc, cũng thấy rõ là lão nhân cảm động vô cùng. Lãnh Như Băng tựa hồ nhớ đến một sự tình trọng đại, bèn đứng dậy, hé môi định nói lại thôi, lại thong thả ngồi xuống. Vương Phi Dương đưa mắt cho Hứa Sĩ Công, cúi mình đứng dậy, rồi nói: − Vãn bối phải đi đón xá muội, xin cáo biệt trước. Hứa Sĩ Công bôn tẩu giang hồ đã lâu, nhìn sắc mặt là hiểu nội tâm người khác, cũng đứng dậy, nói: − Tại hạ cũng xin cáo biệt. Đoạn lão theo Vương Phi Dương bước ra. Thần Phán Trần Hải thấy hai người kia đã lẫn vào bóng đêm, mới nhè nhẹ thở dài, nói: − Hài tử, trong lòng ngươi có nhiều nghi vấn lắm thì phải? Lãnh Như Băng nói: − Vãn bối thân thế mông lung, từ khi có trí nhớ, mười mấy năm nay chỉ ru rú ở Bắc Nhạc Phong Diệp Cốc, không rời khỏi đó một bước, lần này bỗng nhiên được gia mẫu phái mang “Thiên niên Sâm hoàn” dâng tặng lão tiền bối ... Chàng nói đến đây thì ngừng lời. Trần Hải thong thả nói: − Ngươi có điều gì hồ nghi trong lòng, cứ nói hết ra đi! Lãnh Như Băng nói: − Mười mấy năm nay, vãn bối luôn luôn canh cánh bên lòng một điều, những mong lão tiền bối có thể minh thị cho vãn bối. Trần Hải hỏi: − Điều gì vậy? Lãnh Như Băng đáp: − Thân thế của vãn bối! Trần Hải trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: − Lệnh đường chưa hề nói cho ngươi biết ư? Mai Hoa Quái Kiệt VietKiem.Com Nguyên tác: Ngọa Long Sinh 253 Đả tự: Nhạn Môn Quan Lãnh Như Băng nói: − Từ mẫu quá nghiêm, mỗi lần vãn bối mở miệng hỏi về thân thế, đều bị gia mẫu sầm mặt mắng vãn bối không được đa vấn, nhưng vãn bối dầu sao cũng là một nam tử, ngay đến thân phụ thân thế cũng không biết, thử hỏi làm sao vãn bối không canh cánh bên lòng? Trần Hải nói: − Hài tử, ngươi hỏi không sai, nhưng lão phu thực không tiện nói. Lệnh đường là bậc tài trí hơn người, chưa chịu cho ngươi biết thân thế của ngươi, tất là chưa đến lúc nói. Ôi, lão phu có thể cho ngươi biết một chút hậu quả, nếu thân thế của ngươi lúc này lộ rõ trong khắp võ lâm giang hồ, thì tức thời sẽ dấy lên một sự hỗn loạn, đừng nói lệnh đường đại nhân khó đối phó, ngay cả lão phu và lệnh sư cùng lộ diện, chỉ e cũng không dẹp yên được sóng gió. Lãnh Như Băng hơi sững sờ, hỏi: − Như vậy là lão tiền bối biết phải không? Trần Hải gật đầu: − Trong đương kim võ lâm, biết thân thế của ngươi, ngoài lệnh đường, ân sư và lão phu ra, chỉ có Dã Hạc ... Lão nhân tựa hồ cảm thấy lỡ lời, vội ngừng bặt. Lãnh Như Băng giật mình, hỏi: − Dã Hạc Thượng Nhân cũng biết ư? Trần Hải biết không thể chữa lại, đành nói: − Không sai, còn có Dã Hạc Thượng Nhân, nhưng đạo trưởng chỉ biết một phần, hơn nữa sẽ chẳng nói với ngươi đâu. Lãnh Như Băng chợt nghĩ đến việc Dã Hạc Thượng Nhân xả thân đến Độc Cung, bất giác động tâm, nghĩ thầm: “Mình đã vô cùng hiếu kỳ trước việc Dã Hạc Thượng Nhân chịu trói đến Độc Cung, xem ra thân thế của mình là một bí mật lớn lao, đêm nay nếu có sống ba cuộc đời nữa cũng chẳng còn dịp biết rõ thân thế lai lịch.” Nghĩ vậy, chàng bèn đứng dậy cung tay vái: − Lão tiền bối đã biết lai lịch của vãn bối, thỉnh lão tiền bối chỉ giáo, dù trong đó có liên quan đến ân oán giang hồ trọng đại, vãn bối cũng sẽ chịu đựng khổ nhục, quyết không khinh suất vọng động. Trần Hải lắc đầu nói: − Trừ việc đó ra, bất cứ việc gì lão phu có thể làm, lão phu cũng đều đáp ứng ngươi. Giọng nói trầm lắng nhưng vô cùng kiên quyết, không để cho ai phải bàn cãi. ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn