Xem mẫu

  1. Tiếu Ngạo Giang Hồ Hồi 167 Trên cầu treo Hào Kiệt lâm  nguy Lệnh Hồ Xung hỏi: - Kiến thức của hai vị tiền bối đã đến trình độ phi thường. Vậy hôm ấy ở trong chùa Thiếu Lâm hai vị nhìn nhận thủ pháp của Tả Lãnh Thiền ra chiêu có lẫn võ công trong Quỳ hoa bảo điển không?
  2. Phương Chứng đại sư trầm ngâm một lúc rồi nhìn Xung Hư hỏi: - Ðạo huynh có cao kiến gì không? Xung Hư đáp: - Chúng ta là người tu đạo chưa từng thấy qua Quỳ hoa bảo điển nhưng cứ theo lẽ thường mà phỏng đoán thì kiếm pháp của phái Tung Sơn
  3. dĩ nhiên không có cách nào biến hóa nên được những chiêu thức đó. Chính Tả Lãnh Thiền cũng chẳng thể suy nghĩ mà sáng lập ra được. Phương Chứng nói: - Ðúng thế! Nhưng dù Tả Lãnh Thiền có được coi Quỳ hoa bảo điển hoặc Tịch tà kiếm pháp thì sự lãnh hội của hắn cũng chỉ có ngần mà thôi. Vì
  4. thế nên hắn không địch nổi Nhậm giáo chủ. Ðoạn lão hỏi Lệnh Hồ Xung: - Ngày rằm tháng sau Tả Lãnh Thiền triệu tập Ngũ nhạc kiếm phái lên đại hội ở núi Tung Sơn để đề cử và suy tôn chức chưởng môn Lệnh Hồ thiếu hiệp có cao kiến gì không? Lệnh Hồ Xung mỉm cười đáp:
  5. - Còn chuyện suy tôn gì nữa? Chức chưởng môn Ngũ nhạc phái dĩ nhiên về tay Tả Lãnh Thiền chứ còn ai vào đấy? Phương Chứng hỏi: - Trước trường hợp này, Lệnh Hồ thiếu hiệp cũng không phản đối ư? Lệnh Hồ Xung đáp: - Hắn đã bàn soạn với các phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn
  6. cộng với phái Tung Sơn của hắn tức là bốn phái đồng ý rồi. Vậy phái Hằng Sơn của vãn bối ở vào thế cô lập thì dù có muốn phản đối cũng bằng vô dụng. Phương Chứng nói: - Theo ý kiến của lão tăng, thiếu hiệp nên phản đối về việc năm phái hợp một bằng những lý lẽ nghiêm minh thì
  7. phái Tung Sơn của hắn chưa chắc đã được hết thảy mọi người chịu phục. Giả tỷ năm phái hợp một mà thành định cục thì chức chưởng môn sẽ căn cứ vào võ công mà quyết định. Nếu thiếu hiệp đem toàn lực ra mà đối phó thì kiếm pháp của thí chủ có thể thắng được Tả Lãnh Thiền. Khi đó thiếu hiệp cứ đánh bạo đoạt
  8. lấy ngôi chưởng môn vào trong tay. Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra một lúc rồi ngập ngừng đáp: - Vãn bối... Vãn bối... Xung Hư nói ngay: - Lão đạo cùng phương trượng đại sư đã thương nghị với nhau từ lâu, đều nhận thấy lão đệ là người tính tình ngay thẳng, lại coi lạt đường danh lợi. Tình
  9. thực mà nói thì lão đệ có lên nắm quyền chưởng môn Ngũ nhạc phái thì không khỏi lề luật bị khơi nới mà hành vi của quần đệ tử đi đến chỗ phóng túng, chưa chắc đã là hạnh phúc cho võ lâm... Lệnh Hồ Xung cười khanh khách nói: - Ðạo trưởng nói đúng quá! Bảo vãn bối quản thúc người
  10. khác thì không được đâu. Người trên không chính thì kẻ dưới phải tà. Lệnh Hồ Xung này vốn là một tên lãng tử vô hạnh lại ham mê rượu chè. Xung Hư nói: - Dù cho tính phù phiếm vô hạnh cũng còn đỡ tai hại hơn con người có dã tâm mưu đồ những công cuộc lớn lao một cách bất chính. Lão đệ mà lên
  11. nắm quyền chưởng môn Ngũ nhạc phái thì điều thứ nhất không dấy động can qua để đi giệt ma giáo. Ðiều thứ hai là không có dạ thôn tính phái Võ Ðương và phái Thiếu Lâm của chúng ta. Ðiều thứ ba lão đệ cũng chẳng thích gì chuyện xâm lược phái Nga Mi, Côn Luân. Phương Chứng mỉm cười nói:
  12. - Lão tăng cùng Xung Hư đạo huynh tính toán như vậy tuy nói là tạo phúc cho võ lâm mà thực ra cũng một nửa vì tư lợi. Xung Hư nói: - Mở cửa nhà trời rồi mới nói chuyện sáng tỏ. Lão hòa thượng và lão đạo sĩ này lên núi Hằng Sơn một là để hoan hô lão đệ hai là vì lời thỉnh cầu của hàng ngàn hàng vạn đồng
  13. đạo cả hai phe chính tà. Phương Chứng chắp tay nói: - A Di Ðà Phật! Cuộc kiếp sát mà nổi lên thì rồi sẽ không biết đi tới đâu. Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lát rồi nói: - Hai vị tiền bối đã dạy thế, vản bối không dám khước từ nhưng xin hai vị soi xét cho. Vãn bối là một kẻ tiểu tử hậu
  14. sinh, làm chưởng môn phái Hằng Sơn đã là ngông cuồng quá đỗi. Nếu lại làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái thì e rằng anh hùng thiên hạ phải cười đến trẹo mồm. Bây giờ đành thế này vậy. Làm chưởng môn Ngũ nhạc phái thì vãn bối dĩ nhiên không dám. Nhưng ngày rằm tháng ba vãn bối nhất định lên núi Tung Sơn đạo náo một
  15. phen để ngăn cản Tả Lãnh Thiền không thể làm chức chưởng môn Ngũ nhạc phái được. Nếu vãn bối không làm nên việc thì cũng phải quấy rối cho nát bét. Xung Hư nói: - Chỉ quấy rối thì không thành vấn đề. Giả sử gặp tình thế bắt buộc lão đệ không làm chưởng môn không xong thì khi
  16. đó chẳng thể khước từ. Lệnh Hồ Xung vẫn lắc đầu quầy quậy. Xung Hư nói: - Nếu lão đệ không giành dựt thì dĩ nhiên Tả Lãnh Thiền sẽ làm chưởng môn. Khi đó năm phái hợp nhất, Tả Lãnh Thiền sẽ tha hồ mà thao túng quyền sát sinh. Việc đầu tiên là hắn đối phó với lão đệ.
  17. Lệnh Hồ Xung thở dài nói: - Nếu vậy vãn bối cũng đành chịu chứ biết làm sao? Xung Hư nói: - Dù lão đệ có bỏ đi để thoát thân, Tả Lãnh Thiền không bắt được lão đệ tất hắn sẽ hành hạ đệ tử phái Hằng Sơn chẳng còn nể nang gì nữa. Ðịnh Nhàn sư thái đã giao quần đệ tử vào tay lão đệ mà lão đệ để mặc
  18. cho Tả Lãnh Thiền tùng xẻo ư? Lệnh Hồ Xung vỗ tay vào lan can lớn tiếng: - Không được! Xung Hư lại nói: - Khi đó sư phụ, sư nương, sư đệ, sư muội của lão đệ ở phái Hoa Sơn Tả Lãnh Thiền nhất định không để yên. Chỉ trong vòng mấy năm là họ bị đại họa
  19. lâm đầu. Liệu lão đệ có nhẫn tâm bỏ mặc họ không nhìn nhõi gì đến chăng? Lệnh Hồ Xung trong lòng run sợ lùi lại hai bước nhìn Phương Chứng cùng Xung Hư xá dài nói: - Nhờ ơn hai vị tiền bối chỉ điểm. Nếu không thì Lệnh Hồ Xung này không biết cố gắng
  20. và sẽ để lụy cho nhiều người. Phương Chứng, Xung Hư cũng hành đại lễ đáp lại. Phương Chứng nói: - Ðến ngày rằm tháng ba lão tăng cùng Xung Hư đạo huynh sẽ thống lãnh đệ tử bản môn lên núi Tung Sơn để trợ oai cho Lệnh Hồ thiếu hiệp. Xung Hư nói: - Nếu bọn người phái Tung
nguon tai.lieu . vn