Xem mẫu
- Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 147
Anh Hùng mới biết tài Hào
Kiệt
Hồi còn ở phái Hoa Sơn, Lệnh
Hồ Xung thường được nghe sư
phụ đề cập đến những kiếm
pháp của các nhà cùng các phái
hiện thời, thì có "Bát quái kiếm
trận" của phái Võ Ðương do
tám người đồng thời sử dụng,
cùng "Thất tinh kiếm pháp"
- của phái Hằng Sơn là cách bày
trận khác nhau mà chỗ huyền
diệu giống nhau.
Chàng vung kiếm lên thuận tay
gạt những chiêu kiếm pháp của
từng người trong đám đạo
nhân. Chàng nhận ra rằng kiếm
chiêu của tám người này phụ
giúp cho nhau để thành hiệu
quả. Vì thế mà trong kiếm
pháp này không lộ ra một chút
- sơ hở nào hết.
Lệnh Hồ Xung đã học đến chỗ
tinh yếu về "Ðộc cô cửu kiếm"
nên vừa nhác trông chàng đã
nhận ra ngay được chỗ khiếm
khuyết về chiêu số của bên
địch. Chàng định bụng dùng
phép "Dĩ vô chiêu phá hữu
chiêu" và tùy thời cơ phóng ra
một chiêu kiếm mới có thể thủ
thắng được.
- Nên biết người võ lâm bất
luận võ công cao minh đến đâu,
chiêu pháp kỳ diệu tới mức nào
thì lúc phóng chiêu ra, thu chiêu
về thế nào cũng có chỗ sơ hở.
Vì lẽ đó, khắp thiên hạ quyết
không có một loại chiêu số nào
là không thể phá được. Nhưng
trong bát quái kiếm trận, tám
đạo nhân thi triển kiếm pháp
- liền thành một bức, vì lẽ mỗi
người này ra chiêu có chỗ sơ
hở thì người kia lại hộ vệ liên
tiếp ngay. Bao nhiêu chỗ
khiếm khuyết đều được bổ túc
một cách thần tốc, nên trong
lúc nhất thời khó mà phá giải
ngay được.
May ở chỗ võ công tám đạo sĩ
này không cao thâm cho lắm,
họ lại thi triển Bát quái kiếm
- trận một cách y thức như sư
phụ đã truyền dạy, tuyệt không
có chút sáng kiến nào. Tám
người vừa công kích vừa bổ
khuyết cho đồng bọn thì dĩ
nhiên chiêu thức giảm một
phần lớn uy lực. Kiếm chiêu
này hỗ trợ cho kiếm chiêu kia
thành ra thiếu mất sự linh động
huyền diệu.
- Lệnh Hồ Xung tuy không thể
phá kiếm pháp của tám người
trong lúc nhất thời, nhưng mặt
khác tám đạo nhân kia phóng
chiêu ra cũng chẳng đả thương
được chàng.
Tám đạo nhân chạy mỗi lúc
một lẹ.
Quần hào đứng ngoài bàng
quang trông thấy mà đầu
choáng mắt hoa.
- Có người đã ngấm ngầm lo
thay cho Lệnh Hồ Xung.
Thích Cao lớn tiếng la:
- Bọn chúng tám người đánh
một. Vậy bẩy người chúng ta
đây cũng xông vào đi.
Kế Vô Thi ngăn lại nói:
- Tám ngã đó bất quá chỉ sở
trường về bộ pháp, còn về
kiếm pháp chúng thì địch lại
Lệnh Hồ công tử làm sao
- được?
Câu này dường như thức tỉnh
Lệnh Hồ Xung.
Chàng nghĩ thầm:
- Tám tên này đã dùng kiếm hỗ
trợ cho nhau thì bộ pháp dưới
chân họ tất không thể nào bổ
khuyết cho nhau được.
Chàng liền lớn tiếng khen
ngợi:
- Bữa nay tại hạ mới được
- nhìn Bát quái kiếm trận của
phái Võ Ðương thật là tuyệt
diệu. Quả nhiên tiếng đồn
không ngoa. Tại hạ khâm phục
vô cùng. Tám vị đã biểu diễn
xong rồi, vậy xin mời các vị lui
ra.
Miệng chàng nói câu này, tay
chàng phóng ra hai chiêu kiếm
veo véo.
- Mấy tiếng choang choảng vang
lên không ngớt.
Tám đạo nhân đang chiến đấu
đến lúc cao hứng, khi nào họ
chịu dừng tay? Chúng tiếp tục
phóng ra những chiêu thức mỗi
lúc một mau lẹ.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười.
Chàng cởi vỏ kiếm ở sau lưng
ra cầm giơ ra đâm chênh chếch
xuống gần mặt đất.
- Một đạo nhân đang chạy nhanh
thu chân về không kịp vướng
ngay phải vỏ kiếm. Ngã loạng
choạng người đi xô thẳng về
phía trước. Công phu hạ bàn
của gã đã luyện đến trình độ
vững chắc, chỉ xông lên mấy
bước rồi dừng lại, không đến
nỗi té nhào. Nhưng một người
đã thoát ly ra ngoài tổ chức, là
bát quái kiếm trận liền bị phá
- vỡ.
Lệnh Hồ Xung huy động vỏ
kiếm đưa ra đón trước chỗ
bước chân bẩy người kia phải
đi tới.
Bỗng thấy mấy tiếng "úi chà",
"ô hay", "trời ơi" liên tiếp
không ngớt.
Trong bảy đạo nhân thì năm
người vướng phải vỏ kiếm
chạy tứ tung.
- Chỉ trong nháy mắt bọn đạo
nhân toán loạn, còn có hai tên
đứng đối diện với Lệnh Hồ
Xung. Trong tay chúng cầm
trường kiếm lăm le muốn đâm
tới. Nhưng chúng không đâm
còn khá, họ vừa phóng kiếm ra
khiến cho quần hào bàng quang
lại nổi lên tràng cười rộ.
Ðạo nhân trưởng toán la lên:
- - Các vị sư đệ hãy rút lui!
Hắn lại vẩy tay trái một cái,
trong bọn đạo sĩ có ba tên từ từ
bước ra.
Ba tên này cùng đạo nhân
trưởng toán chia ra đứng bốn
mặt Ðông Bắc, Ðông Nam, Tây
Bắc, Tây Nam vây Lệnh Hồ
Xung đứng giữa.
Ðạo nhân trưởng toán nói
móc:
- - Gần đây các hạ oai danh lừng
lẫy giang hồ, quả nhiên đã học
được mấy loại công phu cổ
quái của bọn tà ma ngoại đạo.
Giữa lúc đang tỷ kiếm các hạ
dùng đền thủ đoạn hạ cấp giây
chăn ngựa. Bần đạo tưởng như
vậy không phải là người quang
minh lỗi lạc.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Ðây không phải là giây buộc
- ngựa mà giây buộc người.
Ðào Hoa Tiên cười rộ nói xen
vào:
- Lão đạo sĩ này tự nhận mình
làm ngựa thế mới buồn cười.
Ðào Chi Tiên cũng lên tiếng:
- Lão mũi trâu! Lão mũi trâu.
Chiêu thức mà Lệnh Hồ công
tử vừa sử đó là giây cột trâu.
Ðạo nhân trưởng toán giơ
trường kiếm lên nói:
- - Các hạ chỉ trổ tài miệng lưỡi
sao đáng kể là bậc anh hùng!
Bây giờ chỉ cần các hạ thắng
được lưỡi kiếm trong tay bốn
chúng ta đây thì phái Võ Ðương
không dám cản đường nữa.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Xin đạo trưởng cho biết đạo
hiệu cùng là vai vế giữa đạo
trưởng cùng Xung Hư đạo
trưởng thế nào?
- Ðạo nhân trưởng toán đáp:
- Các hạ cứ thắng bốn người
chúng ta đây là đi được rồi hà
tất phải hỏi lắm chuyện?
Một tiếng quát vang lên. Bốn
kiếm đồng thời từ bốn mặt
đâm tới. Kiếm phong rít lên veo
véo. Hiển nhiên kình lực bốn
người này lợi hại hơn tám
người vừa rồi.
- Lệnh Hồ Xung gạt được mấy
chiêu rồi trong lòng khó chịu
nghĩ thầm:
- Ta thường nghe sư phụ nói:
Võ công của phái Võ Ðương sở
trường về môn âm nhu, họ
dùng nhu để chế cương, dùng
tròn để chế vuông. Nhưng bốn
đạo nhân này lại ghép theo
đường dương cương thuần túy
đủ chứng tỏ họ được người
nguon tai.lieu . vn