Xem mẫu
- Tầm Tần Ký
Hồi 149
Ðại lễ Ðiền Liệp
Trời chưa sáng hẳn, Hàn Sấm vẫn còn mệt mỏi mà phải giúp Hạng
Thiếu Long rời khỏi Túy Phong lâu.
Ra đến đường lớn thì hai người chia tay nhau.
Về đến Ô phủ, trời đã hửng sang, ba người Hạng Thiếu Long nào
dám chậm trễ, vội vàng thay y phục, hai người Ðằng, Kinh thì quay
về nha thuộc trước, chuẩn bị mọi sự cho lễ Ðiền Liệp, còn Hạng
Thiếu Long thì vội vàng chạy vào hoàng cung.
Lộc Công thấy gã hai mắt đỏ kè, rõ ràng cả đêm chẳng ngủ, gật đầu
nói, „Thiếu Long đã vất vả."
Hạng Thiếu Long vui vẻ nói, „Người tuy mệt, nhưng trong lòng rất
vui."
Từ Tiên ngạc nhiên nói, „Nhìn dáng vẻ của Thiếu Long như vậy,
không biết có tiến triển mới gì?"
Hạng Thiếu Long hạ giọng kể chuyện đêm qua do thám thanh lâu như
thế nào, rồi nói rõ những âm mưu của bọn ba người Lã Bất Vi. Hai
người đều khen hay.
Lộc Công vỗ đùi kêu lên, „Viên thuốc độc bị dán trong cổ họng mà
Thiếu Long cũng lấy ra được, có thể thấy ông trời có long với đại
Tần chúng ta."
- Từ Tiên nói, „Ðã là như thế, chúng ta hãy cứ theo lời đề nghị của
Thiếu Long, dùng Lao ái để khắc chế Lã Bất Vi.
Lấy độc trị độc. Nói thật, bản lĩnh trị quốc của Lã Bất Vi quả thật
không kém, cứ để y đắc ý, sau này bị quân ngồi lên vương vị, rồi diệt
trừ y cũng được."
Lộc Công nói, „Nhưng trong thời gian này, chúng ta phải nắm chắc
lấy quân quyền, chú ý bồi dưỡng nhân tài, khi đối phó với kẻ ấy thì
sẽ dễ dàng hơn."
Hạng Thiếu Long nói, „Tiểu tướng có một đề nghị, chính là Vương
Tiễn...“
Từ Tiên cười mà ngắt lời gã, „Chuyện này không cần Thiếu Long
nhắc nhở, bọn chúng ta đã sớm để ý đến tên này, cứ để cho y từng
trải thêm một thời gian nữa. Chao ôi! Vương Hột quả là già đến nỗi
hồ đồ, cũng nên để cho bọn hậu sinh thay thế."
Lộc Công rõ ràng rất vui trong lòng, cười nói, „Thiếu Long phải chăng
định chấp nhận Lã Nương Dung, để khiến cho Lã Bất Vi và Quản
Trung Tà tức giận?"
Hạng Thiếu Long cười gượng, „Kẻ lo lắng vì chuyện này chắc là bọn
chúng."
Từ Tiên nói, „Nhưng quyền thế của nhiếp chính đại thần không nhỏ,
lúc ấy y ngang quyền với bị quân, không được y đồng ý, tất cả những
chính lệnh đều không được phê."
Hạng Thiếu Long nói, „Từ tướng có còn nhớ cái hư danh trọng phụ
mà tiểu tướng đã nhắc chăng? Cứ lấy cái ấy ra mà gạt gẫm Lã Bất
Vi, ba ngày sau Mạc Ngạo chầu trời, đến lúc ấy thì y sẽ lúng túng, lại
thêm Lao ái đã trở thành nội sử, Lã Bất Vi đến lúc đó sẽ chẳng biết
chuyện gì nữa."
Lúc này đoàn xe đã vào hoàng cung, ba người trong lòng vui lắm, hận
- thời gian không lập tức quay nhanh đến ngày thứ ba, để xem kết quả
ác nhân thì có ác báo.
Hạng Thiếu Long vốn là lo lắm, nhưng giờ đây trong lòng rất thoải
mái.“Hay! Cứ để lão tử đùa với bọn bay một phen. Cả hai ả nha đầu
Lộc Ðan Nhi và Doanh Doanh có ý tốt đối với Quản Trung Tà cũng
không tha, như thế cuộc sống mới càng phong phú hơn."
Giáo trường trong hoàng cung cờ quạt phấp phới, người ngựa náo
nhiệt.
Nhưng kẻ có phần tham gia lễ Ðiền Liệp, nếu chẳng phải là vương
hầu quý tộc, thì là những gia tướng thân thuộc của công khanh đại
thần, hoặc nhân tài tuyển lựa từ các quận, ai nấy đều mặc y phục đi
săn, thúc ngựa đứng dưới cờ của mình, nhân số ước khoảng năm
nghìn người.
Một vạn cấm vệ, đứng thành hai bên, chuẩn bị bảo vệ cho bị quân, ra
đến liệt trường. Xương Bình quân, Xương Văn quân và Quản Trung
Tà đều bận rộn, duy trì trật tự trong quảng trường.
Hạng Thiếu Long rời xe ngựa, nhảy lên con Tật Phong, dắt theo mười
tám thiết vệ, trong lòng rất ung dung.
Nhìn lá cờ lớn có thêu chữ Tề, Hạng Thiếu Long nhớ lại người bạn
cũ Ðiền Ðan, trong lòng không khỏi buồn cười.
Nếu là Lã Bất Vi cho Ðiền Ðan biết rằng y đã sắp lấy được mạng
của Hạng Thiếu Long, thì Ðiền Ðan không những vui mừng mà còn lơ
là chuyện phòng bị, vậy Hạng Thiếu Long có thể đối phó với Ðiền
Ðan dễ dàng hơn.
Những đại thần như Từ Tiên, Lã Bất Vi, Lộc Công đều tụ tập ở hai
bên kiểm duyệt đài, những khách quý như bọn Ðiền Ðan, thái tử Ðan,
cũng ở nơi ấy, nhưng không gặp Hàn Sấm, có lẽ y đã lên đường về
nước.
- Ðiều gây chú ý nhất là quân đoàn nữ nhi của bọn Doanh Doanh, hàng
trăm thiếu nữ mặc võ phục, nổi bật trong đám nam nhân, chốc chốc
lại cười nói với bọn thanh niên bên cạnh, mang đến xuân ý cho toàn
trường.
Nhưng điều gây chú ý cho mọi người không phải là bọn họ, mà là
đám thê thiếp của gã và Cầm Thanh, bọn họ tuy không có cờ quạt, bên
cạnh có khoảng hơn mười gia tướng bảo vệ, đứng một bên, cách xa,
nhưng mọi người đều quay đầu qua dòm. Kỷ Yên Nhiên và Cầm
Thanh thì không cần phải nói nữa, Ô Ðình Phương và Triệu Chi cũng
là những mỹ nữ hiếm có. Ðiền Trinh, Ðiền Phụng khiến cho bọn họ
không biết ai là tỷ ai là muội, ai nấy đều trầm trồ.
Hạng Thiếu Long dong ngựa sang bọn họ, cười nói, „Các nàng thuộc
về quân nào?"
Bọn Kỷ Yên Nhiên đều nhoẻn miệng cười.
Cầm Thanh thì ngược lại, lạnh lùng nói, „Thái hậu đặc biệt căn dặn,
bảo bọn chúng tôi theo người. Hạng đại nhân nói nên tính về quân
nào?"
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ lạnh lùng của nàng, đoán rằng lần
trước mình đã khiến nàng nổi giận, đồng thời coi thương mình. Thầm
thở dài, mỉm cười mà không trả lời, đến bên Ô Ðình Phương và Triệu
Chi hỏi, „Bảo Nhi đâu?"
Ô Ðình Phương rất cao hứng, mỉm cười nói, „Bọn thiếp cũng muốn
đưa Bảo Nhi theo, nhưng sợ Bảo Nhi không chịu đựng nổi phong hàn
nên đã để Bảo Nhi lại cho nhũ nương chăm sóc."
Triệu Chi nói, „Hạng lang này! Ðể thiếp giới thiệu cho chàng hai vị
nhũ nương mới nhé."
Tỷ muội họ Ðiền ở phía sau lập tức đỏ mặt, ra chiều e thẹn. Ô Ðình
Phương bước tới nói, „Hạng lang đêm nay đến trại bọn thiếp được
- chăng? Người ta nhớ chàng đến khổ?"
Hạng Thiếu Long vội vàng gật đầu.
Lúc ấy có tiếng trống thúc giục, chỉ thấy tiểu Bàn và Chu Cơ được
cấm vệ quân bảo vệ, bước lên đài kiểm duyệt.
Lập tức mọi người đều nhất tề tung hô.
Cuối cùng thì lễ Ðiền Liệp cũng đã bắt đầu.
Ðoàn người kéo dài hơn mười dặm, thanh thế ngất trời.
ở những chỗ cao bên đường đều có quân lính canh giữ rất cẩn mật.
Tiểu Bàn và Chu Cơ đều cỡi ngựa, dẫn đầu đoàn người đi đến Ðiền
Liệp trường. Những công khanh đại thần như Lã Bất Vi, Từ Tiên,
Lộc Công, Vương Quan, Thái Trạch đều đi hai bên Chu Cơ và tiểu
Bàn.
Hạng Thiếu Long đi cùng bọn Ô Ðình Phương được một lúc thì Lý
Tư chạy đến tìm gã.
Hai người cỡi ngựa đi song song nhau.
Lý Tư hạ giọng nói, „Mỗi lần tại hạ gặp Cầm thái phó đều cảm thấy
nàng xinh đẹp hơn cả Kỷ tài nữ. Nhưng khi gặp Kỷ tài nữ lại cảm
thấy Cầm Thanh không bằng nàng. Giờ đây cùng lúc thấy được cả hai
người mới biết rằng xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ."
Hạng Thiếu Long nói, „Lý huynh hôm nay thật vui vẻ!"
Lý Tư lắc đầu nói, „Chỉ là tìm vui trong cái khổ mà thôi. Lễ Ðiền
Liệp này nguy cơ trùng phùng, tại hạ lam sao cho vui được.
Rồi nhìn kỹ Hạng Thiếu Long tiếp tục nói, „Hạng huynh đêm qua
chắc là ngủ không ngon, hai mắt đỏ kè, giọng nói lại khan khan, khiến
cho người ta phải lo lắng."
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Tại hạ không hề ngủ, làm gì ngủ
không ngon được, còn tiếng nói khàn khàn là bởi vì cổ họng bị
thương, nhưng nếu không bị thương cổ họng thì mạng này khó giữ."
- Rồi kể sơ lược chuyện đêm qua.
Lý Tư nghe mà há hốc mồm, nói, „Ðợi chốc nữa nhất định phải cho bị
quân hay, chao ôi! Tại hạ càng lúc càng khâm phục Hạng huynh."
Lại nói, „Chả trách gì lúc nãy Lã Bất Vi bẩm cáo với thái hậu và bị
quân, bảo gả con gái cho Hạng huynh, mong thái hậu và bị quân làm
chủ, thái hậu đương nhiên vui mừng, bị quân và ta thì cảm thấy thắc
mắc, té ra trong đó là âm mưu.
À này, Hạng huynh chắc không từ chối?"
Hạng Thiếu Long cười gượng, „Lý huynh nghĩ thế nào?"
Hai người nhìn nhau rồi cười rộ.
Lý Tư nói, „Theo lệ của đại Tần ta, trong lễ Ðiền Liệp thường có sự
sắp sệp và điều động về mặt nhân sự, hoặc đề bạt người mới. Hạng
huynh đề nghị với bị quân phong cho Lã Bất Vi làm trọng phụ, quả
thật tuyệt vời, vừa có thể bịt miệng của y, vừa có thể khiến y càng
làm cho người khác nghi ngờ. Bị quân chuẩn bị khi thái hậu ép ngài
chấp nhân cho Lã Bất Vi làm nhiếp chính đại thần, thì dung cách này
để ứng phó."
Hạng Thiếu Long lúc này thấy Quản Trung Tà thúc ngựa chạy tới thì
vội vàng lảng sang chuyện khác.
Quản Trung Tà tuy không ngủ, nhưng tinh thần vẫn còn khá hơn Hạng
Thiếu Long, hớn hở đến bên Hạng Thiếu Long, chào hỏi Lý Tư rồi
thuận miệng nói, „Lý đại nhân từ ngày vào cung hầu hạ cho bị quân,
chúng ta rất ít cơ hội gặp nhau, nhân lúc ba ngày lễ này, chúng ta hãy
cùng nhau no say cho thỏa thích mới được."
Hạng Thiếu Long chợt nghĩ, nếu Lã Bất Vi hoàn toàn khống chế
được tiểu Bàn, tất sẽ dùng những kể như Mạc Ngạo để thay thế cho
Lý Tư, cho nên Lý Tư cũng là một trong những mục tiêu lần này mà
Lã Bất Vi trừ khử, cớ gì trước nay mình lại không nghĩ đến chuyện
- này?
Nói cho cùng, cũng bởi vì phía mình thiếu một mưu sĩ có đầu óc lanh
lẹ như là Mạc Ngạo.
Lý Tư vốn là người tốt nhất, nhưng vì hàng ngày phải giúp đỡ cho
tiểu Bàn không thể phân thân được. Nghĩ đến đây, bất đồ nhớ đến Kỷ
Yên Nhiên, không khỏi mắng thầm mình đã quên mất vị hiền thê có
đầu óc của Khổng Minh này, khi có chuyện lại không hỏi nàng.
Tiếng Quản Trung Tà vang lên bên tai, „Hạng đại nhân cớ gì thừ
người ra thế?"
Hạng Thiếu Long có ý muốn trêu đùa y, nháy mắt với Lý Tư, nói,
„Tại hạ có chuyện muốn nói với Quản đại nhân."
Lý Tư hiểu ngay, vội vàng lảng đi chỗ khác.
Quản Trung Tà ngạc nhiên nói, „Hạng đại nhân có gì muốn nói với bỉ
chức?"
Hạng Thiếu Long chép miệng, „Lúc nãy Lý trưởng sử cho hay, Lã
tướng có ý gả tam tiểu thư cho ta, nói không chừng hôm nay sẽ do thái
hậu chính thức tuyên bố. Nhưng ta cũng biết tam tiểu thư có ý với
Quản huynh, nói thật ra, dù sau này ta và Quản huynh mỗi người có
lập trường thế nào đi nữa, nhưng ta vẫn thực sự bội phục khí phách
và kiếm thuật của Quản huynh, chỉ cần một câu nói của Quản, Hạng
Thiếu Long này sẽ lập tức tỏ lập trường với thái hậu và bị quân,
không dám làm trễ nải chuyện lớn của tam tiểu thư."
Quản Trung Tà hai mắt vốn sắc bén, nghe xong thì trầm ngâm không
nói, mặt lộ vẻ rất phức tạp.
Hạng Thiếu Long trong lòng cũng khâm phục, bởi vì nếu y phủ nhận,
thì mình cũng chẳng làm được gì. Nhưng thế rõ ràng y cũng là hạng
tiểu nhân đê tiện, dám mở to mắt mà nói dối.
Tình thế giờ đây rất tế nhị, ngoài mấy người trong cuộc ra, không ai
- biết rõ được.
Kỳ thực mỗi người trong bụng đều biết rõ phải trừ khử cho được đối
phương, Quản Trung Tà lại nghĩ, Hạng Thiếu Long đã sắp bước vào
quỷ môn quan, không ai cứu nổi y, chỉ vì y tưởng mình đã thoát được
đại nạn, cho nên Hạng Thiếu Long tỏ ý không muốn chiếm phần tiện
nghi của Lã Nương Dung, cũng có thể thấy Hạng Thiếu Long quả là
một bậc anh hùng chân chính, không vì chuyện mình dùng kế hạ độc
hại y mà lợi dụng Lã Nương Dung để đả kích mình, cho nên Quản
Trung Tà có hơi hổ thẹn trong lòng.
Hạng Thiếu Long thì cười thầm trong bụng, chờ phản ứng của đối
thủ.
Quản Trung Tà đột nhiên cười gượng nói, „Lời giả dối Quản Trung
Tà này không muốn nói nữa, song chuyện tam tiểu thư gả cho Hạng
huynh chẳng thế đến lượt tại hạ làm chủ, càng không thể vì tại hạ
mà đổ vỡ. Sở cầu tất có sở thất, đời người là như thế. Tam tiểu thư
tuổi tác còn nhỏ, lại có tính háo thắng, nhưng với bản lãnh của Hạng
đại nhân, có thể khiến cho nàng ngoan ngoãn, Hạng đại nhân đừng
lấy làm buồn lòng vì chuyện này nữa." Nói xong rồi cáo từ, vỗ ngựa
đi.
Hạng Thiếu Long than thầm trong bụng. Đồ Tiên nói không sai, Quản
Trung Tà thủy chung vẫn không phải là bậc quân tử chân chính, đối
với người mình đã biết rằng y sắp chết mà vẫn không nói nửa câu
chân thành, có thể thấy y vô tình đến mức nào. Song đó chính là điều
mà gã đã dự tính trước bởi vì ba ngày sau nếu Hạng Thiếu Long gã
không chết, còn Lã Nương Dung chấp nhận sự sắp xếp này chính là
bản thân Quản Trung Tà, thì lúc ấy sự hối hận của y sẽ là một đả
kích nghiêm trọng trong tâm lý của y.
Năm xưa, khi đoạt Ô Ðình Phương và Triệu Nhã trong tay của Liên
- Tấn, sư đệ của Quản Trung Tà, chính điều ấy đã kiến cho Liên Tấn
mất đi lý trí, tiến thoái lưỡng nan, nhờ vậy gã có thể chiến thắng
được.
Không ngờ tình huống này lại diễn ra ở Quản Trung Tà.
Lúc ấy y sẽ có hành động gì?
Nghĩ đến đây, vội vàng chạy đi tìm Kỷ Yên Nhiên để kể mọi chuyện
cho nàng nghe.
Cầm Thanh, bọn Kỷ Yên Nhiên đang cười nói cùng với thái hậu Chu
Cơ, phía trước là tiểu Bàn và bọn người Lã Bất Hạng Thiếu Long sợ
gặp Chu Cơ, nên chỉ đành né ở phía sau, chờ cơ hội.
Có người gọi, „Hạng đại nhân!"
Hạng Thiếu Long nhìn qua, thấy Lao ái rời đội ngũ của nội thị, đến
bên gã thì cúi người thi lễ.
Hạng Thiếu Long trả lễ rồi vui mừng nói, „Lao đại nhân thần thái bay
bổng, chắc là gặp chuyện may mắn đây."
Lao ái hạ giọng nói, „Toàn nhờ Hạng đại nhân yêu thương mà đề bạt,
bị quân đã bảo Hạng đại nhân toàn lực đề cử tiểu nhân! rồi trở nên
hớn hở, „Bị quân sẽ chính thức phong cho tiểu nhân làm nội sử, sau
này có nhiều cơ hội hợp tác với Hạng đại nhân."
Hạng Thiếu Long biết y thật lòng cảm kích mình. Ðối với Lao ái mà
nói, điều y muốn chỉ là quyền lực tiền tài, mà không hề biết đối
tượng hầu hạ là ai. Trước đây phải nghe lời Lã Bất Vi, chỉ là vì muốn
có cơ hội thăng tiến. Ðối với con người vô tình bạc nghĩa, lòng dạ
cầm thú như y mà nói, thì nào nhớ đến tình cũ của Lã Bất Vi.
Hạng Thiếu Long hạ giọng hỏi, „Lã tướng có biết chuyện này
chăng?"
Lao ái giận dữ nói, „Hôm qua y mới biết được, lại còn nổi giận trước
mặt thái hậu, may mà bị thái hậu gạt đi."
- Hạng Thiếu Long giả vờ ngạc nhiên, „Lao huynh thăng quan phát tài,
theo lý ngài vui mừng mới phải, cớ gì lại phản đối như vậy.
Lao ái gằn giọng nói, „Y đương nhiên không nói phản đối tiểu nhân
làm nội sử chỉ bảo rằng tiểu nhân vì phạm tội mà phải vào cung, nay
lại thăng thêm mấy cấp, tất sẽ khiến người ta đàm tiếu. Nói cho cùng,
chẳng qua chỉ muốn tiểu nhân suốt đời làm nô bộc."
Hạng Thiếu Long mừng thầm, biết được mâu thuẫn giữa y và Lã Bất
Vi ngày càng rõ rệt, nghiêm mặt nói, „Lao huynh hãy yên tâm, ta sẽ nói
lời tốt đẹp cho huynh trước mặt Từ tướng và thượng tướng quân,
đảm bảo bọn họ sẽ che chở cho Lao huynh."
Lao ái há hốc mồm nói, „Chao ôi! Ðiều này... điều này...“ nhưng nói
không nên lời.
Hạng Thiếu Long cố nén cười, trầm giọng nói, „Lã Bất Vi chính là
hạng người như thế, chức quan của Lao huynh càng lớn, thái hậu và
bị quân càng coi trọng huynh, y sẽ càng đố ky với huynh. Nhưng Lao
huynh hãy tạm thời yên tâm, một ngày y không trừ được Hạng Thiếu
Long ta, thì đừng hòng động đến huynh."
Lao ái giật mình, lộ ra vẻ trầm tư. Lúc này Ðiền Trinh thấy gã nên cố
ý đi chậm lại để gặp mặt.
Hạng Thiếu Long vỗ vai Lao ái, rồi tiến lên phía trước.
Hạt giống dùng để đối phó với Lã Bất Vi, cuối cùng cũng đã nảy
mầm.
nguon tai.lieu . vn