Xem mẫu
- Trong tất cả mọi nhà quản lý có lẻ khó nhất đó là quản lý về con người,
bởi lẻ tất cả mọi thứ trong doanh nghiệp đều là thứ vô tri vô giác nhưng con
người thì khác vô vàng cảm xúc và lối suy nghĩ tính tình thay đổi một sớm
một chiều.nhưng trong câu chuyện hôm nay tôi không nói đến tính cách thay
đổi sớm chiều đó của con người mà hôm nay tôi xin đưa ra một chủ đề nếu
bạn là nhà quản lý thì bạn sẽ bổ nhiệm trọng dụng người có tài hay người có
đức điều mà làm đắn đo biết bao nhiêu nhà quản lý bởi lẻ không phải là vấn
đề này không có lời giải đáp mà là thật khó để có một con người như vậy,
tức một người vừa tài vừa đức khi mà cuộc sống ngày càng hiện đại của
chúng ta đang ngày càng bị các văn hóa của các nước bạn các lối sống xa hoa
ích kỹ lối sống bị phủ mờ bởi đồng tiền, đang bao trùm lấy thế hệ trẻ là một
nhà quản lý thật khó cho tôi để tìm thấy một con người vừa có đức lại vừa có
tài để đưa họ lên một vị trí cao trong công việc, để họ làm cho công ty của
chúng tôi phát triển, mà việc phát triển ấy thật vẻ vang, góp phần cho sự phát
triển kinh tế của nước nhà tạo công ăn việc làm cho người dân,có người nói
không cần thiết phải tìm những người như vậy chỉ cần người nào có năng
lực,có tài,có đủ khả năng để đảm nhận công việc có thể mang lại lợi nhuận
cho công ty mang lại vinh dự cho công ty thì hãy trọng dụng bưng bế anh
ta,bổ nhiểm thăng chức cho anh ta để anh ta tiếp tục mang lại điều này cho
công ty là được rồi việc gì phải bận tâm là phải tìm một người tài và đức có
mà tìm “đằng trời”, còn người thì nói để mà bổ nhiệm, trọng dụng thăng tiến
cho một ai đó thì bạn nên chọn một người có đức độ người ấy mới thu phục
được nhân viên họ sẽ dùng tấm lòng và tấm lòng ấy sẽ khiến nhân viên thấy
ấm áp thấy công ty như một gia đình họ sẽ yêu quý và gần gũi họ sẽ hết lòng
vì công ty.
Nhưng đối với tôi,tôi có quan niệm của mình tôi luôn cho rằng để mà
trọng dụng bổ nhiệm một người nào đó đưa họ lên một chức vụ cao thì
người đó đầu tiên phải có đức và có đức rồi thì phải có tài. Đức là để mọi
người yêu mến, gần gũi, để mọi người kính trọng, để không tham ô, không
gây hại, mà mang lại những lợi ích cho người dưới mình và cho toàn xã hội
như bác nói “lo trước thiên hạ,vui sau thiên hạ”. Tài là để khiến mọi người
phục, để dể dàng xử lý mọi tình huống trong công việc, trong cuộc sống ngày
nay ngày càng gây go. Không thể như ông bụt mà cũng không thể đầu óc như
cục đất trong xã hội toàn cầu hóa như ngày nay rồi theo quy luật của thiên
nhiên thì vấn đề đào thảy sẻ xảy ra.
Để làm rõ những vấn đề đó đầu tiên tôi sẽ đưa ra những lý luận để làm cơ sở
cho vấn đề của tôi và sau đó tôi sẽ đưa ra những vấn đề thực tế để làm rõ sự
lựa chọn của tôi là đúng.
1.Quan niệm về quản lý :
Quản lý được định nghĩa là một công việc mà một người lãnh đạo học
suốt đời không thấy chán và cũng là sự khởi đầu của những gì họ nghiên cứu.
Quản lý được giải thích như là nhiệm vụ của một nhà lãnh đạo thực thụ,
nhưng không phải là sự khởi đầu để họ triển khai công việc. Như vậy, có bao
nhiêu nhà lãnh đạo tài ba thì có bấy nhiêu kiểu định nghĩa và giải thích về
quản lý.
- Vậy suy cho cùng quản lý là gì? Định nghĩa quản lý là yêu cầu tối thiểu
nhất của việc lý giải vấn đề quản lý dựa trên lí luận và nghiên cứu quản lý
học.
Xét trên phương diện nghĩa của từ, quản lý thường được hiểu là chủ trì hay
phụ trách một công việc nào đó. Bản thân khái niệm quản lý có tính đa nghĩa
nên có sự khác biệt giữa nghĩa rộng và nghĩa hẹp. Hơn nữa, do sự khác biệt
về thời đại, xã hội, chế độ, nghề nghiệp nên quản lý cũng có nhiều giải
thích, lý giải khác nhau. Cùng với sự phát triển của phương thức xã hội hoá
sản xuất và sự mở rộng trong nhận thức của con người thì sự khác biệt về
nhận thức và lý giải khái niệm quản lí càng trở nên rõ rệt.
Quản lý theo định nghĩa của các trường phái quản lý học.
Xuất phát từ những góc độ nghiên cứu khác nhau, rất nhiều học giả
trong và ngoài nước đã đưa ra giải thích không giống nhau về quản lý. Cho
đến nay, vẫn chưa có một định nghĩa thống nhất về quản lý. Đặc biệt là kể
từ thế kỷ 21, các quan niệm về quản lý lại càng phong phú. Các trường phái
quản lý học đã đưa ra những định nghĩa về quản lý như sau:
- Tailor: "Làm quản lý là bạn phải biết rõ: muốn người khác làm việc gì và
hãy chú ý đến cách tốt nhất, kinh tế nhất mà họ làm”
- Fayel: "Quản lý là một hoạt động mà mọi tổ chức (gia đình, doanh nghiệp,
chính phủ) đều có, nó gồm 5 yếu tố tạo thành là: kế hoạch, tổ chức, chỉ đạo,
điều chỉnh và kiểm soát. Quản lý chính là thực hiện kế hoạch, tổ chức, chỉ
đạo điều chỉnh và kiểm soát ấy”.
- Hard Koont: "Quản lý là xây dựng và duy trì một môi trường tốt giúp con
người hoàn thành một cách hiệu quả mục tiêu đã định".Peter F Druker: "Suy
cho cùng, quản lý là thực tiễn. Bản chất của nó không nằm ở nhận thức mà là
ở hành động; kiểm chứng nó không nằm ở sự logic mà ở thành quả; quyền uy
duy nhất của nó là thành tích”.
- Peter. F. Dalark: "Định nghĩa quản lý phải được giới hạn bởi môi trường bên
ngoài nó. Theo đó, quản lý bao gồm 3 chức năng chính là: Quản lý doanh
nghiệp, quản lý giám đốc, quản lý công việc và nhân công.
Chủ trương của Peter. F. Dalark là giới hạn doanh nghiệp từ góc độ xã hội,
lấy quản lý làm chức năng chính của doanh nghiệp. Vì thế, quản lý trở thành
chức năng và vai trò của tổ chức xã hội, nó cũng sẽ thông qua các doanh
nghiệp góp
phần xây dụng chế độ xã hội mới để đạt được mục tiêu lý tưởng là "một xã
hội tự do và phát triển". Nếu không có quản lý hiệu quả thì doanh nghiệp
không thể tồn tại và từ đó không thể xây dựng một xã hội tự do và phát triển.
Từ đó có thể thấy, cơ sở chính trong giải quyết độ khó của vấn đề là "quan
điểm về hệ thống", cơ sở chính trong giải quyết độ khó về thời gian là "quan
điểm về sự chuyển động”. Như vậy, đặc điểm lớn nhất trong lý luận của
Peter F. Dalark là cách nhìn hệ thống mở và chuyển động". Đây cũng là quan
niệm cốt lõi trong tư tưởng triết học về quản lý của ông. Quản lý doanh
nghiệp phải theo nguyên tắc: "lấy hiệu quả kinh tế thực tế làm nguyên tắc
hoạt động, đây là một cách nhìn tổng thể lấy thành tích làm cốt lõi”
Nguyên tắc quản lý dành cho giám đốc cần có động lực mạnh mẽ quản
lý mục tiêu và kiểm soát bản thân để họ trở thành một người giám đốc giỏi.
- Quản lý công việc thì nhấn mạnh: công việc cần có sức sản xuất và phải
thông qua những công cụ phân tích, tổng hợp, kiểm soát và thí nghiệm.
Quản lý nhân công coi trọng nguồn nhân lực, làm cho họ có cơ hội, chủ động
phát huy ưu điểm của mình, thoả mãn nhu cầu về chức năng và địa vị xã hội
của họ trong công việc, đưa đến cho họ cơ hội, quyền lợi như nhau để mỗi
người thể hiện giá trị, hoài bão của mình
Tóm lại, quản lý là quan niệm chứ không phải kỹ thuật, là tự do chứ
không phải bị khống chế, là nhiệm vụ thực tế chứ không phải lý luận; là
thành tích chứ không phải tiềm năng, là trách nhiệm chứ không phải quyền
lực; là cống hiến chứ không phải thăng hến; là cơ hội chứ không phải
chướng ngại; là đơn giản chứ không phải phức tạp.
Về tiêu chuẩn cán bộ lãnh đạo, quản lý có tài – đức, có thể đúc kết
thành 6 điểm: 1) Có năng lực lãnh đạo, quản lý thật sự, làm việc có hiệu quả.
2) Có trình độ chuyên môn, nghiệp vụ giỏi. 3) Có khả năng phân tích, nghiên
cứu sâu. 4) Có khả năng dự báo (dự đoán) tương đối đúng. 5) Sử dụng thành
thạo tin học và ngoại ngữ, nhất là tiếng Anh. 6) Phải hết sức trung thực trong
công vụ, tuyệt đối không được để cho định kiến cá nhân chen vào trong lúc
đang thừa hành nhiệm vụ
2. Quan niệm về tài và đức
2.1 Thế nào là người có tài ?
Tài là sáng sạo, là mưu lược, những người văn hay, chữ tốt, những người
giỏi (chuyên gia hàng đầu) trên từng lĩnh vực và trên các lĩnh vực của đời
sống xã hội, kể cả lĩnh vưc quản lý xã hội và lĩnh vực dùng người.
Có nhiều cách định nghĩa về người tài, nhưng người tài trước hết phải có
hoài bão, có động lực mạnh mẽ, có sự thôi thúc là phải làm được một cái gì
đó cho đất nước. Trong quá trình thực hiện hoài bão đó, người tài cũng tìm
được hạnh phúc cho bản thân thông qua công việc của mình.
Vấn đề chính là cần có một cơ chế, một cách thức để người tài thể
hiện được mình. Không có cạnh tranh thì không nổi lên người tài. Nền kinh
tế của chúng ta đang ngày càng xoá bỏ độc quyền một cách mạnh mẽ hơn.
Khi độc quyền bị xoá bỏ và cạnh tranh thực sự thì lúc ấy cơ chế sẽ đẩy
người giỏi lên. Có như vậy người giỏi mới có cơ hội để giỏi thực sự.
Người tài là người phải biết thắng hoàn cảnh thì đó mới thực sự tài,
nếu chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh thì anh ta chỉ tài vừa vừa thôi. Những điều
kiện, cơ hội dành cho người tài thể hiện đang ngày càng có nhiều hơn. Có
rất nhiều bạn trẻ học ở nước ngoài đã về nước sáng lập những công ty kinh
doanh rất thành đạt. Rõ ràng đó là những người tài! Và những người đó tiếp
tục phải tài vì thị trường mở ra cạnh tranh. Không tài thì sẽ bị các công ty
khác đánh đổ ngay. Môi trường mới này đang hình thành và ta phải bảo vệ
môi trường cạnh tranh đó.
2.2 quan niệm về đạo đức :
Đạo đức xuất phát từ “đạo”. Đạo là một trong những phạm trù quan
trọng nhất của triết học cổ điển Trung Quốc. Thoạt đầu, “đạo” có nghĩa là
“con đường”, “đường đi”. Về sau, khái niệm “đạo” được vận dùng trong triết
học để chỉ con đường của sự tiến hóa tự nhiên (bao hàm cả con người), tính
quy luật của tự nhiên; đồng thời, đạo cũng có nghĩa là đường sống của con
người và dần dần trở thành khái niệm về “đạo đức”. Trong tư duy, đạo có
- nghĩa là “đạo lý”. Khi “đạo” trở thành “đạo đức”, thì nó lại là một trong
những hình thái ý thức xã hội dư luận xã hội, tán thành hoặc lên án những
hành vi đã được thực hiện. Điều này quy định vai trò của ý thức trong đạo
đức là tương đối lớn hơn so với những hình thức kiểm tra một chế định xã
hội, thực hiện chức năng điều chỉnh hành vi của con người trong mọi lĩnh vực
của đời sống xã hội. Trong đạo đức, những nhu cầu, lợi ích xã hội được quy
định bởi sự đánh giá đã được mọi người thừa nhận bằng những tấm gương,
phong tục, dư luận xã hội và tính tự rèn luyện (tu hành tự nguyện) của mỗi
người.
Đạo đức khác với pháp luật ở chỗ, pháp luật mang yếu tố chính trị rõ
rệt, thực hiện để duy trì trật tự xã hội công cộng, còn đạo đức lại thể hiện
trong uy tín của mỗi cá nhân con người, ụy tín ấy không hề gắn liền với bất
cứ quyền hạn chính thức nào; việc thực hiện các yêu cầu đạo đức chỉ được
phê chuẩn bằng những hình thức tác động tinh thần, nhận xét của hác của xã
hội. Trong đạo đức, cá nhân thể hiện không chỉ với tư cách là khách thể, mà
còn với tư cách là chủ thể có ý thức của sự kiểm tra xã hội, người ta thường
gọi đó là nhân cách đạo đức. Ý thức đạo đức phản ánh những quan hệ trên ở
dạng những quan niệm thích hợp (những nguyên tắc, chuẩn mực, lý tưởng,
sinh hoạt, thiện và ác, công bằng và bất công).
Đạo đức là một hiện tượng lịch sử, cho nên nó mới xuất hiện nhiều loại đạo
đức, trong đó có đạo đức cộng sản, đạo đức Cơ đốc giáo,…
Đạo đức được xem là khái niệm luân thường đạo lý của con người, nó
thuộc về vấn đề tốt-xấu, hơn nữa xem như là đúng-sai, được sử dụng trong 3
phạm vi: lương tâm con người, hệ thống phép tắc đạo đức và trừng phạt đôi
lúc còn được gọi giá trị đạo đức; nó gắn với nền văn hoá, tôn giáo, chủ nghĩa
nhân văn, triết học và những luật lệ của một xã hội về cách đối xử từ hệ
thống này.
Đạo đức thuộc hình thái ý thức xã hội, là tập hợp những nguyên tắc, qui tắc
nhằm điều chỉnh và đánh giá cách ứng xử của con người trong quan hệ với
nhau, với xã hội,với tự nhiên trong hiện tại hoặc quá khứ cũng như tương lai
chúng được thực hiện bởi niềm tin cá nhân, bởi truyền thống và sức mạnh
của dư luận xã hội
Đạo đức là một hiện tượng lịch sử và xét cho cùng, là sự phản ánh của
các quan hệ xã hội. Có đạo đức của xã hội nguyên thuỷ, đạo đức của chế độ
chủ nô, đạo đức phong kiến, đạo đức tư sản, đạo đức cộng sản. Lợi ích của
giai cấp thống trị là duy trì và củng cố những quan hệ xã hội đang có; trái lại,
giai cấp bị bóc lột tuỳ theo nhận thức về tính bất công của những quan hệ ấy
mà đứng lên đấu tranh chống lại và đề ra quan niệm đạo đức riêng của mình.
Trong xã hội có giai cấp, đạo đức có tính giai cấp. Đồng thời, đạo đức cũng
có tính kế thừa nhất định. Các hình thái kinh tế - xã hội thay thế nhau, nhưng
xã hội vẫn giữ lại những điều kiện sinh hoạt, những hình thức cộng đồng
chung. Tính kế thừa của đạo đức phản ánh "những luật lệ đơn giản và cơ
bản của bất kì cộng đồng người nào" (Lênin). Đó là những yêu cầu đạo đức
liên quan đến những hình thức liên hệ đơn giản nhất giữa người với người.
- Mọi thời đại đều lên án cái ác, tính tàn bạo, tham lam, hèn nhát, phản bội... và
biểu dương cái thiện, sự dũng cảm, chính trực, độ lượng, khiêm tốn... "không
ai nghi ngờ được rằng nói chung đã có một sự tiến bộ về mặt đạo đức cũng
như về tất cả các ngành tri thức khác của nhân loại" (Enghen). Quan hệ giữa
người với người ngày càng mang tính nhân đạo cao hơn. Ngay trong xã hội.
nguyên thuỷ đã có những hình thức đơn giản của sự tương trợ và không còn
tục ăn thịt người. Với sự xuất hiện của liên minh bộ lạc và nhà nước, tục báo
thù của thị tộc dần dần mất đi. Xã hội chủ nô coi việc giết nô lệ là việc riêng
của chủ nô, đến xã hội phong kiến, việc giết nông nô bị lên án. Đạo đức
phong kiến bóp nghẹt cá nhân dưới uy quyền của tôn giáo và quý tộc; đạo
đức tư sản giải phóng cá nhân, coi trọng nhân cách. "Nhưng chúng ta vẫn
chưa vượt được khuôn khổ của đạo đức giai cấp. Một nền đạo đức thực sự
có tính nhân đạo, đặt lên trên sự đối lập giai cấp và mọi hồi ức về sự đối lập
ấy chỉ có thể có được khi nào xã hội đã tới một trình độ mà trong thực tiễn
của đời sống, người ta không những thắng được mà còn quên đi sự đối lập
giai cấp". Đó là trình độ của xã hội tương lai, xã hội cộng sản chủ
nghĩa(Enghen).
2.3 Quan hệ tài và đức
Sinh thời Chủ tịch Hồ Chí Minh coi Đức là gốc, là nền tảng để luyện
Tài, để xây dựng con người mới, Người nói: “Sông có nguồn thì mới có nước,
không có nguồn thì sông cạn. Cây phải có gốc, không có gốc thì cây héo.
Người cách mạng phải có đạo đức, không có đạo đức thì dù tài giỏi mấy
cũng không lãnh đạo được nhân dân”; “Mọi việc thành hay bại, chủ chốt là do
cán bộ có thấm nhuần đạo đức cách mạng hay là không”. Bởi vì chỉ có đức
mới lấy được lòng dân mà dân lại là chổ dựa vững chắc của cách mạng.
Người nhấn mạnh: Có tài mà không có đức thì vô dụng, có đức mà không có
tài thì làm việc gì cũng khó. Không có đạo đức cách mạng, không có “cái tâm”
thì trước sau cái “đạo đức giả” che giấu đến mấy cũng bị tai, mắt nhân dân
phát hiện. Những người có tài mà không có đức không những vô dụng mà còn
rất nguy hiểm nếu như họ giữ chức vụ quan trọng.
Người có Đức mà không có tài thì chẳng làm được gì cho bản thân mình
và những người quanh mình cả ,mọi việc chỉ nhờ sự giúp đỡ của người khác.
Người có đức nhưng không có tài thì không làm được gì có hiệu quả cả ,
không có tài đồng nghĩa với không lương cao , cuộc sống không đủ đầy , sống
thiếu thốn khổ lắm , nhưng bù lại họ có đức , họ sẽ được mọi người quý
mến ! Thiếu vật chất nhưng được tình cảm.
Người có tài mà không có đức thì sẽ thừong không chiếm được cảm tình
của mọi người , bao giờ bác cũng thấy dễ gần và quý mến một người nhã
nhặn lịch sự hơn đúng không ! Suy ra họ giàu về tiền bạc ( có tài mà ) nhưng
nghèo về tình cảm (vì không có đạo đức)
Quy luật tự nhiên là thế , được cái nọ thường mất cái kia “ nhân vô thập toàn”
- Muốn có công bằng mà chọn Đức trị là đồ ngốc, vì tình cảm luôn luôn
dẫn đến mất công bằng. Muốn có dân chủ mà chọn Đức trị là đồ ngốc, vì tình
cảm luôn dẫn đến quân phiệt. Muốn được giải phóng mà chọn Đức trị là đồ
ngốc vì Đạo đức là cái bẫy của kẻ thống trị để bẫy nhũng kẻ có tâm mà trí
không đủ, chỉ thấy gần mà không thấy xa. Càng hướng thiện bao nhiêu, càng
cựa quậy để tìm Đạo đức bao nhiêu thì càng rúc sâu vào bẫy bấy nhiêu. Kẻ
thống trị chỉ cần nắm cái bẫy Đạo đức giơ lên là xỏ mũi được cả đàn.
Người nói, có đức mà không có tài, có khác gì ông bụt mọc ở trong chùa,
chẳng làm được việc gì ích nước lợi dân.
Sách xưa viết rằng, một ông vua kém, thì dùng tài năng và sức của mình.
Một ông vua trung bình, thì biết dùng sức của người. Một ông vua giỏi, thì
biết dùng trí tuệ của người. Thế đấy!
Rõ ràng, đức và tài luôn gắn bó chặt chẽ với nhau, thống nhất với nhau
trong nhận thức tư tưởng, hoạt động thực tiễn. Tác động qua lại, bổ sung cho
nhau, làm phong phú lẫn nhau, không thể tách rời. Đó là biện chứng của mối
quan hệ giữa tài và đức, đức và tài. Mối quan hệ giữa đức và tài như sự ràng
buộc, đi liền nhau: Có cái này phải có cái kia và cái kia chứa đựng trong cái
này. Giống như hai mặt của một tờ giấy, đức và tài là hai mặt không thể
thiếu của người cán bộ, nhất là người lãnh đạo. Lãnh đạo là cái gốc của mọi
công việc, là đầu tàu dẫn đường cho con tàu đi đến nơi nó cần đến nhưng
nếu một chút lơ là, không thận trọng thì con tàu ấy cũng có thể trật bánh gây
tổn hại đến nhân dân.
2.4 ví dụ chứng minh
Nếu người có tài mà không có đức thì sẽ gây ra những hậu quả xấu cho
xã hội,ví dụ như chính quyền Mỹ thực sự có tài vì họ đã đưa nước Mỹ thành
nước hàng đầu trên thế giới về kinh tế và quân sự nhưng chính phủ Mỹ thực
sự không có Đức vì họ đưa cái tài đó đi làm hại thế giới,dùng sức mạnh kinh
tế để bao vây cấm vận nhiều nước trên thế giới(đặc biệt như Cuba) và dùng
sức mạnh quân sự để can thiệp vào quyền tự do được sống của nhiều dân
tộc,cá nhân trên thế giới(giết hại bao nhiêu thường dân ở irắc,ap-ga-nít-
tan...diệt chủng tộc người lùn ở châu phi).
Nếu một người có đức mà không có tài ví dụ Ở một trường PTCS miền
núi phía Bắc, có một ông hiệu trưởng tên Tành quê Nghệ Tĩnh và hai cô giáo
miền xuôi còn trẻ, cô Lan và cô Hoa.Trường chỉ có hai phòng học, và những
giáo viên là những người đã bị Bộ Giáo dục bỏ quên. Tuy nhiên, họ vẫn cố
gắng, bằng cách của mình, duy trì các lớp học.
Ông hiệu trưởng vô cùng tốt bụng nhưng dốt nát. Ông đem lòng yêu cô
giáo Giao, nhưng cô yêu một anh chàng thăm dò địa chất, cũng người miền
xuôi lên. Chuyện ân ái của cô và người yêu bên suối bị học trò bắt gặp. Và
- hậu quả là sau đó bọn học trò lớp cô Lan nghỉ gần hết vì cho rằng cô giáo như
thế là xấu.
Cô giáo Hoa đem lòng yêu ông hiệu trưởng, nhưng không được đáp lại, cô
tự ái bỏ về xuôi. Không còn cô giáo nào, ông hiệu trưởng phải một mình cáng
đáng hai lớp học gồm khoảng mấy chục học trò với trình độ mới ở mức tập
đọc, chính tả, và định nghĩa góc nhọn. Nhưng cố gắng đến mấy, ông cũng
không thể nào dạy nổi, ông chỉ biết hát dân ca và cho đọc lại những gì các cô
giáo đã dạy. Trường học miền núi thế là tan.
Câu chuyện cho chúng ta thấy rằng cái cần đầu tiên, ông hiệu trưởng
phải là một người giỏi trong chuyên môn cái đã. Chúng ta hay nói, có đức mà
phải có tài. "Tài" đâu nhất thiết phải tài năng bẩm sinh, hơn người, mà đây
chính là sự đi đến tận cùng trong công việc mình làm, trong việc mình được
giao, không thể lấy "miệng mồm đỡ chân tay", hay chân tay đỡ trí não được
Nếu như trong câu chuyện trên các cô giáo chỉ gọi "anh Tành ơi" mà
không gọi là "thầy hiệu trưởng ơi" thì người ta đã nghĩ ông Tành chỉ là một
người làm tạp vụ tốt bụng trong trường: sáng ra đánh kẻng vào lớp, vận động
học trò đến lớp; đi chợ mua rau, thắp đèn dầu, sửa mái lá... Chắc rằng thầy
giáo miền núi thì phải làm kiêm nhiều thứ hơn thầy giáo miền xuôi, nhưng cái
ông Tành này, ngoài những việc nêu trên, hoàn toàn không thấy có một phẩm
chất gì thuộc về chuyên môn nhà giáo, chưa nói gì đến chuyên môn hiệu
trưởng. Chưa bao giờ thấy ông đọc sách, kiểm tra giáo án. Buổi tối thì ông
uống rượu (trong khi các cô giáo phải vào bản dạy lớp tối).nhưng cũng thật
khâm phục ông tành vì sao một người như ông Tành, chịu bao nhiêu năm xa
quê để sống với ngôi trường miền núi, tâm huyết đến mức khó tin với việc
làm sao cho học trò tới lớp như thế, mà lại bàng quan với những gì học trò
học trong lớp đến vậy.
Ông tành là một người có đức đó nhưng cái đức của ông ta có xứng đáng
cho trọng trách của một ông hiệu trưởng không trong khi trong đầu ông ta thì
không có một chút kiến thức nào.điều mà chúng ta, những con người quan lý
hãy suy nghĩ về điều đó. (và trong câu chuyện này đó là bộ giáo dục hãy xem
lại bộ đã bổ nhiệm đúng người đúng chức vụ chưa ?)
Sách xưa có câu: “Đánh thiên hạ thì dùng võ. Trị thiên hạ thì dùng văn”.
Câu này chính là nói về mối quan hệ giữa tài và đức. “Võ” và “văn” đều có
trong đó những yếu tố tài và đức, đức và tài. Tùy từng trường hợp cụ thể,
trong văn cảnh cụ thể, người ta có lúc đưa “tài” lên trên, nhưng có lúc lại đưa
“đức” lên trước tài. Có người nói: phẩm chất và tài năng, tài năng và phẩm
chất. Thực ra thì, tài và đức, đức và tài tạo thành phẩm chất. Phẩm chất bao
gồm cả yếu tố tài và đức, đức và tài.
Đạo đức con người mới Việt Nam luôn luôn gắn với truyền thống văn
hoá, những giá trị tinh thần cao đẹp của tổ tiên, `ọc hỏi điều tiến bộ, văn
minh của nhân loại để làm giàu tri thức cho mình phụng sự quốc kế, dân sinh.
- Những ai không còn mang trong mình những đức tính tốt đẹp của tổ tiên, ông
cha, kế thừa và phát triển lên mãi thì đó là những người mất gốc. Gốc sâu, rễ
bền của đạo đức bắt nguồn từ lòng yêu nước, thương dân, hoà mình, hiểu
biết, tin cậy và lắng nghe quần chúng nhân dân, đoàn kết, kính già, yêu trẻ...
Không thể trở thành một người Việt Nam chân chính nếu không phấn đấu rèn
luyện "cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư”.
Thi hào Nguyễn Du dạy "Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài" thật đúng
lắm thay! Đất nước ta đang bước vào quy luật nền kinh tế thị trướng có sự
quản lý của Nhà nước theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Bên cạnh những
thành tựu quan trọng, bức tranh kinh tế - xã hội khởi sắc rõ rệt, thì Đảng và
nhân dân ta hết sức băn khoăn lo lắng trước hàng loạt hiện tượng tha hoá về
phẩm chất, đạo đức trong một bộ phận cán bộ, Đảng viên và nhân dân.
Quyền lực đồng tiền đang dẫm đạp, giày xéo lên đạo đức con người, sinh ra
các tệ nạn tham nhũng, buôn lậu, làm hàng gian, hàng giả... bất chấp đạo lý
luân thường. Tâm lý sùng ngoại, trở thành phổ biến trong dân cư, nhất là sự
tiêm nhiễm văn hoá ngoại lai, phản động, đồi truỵ trong một số lớp trẻ chúng
ta.
Phải chăng tài năng chân chính chỉ nở rộ trên nền tảng đạo đức cách mạng,
trên cơ sở lòng yêu nước thiết tha. Càng có nhiều tài mà đạo đức kém thì chỉ
dẫn đến hư hỏng, tội ác. Có nhiều tài mà chăm bẵm lo cho cá nhân mình, gia
đình mình thì chỉ dẫn đến bế tắc, không có điều kiện phát huy. Bởi vậy, trong
thời kỳ mới của cách mạng, bên cạnh việc Đảng và Nhà nước ta ra sức tổ
chức học tập để nâng cao dân trí, làm nền tảng để chọn lựa và bồi dưỡng
nhân tài đủ sức tiếp thụ những thành quả về khoa học - kỹ thuật, công nghệ
tiên tiến của thế giới, phải hết sức chú ý giáo dục chính trị, tư tưởng, rèn giũa
đạo đức cách mạng. Đó là cái gốc của một con người, một đời người. Đạo
đức cách mạng và tài năng của người Việt Nam ta, đặc biệt đối với thế hệ
trẻ, là hai phẩm chất quyện vào nhau quyết định sự trường thành của một con
người chân chính, quyết định sự vững vàng và hùng cường của dân tộc, của
chế độ xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Con người nghĩ rằng có tài năng thì có thể lấp bể vá trời, tự làm chủ bản
thân, làm chủ xã hội, nắm hạnh phúc trong tay. Con người bỏ quên đạo đức,
xem nhẹ giá trị đạo đức, không quan tâm trau giồi những phẩm chất mà một
con người cần phải có. Con người mãi chạy đuổi theo những lý tưởng ngông
cuồng và dại dột để rồi làm xã hội ngửa nghiêng, đời mình điên đảo. Càng có
tài năng càng gây ra nhiều tác tệ một khi tài năng đó không được sử dụng vào
mục đích có ích cho mình và cho nhân quần xã hội. Một người cù đầu óc sắc
xảo nắm giữ vị trí quan trọng trong xã hội mà không có đạo đức thì nguy
hiểm biết chừng nào. Một kẻ hành nghề trộm cướp còn không đáng sợ, tác
hại không to lớn bằng một ông giám đốc tham lam của công và ưa ăn hối lộ,
hay một kẻ nắm quyền cầm cân nảy mực mà không công chính nghiêm minh.
Nói như thế không có nghĩa là không cần phải có tài năng. Một người ngu dốt
thì cũng chẳng làm được gì, thậm chí còn có khi vô tình trở thành kẻ phá hoại.
Người không có trình độ hiểu biết, không có tài năng thì không giúp ích được
- gì cho bản thân và xã hội, làm việc gì cũng chẳng xong, nhưng người có tài
mà không có đức hạnh thì sự tàn phá của nó còn lớn hơn.
Được bổ nhiệm lên chức trưởng phòng, Quân một người rất giỏi giang
luôn đạt được những kết quả tốt trong công việc nhưng trong mối quan hệ
với mọi người thì anh lại không được mọi người yêu mến bởi tính cách kiêu
ngạo và chút đanh đá ở anh khiến mọi người khó gần.từ khi anh được bổ
nhiệm lên chức trưởng phòng anh lại càng tỏ rõ thái độ ấy hơn, nhân viên
cũng không yêu mến anh nhưng công việc đối với anh rất tốt phòng anh luôn
mang lại lợi nhuận cao cho công ty.nhưng càng làm được lợi nhuận anh càng
kiêu ngạo anh càng cáu gắt với mọi người nếu ai đó không làm như ý anh,dần
dần nhân viên trong phòng cảm thấy bất lực nhiều người họ cảm thấy chán
và sợ khi đi làm một vài người thì bắt đầu có hiện tượng giả vờ đau và xin
nghỉ phép,và tất nhiên mặt dù anh đã rất chăm trong vấn đề công việc nhưng
kết quả lợi nhuận thấp hơn tháng trước và có xu hướng giảm. Anh ta thì
ngược lại với sự giảm đấy của phòng anh ngày càng phong độ với tướng tá
ngày càng mập mạp hơn.anh cũng không còn đi chiếc xe wave cũ kỹ ấy nữa
mà hằng ngày anh đi lại với chiếc fh chính hiệu của nhật,mọi thứ thay đổi
với anh một cách chóng mặt anh hào nhoáng, bản thân anh hào nhoáng nhưng
phòng anh, nhân viên anh ngày càng tồi tệ và rồi nhân viên anh cuối cùng cũng
rời bỏ anh và mình anh ngồi bên chiếc laptop với một căn phòng riêng nghe
điệu nhạc mà anh thích mà không để ý đến chuyện gì xảy ra vì bản thân anh
luôn nghĩ “không mợ chợ vẫn đông” người tài như anh thì việc gì phải lo lắng
mấy chuyện cỏn con ấy chứ thường ngày mình vẫn nhất đó sao .
Câu chuyên khiến tôi phải suy nghĩ không biết nhà quản lý anh trước đó đã
có tìm hiểu con người của anh chưa,quả thật anh có tài bởi anh luôn mang lại
lợi nhuận cho công ty nhưng hãy xem cách anh cư xử với mọi người có xứng
đáng ở chức vụ trưởng phòng một người lảnh đạo một nhóm người mà luôn
có một thái độ tính cách như vậy hay không.
Chúng ta mỗi con người cần có đủ đạo đức và tài năng, cũng như trong xã
hội cần có những con người có đức tài toàn vẹn. Một người có đủ tài năng và
đạo đức là một người hữu dụng. Xã hội loài người có phát triển và tồn tại
vững bền hay không, con người có thực sự tìm ra hạnh phúc cho chính mình
hay không, điều đó còn tùy thuộc vào nhận thức đúng hay sai về tài và đức. Có
tài để xây dựng xã hội và có đức để bảo vệ giữ gìn.
Hởi thế hệ trẻ hãy giữ lấy tinh thần đạo đức cách mạng của ông cha ta đã
để lại và hãy tiếp tục trao dồi cho bản thân những kiến thức chuyên môn, trở
thành những con người tài giỏi, để “sánh vai với các cường quốc năm
châu”.có ý chí và nghị lực thì việc gì khó chúng ta cũng sẽ hoàn thành khó khăn
nào chúng ta cũng sẽ vượt qua.
Là những nhà quản lý của tương lai biết và xác định được những nhân viên
mà mình nên trọng dụng và đãi ngộ những người mà chúng ta phải đưa họ lên
cao để họ có thể giúp ích cho công ty và cho toàn xã hội, để làm được như
- vậy trước hết chúng ta phải là những con người như vậy những người có đức
và có tài, bản thân mỗi người chúng ta hãy ngay từ bây giờ, hãy học tập theo
tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, hãy tiếp tục trao dồi năng cao kiến thức
cho bản thân không bao giờ là trể cả chỉ có những người muốn có một cuộc
sống nhàn hạ mất đi phương hướng, còn chúng ta thì khác,chúng ta những
sinh viên những người có mục tiêc trong cuộc sống,trong học tập chúng ta
người đang ngồi trên ghế đại học những nhà quản lý của tương lai, những
thế hệ trẻ của đất nước hãy sẳn sàng cho hành trình đó.
nguon tai.lieu . vn