Xem mẫu

Nhận thức chủ quan của nhà nhiếp ảnh là một yếu tố cực kỳ quan trọng Muốn nhiếp ảnh trở thành một ngôn ngữ hình tượng, đòi hỏi nhà nhiếp ảnh có một nhận thức chủ quan đúng đắn. Nhận thức chủ quan của nhà nhiếp ảnh bao gồm: thế giới quan, khả năng tiếp nhận cuộc sống và sự hiểu biết cuộc sống, và năng lực thẩm mỹ, cũng như ý định của anh ta. Nhận thức chủ quan là cơ sở cuối cùng để xác định rằng trong quá trình quan sát nhà nhiếp ảnh lựa chọn những gì, anh ta nhìn bản chất sự vật ra sao và anh ta tìm thấy giá trị gì trong sự kiện và anh ta đưa chúng vào ảnh như thế nào. Điều đáng tiếc cho đến nay chưa một nhà nhiếp ảnh nào quan tâm đến vấn đề này. Bởi nhiều người cho rằng nhận thức chủ quan của nhà nhiếp ảnh không ảnh hưởng mấy đến giá trị mỹ học của anh. Đó là một sai lầm nghiêm trọng do nhiều nguyên nhân: Một là: Liệu trong nhiếp ảnh có một năng khiếu đặc biệt không? Hay ai cũng có thể chụp ảnh được. Hai là: Đào tạo một nhà nhiếp ảnh như thế nào? Ba là: Nhiếp ảnh có tác động đến người chụp như thế nào và về phía bản thân nhà nhiếp ảnh, tác động đó có ảnh hưởng như thế nào đối với nhận thức chủ quan của tác giả. Về vấn đề thứ nhất, nhiều người cho rằng “ai cũng chụp được ảnh”. Về mặt kỹ thuật mọi người đều có thể chụp được ảnh. Nhưng muốn trở thành một nhà nhiếp ảnh thực sự giỏi trước hết không phải là cứ cặm cụi hàng ngày trong buồng tối, hay bấm máy, mà điều quan trọng là nhà nhiếp ảnh phải có một trình độ hiểu biết nhất định và sự năng động trí tuệ, tức là phải có năng khiếu. Vậy năng khiếu bắt nguồn từ đâu? Thứ nhất là khả năng phát hiện bản chất thẩm mỹ của đối tượng ở vào cao điểm của sự kiện, để nắm bắt chúng một cách nhanh chóng và điển hình hơn là bản thân sự kiện xảy ra. Nói cách khác đã là nhà nhiếp ảnh giỏi, phải nắm bắt được giây phút có sức biểu hiện cao nhất, đẹp nhất của dòng thác sự kiện, nghĩa là có khả năng nhận biết trước quá trình diến biến của sự kiện. Hai là khả năng chuyển hóa những dạng tự nhiên có thành những nhận thức đặc biệt và nâng thành hình thức miêu tả thẩm mỹ, tức là trở thành hình tượng thẩm mỹ. Ba là, khả năng xác định và vận dụng các biện pháp xử lý để tạo thành hình ảnh một cách nhanh nhạy hơn. Tất nhiên không đỏi hỏi một lúc phải có ba năng khiếu đó. Chính vì đòi hỏi một nhà nhiếp ảnh phải có ba năng khiếu đó, nên công tác đào tạo nhiếp ảnh có những đặc thù riêng. Nó không chỉ dạy cho người ta sử dụng máy ảnh theo bản hướng dẫn của nhà sản xuất. Ngoài việc dạy các quy trình kỹ thuật, các công thức in tráng, buồng tối… các hiệu ứng ánh sáng, các kỹ xảo, cần hướng dẫn cho họ các phương pháp bố cục, phối mầu, đường nét… Nhưng để trở thành một nhà nhiếp ảnh sáng tạo, có tầm nhìn vượt ra khỏi thứ nhiếp ảnh thông thường. Do đó cần giáo dục cho họ thế giới quan. Bởi thế giới quan giúp cho nhà nhiếp ảnh có những tư suy cảm xúc, ấn tượng đúng đắn, Bởi cùng một hiện tượng, cùng một hành động, sự kiện xảy ra… nhưng do thế giới quan của mỗi nhà nhiếp ảnh khác nhau sẽ được mô tả dưới những diện mạo hoàn toàn khác nhau. Vấn đề thứ ba, tác động của nhiếp ảnh đối với người chụp. Đối với nhiều người, nghệ thuật nhiếp ảnh là khả năng duy nhất để minh chứng năng khiếu nghệ thuật của họ và với hoạt động nhiếp ảnh bản thân con người họ được phát triển và đạt được phần giá trị quý báu của đời mình. Đối với các nhà nhiếp ảnh, bức ảnh bao giờ cũng mang tính triết học của thời đại chúng ta và có nghĩa vụ rõ ràng là phải đánh đổ tất cả quan điểm hạ thấp giá trị con người. Tất cả những nhận thức đó, nhiều hay ít, nhanh hay chậm phải biến thành của riêng của mỗi người và làm cho nó trở thành một phần của tác giả, để rồi sau đó, vào một thời điểm thích hợp, một không gian thích hợp, sẽ được tái hiện trên bức ảnh. Cần khẳng định rằng, bức ảnh là tiếng nói thứ hai, vì bức ảnh như là một phương tiện truyền thông, là mối quan hệ giữa cái “tôi” và cái “tổng thể” – cũng như người đi tìm chất liệu cho những bức ảnh có nội dung tốt để phục vụ cho một cuộc sống đồng ý nghĩa. ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn