Xem mẫu

Bất Tử Thần Long VietKiem.Com 241 Nguyên tác: Cổ Long Đả tự: Trúc Nhi Hồi 9 Anh Hùng Vô Giá Ngoài cổ thành, đêm thật yên ắng, tuy thỉnh thoảng có một vài tiếng la hét từ trong thành theo gió bay ra, song vẫn không phá tan được sự yên tĩnh vô biên này. Lúc này Nam Cung Bình đang thanh thản nằm dưới ánh sao, hưởng thụ sự yên tĩnh đáng quý ấy, trận đấu ác liệt, lửa cháy ngút trời vừa qua, giờ đây trong bầu không khí yên tĩnh này, như đã cách chàng xa diệu vợi. Một hồi thật lâu, Mai Ngâm Tuyết đang ngồi chống cằm, bỗng buông tiếng thở dài ảo não nói: – Công tử có biết đây là đâu không? Nam Cung Bình chầm chậm lắc đầu: – Không! – Đây chính là di tích tọa lạc Cung A Phòng của Tần Thủy Hoàng. Đoạn lại khẽ buông tiếng thở dài: – Tám trăm dặm Cung A Phòng lộng lẫy biết dường nào, song nay cũng chẳng qua chỉ còn lại một đống tro tàn. Tần Thủy Hoàng nhất thống giang sơn, một thời oanh liệt, giờ đây ở đâu? Nàng như nhớ đến quá khứ truân chuyên của mình, trong đêm khuya vắng lặng này bất giác ngậm ngùi buông lời cảm thán! Nam Cung Bình cũng nghe lòng đầy cảm xúc, lại nghe Mai Ngâm Tuyết lẩm bẩm: – Anh hùng! Anh hùng là gì? Đâu có anh hùng? Nàng chợt nhớ lại lời mắng chửi của Vi Kỳ: – Mầm họa... mỹ nhân... Chả lẽ một người con gái trời phó xinh đẹp lại có tội ư? Xưa nay “anh hùng” và “mỹ nhân” luôn được gắn liền bên nhau, nàng bất giác quay lại nhìn Nam Cung Bình, nghĩ đến thiết đởm hiệp tâm của chàng vừa qua, ánh mắt chợt rực lên kỳ lạ, song miệng lại khẽ nói: – Công tử biết, khi nãy đâu cần phải như vậy, công tử còn trẻ, chả lẽ không quý tiếc sinh mạng của mình sao? Nam Cung Bình thầm thở dài, chầm chậm ngồi dậy nói: Bất Tử Thần Long VietKiem.Com 242 Nguyên tác: Cổ Long Đả tự: Trúc Nhi – Tất nhiên là quý trọng, nhưng tại hạ thấy trên cõi đời hãy còn rất nhiều thứ đáng quý hơn... Những vị anh hùng khi xưa mặc dù đều đã trở thành đống xương tàn, nhưng cho đến nay chẳng phải họ vẫn sống trong lòng mọi người đó sao? Có lẽ lúc còn sống họ rất hiu quạnh, nhưng khi chết đi thì không bao giờ hiu quạnh nữa... Cũng như những vị mỹ nhân lúc còn sống tuy đa số bạc mệnh, nhưng khi chết đi cũng thường lưu lại trong lòng người. Như Kinh Kha, Phạm Lãi... Tây Thi, Chiêu Quân... Ôi! Vì sao họ lại hiu quạnh, vì sao họ lại bạc mệnh? Chàng đăm chiêu nhìn về phía một ngọn bạch dương trơ trọi trong gió đêm nơi xa, lòng hướng về những vị anh hùng thuở xưa, không hề hay biết bên cạnh đang có một đôi mắt sáng ngời lẳng lặng nhìn mình, chẳng khác nào lòng chàng đang nhìn ngọn cây cô đơn kia. Mai Ngâm Tuyết đăm mắt nhìn chàng, chỉ thấy chàng khẽ chau mày, môi mím chặt, những đường nét trên mặt rất thanh tú và dịu hòa, thoáng nhìn ai cũng cho rằng chàng thiếu niên hẳn nhu nhược, nhưng tiếp tục xem xét thì cảm giác nhu nhược ấy biến mất, trong cơ thể chàng như tràn trề tinh lực, dũng khí hơn người, nội kình thâm sâu khôn lường. Nhất là đôi mắt cách nhau khá rộng được che phủ bởi đôi mày rậm rì, hai hàng mi đen muốt. Lúc này đôi mắt ấy tuy khép hờ, song khi bừng mở sẽ rực lên như ánh kiếm, đồng thời cũng có thể phát ra ánh sáng dịu ấm, mạnh mẽ và cương nghị, dịu hòa nhưng bức người, như xuyên thấu vào đáy lòng kẻ khác. Nàng lặng nhìn Nam Cung Bình một hồi, lòng chợt nghe xao xuyến bất an, buông tiếng thở dài rồi quay đi, mặt phảng phớt như phủ một lớp thu sương, lạnh lùng nói: – Có lẽ công tử không ngờ tới trách nhiệm do lệnh sư để lại, lại nặng nề và gian khổ đến vậy? Nam Cung Bình ngớ người, thu về ánh mắt lẫn ý tưởng viễn vông. Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng nói tiếp: – Có lẽ trong lòng công tử hiện đang nghĩ, vì tôi khi nãy suýt nữa công tử đã táng mạng, vậy quả là không đáng, đúng chăng? Nam Cung Bình tuy thông minh tuyệt đỉnh, song trên cõi đời người thông minh đến mấy cũng không sao suy đoán được sự thay đổi trong lòng người phụ nữ. Chàng bất giác hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu sao nàng mới vừa rồi đây còn dịu dàng hòa nhã là thế, bỗng chốc lại trở nên lạnh lùng như vậy. Mai Ngâm Tuyết vẫn không ngoảnh lại, dường như nàng không muốn và cũng không dám tiếp xúc với ánh mắt của Nam Cung Bình nữa. – Nhưng dù công tử có chết thật thì cũng không oán trách tôi được, đó chẳng qua là do tấm lòng thương hại và muốn tỏ vẻ anh hùng của mình đã làm hại công tử. Lẽ ra công tử có hằng trăm cơ hội để bỏ đi, song công tử lại không chịu bỏ đi, nhưng có ai xem công tử là anh hùng kia chứ? Mà dù là anh hùng thì có đáng gì chứ? Bất Tử Thần Long VietKiem.Com 243 Nguyên tác: Cổ Long Đả tự: Trúc Nhi Giọng nói nàng chẳng những lạnh lùng mà còn rất sắc bén, như muốn hết sức làm tổn thương chàng, cũng như nàng chính mình làm tổn thương mình vậy. Nam Cung Bình ngơ ngẩn nhìn nàng, cơn giận dần bừng lên, thầm nhủ: – Sao nàng lại bất thông tình lý đến thế? Tất cả chẳng phải đều vì nàng... Chàng lại sực nhớ đến vẻ lo lắng và nhiệt tình lúc nàng ở bên cạnh bảo vệ mình khi nãy, và sau cùng mình kiệt sức, nàng đã dìu đỡ mình rời khỏi thành Tây An... Nam Cung Bình bất giác buông tiếng thở dài, chậm rãi nói: – Vậy chứ cô nương thì sao? Khi nãy vì sao cô nương không chịu bỏ đi, trong khi cô nương có cơ hội hơn tại hạ rất nhiều để thoát thân, vì sao cô nương ở lại với tại hạ? Mai Ngâm Tuyết thoáng run người, như bị người quất mạnh một roi vào cõi lòng. Nàng hé môi toan nói gì, song một nỗi tình cảm kỳ dị chưa từng có đã khiến nàng thốt chẳng nên lời. Nam Cung Bình đăm mắt nhìn nàng, chỉ thấy đôi vai thon thả của nàng dần run rẩy... Một giọt châu lệ rơi lên bàn tay chống trên bãi cỏ của nàng, nàng giật mình nghĩ: – Ta đã khóc! Vội đưa tay lên lau, song nước mắt đã tuôn ra xối xả, tuy nàng đã cố sức kềm chế tình cảm của mình, song niềm bi ai bừng dậy trong đáy lòng đã khiến nàng không cầm được nước mắt. Nàng càng không dám quay lại, lớn tiếng nói: – Công tử hãy để mặc tôi, kể từ nay tôi không dám làm phiền đại giá của công tử bảo vệ tôi đâu... Giọng nói nàng bắt đầu run rẩy: – Lệnh sư tuy có mệnh lệnh, nhưng... nhưng công tử đã thực thi hết trách nhiệm, hơn nữa còn quá tận tụy... đã đủ... đủ lắm rồi... Vừa dứt lời đã nằm mọp xuống bãi cỏ ướt lạnh khóc nức nở. Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, cảm thấy đôi mắt mình dường như cũng ươn ướt. Bất kỳ người nào cũng có lúc bi ai, song duy có nước mắt của những kẻ có trái tim lạnh giá là đáng quý nhất, bởi nếu không phải bi ai đến cực độ thì nước mắt của họ chẳng dễ gì tuôn rơi. Nam Cung Bình bùi ngùi nói: – Mai cô nương... có biết rằng hành động của tại hạ không phải hoàn toàn là vì gia sư... Ôi! Dù không có lời dặn dò của gia sư thì tại hạ thấy một người phụ nữ bị mọi người nghi oan mà không sao biện bạch được, tại hạ cũng phải hành động như vậy. Tại hạ Bất Tử Thần Long VietKiem.Com 244 Nguyên tác: Cổ Long Đả tự: Trúc Nhi không hề vọng tưởng mình trở thành anh hùng, mà chỉ làm những gì nhận thấy đáng làm mà thôi! Cô nương... phải hiểu tâm ý của tại hạ... chả lẽ cô nương không hiểu ư? Giọng nói chàng hết sức thành khẩn, dường như khiến cho Mai Ngâm Tuyết càng thêm đau khổ hơn. Tiếng khóc của nàng càng xót xa hơn. Mai Ngâm Tuyết nghẹn ngào nói: – Nhưng... chả lẽ công tử không biết hành động của mình phải trả giá to tát đến dường nào... Kể từ nay công tử đã trở thành một tên nghịch đồ trong giới giang hồ, sẽ chẳng một ai lượng thứ cho công tử... cũng như... cũng không một ai lượng thứ cho tôi vậy. Công tử còn trẻ... còn tiền đồ cao xa, lẽ ra công tử phải được người tôn kính... được người ngưỡng mộ, trong khắp võ lâm không một người nào có điều kiện tốt như công tử... anh tuấn, tuổi trẻ, giàu có... xuất thân thế gia, lại ở trong danh môn... vì lẽ gì công tử lại từ bỏ tất cả, chỉ vì... tôi... Giọng nói nàng vô cùng thê thiết. Nam Cung Bình chầm chậm ngẩng lên, sao trời lấp lánh, bầu trời bao la và xa vời thế kia. Chàng trầm giọng nói: – Cô nương không cần nói nữa, miễn là không hổ thẹn với lòng thì sá chi vinh nhục của thế nhân, vì chính nghĩa giang hồ và công đạo võ lâm dẫu tại hạ có phải hy sinh tiền đồ và sự nghiệp thì có chi đáng kể! Nghĩ đến tương lai, trong cõi sâu đáy lòng chàng tuy cũng không khỏi lo sợ, bởi nỗi hiu quạnh khắc cốt ghi tâm dù là đấng anh hùng cũng không sao chịu nổi. Song giọng nói chàng vẫn hết sức kiên định, ý chí chàng rắn chắc như sắt thép, thà chết chứ không phản hối. Vả lại lúc này chàng đã thông cảm sâu sắc đối với người phụ nữ có máu lạnh ở trước mặt, tin chắc dưới bề ngoài lạnh lùng của nàng có ẩn chứa một trái tim nóng rực, điều ấy chẳng dễ gì nhận thấy được, bởi sự vô tri của thế nhân nên đã từ lâu nàng giấu rất kín quả tim nóng bỏng ấy. Chàng bất giác đưa tay nhẹ vuốt lên mái tóc óng ả của nàng. Mai Ngâm Tuyết khẽ nói: – Niềm hiu quạnh dễ xua đi, nhưng nỗi oan ức thì khó mà chịu được... tôi đã nếm trải qua rất nhiều, niềm đau khổ khắc cốt ghi tâm, công tử... còn trẻ, không thể nào hiểu được phải cần đến bao nhiêu sức lực mới gánh chịu nổi. Tiếng khóc của nàng lúc này đã khẽ dần, song giọng nói lại lộ vẻ đau khổ hơn. Nam Cung Bình buông tiếng thở dài: – Đời người phút chốc đã qua đi, tại hạ chỉ cần cả đời ân oán phân minh, không hổ thẹn với lương tâm, được như gia sư thì cũng đủ rồi. Bất Tử Thần Long VietKiem.Com 245 Nguyên tác: Cổ Long Đả tự: Trúc Nhi Mai Ngâm Tuyết chầm chậm ngẩng lên, bốn ánh mắt dung hợp vào nhau một cách kỳ diệu và dịu dàng, trong khoảnh khắc hai người đều quên mọi khổ đau, thậm chí quên mất thân phận, hoàn cảnh và tuổi tác giữa đôi bên. Thế là, họ đã hưởng thụ được những giây phút im lặng quý giá. Trong khi ấy, trong đống gạch đá hoang tàn ngoài xa bỗng có một bóng người chầm chậm đứng lên, ngây ngẩn nhìn đôi nam nữ trầm lặng kia, trong ánh mắt có vẻ ngưỡng mộ lẫn thương hại, song cũng có phần ganh tị. Sau cùng, y không dằn được khẽ buông tiếng thở dài. Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết cùng giật mình, đứng phắt dậy quát hỏi: – Ai đó? Chỉ thấy một bóng người từ xa cười rộ, phi thân lướt tới. Trong bóng đêm trông hệt như một cánh chim ưng to khỏe, thoáng chốc đã đến gần. Nam Cung Bình ngạc nhiên: – Ồ, thì ra là Địch huynh! Mai Ngâm Tuyết nước mắt đã khô, mặt lại trở nên bình thản, lạnh lùng nói: – Đệ tử Thiên Sơn sao lại thập thò như vậy? Nàng vốn tính quật cường, rất sợ kẻ khác trông thấy nước mắt của mình, nên giờ đây cũng sợ Địch Dương vừa rồi trong bóng tối đã nghe thấy lời lẽ và thần thái của mình. Địch Dương vừa mới thở than, giờ đây cười giòn nói: – Lời lẽ của Lãnh Huyết Phi Tử quả nhiên lạnh đến thấu xương... Ngưng tiếng cười, nghiêm chỉnh nói tiếp: – Nhưng tiểu đệ phen này đến đây không hề có gì thập thò lén lút cả. Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, rồi ngoảnh mặt đi. Địch Dương nghe lòng đau nhói, song ngoài mặt vẫn tươi cười nói: – Mai Ngâm Tuyết, phương giá có biết vì sao tại hạ đến đây chăng? Nam Cung Bình biến sắc mặt: – Chả lẽ huynh đài cũng là vì... Địch Dương cười hớt lời: – Sai rồi, dù huynh đài không nói tiểu đệ cũng biết huynh đài đã nghĩ sai rồi! Đoạn nghiêm túc nói tiếp: – Tiểu đệ với huynh đài tuy một lần gặp gỡ, song tin chắc huynh đài không bao giờ có hành vi trái ngược với chính nghĩa võ lâm, lẽ nào lại mang đến điều bất lợi cho huynh đài? Nam Cung Bình lặng thinh một hồi, bất giác thầm thở dài, chậm rãi nói: ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn