Xem mẫu

  1. Hết xăng
  2. Tôi đi mua sắm ít đồ dùng và thực sự là đã mất nhiều thời gian hơn mức dự định. Trời đã sắp tối, tôi mệt lử, buồn ngủ và chỉ muốn thật mau về nhà. Và đó là khi tôi nhìn thấy cô gái ấy. Cô ấy dừng xe ở làn đường bên tay trái, chuẩn bị rẽ vào xa lộ, nhưng lại không hề rẽ được. Tôi thấy cô ấy đứng sau chiếc ô tô của mình, cốp xe được bật mở. Tôi đi chậm lại, vặn cửa kính xe xuống và hỏi: - Cô có cần giúp gì không? - Có – cô gái ái ngại đáp – Tôi bị hết xăng. Tôi mới chuyển tới sống ở vùng này và thậm chí còn chưa biết trạm xăng nằm ở đâu. Cô gái đó không có bình đựng xăng, nên tôi bảo cô ấy rằng tôi sẽ chạy xe tiếp một đoạn, xem có thể mua được ở đâu đó không. Tại trạm xăng gần đó có bán cả những chiếc bình một gallon (khoảng gần 4 lít). Tôi mua đầy xăng vào bình và lái xe quay lại. Cô gái cảm ơn tôi rối rít và nói rằng cô ấy sẽ trả tiền mua cả xăng lẫn bình. Tôi từ chối, tất nhiên. Chiếc xe ôtô của cô gái đó trông rất cũ kỹ, và lẽ ra đã đủ tiêu chuẩn để bán phế thải – bởi hẳn nó là kẻ uống xăng ghê gớm lắm.
  3. Cô gái đó thậm chí không có điện thoại di động! Và khi tôi hỏi liệu tôi có thể gọi cho ai nếu muốn liên lạc với cô, cô ấy đáp: “Tôi chẳng có ai để gọi cả”. Khi tôi đổ xăng vào xe cho cô, cô ấy rụt rè nói: - Anh biết không… thời buổi này, tôi đã nghĩ sẽ chẳng ai buồn dừng lại. Tôi rất sợ phải bỏ xe đây để đi, nhưng nghĩ đến việc gọi ai giúp đỡ thì tôi còn sợ hơn. Câu nói của cô gái khiến tôi thấy buồn bực kinh khủng. - Hừm, tôi thì không thể bỏ đi mà không dừng lại giúp cô – Tôi nói – Tôi cũng bị hết xăng thế này vài lần rồi. Trông cô gái rất lo lắng và có vẻ bồn chồn, nên tôi nghĩ mình sẽ cố khiến cho cô ấy vui lên một chút. - Cô biết đấy, mỗi ngày, chúng ta ai cũng già đi. Chúng ta vừa hết dần xăng, vừa hết dần thời gian. Thời gian cứ trôi như bay vậy. Thế rồi cô gái nói một điều thú vị chưa từng thấy: - Bố tôi bảo thời gian cũng giống như cuộn giấy toilet. Mình càng dùng nhiều và đến gần cuối, thì cuộn giấy xoay càng nhanh hơn và hết rất nhanh. Tôi cười ngặt nghẽo đến mức suýt làm rơi cái bình đựng xăng.
  4. Cô gái thử khởi động lại xe và xe đã nổ máy. Tôi đưa cho cô gái cái bình, dặn cô luôn phải giữ một cái bình rỗng trong xe. Rồi tôi đưa cho cô thêm một tờ 20 đôla. - Tặng cô, vì cô đã tặng tôi câu chuyện cười vừa rồi. Tôi sẽ nhớ câu chuyện đó lâu hơn là cô nhớ tới bình xăng hôm nay đấy. Chào mừng cô tới Pennsylvania. - Cảm ơn anh – cô gái đáp – Hóa ra hôm nay hết xăng lại là một điều may mắn, anh biết thêm một câu chuyện vui, còn tôi có thêm một người bạn. Và cô ấy mỉm cười. Đúng vậy, nếu bạn nhìn mỗi sự việc theo đúng cách, thì bạn sẽ luôn “nhận được”, và luôn “may mắn”. Lẽ ra tôi phải cảm ơn cô gái đó thêm vì bài học này nữa.
nguon tai.lieu . vn