Xem mẫu
- Đi xem dân chủ nghệ
thuật “kiểu nhà sàn” 1
- FESTIVAL VĂN HÓA TRUYỀN THỐNG CỦA NGƯỜI
MƯỜNG
Tôi viết bài “Võ lâm đại hội” ở xứ Mường và nền dân chủ
nghệ thuật kiểu nhà sàn với ý định có hai phần. Phần một là
mô tả. Phần hai là suy ngẫm. Vì tuy sự kiện Festival Mường
đã qua, nhưng dù sao các tác phẩm của một tập hợp khá đông
nghệ sĩ sáng tác ở đó còn tồn tại nơi đây chí ít một năm nữa.
Còn nhiều cơ hội để người xem có thể lên chơi, xem và
- thưởng thức trong không gian này. Phần tiếp theo của bài viết
này là những cảm nghĩ khi tôi “ba cùng” với các nghệ sĩ ở
đây vài hôm. Cộng với một ít suy cảm về nghệ thuật ít lâu
nay, không đầu, không đuôi, có thể phi logic nữa và lỏng lẻo
về câu từ. Mong người đọc “đại xá”!
Dân chủ nhà sàn và dân chủ “gầm sàn”
Không biết tác phẩm của nhà điêu khắc Đào Châu Hải có
“điềm” gì báo bão không mà ảnh hưởng cơn bão số 5 ập về
thủ đô và mấy tỉnh xung quanh đúng hôm tác phẩm vừa
xong, và cũng là ngày khai mạc của triển lãm (và Festival) là
ngày 30. 9. Rồi từ đó đến tận hôm nay, khu vực Hà Nội và
Hòa Bình cứ mưa ròng rã suốt…
Cùng một ngày hôm ấy, là ngày khai mạc triển lãm giấy dó
của mấy “danh thủ” những năm 90 là họa sĩ Trương Tân,
cùng hai họa sĩ trẻ hơn Nguyễn Minh Thành, Nguyễn Quang
- Huy do curator Vũ Trâm tổ chức, bàn về “chuyện tình”, thấy
trên Soi cũng có khá nhiều bàn bạc rôm rả. Hôm khai mạc
mưa mưa gió gió, tôi đến xem, động viên vui vui với chủ
nhân của nơi triển lãm đang lo lắng vì thời tiết không ổn:
Triển lãm vẽ về tình yêu có khác, giông tố nổi lên ngay là
đúng rồi. Có mấy ai hiểu được tình yêu/ Lũ chúng ta đây bạc
đầu vì nó/ Vậy mà bọn trẻ kia không biết điều đó/ Chúng nói
về tình yêu như bàn về một giấc ngủ trưa/… Đó là mấy câu
thơ của một nhà thơ nữ người Ba Lan, đoạt giải Nobel, tôi
đọc trên báo Văn Nghệ hồi sinh viên, ở đây chợt nhớ.
Về chữ “dân chủ nhà sàn”, tôi xin nói ngay đầy đủ ý của nó
là “dân chủ trong nghệ thuật kiểu nhà sàn” chứ không bàn về
dân chủ nọ kia trong chính trị. Về chữ dân chủ trong chính
trị, có vẻ như nhân loại hàng mấy trăm năm tốn khá nhiều
máu về cái chữ ấy mà còn chưa đâu vào đâu, nên không dám
lạm bàn. Chỉ nhớ một số từ dùng hay nghe khá thông dụng ở
ta như “dân chủ làng xã”, “dân chủ quán nước”, “dân chủ giả
- hiệu”, “dân chủ vô lối”, “dân chủ quân hồi vô phèng”… Các
bậc vĩ nhân của nhân loại hình như đều đồng tình rằng nếu
muốn có được dân chủ, trước hết phải có tri thức trước đã thì
phải. Còn nếu như tri thức vẫn còn thiển cận, thiểu năng, lỗ
mỗ, lởm khởm, thiếu minh bạch… thì tốt nhất là như thơ của
bác Bảo Sinh, “dạy” rằng: “Rượu chè, cờ bạc, gái trai/ Là
thuốc trường thọ ông trời cho ta/ Những chuyện “dân chủ”
tránh xa/ Bàn nhiều tổn thọ, hai là đánh nhau”.
Tôi nảy ra cái ý “dân chủ nhà sàn” là do chứng kiến đời sống
của các nghệ sĩ mấy hôm sáng tác tại nhà sàn của anh Hiếu
Mường. Chủ nhân bố trí cho các nghệ sĩ ở một ngôi nhà sàn
Thái rất to rộng, mái lá cọ, cửa sổ con tiện gỗ nhìn ra tán cọ
xòe rất yên ắng thanh bình, chăn đệm kiểu người Thái mua
về từ Sơn La ấm cúng. Thầy cũng như trò, nghệ sĩ “nhớn”
cũng như nghệ sĩ “bé”, mỗi người một góc tùy tiện. Có thể
người nọ say sưa quá ngủ nhầm đệm của người kia thì người
kia tự động ra chỗ khác mà nằm. Có một số thiếu nữ bạn gái
- của các nghệ sĩ trẻ chưa vợ hoặc có vợ rồi lên chơi cũng sinh
hoạt cùng như thế. Sáng tỉnh dậy thấy một ông lạ hoắc ngáy
khò khò bên cạnh mình. Chẳng sao. Ở trên những cái nhà
sàn, mới hay là mình làm gì gây tiếng động không ai không
biết, vì sàn gỗ hoặc tre dài khắp cả nhà, dẫm chỗ này mạnh
chân thì đầu kia cũng biết ngay. Nhà điêu khắc Nguyễn Ngọc
Lâm kể ở những cái nhà sàn kiểu như thế này trên miền núi,
những đôi vợ chồng trẻ nửa đêm có trót gây tiếng động “quá
tay” góc này thì các cụ già ở góc kia khó ngủ, phải đập đập
xuống sàn ra hiệu cho “chúng nó” đừng làm ồn các cụ mất
ngủ. Nếu có “mình làm chuyện gì khi mình đề cập đến
chuyện tình” ấy, thì nhẹ, khẽ, xịt… thôi. Hic!
- Tác phẩm Land Art của Đào Châu Hải khi đã hoàn thiện
Chính vì cách sinh hoạt kiểu nhà sàn như thế, với cơm rượu
ngon nghẻ, các tay điêu khắc lại có một số nghệ nhân và thợ
người Mường, sinh viên nghệ thuật ở các trường cao đẳng,
đại học mới tốt nghiệp (cũng người Mường) phụ giúp; không
- gian bày đặt thì tha hồ; tối tối giao lưu, nghe nghệ nhân hát
dân ca Mường Kinh lẫn lộn; không gian rộng rãi để đi lại và
sáng tác, thêm một số buổi đi vào bản thăm thú nữa, ai cũng
được tự do nói và bàn say sưa… nên sinh ra một bầu không
khí tâm lý rất thú vị làm thay đổi tâm tính của một số “nghệ
sĩ lưu trú” trong thời gian ở đây. Các bạn trẻ được nghe các
nghệ sĩ già tâm sự và kể chuyện bên chiếu rượu như ở gia
đình, có thể cãi nhau cũng thoải mái như cãi bố, cãi chú mình
ở trong nhà. Một số nghệ sĩ trẻ vốn rất ngoan và khép nép
trước các thầy hoặc các nghệ sĩ lớn tuổi, đột nhiên cãi lại
hoặc phản đối rất hăng.
Việc chọn bày chỗ để tác phẩm (nhất là điêu khắc) cũng vậy.
Ngay cả những nghệ sĩ lớn tuổi, cũng phải “từ tốn, lòng
vòng” khi góp ý với các nghệ sĩ trẻ không sợ họ tự ái. Còn
“chủ nhà” Hiếu Mường thì chỉ lo phần điều thợ, việc sáng tác
và đặt để của nghệ sĩ, riêng anh không tham gia. Có lẽ vì anh
cũng là một họa sĩ, cũng kinh lịch với “anh em” nhiều nên
- quá hiểu. Việc dành cho họ một không gian là điều quan
trọng nhất. Và quan trọng hơn cả là những nghệ sĩ nhận lời
tham dự, ở lâu làm tại chỗ hoặc đi đi về về Hà Nội – Hòa
Bình, hoặc gần xong mới đem tác phẩm lên, thì đều dựa trên
tinh thần tự nguyện, thoải mái cả. Tôi nghĩ không có thù lao
nào cho một người làm nghệ thuật quan trọng hơn thế. Có
không gian, có vật liệu, phụ tá, và được làm bất cứ điều gì họ
muốn làm, phát biểu và tranh luận điều họ tâm đắc. Thế thì
dân chủ đứt đuôi quá đi rồi… Hỏi Chúa trời làm nghề gì, thì
có lẽ nói vui được là Chúa trời làm nghề… điêu khắc. Vì
công việc đầu tiên của Chúa trời là “nặn” ra con người và vạn
vật. Nhưng có lẽ con người nên cảm ơn Chúa trời không phải
chỉ vì việc Ngài đã nặn ra chúng ta. Mà sau khi nặn ra chúng
ta, Ngài thả chúng ta xuống trần, cho mỗi người một khoảng
không gian mà ngọ nguậy… tìm ý nghĩa hay ho của đời
sống!
Nhưng nghệ thuật lại có một sự khắt khe khác. Đó là hiệu
- quả tác phẩm với không gian tại nơi nó sinh ra và chất lượng
tác phẩm so với yêu cầu của chính người làm ra nó cũng như
“tương tác hấp dẫn” với những tác phẩm xung quanh. Bởi vì
định nghĩa một trại sáng tác như “trại sáng tác Đất Mường”
như tôi nói từ phần đầu, là còn đang thể nghiệm cung cách
hoạt động, nên tôi không nói được gì về “chất lượng nghệ
thuật” của lần này. Chỉ thấy, mỗi nghệ sĩ sáng tác ở đây lần
này, hầu hết đã được hài lòng để làm việc. Tôi rất thích thú
khi chứng kiến quá trình ấy; và như thế đã là một dấu hiệu
tốt.
- Ngoài bộ “giàn dáo” gỗ, nhà điêu khắc Nguyễn Huy Tính
“trồng” mấy cây sen bằng thủy tinh và inox lên trên đá. Sen
thủy tinh là “món tủ” do anh nghĩ ra và đã làm cả một triển
lãm lớn tại Viet Art Centre năm ngoái. “Trồng” sen thủy tinh
trên đá xứ Mường. Ý tưởng ấy nghe và nhìn đều thật thú vị...
Tự nhiên nghĩ đến nghệ thuật kiến trúc cái thời này. Hầu hết
các kiến trúc sư giỏi không được làm nhiều tác phẩm tốt. Vì
việc kiến trúc liên quan đến quyền lợi nhiều hơn là quan
- trọng ý nghĩa thẩm mỹ, dân sinh, nên đa số các kiến trúc sư
giỏi cố gắng làm một số công trình để “phục vụ nhân dân”
lấy chút ít “lợi” rồi lui về một góc riêng làm những cái gì
mình thích, để lại tổng thể kiến trúc công cộng và kiến trúc
dân sinh rất nham nhở và học đòi trái cựa. Sáng tác nghệ
thuật tạo hình ở quy mô nhỏ hơn như hội họa, điêu khắc, đồ
họa cũng lui về “những lời nói riêng tư” lâu nay đôi khi hơi
thái quá. Việc mở một “trại lưu trú sáng tác nghệ thuật” tư
nhân, ở một không gian văn hóa dân tộc đậm đặc, xa thành
thị với chủ nhân cũng là từ một nghệ sĩ am hiểu nghệ thuật,
nghệ sĩ và quý chuộng văn hóa. Có lẽ đó là dấu hiệu hay ho
để khởi đầu một hình thái sáng tác “cửa mở” cho tình hình
bây giờ: tự nguyện, ta tự cho ta, làm chỉ vì con người, phi lợi
nhuận và phi thương mại. Cũng nên thêm là, hình thái này
đầy rẫy ở nước ngoài. Cánh nghệ sĩ trẻ ở ta được đi một số
không gian sáng tác như thế ở các nước xung quanh hoặc
châu Âu, Mỹ, về khen lấy khen để, lấy làm tự hào lắm. Nghe
họ kể chuyện mà tôi cũng phát ganh phát tị. Nhưng thực hiện
- như thế ở ta gặp nhiều khó khăn, và chưa mấy người làm
được, khi mà ngay với người dân, người làm nghệ thuật hoặc
hâm mộ nghệ thuật thì “miếng chén tư lợi”, “tình dục nhỏ
nhen” và “thủ tục hành chính cát cứ phiền hà” vẫn còn là
những trở lực vật vã.
(Thêm: Nói “dân chủ nghệ thuật trên nhà sàn” thì sinh ra một
cái đối ứng trong đời sống của cái nhà sàn, là cái phần gầm
sàn. Tôi chỉ mới nghĩ ra ngữ đối lập như vậy nhưng cũng
chưa biết định nghĩa thế nào về cái gọi là “dân chủ gầm sàn”.
Chỉ biết trong nhà truyền thống, thì gầm sàn dành cho động
vật trâu bò chó mèo lợn gà. Nhưng ngày nay do thực hiện
nếp sống “văn minh, vệ sinh” nên người ta ít nuôi động vật
dưới gầm sàn nữa. Cái nhà sàn với người Việt và một số dân
tộc Đông Nam Á là một loại nhà từ truyền thống mà ra. Và
nó hình như nó sẽ còn sinh ra năng lượng thêm nữa để dung
chứa nghệ thuật. Tiêu biểu ví dụ như Nhà Sàn của ông
Nguyễn Mạnh Đức (con trai thứ của nhà văn Kim Lân. Hỗn
- danh “Đức cận”, hoặc “Đức mù”) là một “trung tâm mỹ thuật
đương đại ngoài luồng” quan trọng với nghệ thuật “đương
đại” thời gian trước. Hoặc Nhà sàn của ông Đào Anh Khánh,
cũng là một nơi sản sinh ra “củ nghệ” Đào Anh Khánh nức
tiếng năm châu và… phường Ngọc Thụy. Còn tính theo kiểu
“dây máu ăn phần” nữa đi thì cái địa điểm nghệ thuật của anh
Lê Quang Đỉnh trong Sài gòn cũng lấy tên là “Sàn Art” thì
phải).
nguon tai.lieu . vn