Xem mẫu

Đa Tình Hoàn 121 Đệ tứ truyền kỳ Thất Chủng Võ Khí Nguyên tác: Cổ Long Dịch giả: Lê Khắc Tường Hồi 7 Ám Sát Thương Hương Đường là một trang viện rất lớn, từng lớp từng lớp nhà, không biết bao nhiêu mà kể. Chỗ Cát Tân ở là căn nhà thứ sáu, trước cửa quả nhiên có một cây bạch dương. Cửa đang mở, bên trong yên lặng không nghe tiếng người, hình như Cát Tân đã ngủ say, y xem ra lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi. Tiêu Thiếu Anh chắp hai tay sau lưng, chầm chậm đi hết qua dãy nhà, một người cung kính đi sau lưng y. - Ngươi là Cát Thành ? - Vâng. - Ngươi quen biết Cát Tân bao lâu rồi ? - Cũng gần tới ba năm. - Các ngươi ở cùng một nhà ? - Vâng. - Ngươi thấy y là con người ra sao ? - Hình như y là một quái nhân, bình thường ít khi nói chuyện với chúng tôi. - Cũng không uống rượu với các ngươi ? - Y không uống rượu, rượu chè cờ bạc trai gái trước giờ y không dính vào. Cát Thành không những hỏi đâu trả lời đó, thái độ còn rất cung kính, trả lời rất tường tận. Bởi vì đây là mệnh lệnh của lão gia tử. ... Đem Tiêu đường chủ đi khắp nơi xem qua, từ nay về sau, ngươi là trưởng ban trực thuộc vào Tiêu đường chủ. Tiêu Thiếu Anh rất bằng lòng gã này, y thích những kẻ nghe lời. - Ngươi có uống rượu không ? - Chuyện gì khác tôi đều không có, chỉ có mỗi ham uống rượu chút đỉnh. Đả tự: Lê Khắc Tường & Tình Trai – NMQ http://www.vietkiem.com Đa Tình Hoàn 122 Đệ tứ truyền kỳ Thất Chủng Võ Khí Nguyên tác: Cổ Long Dịch giả: Lê Khắc Tường Cát Thành rụt rè một hồi, rốt cuộc cũng nói thật ra. Tiêu Thiếu Anh càng bằng lòng hơn ... Quỷ rượu dù gì cũng thích quỷ rượu. Căn nhà thứ bảy hoa nở rộ đầy sân, dưới mái nhà có treo cái lồng chim, một cặp anh vũ đang kêu chí chác. - Ai trú ở nơi đây ? - Chị em Quách cô nương, còn có sáu đứa a đầu. - Lão gia tử thường hay đến đây không ? - Lão gia tử không hay lại, Quách cô nương lại chỗ lão gia tử thường hơn. Tiêu Thiếu Anh lại bật cười, y lại hỏi: - Quách cô nương lại đây bao lâu rồi ? - Hình như còn chưa tới hai năm. - Còn em của cô ta ? - Quách cô nương đến đây bảy tám tháng rồi mới đem nhị cô nương đón về. - Nhị cô nương có phải cũng thường hay lại chỗ lão gia tử ? - Nhị cô nương là người rất quy củ, bình thường cô không hay bước ra khỏi nhà, trước giờ cũng không ai thấy cô ấy đi ra quá căn nhà một bước. Tiêu Thiếu Anh lại bật cười. Căn nhà phía sau cùng, cây cối um tùm, hình như còn u tĩnh hơn cả chỗ Quách Ngọc Nương ở. Gió thổi qua, mùi thuốc thơm thơm bay lại từng trận. - Căn nhà này ai ở vậy ? - Đây là chỗ dưỡng bệnh của Tôn đường chủ. - Tôn đường chủ ? Tôn Tân ? Cát Thành gật gật đầu, thở dài nói: - Bốn vị đường chủ lúc trước, hiện tại chỉ còn thừa có một vị Tôn đường chủ này thôi. - Y thụ thương nặng lắm sao ? Cát Thành lại gật gật đầu: - Lão nhân gia bị nội thương, tuy đã đổi bảy tám thầy thuốc rồi, mỗi ngày đều uống bảy tám thang thuốc, nhưng đến bây giờ, vẫn còn chưa thấy thuyên giảm gì cả, ngay cả đứng dậy cũng không cách gì đứng nổi. Tiêu Thiếu Anh trầm ngâm một lát, nói: Đả tự: Lê Khắc Tường & Tình Trai – NMQ http://www.vietkiem.com Đa Tình Hoàn 123 Đệ tứ truyền kỳ Thất Chủng Võ Khí Nguyên tác: Cổ Long Dịch giả: Lê Khắc Tường - Ta nghe tiếng y là kẻ anh hùng đã lâu nay, nay đã lại đây phải vào bái phỏng y một chút. Cát Thành muốn ngăn trở, nhưng rồi ráng nhịn lại. Đối với y, Tiêu Thiếu Anh nói tiếng gì, tiếng đó là mệnh lệnh, mệnh lệnh thì chỉ có phục tùng theo thôi. Bọn họ vừa bước vào sân, phía sau cây cổ thụ bỗng có bóng người thoáng qua. Đây là một cái bóng rất yểu điệu, hình như đang mặc chiếc áo nhẹ màu vàng lợt. Tiêu Thiếu Anh hình như không thấy gì cả. Nhưng Cát Thành thì có thấy, y lắc đầu nói: - Con nhỏ này tuổi tác không nhỏ gì nữa, mà cứ như là con nít, không dám thấy mặt ai. Tiêu Thiếu Anh hững hờ hỏi: - Con a đầu này là ai ? Cát Thành nói: - Nhất định là Thúy Nga, mấy con a đầu tùy thân của Quách cô nương, đều đàng hoàng đâu ra đó, chỉ có nó là cứ mắc cỡ. Tiêu Thiếu Anh nói: - Cô ta cũng là a đầu của Quách cô nương ? Cát Thành nói: - Vâng. Hình như y sợ Tiêu Thiếu Anh hiểu lầm, lập tức lại giải thích: - Tôn đường chủ uống thuốc, trước giờ đều do mấy con nhỏ a đầu của Quách cô nương lo liệu dùm. Tiêu Thiếu Anh nói: - Sao ? Cát Thành nói: - Bởi vì bọn họ đều do Quách cô nương tự tay huấn luyện, làm việc rất cẩn thận, lo lắng cũng rất chu đáo. Tiêu Thiếu Anh cười cười nói: - Chỉ tiếc là Tôn đường chủ bệnh tình không phải nhẹ, nếu không nhất định ông ta còn có nhiều chuyện khác để cho các cô đó lo lắng dùm. Tôn Tân bệnh tình quả thật không nhẹ tí nào. Trong phòng ẩm thấp và u ám, tàng cây che hết cả ánh nắng mặt trời, song cửa cũng được đóng chặt. Đả tự: Lê Khắc Tường & Tình Trai – NMQ http://www.vietkiem.com Đa Tình Hoàn 124 Đệ tứ truyền kỳ Thất Chủng Võ Khí Nguyên tác: Cổ Long Dịch giả: Lê Khắc Tường - Tôn đường chủ không ra gió được. Mùi thuốc thật nồng. - Tôn đường chủ mỗi ngày phải uống bảy tám thứ thuốc. Hiện tại đang là mùa hạ nóng bức. Cái vị đại hán năm xưa đã từng sử dụng cây long côn hoành tảo giang hồ, bây giờ chỉ còn có đắp một cái chăn bông dày cộm. Không những y không cảm thấy nóng nảy tí nào, mà hình như còn cảm thấy muốn lạnh run, cả người đều rúc trong chăn. Có người đẩy cửa bước vào, y cũng chẳng xoay người lại, cũng chẳng mở miệng. - Thúy Nga vừa đi ra, chắc là Tôn đường chủ vừa mới uống thuốc xong, đã đi ngủ rồi. Cát Thành lại đang giải thích: - Mỗi lần ông ta uống thuốc xong, là đều ngủ thiếp một lúc. Tiêu Thiếu Anh ngần ngừ một lát, rốt cuộc cũng rón rén bước ra, nhè nhẹ đóng cửa lại: - Để hôm khác ta lại. Nhưng y cũng chưa đi ngay, y còn đứng trước cửa, đứng một hồi ở đó, hình như đang lắng tai nghe gì đó. Y không nghe thấy gì cả. Trong nhà rất yên tĩnh, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có. - Ai đang rung chuông vậy ? - Nhà bếp ở phía sau. - Bây giờ đã đến giờ cơm chiều rồi sao ? - Chúng tôi ăn cơm chiều có hơi sớm một chút, bởi vì trời chưa sáng đã phải thức dậy rồi. - Ngươi mau mau đi ăn cơm đi. Tiêu Thiếu Anh vẫy vẫy tay nói: - Chuyện gì lớn tày trời, cũng không quan trọng bằng chuyện ăn. - Vậy thì lão nhân gia ... - Ta đã lão gì đâu ... Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói: - Ta còn đi một mình được mà. Đả tự: Lê Khắc Tường & Tình Trai – NMQ http://www.vietkiem.com Đa Tình Hoàn 125 Đệ tứ truyền kỳ Thất Chủng Võ Khí Nguyên tác: Cổ Long Dịch giả: Lê Khắc Tường * * * Tịch dương đầy trời, ráng hồng như lửa. Trong sân không có tiếng người, Tiêu Thiếu Anh chắp hai tay sau lưng, chầm chậm đi về sau cây cổ thụ. Một cây dung thụ lớn năm ba người ôm không xuể. Cái bóng người mặc áo nhẹ màu vàng lợt, thân hình nhẹ nhàng yểu điệu như chim én đã biến mất từ lâu. Nhưng Tiêu Thiếu Anh chẳng hề trông thấy có người đi ra cái sân này. Y đi vòng quanh cây cổ thụ, khóe miệng lộ một nụ cười, nụ cười thật kỳ quái. Chính ngay lúc đó, bên ngoài bức tường thấp bỗng có bóng người thoáng qua, một làn sáng bạc như mưa rào bay lại sau lưng y. Sau lưng y không có cặp mắt, may mà y còn lỗ tai, không những vậy, còn rất thính. Tiếng gió vừa xé lên, mười bảy mười tám mũi ngân châm đã ghim lên thân cây, người của y thì đã lướt ra khỏi bờ tường. Trong cái sân ở tường bên kia, hoa mọc đầy mọi nơi, dưới ánh tịch dương trông lại càng huy hoàng sáng lạn. Cái bóng lúc nãy thì đã biến đâu mất. Trong đám hoa có dăm ba căn nhà, dưới mái nhà có treo lồng chim làm bằng đồng y, bỗng nhiên có tiếng kêu lên khe khẽ: - Có khách, có khách ... Cặp anh vũ cái miệng thật là hay. Tiêu Thiếu Anh chỉ còn nước bước tới. Y còn chưa tới trước cửa, đã có cô thiếu nữ có cặp mắt thật to, thắt búi tóc dài mặc áo màu xanh lục bước ra nghinh đón, hai tay chống nạnh mắt trừng lên hỏi: - Ngươi tìm ai ? Tiêu Thiếu Anh cười cười nói: - Tôi không lại đây tìm ai cả. Cô bé lại càng hung dữ: - Đã không lại đây tìm người, lấm la lấm lét làm gì đây ? Tiêu Thiếu Anh nói: Đả tự: Lê Khắc Tường & Tình Trai – NMQ http://www.vietkiem.com ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn