Xem mẫu
- Christopher Bofolli: Ông thần quyền
lực của một thế giới tí hon
.
Như đã hứa, đây là bài phỏng vấn nghệ sĩ Christopher Boffoli – một
người thích nghịch những mô hình bé xíu và thích chụp chúng chung
với thực phẩm.
Tại sao hầu như mọi cảnh trong hình của anh đều liên quan đến
thức ăn?
- Tôi luôn luôn thích thú với sự chênh lệnh về kích cỡ cũng như cách các
tỷ lệ giữa người và đồ vật hiện hữu chung với nhau. Đề tài này hình
như cũng khá phổ biến, có từ thời thế kỷ 18, với tác phẩm Những cuộc
phiêu lưu của Gulliver do nhà văn Jonathan Swift sáng tác, rồi sau đó
lan ra đến mảng truyền hình và phim; thời năm 70 thì có Dr. Shrinker
của Sid và Marty Kroft; thời năm 80 thì có The Incredible Shrinking
Woman, Honey I Shrunk the Kids, Innerspace; toàn những tác phẩm tôi
xem lúc nhỏ. Vào thời kỳ đầu của điện ảnh, các nhà làm phim cũng đã
dùng những thủ thuật quay để kịch tính hóa sự chênh lệch về kích cỡ
giữa người và, ví dụ nhé, một con côn trùng khổng lồ hay gì đấy đại
loại thế.
Giống như mọi cậu bé, tôi từng ráp xe đồ chơi, ráp mô hình máy bay,
mô hình tàu. Tôi cũng sưu tập rất nhiều mô hình xe hơi matchbox (loại
xe nhỏ như hộp diêm). Lúc bé thì bạn không có quyền gì, người lớn
đưa ra quyết định và bạn phải theo. Vậy nên việc dùng trí tưởng tượng
để kiểm soát “vận mệnh” của các món đồ chơi trong một thế giới nhỏ
bé hơn giúp bạn cảm thấy rằng mình có một quyền hạn nhất định. Và
khái niệm “chơi” không chỉ có mỗi một nghĩa là “phí thời gian”. Dù
bạn là đứa trẻ đùa giỡn trong sân hay là con sư tử con trên đồng cỏ
Châu Phi, bằng một cách khéo léo nào đấy, bỏ thời gian chơi giúp bạn
thông minh hơn, cũng như giúp bạn được trang bị đầy đủ hơn để đối
mặt với cuộc sống.
- Về series ảnh này, thức ăn là một lựa chọn tự nhiên cho phông nền, bởi
vì nó là vật gần gũi nhất đối với hầu hết tất cả mọi người. Chưa kể,
thức ăn rất đẹp, nhiều màu sắc, và có nhiều kết cấu rất tuyệt.
.
Phần nào là phần anh thích nhất trong toàn bộ công đoạn dựng
cảnh?
Phần nào cũng thú vị cả, từ lúc nghĩ ra ý tưởng, hoặc lúc nhìn thấy một
món tươi ngon đúng với mùa của nó* khi đi chợ – một món mà tôi có
thể dùng làm nền cho hình; đến việc vừa dựng cảnh trong studio vừa
nhảy nhót theo nhạc. Dù vậy, dựng cảnh cũng khá rắc rối. Những mô
hình người không tự đứng được một cách dễ dàng. Xếp làm sao cho
chúng nhìn không bị giả tạo trước máy chụp hình có thể tốn rất nhiều
- thì giờ. Nhưng nói chung, nghe ngóng phản ứng của mọi người khi họ
xem hình cũng là một phần thú vị không kém việc dựng cảnh.
Anh có thể tiết lộ một số mẹo nhỏ cho những ai có ý muốn thử chụp
những pô ảnh giống vậy?
Bạn phải kiên nhẫn. Giống mọi việc khác, mấy tấm hình này trông đơn
giản nhưng thực chất lại tốn rất nhiều thời gian để dựng và chiếu sáng.
Sau đó còn phải tính tới góc chụp và chiều sâu của khung hình. Thực
tập kỹ năng chiếu sáng cũng như học cách trang trí món ăn trước khi
chụp cũng rất hữu ích. Quan trọng nhất là phải từ tốn quan sát xem
mình đang làm gì. Phần lớn mọi người mua thực phẩm bằng cách quơ
lấy một thứ gì đó rồi quăng vào giỏ. Nhưng bạn phải rất cẩn thận trong
việc chọn hoa quả hay trái cây, như vậy thì mới có hình đẹp. Cái này
cũng liên quan đến đề tài của bộ ảnh, bạn nhìn kỹ sự vật, và cố hiểu
những vật quen thuộc này theo một nghĩa khác.
(* Chú thích: Siêu thị bên Mỹ bán đủ thứ, kể cả những loại trái
cây/rau/thịt trái mùa, nhưng trái mùa thì trông chẳng đẹp; còn chợ
(farmer’s market) thì thường chỉ bán đồ theo mùa, nhìn bắt mắt hơn.)
- .
- .
.
- .
- .
.
- .
- .
.
nguon tai.lieu . vn