Xem mẫu
- Bích Huyết Kiếm
Hồi 20(b)
Oán phẫn nói chuyện xưa
Tiều tụy dị đương thời
Thấy Hà Hồng Dược đang nói, bỗng gọi mình là tiểu tử, Thanh
Thanh bực mình, nằm quay mặt vào trong không thèm trả lời nữa.
Hà Hồng Dược nói với Hà Thiết Thủ rằng:
- Thưa Giáo chủ, chúng ta phải bắt tên họ Viên chữa cho giáo hữu
chúng ta trước, rồi chúng ta mới thả tên tiểu tử ra.
Hà Thiết Thủ đáp:
- Điều đó tất nhiên rồi!
Hà Hồng Dược bỗng cúi xuống. Thừa Chí và Uyển Nhi sợ hãi quá,
nhưng may thay mụ ăn xin không nhìn vào trong gầm giường, chỉ ở
trước giường dùng ngón tay viết mấy chữ lên trên ván gác thôi. Mấy
chữ đó là: Cho nó uống ngãi Nhện độc, ba năm sau mới phát bệnh.
Hà Thiết Thủ dùng chân dí những chữ đó đi, và trả lời rằng:
- Cũng được, cứ theo đó mà thi hành.
Thừa Chí nghĩ thầm: “Thế là ý nghĩa gì?… à, phải rồi, trước khi thả
chú Thanh ra về, chúng sẽ cho chú ấy uống ngãi Nhện độc, ba năm
sau mới phát bịnh, lúc ấy thì không còn thuốc nào chữa khỏi được
nữa. Như vậy chúng cũng coi như đã trả được mối thù rồi. Hừ, các
- ngươi độc ác thật. Cũng may trời sai khiến để cho ta thấy âm mưu
của chúng, nếu ta không tới đây…”
Nghĩ tới đây, chàng toát mồ hôi lạnh, rùng mình khiếp sợ.
Hà Hồng Dược đứng dậy đi ra ngoài cửa, khi sắp bước qua ngưỡng
cửa bỗng nghĩ ngợi cái gì, lại quay trở lại nói:
- Cháu có thật bụng nghe lời cô mà thi hành không?
Hà Thiết Thủ đáp:
- Tất nhiên rồi, nhưng… Nhưng chúng ta không nên thất tín với
người.
Hà Hồng Dược nổi giận nói:
- Cô biết cháu đã yêu nó mà. Sự thật có bao giờ cháu để tâm đến
việc trả thù cho cha cháu đâu?
Mụ ta giận dữ quay trở vào, ngồi xuống ghế, hình như đang cố nén
cơn hờn giận và nghĩ ngợi mưu kế để hãm hại Thanh Thanh. Trong
phòng lúc bấy giờ yên lặng không có một tiếng động gì.
Thừa Chí và Uyển Nhi thở cũng phải cẩn thận. Thanh Thanh bỗng
đập mạnh xuống giường một cái, la lớn:
- Các người còn không ra phải không? Muốn làm gì nữa?
Thừa Chí sợ quá, định nhảy ra bên ngoài, Uyển Nhi vội nắm tay
chàng kéo trở lại.
Hà Thiết Thủ ôn tồn an ủi rằng:
- Công tử cứ yên tâm ngủ một giấc đi, chờ trời sáng tỏ tôi sẽ tiễn
công tử về đằng nhà ngay.
Thanh Thanh chỉ hừ một tiếng bằng giọng mũi rồi cứ dậm mạnh
xuống giường như đánh trống liên hồi vậy, bụi bẩn rơi cả xuống
- đầu, mặt, quần áo của Thừa Chí và Uyển Nhi. Hít phải bụi, Thừa
Chí muốn phải hắc hơi mà phải cố gượng mãi mới nhịn nổi. Thanh
Thanh nghĩ thầm: “Con Hà Thiết Thủ và con mụ ăn xin có địch nổi
hai người đâu mà cứ ẩn núp mãi dưới gầm như vậy, có giả tâm gì
thế?”
Nàng có biết đâuThừa Chí đã hay biết âm mưu giết vua lập Thành
Vương, việc này liên can đến khí vận của Quốc gia chớ có phải là
chuyện tầm thường đâu nên chàng mới cố nhẫn nại không dám ra
ngay là vậy.
Thanh Thanh trong lòng tức giận vô cùng nhưng Hà Hồng Dược lại
còn tức giận hơn nàng, liền nói với Hà Thiết Thủ rằng:
- Giáo chủ, cháu là Giáo chủ, việc đại sự trong giáo tất nhiên là cho
cháu chấp chưởng. Cái móc vàng của giáo tổ truyền cho cháu, cháu
có quyền sinh sát trong tay.
Nhưng cô phải cho cháu hay, tuy rằng trong giáo chúng ta không
cấm đoán tình dục thật nhưng những việc bi thảm của cô đã tao ngộ
chẳng lẽ cháu còn không sáng mắt ra hay sao?
Hà Thiết Thủ cả cười nói:
- Cô gặp phải kẻ phụ tâm rồi cứ tưởng đàn ông nào cũng bạc hạnh
như thế cả!
Hà Hồng Dược nói:
- Tất nhiên trong đám đàn ông cũng có người tốt kẻ xấu, nhưng
cháu nên nhớ rằng, tiểu tử này là con trai của Kim Xà Lang Quân.
Cháu nhận kỹ lại bộ mặt y xem, có khác Kim Xà Lang Quân tí nào
không? Như vậy ai dám cam đoan tâm địa của y không giống cha y
- cơ chứ?
Hà Thiết Thủ nói:
- Cha y cũng đẹp trai như y hay sao? Thảo nào cô mê ông ta đến
thế?
Nằm dưới gậm giường, Thừa Chí nghe giọng nói của Hà Thiết Thủ
biết ngay là nàng đã yêu Thanh Thanh rồi. Nàng có võ nghệ như vậy
lại là Giáo chủ của một giáo phái, thế mà không phân biệt nổi
Thanh Thanh là đàn bà, kể cũng buồn cười thật. Hà Hồng Dược thở
dài một tiếng rồi nói:
- Cháu cứ hay cố chấp như vậy mà không chịu giác ngộ thì đây, để
cô kể hết chuyện của cô cho cháu nghe, cháu sẽ tự cảnh tỉnh ngay.
Hà Thiết Thủ nói:
- Hay lắm, cháu rất thích nghe chuyện dĩ vãng của cô. Cô cứ kể đi,
cho cả y nghe cũng chẳng sao!
Hà Hồng Dược nói:
- Phải đấy, để cho y nghe những chuyện xấu xa của cha y, sau này y
có chết cũng yên tâm mà nhắm nghiền mắt lại.
Thanh Thanh nhảy phắt dậy, la lớn:
- Bà đừng có bịa đặt. Cha tôi là đại anh hùng, đại hào kiệt có bao
giờ làm những chuyện xấu xa nào? Tôi không nghe, tôi không nghe!
Hà Thiết Thủ cười nói:
- Thưa cô, y không thích nghe, biết làm sao đây?
Hà Hồng Dược nói:
- Cô nói cho cháu nghe, còn y có chịu nghe hay không thì mặc y.
Thanh Thanh thoạt tiên lấy chăn bông trùm đầu không thèm nghe,
- sau vì tánh hiếu kỳ thúc đẩy, dần dần kéo chăn ra để nghe Hà Hồng
Dược kể chuyện dĩ vãng của Kim Xà Lang Quân.
Hà Hồng Dược nói:
- Hai mươi năm trước đây, lúc ấy cô còn ít tuổi hơn cháu bây giờ.
Cha cháu đã lên làm Giáo chủ rồi, phái cô tới Vạn Diệu sơn trang
làm Trang chủ, trông nom và chăn nuôi ổ rắn độc ở đó. Hôm đó, cô
thấy nhàn rỗi một mình tới phía sau núi bắt chim để chơi.
Hà Thiết Thủ xen vào nói:
- Cô đã làm Trang chủ mà còn bắt chim chơi à?
Hà Hồng Dược chỉ trả lời bằng giọng mũi “hừ” một tiếng, lại nói
tiếp:
- Cô vừa rồi chẳng nói cho cháu nghe là vì hồi ấy cô còn ít tuổi hơn
cháu bây giờ mà? Cô cũng như một đứa trẻ con thôi. Cô bắt được
hai con Thúy Điều trong lòng hớn hở vô cùng, lúc trở về đi qua ổ
rắn, bỗng nghe trong bụi cây có tiếng kêu “phì phì.” Cô biết ngay là
có rắn đã xa ổ, cô liền theo tiếng động xem, quả nhiên một con rắn
Ngũ Hoa (năm màu) đang bò ra bên ngoài. Cô ngạc nhiên quá vì
những rắn nuôi trong ổ rất thuần thuộc, xưa nay không hề thiếu
một con nào cả. Vậy con Ngũ Hoa xà này bò ra bên ngoài làm gì
thế? Cô không bắt nó lại vội, cứ theo sau xem nó đi đâu. Thấy nó bò
về phía sau bụi cây, tới gần một người. Cô ngẩng đầu lên nhìn giựt
mình kinh hãi.
Hà Thiết Thủ hỏi:
- Tại sao vậy?
Hà Hồng Dược nghiến răng nói:
- - Cũng bởi vì tiền oan nghiệp chướng mà nên. Y là con ma của đời
sống của cô.
Hà Thiết Thủ hỏi:
- Có phải người đó là Kim Xà Lang Quân đấy không?
Hà Hồng Dược đáp:
- Lúc ấy cô không biết y là ai cả. Chỉ trông thấy mặt mày y đẹp
lắm, quả thật là một đấng anh tài xuất chúng. Tay y đang cầm ngải
thơm dụ rắn. Lúc ấy cô mới hay con Ngũ Hoa Xà ngửi thấy mùi
thơm mới bị dẫn dụ ra ngoài. Y trông thấy cô, nhìn cô cười.
Hà Thiết Thủ nói:
- Lúc ấy chắc cô đẹp lắm nên ông ta mới mê mẩn như vậy.
Hà Hồng Dược đưa mắt lườm Hà Thiết Thủ nói:
- Cô nói chuyện đứng đắn, cháu lại cứ nói đùa mãi như vậy? Lúc ấy
cô thấy y là người lạ mặt, sợ y bị rắn cắn, mới vội gọi bảo: “Này
ông kia, con rắng này độc lắm đấy. Ông đứng yên, để tôi bắt lấy nó
cho.” Y lại cười, rồi lấy cái hộp gỗ trên vai xuống. Góc cái hộp đó
có buộc một con cóc còn sống. Trông thấy con cóc, con Ngũ Hoa Xà
liền đớp ngay. Sau đó, nó như mê man nằm im trên đám cỏ. Ông ta
cười khinh một tiếng rồi bắt con Ngũ Hoa Xà bỏ vào chiếc hộp.
Hà Thiết Thủ chận lại:
- Con Ngũ Hoa Xà của cô nuôi phải không?
Hà Hồng Dược gật đầu:
- Chứ còn của ai nữa?
- Thế sao cô không bắt con Ngũ Hoa Xà lại để cho ông ta bỏ vào
chiếc hộp?
- Hà Hồng Dược lúng túng:
- Chỉ vì… chỉ vì…
Hà Thiết Thủ bật cười:
- Chỉ vì cô đã yêu thương ông ta vì ông ta tuấn tú?
Hà Hồng Dược trợn mắt:
- Hãy nói chuyện nghiêm chỉnh, đừng đùa cợt với ta.
Hà Thiết Thủ hỏi:
- Rồi chuyện xảy ra như thế nào?
Cặp mắt Hà Hồng Dược chớp sáng lên:
- Ta mời hắn về trại. Hắn do dự một lúc nhìn ta rồi theo ta. Ta sai tỳ
nữ bưng cơm lên đãi hắn, ta cũng cùng ăn với hắn. Ta ngỏ ý lưu
hắn ở lại vài ngày, hắn ưng chịu dù lúc đó hắn bảo hắn đang có
chuyện gấp phải làm nhưng y nể vì ta.
Hà Thiết Thủ chen vào:
- Vậy là chính hắn cũng đã say mê sắc đẹp của cô nên bất chấp
chuyện khác bằng lòng ở lại với cô?
Hà Hồng Dược không đáp lời mà chỉ tiếp câu chuyện:
- Đêm đó ta sai tỳ nữ dọn một cái phòng tươm tất cho hắn ngủ. Ta
trở về phòng nằm trằn trọc chờ hắn không sao ngủ được. Ta cứ mơ
tưởng, nhớ nhung tới hắn nhưng mã không thấy hắn tới…
Sáng ngày sau khi bữa cơm xong ta đưa hắn đi dạo khắp nơi trong
và ngoài trại. Hắn hỏi ta đủ thứ nhưng tuyệt nhiên không đả động
gì về chuyện tình yêu cả. Hà Thiết Thủ hừ nhạt:
- Như thế hắn không tha thiết yêu cô. Còn cô cũng không nói với
hắn chuyện tình yêu à?
- - Lúc đó ta còn nhỏ mới vừa biết yêu mà chẳng dám nói yêu. Ta chờ
hắn nhưng hắn lại không nói, biết sao. Hơn nữa ta cũng không hiểu
hắn có yêu ta hay không nên cứ rụt rè nhìn hắn, mỗi lần như vậy
hắn chỉ đưa mắt nhìn ta và miệng nở nụ cười.
Hà Hồng Dược như thiết tha:
- Ôi! Nụ cười của hắn… Nụ cười…
Hà Thiết Thủ liếc mắt nhìn Thanh Thanh:
- Nụ cười mê hồn phải không cô?
Hà Hồng Dược lắc đầu:
- Ta không biết rõ, nhưng mỗi khi hắn cười là ta nghe trái tim rúng
động, tưởng như nhảy vọt ra ngoài và mỗi lần hắn nhìn ta là ta như
không còn tự chủ được nữa.
- Rồi hắn làm sao cô lại oán hận hắn?
Hà Hồng Dược phát tay làm một cử chỉ:
- Hãy thong thả rồi ta nói tiếp cái ác gian của cha con bé này trước
khi nó chết, để nó không hiểu tại sao ta thù hận Kim Xà Lang
Quân…
Thanh Thanh trừng mắt nhìn Hà Hồng Dược nhưng vẫn không nói
gì, lặng ta nghe tiếp câu chuyện.
Nàng hiểu Hà Hồng Dược không nói dối nên cũng muốn biết qua
chuyện quá khứ của thân phụ nàng: Kim Xà Lang Quân.
Hà Hồng Dược tiếp tục câu chuyện:
- Sau đó hắn hỏi ta về bức địa đồ Ngũ Độc giáo?
- Hắn hỏi để làm gì?
- Hắn muốn xem qua bức địa đồ đó.
- - Cô có đưa cho hắn xem không?
- Ta nghĩ bức địa đồ kia không có gì tai hại nên ta đã đưa hắn vào
động Độc Long để coi địa đồ.
Hà Thiết Thủ kêu lên:
- Vậy thì cô đã vi phạm vào luật lệ của Ngũ Độc giáo rồi. Bởi ngoài
Giáo chủ ra không có một ai được tới động Độc Long để xem bức
địa đồ cả, nếu hắn không là kẻ… thù… khi… Nào lấy bức địa đồ
để làm gì.
Hà Hồng Dược nói:
- Ta cũng không biết địa đồ gì? Chỉ biết nó là bảo vật của bổn giáo
do Giáo tổ truyền lại đã mười mấy đời rồi. Hừ, không ngờ y lại
xấu bụng đến thế không nghe lời ta, cứ nhìn ta cười thôi. Quy luật
của bổn giáo, vào trong động Độc Long là phải cởi hết y phục ra.
Lúc ấy thấy y cứ nhìn ta cười, thế là ta mơ mơ hồ hồ trao cả tấm
thân trinh bạch cho y. Sau rồi, ta cũng không đòi hỏi gì y, cả hai
người đem tam bảo lén lút ra khỏi động. Y hứa trả thù xong sẽ đem
tam bảo hoàn lại cho bổn giáo. Từ khi y ra đi, ngày đêm ta nhớ
nhung, hai năm liền không được một tin tức gì. Sau cùng nghe trên
giang hồ đồn đãi ở Giang Nam mới xuất hiện một vị quái hiệp tay
cầm một thanh kiếm, thiện dùng Kim trùy giết người, nên được
người ta ban cho trác hiệu là Kim Xà Lang Quân. Ta biết ngay là y,
trong lòng lo lắng, không biết y đã trả được mối thù đó chưa? Qua
được ít lâu, Giáo chủ bắt đầu sinh nghi, liền điều tra ngay, thấy mất
tam bảo, mới bắt ta phải liễu đoạn, ta mới trở nên bộ dạng xấu xí
như thế này.
- Thanh Thanh hỏi:
- Tại sao vậy?
Hà Hồng Dược hậm hực không trả lời. Hà Thiết Thủ khẽ nói:
- Lúc ấy cha tôi làm Giáo chủ, mà em gái của mình lại phạm lỗi lớn
nên mới uất ức mà chết. Theo quy luật của giáo phái chúng tôi thì cô
tôi phải tự nộp mình vào trong hang rắn, để cho hàng nghìn con độc
xà cắn. Mặt cô tôi có đầy những vết thẹo kia là những vết rắn cắn
đấy.
Thanh Thanh nghe nói rùng mình kinh hãi, trong lòng cắn rứt, và
không thấy giận ghét mụ ăn xin như trước nữa.
Hà Thiết Thủ lại nói:
- Cô tôi chữa khỏi các vết thương xong, lại còn phải xuất hành
khất. Quy luật của giáo phái chúng tôi quy định như vậy. Kẻ phạm
trọng tội phải đi ăn xin trong ba mươi năm để nuôi sống thân mình,
không được lấy trộm một đồng tiền và một hạt gạo, và cũng không
được nhận tiếp tế của các võ lâm đồng đạo.
Thanh Thanh khẽ nói Hà Hồng Dược rằng:
- Nếu cha tôi đã hại bà thật như vậy, điều đó quả thật cha tôi không
tốt.
Hà Hồng Dược chỉ trả lời bằng giọng mũi “hừ” một tiếng, rồi nói:
- Lúc đầu ta vẫn còn chung tình với y một mạch hành khất xuống
miền Giang Nam kiếm y. Tới tỉnh Triết Giang, ta hay tin y ở Từ
Châu giết người trả thù. Ta muốn gặp mặt y nhưng hành tung của y
thần xuất quỷ mạt, không sao tìm kiếm được, tới khi ta gặp y ở
Kim Hoa thì y đã bị bắt rồi. Mấy lần ta định cứu y nhưng địch thủ
- phòng vệ cẩn mật lắm, không sao kiếm được dịp may để hạ thủ.
Chúng áp giải y lên phía Bắc, ta rất lấy làm lạ, không hiểu chúng
giải y đi như thế để làm gì? Sau ta điều tra mãi, mới hay chúng bắt
buộc y phải nộp tờ địa đồ ra. Thì ra tờ địa đồ ấy là địa điểm một
bảo tàng. Có một lần, rút cuộc ta kiếm được dịp may nói chuyện
với y vài câu. Nhưng địch thủ áp giải y võ nghệ cao cường lắm,
mình ta không sao địch nổi. Y nói, lúc bấy giờ chỉ có một sinh cơ
duy nhứt là làm thế nào đánh lừa được bọn địch thủ lên trên đỉnh núi
Hoa Sơn.
Hà Thiết Thủ nói:
- Thưa cô, những chuyện sau này cháu không hay biết gì hết. Y
muốn lên đỉnh núi Hoa Sơn để làm gì thế?
Hà Hồng Dược nói:
- Y nói khắp thiên hạ chỉ có một người có thể cứu y thoát nguy
hiểm thôi. Người đó là Bát Thủ Tiên Viên Mục Nhân Thanh của
phái Hoa Sơn.
Nghe câu chuyện kinh hồn động phách, Thừa Chí ở dưới gầm
giường trong lòng không khỏi kinh hãi. Với hành vi của Kim Xà
Lang Quân, chàng không biết nên đáng ghét hay nên thương tiếc họ.
Lúc này, nghe nói tới tên của sư phụ, chàng càng chăm chú lắng tai
nghe.
Nghe Hà Hồng Dược hỏi tới sư phụ của Thừa Chí, Thanh Thanh
cũng yên lặng để hết tâm vào nghe.
Hà Hồng Dược nói:
- Ta hỏi y Mục Nhân Thanh là người thế nào? Y nói, ông ta là một
- cao nhân hiệp sĩ giỏi quyền kiếm nhứt thiên hạ. Tuy y chưa được
gặp mặt, nhưng xưa nay biết ông ta là người chính trực trượng
nghĩa. Nếu như hiệp sĩ trông thấy y bị hành hạ như vậy, thếnào
cũng ra tay cứu độ. Y nói Ngũ Hành trận pháp của anh em họ Ôn lợi
hại lắm, lại thêm bọn đạo nhân của phái Nga Mi tương trợ, như
vậy trừ vị hiệp sĩ họ Mục ấy ra, không còn ai có thể địch nổi bọn
họ Ôn nữa. Y bảo ta mau mau lên ngay đỉnh núi Hoa Sơn khóc lóc
yên cầu Mục đại hiệp cứu cho. Ta nhận lời ngay, và trong lòng
quyết định là, nếu Mục đại hiệp không chịu cứu trợ thì ta sẽ tự vận
ngay trước mặt ông ta. Nói tóm lại, thể nào cũng phải cứu được y
thoát nạn mới yên tâm. Ta thấy kẻ địch canh gác nghiêm ngặt lắm,
không thể nào nói được thêm vài lời nữa, ta định ôm y hôn xong rồi
mới rút lui ra. Ngờ đâu, ta vừa tới gần đã ngửi thấy ngực y có mùi
thơm của đàn bà, ta liền thọc tay vào trong áo lót của y kéo ra một
cái hồ bao thêu rất đẹp rất thơm, trong đó có đựng một mớ tóc đàn
bà, một cái kim thoa nho nhỏ. Ta tức giận đến nỗi run bây bẩy cả
người, liền hỏi y cái đó ai tặng cho thế? Y không chịu nói. Ta bảo,
không nói thì ta không đi yêu cầu Mục đại hiệp nữa. Y cứ làm thinh
tỏ vẻ rất kiêu ngạo. Cháu xem, cái vẻ kiêu căng của thằng nhãi này
giống cha nó như đúc.
Nói tới đây, giọng nói của mụ ta càng thê thảm rùng rợn, một tay chỉ
Thanh Thanh, ngừng một lúc lại nói tiếp:
- Ta còn muốn hỏi cho ra lẽ, thì người của phái Thạch Lương canh
gác đã đi phố về. Ta đau đớn quá, vì y, đã chịu đựng biết bao nhiêu
khổ sở, mà y lại bỏ rơi ta đi yêu thương kẻ khác. Chờ đến khi kẻ
- địch đưa y lên tới đỉnh núi Hoa Sơn, ta cũng không đi tìm kiếm Mục
đại hiệp gì, chỉ ngấm ngầm bỏ thuốc độc vào đồ uống, thế là hai
tên đạo sĩ chết liền. Mấy tên họ Ôn không ngờ có người hãm hại
chúng ngầm như vậy. Chúng chỉ sơ xuất một tí là ta cứu y thoát
khỏi nơi đó ngay. Ta giấu y vào một cái sơn động.
Chúng kiếm mãi không thấy rồi nghi ngờ lẫn nhau cãi vã om xòm.
Sau chúng lại khám xét tất cả khoảnh núi, làm mích lòng Mục đại
hiệp. Ông ta chỉ giở sơ sơ tuyệt kỹ ra đã khiến bọn anh em họ Ôn
hoảng sợ mà bỏ chạy xuống núi cả. Rồi Mục đại hiệp cũng hạ sơn
nốt. Tối hôm đó, ta bắt buộc kẻ phụ bạc phải nói tên họ người yêu
của y cho ta hay. Y biết nói cho tay hay, thể nào ta cũng nghĩ cách
giết chết được người yêu của y.
Võ công đã mất hết, y không sao đi theo mà bảo vệ được, nên y cứ
ngậm miệng không chịu nói. Ta giận quá, ba ngày liền, sáng, trưa,
tối, mỗi lần ta đánh cho y một trận đòn vọt…
Thanh Thanh ngồi nhổm dậy la lớn:
- Bà… mụ độc ác này… sao lại hành hạ cha tôi như thế?
Hà Hồng Dược cười nhạt nói:
- Điều đó là y tự làm thì phải tự chịu chứ. Ta càng đánh dữ tợn bao
nhiêu, y càng cười lớn bấy nhiêu. Y nói, từ đó tới giờ chưa hề yêu ta
bao giờ, y lại nói vợ chưa cưới của y vừa đẹp vừa nhu mì, vừa ngây
thơ, hơn ta gấp những trăm nghìn lần. Y nói một câu, ta quất y một
roi. Hễ ta đánh một roi là y lại khen con khốn nạn một câu. Đánh
đến nỗi khắp người y không còn một chỗ nào lành lặn, mà y vẫn cứ
khen ngợi, vẫn cứ ha hả cười như thường. Đến ngày thứ ba, ta và y
- đều đói đến nỗi không còn hơi sức nữa. Ta đi kiếm trái cây về ăn,
thấy y đứng canh gác cửa động không cho ta vào. Y nói, hễ ta bước
chân vào cửa động một bước là y dùng kiếm đâm ta ngay. Y tuy đã
mất hết võ công thật, nhưng trong tay y có kiếm Kim Xà, nên ta
không dám vào nữa. Ta bảo y rằng: Quý hồ y nói cho ta hay tên họ
và chỗ ở của người đàn bà nọ, là ta tha thứ tội bạc tình cho y. Y cả
cười nói, y yêu người đó còn hơn cả đời sống của y. Cả hai người
cứ khăng khăng như vậy không ai chịu lép vế ai. Ta có thức ăn, y tuy
bị đói bụng nhưngvẫn cứng cỏi như thường. Ta biết lúc ấy Mục
đại hiệp đã hạ sơn đi vân du rồi, ít nhứt một hay hai năm mới trở về
núi. Như vậy không còn ai tới cứu giúp y nữa.
Hà Thiết Thủ buồn rầu nói:
- Thưa cô, có phải cô đã làm cho ông ta chết đấy không?
Hà Hồng Dược đáp:
- Hừ, khi nào cô lại chịu để cho y chết như vậy. Qua được vài ngày
nữa, y đói đến nỗi kiệt lực. Ta vào trong động đánh đến gãy cả hai
chân y.
Thanh Thanh kinh hãi, thét lớn một tiếng, nhảy lên định đánh mụ ăn
xin nhưng bị Hà Thiết Thủ giơ tay vịn vai nàng xuống, không sao cử
động được.
Hà Thiết Thủ nói:
- Hãy nghe cô tôi nói nốt đã.
Hà Hồng Dược nói:
- Trên đỉnh núi Hoa Sơn hiểm trở vô cùng, chân y đã què, tất nhiên
không thể nào xuống núi được. Ta liền xuống núi đi dò thám xem
- người yêu của y ở đâu. Ta định bắt được con khốn nạn ấy, làm cho
bộ mặt nó xấu xí hơn mặt ta, rồi đem lên trên núi cho y coi, làm y có
còn khen ngợi con nọ nữa không? Nhưng tìm kiếm hơn nửa năm, ta
không sao kiếm ra được con nọ. Ta nghĩ, nhỡ người họ Mục hồi
sơn, gặp y thì nguy tai.
Hôm mà người họ Mục đánh đuổi bọn Thạch ta thấy bản lãnh của
ông ta quả thật cao cường. Nếu kẻ phụ tâm cầu ông ta giúp đỡ, ta
có quay trở lại núi Hoa Sơn cũng không lợi ích gì cho ta. Nghĩ vậy ta
vội vàng trở về núi Hoa Sơn ngay. Ngờ đâu y đi đâu mất rồi, ta tìm
kiếm khắp núi cũng không thấy tung tích y đâu cả? Không biết có
phải là người họ Mục hay lại có một kẻ khác cứu y rồi? Từ đó tới
nay, trong hai mươi năm trời, không nghe tin tức của y ở trên giang
hồ nữa. Ta đi khắp thiên Nam địa Bắc cũng không biết kẻ vô lương
tâm khốn nạn ấy còn sống hay đã chết rồi?
Nghe thấy giọng nói của mụ ăn xin chứa đầy oán độc, nói tới đây
Thừa Chí mới hiểu rõ hết sự thể. Sở dĩ Kim Xà Lang Quân tự bế
phong ở trong sơn động nhứt định biết kẻ oan gia ma đầu thế nào
cũng quay trở lại kiếm, võ công đã mất không sao đối địch nổi, lại
nghĩ bởi phụ người là bất nghĩa, và cũng không muốn cầu cứu phái
khác, nên bịt chặt cửa động rồi tự sát cho xong chuyện.
Thừa Chí đang ngẫm nghĩ bỗng nghe thấy Hà Hồng Dược quát
mắng Thanh Thanh rằng:
- Hừ, thì ra y quả thật đã di tồn một quân nghịch chủng là ngươi.
Mẹ ngươi hiện giờ ở đâu? Ta biết nàng họ Ôn, nhưng ta không rõ
chỗ ở của mẹ ngươi. Nếu ngươi không chịu nói cho ta hay, ta hãy
- khoét mắt ngươi trước.
Thanh Thanh cười một hồi mới nói:
- Hà, hà… bà hung ác thật! Cha tôi nói không sai. Mẹ tôi tốt hơn bà
không những một trăm lần, hơn nữa một vạn lần…
Hà Hồng Dược tức giận quá, không sao nén nổi tay định cào nát mặt
Thanh Thanh.
Thanh Thanh lùi vào trong góc giường, Hà Thiết Thủ tay ra cản. Hà
Hồng Dược giận dữ nói:
- Cháu phải bắt nó nói chỗ ở của cha mẹ nó thì cô tha thứ cho nó
ngay.
Hà Thiết Thủ nói:
- Thưa cô, chúng ta đang có việc lớn phải làm. Cô oán riêng sinh sự
khắp mọi nơi như vụ phái Võ Đang chẳng phải cô tại nên là gì?
Hà Hồng Dược nói:
- Hừ, tên đạo tặc Hoàng Mộc khoe khoang với ta quen biết Kim Xà
Lang Quân, không ngờ tin đó lại lọt tai ta nên ta mới bắt buộc tặc
đạo sĩ nói cho ta hay chỗ ở kẻ phụ tâm kia.
Hà Thiết Thủ nói:
- Cô bắt nhốt người ta bấy lâu nay rồi mà người ta không chịu nói.
Hoặc giả người ta không biết cũng nên. Như vậy kết thù kết oán
nhiều làm gì?
Thừa Chí và Uyển Nhi đều gật đầu khen ngợi Hà Thiết Thủ biết
điều hơn. Cả hai cùng nghĩ, thì ra mối thù giữa Ngũ Độc giáo với
phái Võ Đang do thế mà nên đấy.
Như vậy Mộc đạo nhân chưa chết, chỉ bị Ngũ Độc giáo cầm giữ.
- Hà Hồng Dược quát lên:
- Thằng nhãi họ Viên cầm Kim Xà kiếm của chú, dùng Kim Xà
chủy đánh chết chó của chúng ta, Tam bảo vào tay ngươi. Cháu là
Giáo chủ, sao không nghĩ cách cứu. Hà Thiết Thủ cười nói:
- Thôi cô đừng nói nữa, cháu đã biết cả rồi. Mà hãy đi nghĩ một lát
đã.
Hà Hồng Dược hồng nói:
- Ta đã nói cho cháu nghe hết chuyện của ta rồi. Có dùng kế hoạch
của ta hay không? Có trả thù hộ ta hay không? Cái đó đều do ở nơi
cháu định đoạt!
Hà Thiết Thủ chỉ cười thôi, chớ không trả lời. Hà Hồng Dược nói:
- Cháu ra ngoài này cô có chuyện muốn cho cháu hay.
Hà Thiết Thủ nói:
- Nói ở đây cũng được chớ sao.
Hà Hồng Dược nói:
- Không được, chúng ta ra ngoài kia.
Thấy hai cô cháu mụ ăn xin ra khỏi phòng và tiếng chân đi đã đi khá
xa, Thừa Chí vội chui ra gọi:
- Chúng ta chạy đi thôi, chú Thanh.
Thanh Thanh giận dữ nhìn Uyển Nhi thấy đầu tóc nàng bù rối, mặt
lại dính đầy các bụi dưới gầm giường, “hừ” một tiếng rồi nói:
- Hai người trốn dưới ấy làm gì?
Uyển Nhi ngẩn người ra, hai má đỏ bừng, không nói được câu nào.
Thừa Chí thúc giục:
- Mau đứng dậy đi? Chúng đang lập mưu thiết kế hãm hại chú đấy.
- Thanh Thanh đáp:
- Để cho chúng giết chết càng hay, tôi không chạy đi đâu cả.
Thừa Chí vội nói:
- Có chuyện gì để về nhà thong thả nói không được ư? Tại sao giờ
phút này chú còn phá bĩnh thế?
Thanh Thanh nói:
- Tôi cứ thích phá bĩnh đấy!
Thừa Chí nghĩ: “Người này thật bướng bỉnh quá, tình thế khẩn cấp
thế này, chỉ chậm trễ một tí là không thể nào thoát thân được, nhỡ
nhà vua bị hãm hại có phải hỏng hết đại sự không?”
Nghĩ đoạn, chàng vội nói:
- Chú Thanh, chú làm gì thế?
Vừa nói chàng vừa giơ tay ra kéo nàng. Thanh Thanh vừa tức vừa
hận, hai tay nắm chặt lấy tay chàng há mồm ra cắn liền. Xuất kỳ
bất ý, Thừa Chí suýt bị cắn phải, vội dùng ngay thế “Thanh Phụng
Triển Xí” (phượng xanh dương cánh) rút luôn tay ra, hỏi:
- Chú làm trò gì thế?
Thanh Thanh nói:
- Tôi cứ thích giở trò chơi đấy!
Nói xong nàng lấy chăn trùm lên đầu. Thừa Chí vừa lo vừa bực tức,
chỉ có giậm chân xuống đất.
Uyển Nhi bỗng nói:
- Viên tướng công ở lại đây trông nom Hạ cô nương, tiểu muội ra
ngoài kia một lát sẽ trở lại ngay.
Thừa Chí hỏi:
- - Cô đi đâu thế?
Uyển Nhi không trả lời, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài đi luôn, Thừa Chí
ngồi mép giường, khẽ đẩy Thanh Thanh một cái, nàng quay mặt vào
phía trong, không thèm trả lời. Lúc ấy Thừa Chí vô kế khả thi, lại
không dám bỏ đi, chỉ sợ Hà Thiết Thủ với mụ ăn xin quay trở lại
cho nàng uống ngải độc thì nguy. Chàng đang nghĩ lời khuyên can
đột nhiên nghe tiếng chân đi tới, nhảy ngay lên trên xà nhà nằm ẩn
núp trên đó. Chỉ thấy một mình Hà Thiết Thủ đẩy cửa bước vào, rồi
lại khóa trái cửa bước vào, từ từ đi đến cạnh giường Thanh Thanh.
Thừa Chí lấy sẵn hai mũi Kim Xà chủy ra phòng bị, hễ Hà Thiết
Thủ hơi có ý hãm hại Thanh Thanh là chàng phát ám khí ra cứu ngay.
Hà Thiết Thủ ngắm trông lưng Thanh Thanh một hồi, khẽ nói:
- Hạ Tướng công, tôi có một lời muốn thưa cùng.
Thanh Thanh quay đầu trở lại, Hà Thiết Thủ nói:
- Cô tôi nhứt tâm yêu mến lệnh tôn đại nhân như vậy, theo ý Tướng
công thì cô tôi có phải là kẻ hạ tiện không?
Thanh Thanh không ngờ nàng lại hỏi như vậy, ngẩn người một lát
mới đáp:
- Tha thiết yêu mến như vậy, sao lại bảo là hạ tiện được?
Nói tới đây, nàng cất cao giọng nói tiếp:
- Chỉ có kẻ nào vong ân phụ nghĩa mới là hạ tiện.
Hà Thiết Thủ không biết nàng nói như vậy là cố nói cho Thừa Chí
nghe, mừng quá khẽ nói:
- Lệnh tôn với cô tôi vô duyên, cái đó không thể nào trách cứ lệnh
tôn được. Cụ ông đành chịu chết cũng không chịu nói chỗ ở của
- lệnh đường, và còn hy sinh tánh mạng để bảo vệ bà ta, như vậy
mới thật là người tình thâm nghĩa trọng.
Thanh Thanh nói:
- Tiếc thay, trên thế gian này người như cha tôi thật hiếm có!
Hà Thiết Thủ nói:
- Nếu có người như vậy, nàng đành hy sinh tánh mạng để bảo vệ
Tướng công, chẳng hay Tướng công có nhớ người đó mãi mãi
không?
Thanh Thanh đáp:
- Khốn nỗi tôi lại không có phúc phận ấy!
Hà Thiết Thủ nói:
- Trước kia tôi không hiểu tại sao cô tôi lại si tình đến thế? Mới gặp
một người đàn ông đã chung tình như vậy… tôi, tôi… thôi vậy, tôi
không cần Tướng công phải đối xử với tôi như thế nào. Nhớ tôi
cũng được, không nhớ cũng không sao.
Nói xong, nàng chạy luôn ra ngoài cửa. Thanh Thanh ngồi trên
giường ngẩn người ra giây lát, không hiểu nàng nói vậy có ý nghĩa
gì?
Thừa Chí ung dung nhảy xuống dưới cười nói:
- Cô bé ngốc nghếch ơi! Nàng đã yêu cô đấy, có biết không?
Thanh Thanh hỏi:
- Anh nói gì thế?
Thừa Chí cười nói:
- Nàng tưởng chú là đàn ông thật đấy.
Thanh Thanh nghĩ lại thái độ của Hà Thiết Thủ mấy ngày hôm nay
nguon tai.lieu . vn