Xem mẫu
- Bích Huyết Kiếm
Hồi 11(b)
Trượng kiếm giải thù hận
Cướp thơ thấy gian mưu
Thừa Chí đáp:
- Tôi đâu dám nhận làm sư thúc của ba vị đại anh hùng, đại hào kiệt
cơ chớ!
Thấy giọng nói của chàng có vẻ châm biếm, Mai Kiếm Hòa lại hỏi:
- Thưa sư thúc đại nhân, chẳng lẽ chúng ta đã làm nhục mạ thanh
danh của phái Hoa Sơn hay sao? Hà, hà… Ngươi hãy dạy bảo ba đứa
tiểu sư điệt tội nghiệp này vài miếng võ thử xem?
Tuổi của Kiếm Hòa đã ba mươi bảy, tám rồi. Thấy y nói như vậy,
Mẫn Tử Hoa và những bạn cùng tới đều ôm bụng cười ồ.
Thừa Chí nghiêm nét mặt nói:
- Nếu Quy Tân Thụ sư huynh ở đây, anh ta sẽ tự dạy bảo các người.
Bỗng đứng phắt dậy, Mai Kiếm Hòa rút kiếm ra rồi mắng chửi liền:
- Thằng ngu kia, ngươi còn ở đấy nói bậy phải không?
Thấy mọi việc yên ổn cả, nay vì một việc nhỏ mọn lại khơi tranh
đấu, Tiêu Công Lễ rất lo ngại, vội nói:
- Viên gia đây nói đùa đấy. Xin Mai gia hãy nguôi cơn giận. Nào, tất
- cả lại đây, chúng ta uống cạn một chén.
Ngay cả Tiêu Công Lễ cũng không tin Thừa Chí là sư thúc của Mai
Kiếm Hòa.
Mai Kiếm Hòa lớn tiếng nói:
- Thằng ngu kia, mi quỳ xuống lạy ta ba lạy, gọi bằng sư thúc, ta cũng
lắc đầu không thèm nhận những hạng như mi làm sư điệt. Mi đã biết
chưa?
Bên này, Thanh Thanh lại lên tiếng:
- Này tên Mạt Ảnh Tử kia, ngươi phải gọi ta là cha trước đi!
Thừa Chí quay đầu lại bảo Thanh Thanh:
- Chú Thanh, chú đừng có quấy nữa.
Rồi chàng lại nói với Mai Kiếm Hòa:
- Tôi chưa gặp Quy sư huynh bao giờ. Hơn nữa ba vị lại lớn tuổi hơn
tôi, theo lý ra, xưng là sư thúc thật. Nhưng hành vi của ba vị ngày hôm
nay cũng quá đáng lắm!
Cau mày, ngửng mặt lên cả cười, Mai Kiếm Hòa đã tức giận vô cùng,
liền quát lớn:
- A, tên nhỏ này, mi còn dám dạy bảo chúng ta phải không? Ba anh em
ta đã làm điều gì lầm lỗi nào? Chẳng lẽ chúng ta ra tay giúp bạn cũng
không nên hay sao?
Thừa Chí nói:
- Mười hai giới điều của Tổ sư phái Hoa Sơn chúng ta truyền lại.
Trong đó điều thứ ba, thứ năm, thứ sáu, và thứ mười một là những gì?
Mai Kiếm Hòa ngẩn người ra chưa dám trả lời, Tôn Trọng Quân đã
cầm thanh kiếm gãy, nhắm mặt Thừa Chí ném tới, và quát lớn:
- - Mi hay, hãy giở võ Hoa Sơn của mi ra xem đã?
Chờ thanh kiếm gãy tới gần, Thừa Chí dùng hay bàn tay trên dưới
chập lại “bốp” một tiếng. Mẩu kiếm đã nằm yên trong hai bàn tay,
chàng liền nói:
- Miếng này gọi là “Hoành Bái Quan Âm” phải không?
Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh ngạc nhiên, cùng nghĩ thầm: “Miếng
ấy là chưởng pháp của bổn môn thật. Y sử dụng tài quá! Sư phụ mình
chưa chắc đã làm giỏi như y!”
Nghĩ đoạn, Lưu Bội Sinh tiến lên một bước nói:
- Phải, miếng vừa rồi đúng là chưởng pháp của bổn môn rồi. Để ta
thỉnh giáo thử trước.
Thừa Chí nói:
- Lưu đại ca biệt hiệu là Thần Quyền Thái Bảo, chắc hai thế “Phách
Thạch” và “Phá Ngọc” trong “Phục Hổ chưởng” của đại ca tất phải
thạo lắm phải không?
Lúc này Lưu Bội Sinh đã không dám khinh chàng như trước, vội nói:
- Võ của tôi mới học được chút ít bên ngoài của sư phụ thôi. Chớ tôi
đâu dám nhận là thuần thục các thế võ đó.
Thừa Chí nói:
- Lưu đại ca không nên khiêm tốn như vậy. Lúc đại ca đấu tay đôi với
Quy sư huynh tôi mà sư huynh sử dụng “Hồn Thiên công” thì đại ca có
thể tiếp được mấy hiệp?
Lưu Bội Sinh đáp:
- Tôi chỉ tiếp được mười hiệp đầu thôi, còn mười hiệp sau thì tôi chịu
không nổi.
- Thừa Chí lại hỏi:
- Nghe nói Quy sư huynh tôi biệt hiệu là Thần Quyền Vô Địch, chắc
quyền pháp của anh ta phải tinh xảo lắm. Lưu đại ca có thể đỡ được
trên mười hiệp, như thế kể cũng hiếm lắm. Bốn chữ Thần Quyền
Thái Bảo đại ca có thể dùng mà không hổ thẹn.
Lưu Bội Sinh nói:
- Biệt hiệu đó người ta bông đùa ban cho đấy. Chớ sự thật võ nghệ
của tôi kém lắm.
Thấy Lưu Bội Sinh càng nói càng cung kính thiếu niên nọ, hình như
anh ta có ý muốn nhận thiếu niên kia là sư thúc, Tôn Trọng Quân nổi
giận nói:
- Lưu sư huynh anh làm gì thế? Người ta mới nói khoác vài câu, anh đã
sợ mà phải vội nhận xẵng ư?
Thừa Chí hỏi:
- Vậy phải thế nào, ba người mới tin tôi là sư thúc?
Lưu Bội Sinh đáp:
- Xin dùng bổn môn quyền pháp đấu với tôi vài hiệp thắng tôi.
Thừa Chí nói:
- Tưởng gì, chớ thế thì dễ lắm. Nếu anh tiếp được tôi năm hiệp, hết
hiệp thứ năm mà không thua, thì tôi là giả hiệu. Như thế đã được
chưa?
Mai Kiếm Hòa nghe chàng nói, chỉ cần năm hiệp là thắng nổi Lưu sư
đệ, một tay giỏi quyền nhứt trong công môn mình, trong lòng vẫn cho
là nói khoác, liền nói xen vào:
- Được để tôi đếm cho.
- Lưu Bội Sinh cúi chào rồi nói:
- Võ nghệ tôi còn non kém lắm làm ơn nhẹ tay cho.
Thừa Chí từ từ bước lại gần vừa nói vừa ra tay đánh:
- Hiệp thứ nhứt, tôi dùng thế “Thạch Phá Thiên Kinh” liệu mà đón đỡ!
Lưu Bội Sinh đáp:
- Vâng!
Vừa đỡ y vừa nghĩ: “Có ai đấu võ lại nói trước tên thế võ cho kẻ địch
biết như thế này bao giờ chưa? Thế nào chàng ta cũng đánh lừa mình.
Cố ý nói tên thế võ để mình chú ý bên trên rồi chàng ta xuất kỳ bất ý
tấn công phía dưới mình cũng nên?”
Nghĩ vậy, dùng bàn tay phải đỡ hờ cái mặt, tay trái nắm quyền để
ngang giữ bụng dưới, chờ Thừa Chí tấn công phía dưới là trảm quyền
đánh xuống.
Ngờ đâu, Thừa Chí xông tới, tay trái vuốt hờ, tay phải nhân lúc thâu
hồi, tay trái một chưởng đánh thẳng vào người Lưu Bội Sinh. Thế võ
này đúng thế là võ tuyệt cú của môn phái Hoa Sơn. Lưu Bội Sinh vội
giơ bàn tay phải ra cản, khi chĩa tới mặt đối phương, bỗng ngừng tay
lại, Thừa Chí hỏi:
- Tại sao anh không tin tôi? Một tay trái của anh chống sao nổi tay
phải của tôi.
Thấy thế đánh của Thừa Chí quá hùng mạnh, Lưu Bội Sinh cũng một
tay không sao cản nổi, đang sợ bị đánh vỡ mũi, ngờ đâu Thừa Chí
bỗng ngừng tay lại. Lưu Bội Sinh vộ giơ tay trái lên, đang nắm quyền
liền đổi ra chưởng, hợp cùng tay phải, song chưởng đẩy mạnh một
cái, mới đẩy lui được tay phải của đối phương. Thu quyền lại, Thừa
- Chí nói:
- Ba thế sau đây là: “Lúc Phách Tam Quan”, “Phao Chuyên Dẫn
Ngọc”, và “Kim Cương Chế Vĩ” (ba thế trên nghĩa là: Bỏ mạnh ba
quan ải, Ném gạch dụ ngọc, và Kim Cương kìm chế đuôi). Tôi sẽ
đánh cả một lúc thì anh đỡ bằng những thế võ nào?
Không phải nghĩ ngợi, Lưu Bội Sinh trả lời ngay rằng:
- Tôi sẽ dùng ba thế như sau: “Phong Bế Thủ” (tay phong tỏa kín đáo),
“Bạch Vân Xuân Tụ” (mây trắng ra tụ trong rặng núi), và “Bàng Hoa
Phất Liễu” (dựa hoa phủi cành liễu).
Thừa Chí nói:
- Anh sử dụng hai thế đầu đúng đấy, còn thế sau thì sai. Anh nên biết
thế võ “Bàng Hoa Phất Liễu” là thế thủ mà có cả thế công nữa. Nếu
anh dùng nó đấu với người ngang sức thì không thế võ nào thích hợp
bằng. Nhưng vì thế này nửa công nửa thủ, tất nhiên anh phải chia sức
lực ra làm đôi. Như thế anh tiếp sao nổi “Kim Cương Chế Vĩ” của tôi.
Lưu Bội Sinh nói:
- Nếu vậy, tôi dùng luôn thế tấn “Thiên Cân Trụy Địa” (nghìn cân rơi
xuống đất).
Thừa Chí nói:
- Phải! Anh đón đánh nhé!
Vừa dứt lời, chàng giơ tay phải lên, Lưu Bội Sinh vội dùng những thế
võ đã định ra đỡ. Ngờ đâu Thừa Chí giơ tay phải lên đến lưng chừng,
tay phải bổ thẳng xuống, đồng thời nói rằng:
- Võ nghệ không nên cố chấp quá. Sư phụ anh dạy thế “Bách Tam
Quan” phải dùng chưởng tay phải. Nhưng anh tùy cơ ứng biến, sử
- dụng chưởng tay trái cũng có thể được.
Miệng nói, tay vẫn không ngừng. Không chờ Lưu Bội Sinh phong bế,
Thừa Chí nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay đối phương kéo mạnh về phía
trước. Lưu Bội Sinh vội dùng thế “Bạch Vân Xuất Tụ” ra gỡ và lấy
tấn đứng lên ngay chớ y không dám thừa cơ tấncông lại. Nhưng y đã
bị Thừa Chí giơ tay trái đẩy mạnh chưởng lực lại, hắn ngã về phía
trước một bước và phải chạy quanh một vòng mới đứng vững lại
được.
Thừa Chí nói:
- Khá đấy, còn thế thứ năm, tôi dùng kiểu cách bắt đầu ra tay của thế
“Phá Ngọc quyền.”
Thấy chàng không sử dụng cả thế đó mà chỉ lấy kiểu cách bắt đầu thì
đánh gì, Lưu Bội Sinh rất lấy làm lạ, lẳng lặng không nói gì. Thấy
Lưu Bội Sinh nghi ngờ, Thừa Chí liền giải thích rằng:
- Anh tưởng kiểu cách bắt đầu của thế võ chỉ là lề lối chào nhau mà
thôi sao, còn khi lâm trận thì vô dụng phải không? Anh nên rõ, Tổ sư
sáng tạo ra pho quyền này, nhứt cử nhứt động đều là những miếng võ
lợi hại đánh thắng kẻ địch cả. Anh coi đây!
Vừa nói vừa khom lưng, hữu quyền hợp với tả chưởng, Thừa Chí vái
chào. Nhân cai vái đó, chàng nhảy xổ lạ, cả quyền lẫn chưởng đều
đánh vào hạ bộ bên trái của Lưu Bội Sinh. Không sao đứng vững
được, Lưu Bội Sinh bỗng bay người lên cao, rồi lại rơi xuống. Khi y
sắp rơi xuống đất, Thừa Chí đã chạy tới đỡ luôn và đặt đứng vững
xuống đất.
Lưu Bội Sinh vội vàng quỳ xuống vái lạy và nói:
- - Hậu bối không biết sư thúc, vừa rồi đã vô lễ xúc phạm. Xin sư thúc
nể mặt sư phụ cháu xá lỗi cho.
Thừa Chí vội đáp lễ và nói:
- Lưu đại ca lớn tuổi hơn tôi. Chúng ta coi nhau như anh em thì hơn.
Lưu Bội Sinh nói:
- Điều này cháu không dám. Quyền pháp của sư thúc thật là thần diệu
vô cùng. Vừa rồi tuy gọi là đấu chơi nhưng sự thật sư thúc đã chỉ bảo
cho cháu những quyền pháp tinh vi của bổn môn, cháu thấy cảm ơn vô
cùng. Cháu thể nào cũng ôn tập những thế võ ấy luôn luôn.
Thừa Chí mỉm cười không nói năng gì. Nhờ năm thế quyền pháp đó
mà sau này quyền thuật của Lưu Bội Sinh càng cao siêu hơn trước
nhiều. Vì vậy y suốt đời cung kính Thừa Chí không kém gì sư phụ.
Lúc này Mai Kiếm Hòa và Tôn Trọng Quân không còn nghi ngờ gì
nữa. Riêng Kiếm Hòa tự thị đã học được tinh túy kiếm pháp của bổn
môn nghĩ thầm: “Quyền pháp của ngươi tuy cao siêu thật nhưng kiếm
pháp chắc đâu ngươi đã thắng nổi ta?”
Y đang nghĩ ngợi thì Tôn Trọng Quân đã lớn tiếng gọi:
- Mai sư huynh đấu thử kiếm pháp của y xem.
Mai Kiếm Hòa gật đầu, rồi nói với Thừa Chí:
- Tôi muốn lãnh giáo các hạ mấy thế kiếm.
Lúc này giọng nói của y đã khiêm tốn nhiều nhưng mặt y vẫn còn vẻ
vênh váo, kiêu ngạo vô cùng. Thừa Chí nghĩ: “Chắc tên ầy đã học
được kiếm pháp chân truyền của bổn môn. Sau khi ra giang hồ hành
đạo, y chưa gặp địch thủ nên được người ta khen ngợi quá đáng, mới
có thái độ kiêu ngạo và hành vi hỗn xược như vậy. Người này không
- có tinh thần phục thiện như Lưu Bội Sinh, ta phải cho y một bài học,
sau này y mới khỏi làm nhục đến môn phái Hoa Sơn mình.”
Nghĩ đoạn, chàng liền nói:
- Đấu kiếm cũng được, nhưng sau khi biết thắng bại rồi anh phải
lắng tai nghe mấy lời trung ngôn nghịch nhĩ của tôi.
Mai Kiếm Hòa kiêu ngạo đáp:
- Bây giờ còn chưa biết ai thắng ai bại, ngài nói như vậy hơi sớm quá.
Thấy Mai Kiếm Hòa đã rút kiếm ra đứng phía trái sửa soạn đấu. Lưu
Bội Sinh vội gọi:
- Mai sư huynh phải đứng ở phía dưới mới phải.
Mai Kiếm Hòa làm như không nghe vẫn đứng yên nghênh địch. Theo
quy luật của phái Hoa Sơn, người dưới thủ kiếm học võ với bề trên
phải đứng phía dưới. Như vậy tỏ ra mình không dám đối địch, chỉ xin
tôn trưởng chỉ bảo cho vài thế võ mà thôi.
Lúc này Mai Kiếm Hòa đứng ở phía trái, hiển nhiên y vẫn chưa chịu
nhận Thừa Chí là sư thúc, chưa sửa soạn gì, Mai Kiếm Hòa liền thúc
giục:
- Mời các hạ dùng kiếm!
Thừa Chí nghĩ ngợi giây phút, liền nói với Tiêu Công Lễ:
- Tiêu lão bá, xin cho mượn mười thanh kiếm ra đây.
Tiêu Công Lễ vội nói:
- Viên tướng công chớ gọi tôi như vậy. Tôi đâu dám nhận.
Tiêu Uyển Nhi ra hiệu cho mấy người môn đồ bưng mười thanh kiếm
vào. Mấy người môn đồ vội ra lựa chọn mười thanh kiếm thật tốt
đem vào bày la liệt trên bàn.
- Mọi người đều nhìn cả vào Thừa Chí để xem chàng tuyển dụng thanh
kiếm nào. Ngờ đâu, chàng chỉ lấy thanh kiếm gãy của Tôn Trọng
Quân, vừa cười vừa nói:
- Tôi dùng thanh kiếm gãy này vậy.
Nghe thấy chàng nói như vậy, ai nấy đều ngạc nhiên nghĩ thầm: “Nửa
thanh kiếm này lại không có cán xem chàng sử dụng bằng cách nào?”
Thừa Chí dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ kẹp lưỡi kiếm gãy kia, rồi
lên tiếng gọi:
- Mời anh tấn công!
Mai Kiếm Hòa cả giận, nghĩ thầm: “Mi khinh thường ta như vậy, chứ
đừng có cáu ta nhé!”
Nghĩ xong, y cầm kiếm phất một cái, thanh kiếm như làn sóng điện,
ánh sáng lập lòe và tiếng kêu “vo vo.” Lên oai xong, y liền nói:
- Coi kiếm!
Nhắm cổ tay phải của Thừa Chí, Kiếm Hòa đâm thẳng mũi kiếm.
Thừa Chí phản công linh hoạt. Tấn công vào nhược điểm đó đối
phương tất phải lúng túng. Lúc ấy tầm mắt của hơn hai trăm người
có mặt tại đó đều nhìn vào lưỡi kiếm của Kiếm Hòa, ai nấy đều im
hơi tiếng lo thay cho Thừa Chí. Thấy kiếm của Kiếm Hòa đâm tới,
Thừa Chí không nhảy ra ngoài tránh, mà bỗng giơ lưỡi kiếm cụt ra đỡ
thanh kiếm của địch. Hai thanh kiếm vừa va chạm nhau, người ta chỉ
nghe “cách” một tiếng và tiếp theo đó la tiếng “keng.” Thanh kiếm
trong tay Mai Kiếm Hòa đã bị gãy đứt. Mà chỗ gãy lại ở liền ngay đốc
kiếm. Trong tay y chỉ còn cầm cái cán kiếm thôi. Ai nấy đều ngơ
ngácnhìn nhau không biết chàng dùng thế võ gì mà lại rung gãy khí
- giới của Kiếm Hòa như vậy.
Chỉ mặt bàn, Thừa Chí nói:
- Tôi đã gọi người lấy sẵn mười thanh kiếm cho anh, mau ra mà đổi
đi!
Đến lúc này mọi người mới hay chàng đòi lấy mười thanh kiếm như
vậy là để sẵn cho đối phương thay dùng.
Mai Kiếm Hòa vừa sợ vừa giận, nhặt luôn một thanh kiếm ở trong
bàn và đâm ngay vào hạ bộ Thừa Chí. Biết miếng đó là hư, chàng
không thèm gạt đỡ. Quả nhiên miếng đó đâm tới lưng chừng, Mai
Kiếm Hòa đã xoay sang miếng khác đâm vào bụng chàng. Thừa Chí
dùng lưỡi kiếm gãy giơ ra đỡ “cách” một tiếng, thanh kiếm của Kiếm
Hòa đã bị chấn gãy làm đôi.
Thay liền ba thanh kiếm, thanh nào cũng bị Thừa Chí đánh gãy đôi,
Mai Kiếm Hòa đứng ngẩn người ra không nói được nửa lời. Tôn
Trọng Quân lớn tiếng nói:
- Đấu kiếm mà dùng yêu thuật thì đấu làm gì?
Thừa Chí vứt lưỡi kiếm gãy đi, mỉm cười cầm hai thanh kiếm ở trên
mặt bàn lên, ném một thanh cho Mai Kiếm Hòa rồi quay đầu lại nói
với Tôn Trọng Quân rằng:
- Uổng cho chị là người trong bổn môn. Tôi sử dụng “Hổ Thiên công”
mà không biết còn dám bảo là yêu thuật.
Thừa dịp chàng đang quay đầu nói với Tôn Trọng Quân, Mai Kiếm
Hòa bỗng đâm một nhát kiếm nhanh như chớp vào sau lưng, chờ mũi
kiếm sắp đâm tới người, y mới thét lên:
- Coi kiếm!
- Thừa Chí né mình tránh và cũng quát lớn:
- Coi kiếm!
Thế kiếm của Mai Kiếm Hòa vừa đâm trộm là chiêu thức “Thương
Ưng Cầm Thố” (con ó bắt thỏ) Thừa Chí liền tránh khỏi cùng bắt
chước đối phương, cũng sử dụng thế kiếm đó đâm lại kẻ địch. Mai
Kiếm Hòa cũng bắt chước đối phương né tránh.
Ngờ đâu, kiếm của Thừa Chí lại vòng trở lại, dí ngay vào lưng Mai
Kiếm Hòa. Hoảng sợ toát mồ hôi, Mai Kiếm Hòa nhảy về phía trưóc
và nhảy tiếp lên cao, nhưng mũi kiếm của Thừa Chí như bóng theo
hình, dù Mai Kiếm Hòa tránh thế nào, nhảy thế nào, mũi kiếm vẫn
dính sát vào lưng, nếu Thừa Chí không nể nang, chỉ khẽ đâm một cái,
Mai Kiếm Hòa đã bị toi mạng rồi. Biệt hiệu của Mai Kiếm Hoa là
“Mạt Ảnh Tử” tất nhiên khinh công của y phải cao siêu lắm nên mới
được người ta ban cho tôn hiệu đó.
Lúc này, trong lòng Mai Kiếm Hòa hoảng sợ vô cùng, y đã dùng bảy,
tám thân pháp, mà không sao tránh thoát khỏi mũi kiếm Thừa Chí.
Thấy y sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm như tắm. Thừa Chí mới
chịu buông tha, thâu kiếm lại, mỉm cười nói:
- Thế kiếm tôi sử dụng cũng là kiếm pháp của bổn môn. Anh chưa
học qua thế võ đó hay sao?
Mai Kiếm Hòa định thần một lúc mới cúi đầu khẽ nói:
- Tôi có biết thế kiếm đó. Nhưng vì ngài sử dụng quá nhanh, tôi không
thể nào tránh nổi.
Đằng này, Thanh Thanh lại lớn tiếng nói:
- Biệt hiệu của anh là “Mạt Ảnh Tử” tức là người không bóng. Hà!
- Hà! Tại sao anh lại để cho mũi kiếm của người ta theo sát nút như
thế. Nếu là tôi, tôi đành để cho chiếc bóng theo sau còn hơn là không,
như anh bây giời chẳng hạn!
Bị Thanh Thanh chọc tức, Mai Kiếm Hòa cứ phải cố nén không dám
gây sự như trước, liền đánh trống lảng nói với Thừa Chí rằng:
- Những môn võ tạp học của các hạ nhiều quá, tôi không thể biết rõ
chiêu thức nào chánh, chiêu nào phụ để sử dụng võ công bản môn ra
chống đỡ.
Thừa Chí đáp:
- Những môn võ tôi vừa sử dụng đều là võ công chánh Hoa Sơn môn
phái, sao anh bảo là tạp học? Thôi được, coi đây!
Nói xong, chàng múa kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương. Mai
Kiếm Hòa giơ kiếm lên đờ và đâm trở lại một kiếm, Thừa Chí hồi
kiếm lại gạt ngang. Mai Kiếm Hòa đang định thu kiếm đâm lần nữa,
ngờ đâu kiếm của y hình như bị kiếm của đối phương dính chặt.
Thừa Chí quay ngược tay lại hai vòng, Mai Kiếm Hòa ngượng tay
không thể nào theo nổi, đành phải buông kiếm ra, thanh kiếm bay
bổng đi nơi khác.
Thừa Chí hỏi:
- Anh có cần thử nữa không?
Đánh liều, Mai Kiếm Hòa không trả lời, mà vơ vội một thanh kiếm
khác ở trên bàn, lẹ chân xông tới đâm thẳng vào vai trái đối phương.
Lần này đã khôn nhiều không dám để cho kiếm mình đụng vào kiếm
của Thừa Chí, Mai Kiếm Hòa thấy kiếm đối phương gạt tới, vội thâu
ngay thế kiếm lại. Ngờ đâu kiếm của Thừa Chí thừa cơ đi thẳng vào
- ngực Mai Kiếm Hòa. Nếu không giơ kiếm lên đỡ thì sẽ bị trúng ngực,
Mai Kiếm Hòa đành phải giơ ngang kiếm gạt. Hai kiếm vừa va chạm
nhau, tay lại bị đối phương kéo quay vòng, thế là kiếm của y lại bị
bay bổng lên trời một lần nữa. Mai Kiếm Hòa định đi nhặt kiếm,
Thừa Chí quát lớn:
- Đến nước này anh còn chưa chịu phục ư?
Vừa nói chàng vừa đâm liền hai kiếm. Mai Kiếm Hòa định phải ngửa
người về phía sau để tránh, để hở hạ bộ, bị đối phương dùng chân
khẽ vai y bị ngã ngửa người ra phía sau. Thừa Chí dí mũi kiếm ngay
yết hầu của y rồi.
- Anh đã chịu phục chưa?
Từ ra đời đến nay, Mai Kiếm Hòa chưa từng bị thua một trận nào
nhục nhã. Thấy Mai Kiếm Hòa hai mắt trợn ngược nằm lăn dưới đất,
Tôn Trọng Quân tưởng y bị Thừa Chí giết chết, tay không nhảy tới
kêu la:
- Có giỏi thì giết cả tôi đi một thể?
Thấy Mai Kiếm Hòa, Thừa Chí cũng phải sợ hãi, nghĩ thầm nếu ta lỡ
tay giết chết y thôi. Sau này biết trả lời sư phụ và sư huynh ta ra làm
sao? Vội cúi mình xuống lấy tay rờ ngực hắn, thấy trái tim còn đang
đập. Thừa Chí mới yên lòng, vỗ vào huyệt đạo bên hông và cổ của
Mai Kiếm Hòa mấy cái.
Lúc ấy Tôn Trọng Quân mím môi nghiến răng dẫm vào lưng chàng
một kiếm vòng vây, Thừa Chí cứ mặc vẫn tiếp tục chữa cho Mai
Kiếm Hòa. Thanh Thanh và Lưu Bội Sinh vội nhảy xổ tới khuyên ca.
Tôn Trọng Quân ức quá, ngồi phệt ngay xuống đất, khóc xòa. Một lát
- sau Mai Kiếm Hòa từ từ tỉnh dậy, miệng khẽ quát:
- Giết chết ta đi!
Lưu Bội Sinh vội khuyên:
- Mai sư huynh, đừng có cứng đầu như vậy, chúng ta nên nghe sư thúc
dạy bảo.
Thanh Thanh nhìn Tôn Trọng Quân vừa cười vừa nói:
- Còn khóc lóc làm gì, y chưa chết đâu.
Tôn Trọng Quân nổi giận, nhảy lên đấm vào vai Thanh Thanh một cái.
Quả đấm vừa nhanh vừa mạnh, Thanh Thanh không tránh được bị đòn
đau quá, định đánh trả lại.
Tôn Trọng Quân bỗng kêu la “Ối trời ôi, ối trời!”
Vừa kêu, nàng vừa dúm lưng lại, Thanh Thanh thấy vậy ngẩn người
ra nổi giận nói:
- Ngươi đã đánh ta, ta không kêu đau thì chớ, trái lại ngươi lại kêu la,
thế là nghĩa lý gì?
Thừa Chí đưa mắt ra hiệu bảo yên, Thanh Thanh không hiểu gì cả
vẫn cứ phải vâng lời. Lúc ấy lưỡng quyền của Tôn Trọng Quân sưng
húp và đỏ ngầu, đau quá chịu không nổi. Thì ra lúc nàng ra sức đấm
lưng Thừa Chí, Thừa Chí đã vận hơi lên lưng, nên sức đánh của nàng
bị bật ngược lại, vận vào hai quyền của chính mình. Lúc đầu, nàng
còn chưa thấy gì, đến khi đấm vào vai Thanh Thanh mới cảm thấy tay
mình đã sưng và đau buốt đến tận xương tủy, nước mắt tuôn ra tràn
trề.
Vì Thừa Chí ghét nàng tâm địa và thủ đoạn quá ác độc mới ra tay đã
chặt đứt cánh tay của tên họ La, nên định tâm cho nàng chịu đau khổ
- một phen. Có nhiều người đứng đó không hiểu gì cả, lại tưởng Thanh
Thanh là con của Kim Xà Lang Quân võ nghệ tất phải giỏi hơn Thừa
Chí, Tôn Trọng Quân đấm nàng một quyền mà chịu đau khổ, đó là lẽ
tự nhiên. Còn Thập Lực đại sư, Trịnh Khởi Văn, Vạn Phương,… thì
biết Tôn Trọng Quân bị sức vận nội công của Thừa Chí mà bị đau, chỉ
vần xoa bóp và giải huyệt là đỡ đau và khỏi sưng ngay. Mấy người
này, tự biết không phải là địch thủ của Thừa Chí nên không dám tự ý
ra giải huyệt cho Tôn Trọng Quân, Mai Kiếm Hòa đứng dậy vái chào
Thừa Chí ba lạy và nói:
- Viên sư thúc, cháu không biết đại gia giáng lâm, đã xúc phạm rất
nhiều, xin sư thúc giải cứu cho Tôn sư muội.
Thừa Chí nghiêm nét mặt hỏi:
- Anh đã biết rồi đấy à?
Mai Kiếm Hòa không dám bướng bỉnh nữa, cúi đầu khẽ nói:
- Nay cháu đã biết rồi. Không nên xé hai lá thơ của Tiêu đại gia và
không nên binh Mẫn nhị ca một cách vô lý.
Thừa Chí nói:
- Sau này, bất cứ việc gì anh nên thận trọng thì hơn.
Mai Kiếm Hòa đáp:
- Cháu xin nghe lời sư thúc dạy bảo.
Thừa Chí nói:
- Mẫn nhị gia chưa hiểu chuyện xưa, đến đây trả thù cho anh, chính ra
thì không lầm lỗi gì. Còn các vị anh hùng hào kiệt mời đến tương trợ
đều bởi nghĩa khí mà tới. Bây giờ tất cả mọi người đều biết rõ tiền
nhân hậu quả, xóa bỏ câu chuyện vừa qua, hóa địch làm bạn, xóa bỏ
- hiềm thù cũ, đủ thấy ai nấy đều có nghĩa khí cao cả. Về điểm này tôi
không trách anh, nhưng còn một điểm anh đã lầm lỗi rất lớn mà anh
không hiểu.
Mai Kiếm Hòa ngơ ngác hỏi:
- Điểm nào, xin sư thúc cho hay?
Thừa Chí đáp:
- Điều thứ năm trong mười hai địa giới của phái Hoa Sơn là gì?
- Vừa rồi sư thúc hỏi đệ tử bốn điều giới luật, điều thứ ba là: “Lạm
sát vô cớ” (giết bừa những người oan uổng) Tôn sư muột quả thật đã
phạm lỗi lớn, bây giờ chỉ có cách xin lỗi và đền tội cùng La đại ca.
Đồng thời chúng ta cũng bồi thường cho anh ta một chút tổn thất.
Một đệ tử của Tiêu Công Lễ lớn tiếng nói:
- Ai thèm lấy những tiền xấu xa đó, tiền bạc có thể đền bù được một
cánh tay đã đứt hay sao?
Mai Kiếm Hòa biết lỗi, chỉ làm thinh không dám cãi lại, Thừa Chí
quay lại nói với người đệ tử đó rằng:
- Quả thật hành vi của sư điệt tôi quá lỗ mãng, tôi rất ân hận, chờ vết
thương của La đại ca lành mạnh, tôi sẽ cùng anh ta nghiên cứu một
môn võ để riêng cho người một tay sử dụng. Võ đó không phải của
phái Hoa Sơn nên tôi không cần phải xin phép sư tôn.
Thấy Thừa Chí võ nghệ kinh người, mới biết chàng đã bằng lòng
truyền dạy võ nghệ tuyệt tác cho La Thập Như. Như vậy La Thập
Như tuy mất cánh tay “Nhân họa đắc phú”, sau này sẽ tài ba hơn tất
cả đồng môn. Đã có sư huynh đệ đem tin mừng đó vào báo cho La
Thập Như biết ngay. Thấy Thừa Chí nhận biết tội lỗi của Tôn Trọng
- Quân gây ra, không ai dám nói gì nữa.
Mai Kiếm Hòa lại nói:
- Điều thứ sáu là “bất kính Tôn trưởng”, điều này đệ tử biết tội. Điều
thứ mười một là “bất biệt thị phi”, đệ tử cũng biết tội. Nhưng còn
điều thứ năm là “Kết giao gian đồ.” Điều này đệ tử không hiểu vì
Mẫn nhị ca là một người hảo hán…
Nghe tới đây, Mẫn Tử Hoa la lớn:
- Cái gì? Bảo tôi là gian đồ ư?
Thừa Chí nói:
- Xin Mẫn nhị gia chớ có điều lầm, tôi không nói anh đâu.
Mẫn Tử Hoa nói:
- Vậy Viên đại gia nói ai?
Thừa Chí đang định trả lời, bỗng thấy hai người đệ tử của Tiêu Công
Lễ đỡ La Lập Như ra vái chào chàng. Chàng vội đáp lễ. Tuy mặt nhợt
nhạt không có sắc máu, La Lập Như vẫn cứng cỏi nói:
- Viên đại hiệp đã cứu sư phụ cháu, lại nhận dạy võ cho cháu, cháu
cảm ơn vô cùng.
Thừa Chí khiếm lên định la lớn, Trịnh Khỏi Văn đã cười nói:
- Lão Tiêu, đồ đệ của anh khôn ngoan thật sợ người ta nghĩ lại từ
chối, gã vội ra cảm ơn ngay rồi.
Tiêu Công Lễ càng cười nói:
- Trịnh đảo chủ khéo pha trò thật.
Chào xong, La Lập Như trở vào bên trong. Lúc này Tôn Trọng Quân
đau đến nỗi đầu trán đầy mồ hôi lạnh, Thừa Chí thấy nàng chịu khó
khá lâu rồi, tiến đến định cứu chữa, Tôn Trọng Quân tức giận nói:
- - Đừng rờ vào tôi, có đau đến chết đi nữa cũng không cần ngươi cứu
chữa.
Thừa Chí mặt đỏ bừng định bảo cách cứu chữa cho Thanh Thanh giúp
hộ, nhưng thật ra cũng chẳng tiện hơn, quay lại định nhờ Uyển Nhi
Bỗng nghe thấy “Pằng, pằng” hai tiếng, hai cánh cửa khách sảnh này
đã bị đánh bật ra tung lên.
Mọi người đều giật mình quay lại xem, thấy hai người từ từ bước
vào. Một người ngoài năm mươi tuổi, ăn mặc kiểu nông dân, một
người nữa là đàn bà ngoài bốn mươi tuổi, tay ẵm thằng bé.
Tôn Trọng Quân la lớn:
- Sư phụ, sư mẫu!
Vừa nói, nàng vừa chạy lại gần hai người đó. Thấy nàng xưng hô như
vậy, mọi người mới biết vợ chồng Quy Tân Thụ đã tới. Quy nhị
nương đưa đứa nhỏ cho chúng giữ, mặt xạm lại xoa bóp cho Tôn
Trọng Quân…
Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh cũng vội tiến lên chào, Thừa Chí cũng
tiến lại chào. Quy Tân Phụ đỡ chàng dậy, chỉ nói một câu:
- Tôi không dám!
Quy nhị nương vừa xoa bóp cho đồ đệ vừa liếc mắt quan sát Thừa Chí
thấy vừa đau. Tôn Trọng Quân vừa khóc vừa kể lể rằng:
- Y bảo, y là các sư thúc của chúng con, còn làm tay con đau như thế
này. À, y còn làm gẫy cái kiếm của sư mẫu cho con đấy.
Thấy nàng nói như vậy, Thừa Chí ăn năn thầm nghĩ: “Sớm biết thanh
kiếm đó của nhị sư phụ tặng cho nó, thì dù sao ta cũng không đành làm
gãy như vậy.”
- Nghĩ đoạn, chàng vội nói:
- Tiểu đệ không biết, đã trót lỡ tay, xin sư huynh, sư tẩu thứ lỗi cho.
Quy nhị nương nói với Quy Tân Thụ rằng:
- Nầy nhị ca, nghe nói sư phụ mới nhận một tiểu đồ đệ, có phải là y
không? Tại sao y lại vô lễ đến thế.
Quy Tân Thụ đáp:
- Tôi chưa thấy y bao giờ.
Quy nhị nương nói:
- Phải biết, bể học vô bờ, ngoài trời lại có trời, người giỏi lại có
người giỏi hơn, mới học có một chút võ nghệ mà đã dám tự tiện đi
bắt nạt người. Hừ! Đồ đệ ta mất dạy đã có ta dạy bảo, không cần sư
thúc phải bận tâm hộ!
Thừa Chí vội nói:
- Dạ, dạ! Tiểu đệ có phần lỗ mãng.
Quy nhị nương nói:
- Ngươi làm gãy kiếm của ta, ngươi có còn coi tôn trưởng là gì không,
dù sư phụ có cưng ngươi thật, chẳng lẽ người lại xử sự với sư ca
như thế à?
Thấy nàng càng nói càng dữ tợn, mọi người đều biết lời nói của nàng
khiếm lý, Thừa Chí chỉ cúi đầu chịu đựng. Tiêu Công Lễ và những
người bên ông ta đều tỏ ra bất bình. Mẫn Tử Hoa, Đồng Huyền, và
Vạn Phương các người đều khoái chí thầm.
Tôn Trọng Quân nói:
- Thưa sư phụ, sư mẫu, y bảo y có một người tên là cái gì… Kim Xà
Lang Quân đỡ đầu cho y nên y mới đánh cả Mai sư ca và Lưu sư ca.
nguon tai.lieu . vn