Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 1 : ÁM SƯ XUẤT THẾ
CHƯƠNG 10 : MỘT NAM HỘ LÝ SƯ
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
“ Mong muốn các ngươi nên suy nghĩ kỹ, khả năng không đạt được tam
lưu cấp bậc sẽ có nguy hiểm sinh mệnh.” Thấy giữa sân không ai rời
khỏi, phó viện trưởng lại một lần trịnh trọng báo cho mọi người có mặt,
chỉ thấy đoàn người vốn đang an tĩnh đã bắt đầu tí tách động lên. Tất cả
mọi người đang tập trung tinh thần ứng đối cuộc thi gian nan tiếp theo.
Đúng lúc này Hoa Nạp Đức đi tới bên người Tử Long, thở hổn hển nói:
“ Ngươi làm ta tìm vất vả quá, lão đại chuẩn bị xong chưa?”
Mặt của Tử Long lộ vẻ khó xử, trong lòng vẫn nghĩ Hoa Nạp Đức vẫn
không biết mình biết võ, một hồi đi thi phải bại lộ khả năng thực sự!
Hoa Nạp Đức đối với mình có ân cứu chữa, mà mình lại giấu giếm hắn,
thật sự là rất khó nói.
Hoa Nạp Đức nhìn thấy Tử Long yên lặng không nói gì, phảng phất nhớ
tới điều gì đó, nhẹ giọng nói: “ Lão đại ta nếu là người đơn giản thì ta sẽ
không nhận hắn làm đại ca đâu! Thế nào cũng phải ra chút bản lĩnh cho
đệ đệ xem a, cứ che giấu thì có xem ta là huynh đệ hay không?”
Tử Long kinh hãi, ngẩng đầu nhìn đôi mắt chân thành của Hoa Nạp
Đức, trong lòng ấm áp: “ Xin lỗi! Ta không phải có ý định giấu giếm!”
Hoa Nạp Đức vỗ lên vai Tử Long, ha ha cười nói: “ Tất cả không cần
nói! Lão đại! Ta cũng có bí mật của ta!”
Ánh mắt hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười!
“ Được, không ai rời khỏi! Chúng ta bắt đầu kiểm tra.” Thanh âm hữu
lực của phó viện trưởng vang lên lần thứ hai, tuyên bố kiểm tra bắt đầu.
Chỉ thấy một nữ khống tố sư trên thân mặc y phục khảm Linh Tố
Thạch lại khoác thêm một kiện áo choàng màu hồng xuất hiện ở trước
- mặt mọi người, nàng nhắm mắt lại lẳng lặng cảm giác các loại thuộc
tính tinh hoa trong thiên địa, trong tay rất nhanh làm ra đủ loại thủ
thức kiểu dáng, đột nhiên vừa mở mắt, hai tay vươn ra, Tử Long cảm
giác Phong tinh hoa rất nhanh hướng tới nữ khống tố sư kia ào ạt tiến
đến, tốc độ tụ tập Phong tinh hoa nhanh như vậy, có thể nhìn ra nữ
khống tố sư này là cao thủ vương cấp, một cỗ gió xoáy cường đại hình
thành trước người khống tố sư, từ lúc mới bắt đầu còn rất nhỏ sau đó
phạm vi từ từ mở rộng, cuối cùng bao phủ toàn bộ vũ kỹ tràng.
Toàn bộ vũ kỹ tràng bị cơn gió xoáy thật lớn bao phủ, những ai dưới
nhị lưu cấp bậc không chống đỡ được khí thế của cơn gió xoáy, liền bị
thổi lên không trung, ở không trung lại xoay tròn, mà người ở trên mặt
đất cũng không chịu nổi, gió xoáy hữu lực hình thành mũi nhọn ở trên
người bọn họ lưu lại từng đạo vết thương, chỉ có người nào có cấp bậc
vượt ngoài nhị lưu mới không bị thương tổn, chỉ chốc lát tốc độ gió dần
dần chậm lại, cuối cùng dừng lại, mà người đứng trong sân đã thiếu đi
hơn ba ngàn người.
Ngay sau đó là kiểm tra lần thứ hai, chính là hai vũ kỹ sư huyền phù
giữa không trung, lại hướng nữ khống tố sư nhìn lại, nguyên lai là nàng
khống chế Phong tinh hoa đem hai vũ kỹ sư lăng không lên, chỉ thấy hai
vũ kỹ sư đáp xuống, huy lưỡi đao sắc bén trong tay, từng đạo nguyên
chân giống như nước thủy triều ào tới, không ngờ lại là hai gã vương
cấp cao thủ.
Người tham gia kiểm tra trên vũ kỹ tràng, hoặc dùng khống tố thuật,
hoặc dùng vũ khí, đều xuất toàn lực chống đối, trên không trung
nguyên chân ngang dọc kích động, trong sân không ngừng có những
tinh hoa bình chướng(lá chắn) vỡ tan, vũ khí gãy đoạn, rất nhiều người
trọng thương trở ra, một khắc sau trận kiểm tra thứ hai kết thúc, nhân
số giữa sân lập tức giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại có hơn hai ngàn
người, những người này đều đứng vững sau ba lần nguyên chân công
kích.
Hạng kiểm tra thứ ba bắt đầu, một trung niên nam tử xuất hiện trước
mặt mọi người, dưới đài nhất thời một mảnh kinh hô!
Tử Long nghi hoặc nhìn về phía Hoa Nạp Đức, Hoa Nạp Đức nhìn
người nọ phảng phất cũng thập phần hưng phấn: “ Dĩ nhiên là Mạc
Hướng Phi đại tướng quân! Hắn là tướng lĩnh tối cao của đệ nhất tập
- đoàn quân của Hán Hoa đế quốc! Vương cấp vũ kỹ sư! Không nghĩ tới
hạng kiểm tra này lại là hắn!”
Mạc Hướng Phi nhìn về phía mọi người, tuy rằng hắn mặc thường
phục, nhưng tác phong quân nhân cường ngạnh lại hoàn toàn thể hiện
ra trên người hắn. Hắn mỉm cười: “ Hoan nghênh tất cả mọi người đã
đến Hán Võ học viện.” Theo lời nói, một cỗ khí thế cường đại từ trên
người hắn đột nhiên bạo phát tuôn ra, vương cấp thần thức bá đạo đến
cực điểm đập vào mặt vọt tới. Tất cả mọi người cảm giác trên đỉnh đầu
có đỉnh núi lớn phảng phất từ trên trời giáng xuống, ép tới bọn họ
không thở nổi, làm cho có một loại xung động muốn quỳ bái, rất nhiều
người tu vi yếu kém đều quỳ xuống đất. Mà trong lòng Tử Long hiểu rõ,
đây chỉ là ba tầng thực lực của vương cấp cao thủ, khí thế chợt lóe rồi
mất, mà ở trong sân chỉ còn hơn ngàn người.
Mà trong quá trình này, Hoa Nạp Đức và Tử Long đều lưu ý đối
phương: “ Lão đại đúng là lão đại! Bội phục!”
“ A Đức, nhìn ngươi văn văn nhược nhược, không nghĩ tới khả năng
vận dụng tinh hoa lại tốt như vậy!”
Hai người tay phải nắm chặt, càng tiến thêm một bước kết chặt tình
nghĩa huynh đệ bằng hữu.
“ Không nghĩ tới năm nay người trẻ tuổi xuất sắc lại có nhiều như vậy,
chờ một chút sẽ tiến hành phân ban theo sở tuyển chức nghiệp, mời tất
cả đến trong đại sảnh học viện tập hợp lãnh học viện viện chương.” Phó
viện trưởng mỉm cười nói.
Đại sảnh có thể dung nạp hơn vạn người, có hơn hai ngàn người ngồi
trong đó, nhìn có vẻ cực kỳ trống trải, mà trước đài đang ngồi những
lão đạo sư nam hoặc nữ, bốn đạo sư vừa tham gia kiểm tra cũng ở trong
đó.
“ Phía dưới bắt đầu phân phối lớp, người được gọi tên đến trước đài
lãnh viện chương.” Thanh âm phó viện trưởng ở trong đại sảnh trống
trải có vẻ cực kỳ vang xa.
“ Đan Trường Long, vũ kỹ sư nhất ban.”
- “ Lý Nghĩa, vũ kỹ sư nhất ban.”
“ Hoa Nạp Đức, khống tố sư tam ban.”
“ La Lệ, bói toán sư nhất ban.”
“ Trần Tinh, cung tiến thủ nhị ban.”
“ Thôi Húc, chấp pháp sư nhất ban.”
“ Ngả Tuyết, y hành sư hệ trị liệu sư nhị ban.”
“ Lăng Yến, y hành sư hệ hộ lý sư nhất ban.”
“ Tử Long, y hành sư hệ hộ lý sư nhất ban.”
“ Hoa..” Nghe được phó viện trưởng gọi tên Tử Long thì dưới đài một
mảnh ồ lên, rất nhiều khe khẽ nói nhỏ.
“ Thế nào lại là một nam nhân.”
“ Tử Long này là ai, sao lại bị phân tới hộ lý ban.”
“ Trời ơi, thật làm cho người ước ao a.”
Tử Long nghe gọi tên thì đứng lên hướng trên đài đi đến, chỉ thấy hơn
một ngàn ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng
hắn một trận buồn bực, hộ lý ban thì làm sao, thế nào lại có phản ứng
lớn như vậy, nhận được viện chương xong hắn trở lại chỗ ngồi loáng
thoáng biết nguyên lai hộ lý ban chưa từng có nam tử, mà hắn cũng là
nam hộ lý sư đầu tiên của Hán Võ học viện suốt ngàn năm thành lập tới
nay.
Tử Long phát hiện Hoa Nạp Đức có chút là lạ, hình như muốn cười
nhưng lại cố gắng nhịn cười, trong lòng hắn khẽ động.
“ A Đức, có phải là tiểu tử ngươi làm trò quỷ hay không?” Tử Long
nghiêm túc nhìn Hoa Nạp Đức hỏi.
“ Cái gì, cái gì ta làm trò quỷ chứ? Ta không biết a.” Hoa Nạp Đức cố ý
- nín cười nói với Tử Long.
“ Hừ, đừng cho là ta nhìn không ra, khẳng định là ngươi dở trò quỷ,
bằng không ta làm sao bị phân tới hộ lý ban.” Tử Long nhàn nhạt nói.
“ Ha ha…” Hoa Nạp Đức cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng, ánh
mắt mọi người thoáng chốc tập trung lên người Hoa Nạp Đức, Hoa Nạp
Đức nhanh tay che miệng lại, hoàn hảo phó viện trưởng không có lưu ý
hắn.
“ Một hồi ngươi đi tìm phó viện trưởng, ta muốn đổi lớp.” Tử Long
nhàn nhạt nói.
“ Cái này…Tử Long, phân xong ban thì không đổi được nữa, tìm ai
cũng vô dụng, ngươi nên đi hộ lý ban thôi, nghe nói nơi đó mỹ nữ rất
nhiều, ha ha..” Hoa Nạp Đức vẻ mặt tươi cười nói.
“ Đổi không được sao?” Tử Long lạnh lùng nói, trong ánh mắt phát
sinh hàn quang như thiểm điện.
“ Lão đại, thật…thật sự đổi không được nữa, viện chương đều đã làm
xong, hơn nữa…đã lập..lập hồ sơ rồi, ta…ta biết ta sai rồi.” Hoa Nạp
Đức nhìn ánh mắt giết người của Tử Long sợ hãi nói.
“ Thật sự?” Tử Long như cũ lạnh lùng nói.
“ Thật..thật sự.”
“ Bỏ đi, dù sao hộ lý sư cũng là chữa bệnh.” Tử Long trong nháy mắt
khôi phục biểu tình nhàn nhạt: “ Không có gì quan hệ.”
“ Chính là hắn, hắn là Tử Long, là tên nhìn rất muốn ói kia.”
“ Hắn là nam hộ lý sư sao, thế nào lại có dạng này.”
“ Không sai, vừa nghe tân sinh năm nhất nói, chính là hắn.”
“ Học viện làm sao vậy, thế nào lại đưa một nam nhân đi phân tới y
hành sư hệ hộ lý ban.”
- “ Ai biết đâu, có thể là một thế gia công tử, ta xem đến học viện chỉ vì
tán gái thôi.”
“ Ta nôn mửa, tướng hắn như vậy mà là thế gia công tử, ta đây chính là
công chúa đế quốc đây.”
Tử Long và Hoa Nạp Đức ra khỏi đại sảnh học viện, dọc theo đường đi
nghe được nhiều người bàn chuyện hắn được phân tới hộ lý ban,
chuyện đáng giận nhất, là hình dạng Hoa Nạp Đức nhìn có chút hả hê,
nhưng Tử Long vẫn không nói gì, vẫn như cũ sắc mặt không lạnh không
nhạt, từ lúc hắn cùng Tư Mã Tương đánh một trận thụ thương mà cảm
ngộ thời gian của sinh mệnh, hắn đã học được cách tĩnh tâm, tâm bình
mà khí tĩnh, tất cả không còn bị kích động.
“ Yêu, đây không phải là Hoa Nạp Đức sao, di! Đây không phải là nam
hộ lý sư duy nhất của học viện chúng ta ư, hừ, một tên nhà quê.” Đúng
lúc này, La Ân mang theo hai người ngăn cản lối đi của bọn họ.
Tử Long nhìn hắn một cái, thở dài một hơi không để ý đến hắn.
“ La Ân, ngươi đừng có quá đáng.” Hoa Nạp Đức có chút tức giận nói.
“ Yêu, Hoa Nạp Đức, ngươi sinh tức giận cái gì, ta không có nói ngươi,
lẽ nào ngươi và hắn cũng có chuyện như vậy…A, ha ha.” La Ân và hai
người phía sau hắn kiêu ngạo cười to.
“ Ngươi…” Hoa Nạp Đức hung hăng nắm chặt bàn tay tiến về phía
trước, Tử Long nhíu mày, kéo lại Hoa Nạp Đức.
“ A Đức, chúng ta đi!” Tử Long nhàn nhạt nói.
“ Thế nhưng…”
“ Chó cắn ngươi một ngụm, lẽ nào ngươi cũng muốn đi cắn lại chó sao!”
Tử Long cười lạnh nói.
“ Hắc hắc! Đúng vậy! Bỏ đi, chúng ta đi mau, một hồi mất công lại bị
truyền nhiễm bệnh cuồng gì đó, vậy thì không tốt. Ha ha…” Hoa Nạp
Đức phụ họa lời Tử Long.
- “ Ngươi…Ngươi dám mắng ta là chó, tiểu tử, ngươi không muốn sống
có phải hay không, đừng tưởng rằng có Hoa Nạp Đức làm chỗ dựa cho
ngươi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi hay nhất nên cách xa Ngả Tuyết một
chút, thứ con cóc như ngươi mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, ta nói cho
ngươi, Ngả Tuyết nàng là hoa đã có chủ, tiểu tử ngươi hay nhất nên biết
điều đi.” La Ân trợn mắt nhìn Tử Long nói.
Tử Long bình tĩnh nhìn hắn, không, nên nói là nhìn phía sau hắn, trên
mặt nổi lên một tia cười nhàn nhạt.
nguon tai.lieu . vn