Xem mẫu

  1. Yên Chi Bảo Đao Hồi 6 Không cánh mà bay Hà Lăng Phong từ từ rút lưỡi đao ra khỏi vỏ. Chỉ thấy ánh đao lấp lánh như làn thu thủy, đồng thời ẩn hiện một tia sáng hồng. Chàng không khỏi ngạc nhiên khen thầm : “Hảo đao!” Hà Lăng Phong còn muốn mở ra xem quyển đao phổ kia, nhưng chàng đã kềm chế được. Bởi vì thanh đao và quyển đao phổ kia vốn là vật của mình. Sau đó chàng lấy một thanh đao, bình thường ở trên vách xuống đặt ngay ngắn vào trong hộp, sau đó khóa lại y như cũ. Rồi chàng dung một tấm
  2. vải cũ bọc thanh bảo đao và quyển đao phổ lại cùng với nhau. Cuối cùng cất chúng vào trong ngăn kéo dưới đáy tủ. Phùng Viên chợt lên tiếng hỏi : – Để ở đây có an toàn không? Hà Lăng Phong nói : – Những nơi như vầy tuyệt đối rất an toàn. Bởi vì nếu như bọn chúng muốn tìm bảo đao, chắc chắn sẽ không khi nào chú ý đến những ngăn kéo để đồ lộn xộn như vậy. Cho dù chúng có mở ngăn kéo ra, cũng không thể nào ngờ, bảo đao lại được bọc bởi một miếng vải cũ rách đến như thế. Phùng Viên gật gật đầu nói : – Ta chỉ có thể ở lại đây vài hôm mà thôi, sau đó còn phải đến thành đô một chuyến. Hy vọng thời gian đừng kéo dài quá lâu. Hà Lăng Phong nói : – Hai ba ngày cũng đã đủ lắm rồi. Mấy ngày tới đại ca cứ việc nghỉ lại ở Cúc Hương tạ này. Tiểu đệ tin rằng bọn chúng còn sốt ruột hơn chúng ta nhiều.
  3. Đang nói chuyện, bỗng nhiên chàng phát hiện ra a hoàn Mai Nhi đang từ phía bên kia cầu đi qua. Hà Lăng Phong ra mắt với Phùng Viên, rồi vội vàng đặt chiếc hộp vào trong chiếc bao cột cẩn thận lại. Mai Nhi bước vào trong, thi lễ trước Phùng Viên nói : – Phu nhân nghe nói Cửu lão gia đến vô cùng vui mừng, nên đã chuẩn bị yến tiệc và lệnh cho nô tì đến đây thỉnh thị ý của Cửu lão gia, xem người muốn bày tiệc sau hậu sảnh, hay là tại Cúc Hương tạ này. Phùng Viên không yên tâm về thanh bảo đao và quyển đao phổ, nên suy nghĩ hồi lâu mới nói : – Bày ở đây là tốt nhất, vừa yên tĩnh lại vừa mát mẻ. Hà Lăng Phong cũng xen vào : – Như vậy cũng tốt. Đại ca trên đường cũng đã mỏi mệt. Vậy mời đại ca đi tắm trước một cái cho khỏe. Tiểu đệ sẽ cho người bày tiệc ở thượng phòng, và tiện kêu Uyển Quân đến đây luôn cùng một thể. Phùng Viên cũng không câu nệ, xua tay nói :
  4. – Đều là người một nhà, cần gì phải quá khách sáo đến như vậy. Hà Lăng Phong cầm lấy chiếc hộp thối lui ra khỏi Thủy các, nhưng để Mai Nhi lại hầu hạ Phùng Viên. Khi chàng trở lại sau phòng đúng lúc Uyển Quân đã trang điểm xong. Vừa nhìn thấy chàng, Uyển Quân liền hỏi : – Nghe nói ca ca vừa bước vào cửa đã nổi giận, nguyên nhân tại sao vậy? Hai người có chuyện tại Cúc Hương Viên đến tận bây giờ, ngay cả bọn a hoàn cũng không được bước vào, thật ra là nói chuyện gì chứ? Hà Lăng Phong cười cười, chỉ chiếc hộp nói : – Chính là vì cái này. Lệnh huynh đưa nó đến đây, vừa bước vào cửa đã thấy bọn La Văn Bính đang ngồi đánh bạc, nên đã huấn thị cho chúng một chập. Phùng Uyển Quân hỏi : – Ca ca tính tình thường hơi nghiêm khắc như vậy. Thất lang, chàng không giận ca ca chứ? Hà Lăng Phong nói :
  5. – Đương nhiên là không. Những câu nói của lệnh huynh tuy có nặng nề nhưng tất cả đều là muốn cho ta tốt mà thôi. Hơn nữa nàng chỉ có một người ca ca này, nếu như không nghe lời lệnh huynh thì còn biết nghe ai đây? Phùng Uyển Quân thở ra một tiếng hỏi : – May mà chàng hiểu được tính ý của ca ca. Nói thật, thiếp và ca ca tuy là bào huynh muội, nhưng niên kỷ lại cách biệt nhau quá xa, nên ngay cả thiếp cũng sợ gặp mặt ca ca. Hà Lăng Phong nói : – Bây giờ không muốn gặp cũng không thể được. Nàng hãy cất chiếc hộp này trước đi. Bữa tiệc tối nay sẽ được bày tại Cúc Hương Thủy tạ, chúng ta đợi một chút sẽ cùng đến đó. Phùng Uyển Quân đón lấy chiếc hộp, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, hạ thấp giọng nói : – Trong chiếc hộp này là... Hà Lăng Phong nói : – Dương gia thần đao phổ và Yên Chi bảo đao.
  6. Phùng Uyển Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói : – Chúng ta kết hôn đã hai năm rồi sao? Hà Lăng Phong nói : – Đúng vậy, lần này lệnh huynh đến đây là để mang hai thứ này tới. Phùng Uyển Quân ôm chặt lấy chiếc hộp ngửa mặt thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói : – Thời gian trôi qua thật là mau. Hai năm giống như là một cái nháy mắt vậy. Nhớ lại hai năm trước, ngày mà chàng đến Thiên Tuế phủ, cơ hồ như mới ngày hôm qua. Hà Lăng Phong mỉm cười nói : – Kỳ thật cũng không quá lâu, chẳng qua chỉ hơn bảy trăm ngày mà thôi. Phùng Uyển Quân nghiêm giọng nói : – Thất lang, hèn gì ca ca nổi giận thì phải rồi. Trong hai năm qua chúng ta đã sao lãng rất nhiều. Chàng chỉ lo vui chơi hưởng thụ còn thiếp thì quên đi trách nhiệm của mình. Bắt đầu từ ngày hôm nay...
  7. Hà Lăng Phong thi lễ mỉm cười nói : – Bắt đầu từ hôm nay, ta nhất định sẽ tu sửa lại mình, khổ luyện đao pháp, phát huy thế lực của mình, như vậy được chưa? Phu nhân hiền đức của ta ơi, đừng quên rằng lệnh huynh đang ở Cúc Hương thủy tạ đợi ăn cơm tối. Chúng ta là chủ mà không lo đi tiếp đãi, chẳng lẽ để cho khách đói chết sao chứ? Phùng Uyển Quân liếc chàng một cái nói : – Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng mà chàng cứ nhe răng ra cười hoài. Hà Lăng Phong nói : – Khoản đãi lệnh huynh cũng là chuyện chính đáng vậy. Phu nhân à, mau khởi giá đi. Phùng Uyển Quân đứng lên, lấy chìa khóa mở tủ đựng y phục ra. Hà Lăng Phong nói : – Đừng cất nó vào trong tủ. Đây là bảo đao tổ truyền của nhà họ Dương chúng ta, tuyệt đối không thể để cho thất lạc.
  8. Phùng Uyển Quân nói : – Đây là thượng phòng trong nội phủ, ai cả gan dám đến đây ăn trộm chứ? Hà Lăng Phong nói : – Tốt nhất là nên cẩn thận một chút. Theo như lệnh huynh nói, trên đường đến đây có nhiều người theo dõi hành tung của lệnh huynh, và có ý đồ muốn cướp đoạt bảo đao. Phùng Uyển Quân kinh hãi nói : – Thật sự có chuyện này? Hà Lăng Phong nói : – Đương nhiên là thật rồi. Phùng Uyển Quân đột nhiên nhìn dáo dác bốn phía nói : – Vậy thì phải cất ở đâu mới thật là an toàn. Hà Lăng Phong nói :
  9. – Chiếc tủ sắt đựng trang sức quý giá của nàng tương đối kiên cố, vậy tạm thời để nó vào trong đấy đi. Phùng Uyển Quân gật gật đầu đồng ý, rồi mở chiếc tủ sắt trong góc phòng ra. Độ dày của chiếc tủ sắc khoảng một tấc, nặng chừng một trăm cân. Toàn bộ chiếc tủ được đặt ẩn vào trong vách tường, chỉ lộ ra phía cửa mặt chánh diện mà thôi. Trong ngoài có tất cả ba lớp khóa. Khuyết điểm của chiếc tủ này là không gian hơi hẹp. Chỉ đặt mấy chiếc hộp trang sức đã hết chỗ để đưa chiếc hộp đựng bảo đao vào. Hà Lăng Phong đích thân ra tay, đầu tiên chàng mang mấy hộp trang sức dời qua chiếc tủ đựng y phục Sau đó chàng đặt chiếc hộp có đựng bảo đao vào bên trong, rồi khóa cẩn thận lại. Xong xuôi chàng đút chìa khóa vào trong tủ áo của mình. Phùng Uyển Quân thấy vậy liền nói : – Thất lang, chẳng lẽ ngay cả thiếp mà chàng cũng không tin hay sao? Hà Lăng Phong nói :
  10. – Nàng không nên nói thế. Tất cả trang sức của nàng bây giờ đều đã cất trong tủ đựng y phục, nên đã không cần dùng số chìa khóa này. Huống hồ ta phải dụng công khổ luyện đao pháp nên mọi lúc đều cần dùng đến nó như vậy tương đối sẽ tiện lợi. Phùng Uyển Quân cười cười nói : – Như vậy cũng được, bảo đao do chàng đích thân cất giấu, chìa khóa cũng ở trên người chàng. Nếu lỡ có thất lạc gì thì không có liên quan chi đến thiếp. ***** Thức ăn toàn là sơn hào hải vị, nhưng không khí ngược lại vô cùng nặng nề. Có lẽ vì khoảng cách về tuổi tác giữa hai huynh muội Phùng Viên quá xa nên Phùng Uyển Quân có chút “sợ hãi” đối với vị huynh trưởng này. Ngoài những câu chào hỏi thông thường ra, dường như nàng ít khi mở miệng.
  11. Phùng Viên có thể nói là một con người ít thích nói cười. Lão ta cứ lạnh lùng nhìn thanh Yên Chi bảo đao đặt trong ngăn tủ kia. Cho nên lão ta cũng không lên tiếng nói gì. Còn Hà Lăng Phong sợ nói nhiều sẽ lộ ra tong tích, nên cũng chỉ ngồi im lặng. Không khí bữa cơm thật buồn chán. Mọi người chỉ uống vài chung rượu, rồi miễn cưỡng gắp vài gắp thức ăn. Sau khi ăn cơm xong, bọn a hoàn liền dâng trà lên. Đây vốn là cơ hội để nói chuyện chơi. Nhưng mọi người cũng lại ngồi im lặng. Ngồi thêm một lát, Hà Lăng Phong và Phùng Uyển Quân đứng lên xin phép cáo lui. Phùng Viên cũng không giữ bọn họ lại, mà chỉ lạnh lùng nói : – Ta còn ở lại Lạc Dương này thêm vài ngày nữa. Trong mấy ngày này, chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập Đao Kiếm hợp bích. Tiểu muội cũng nên chuẩn bị một chút. Phùng Uyển Quân nói : – Đại ca cũng muốn muội tham gia Đao Kiếm hợp bích trận sao? Phùng Viên nói :
  12. – Đương nhiên rồi. Trong hai năm qua, muội đã không tận tâm hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở hắn ta. Bây giờ thời gian đã không còn nhiều, muội cũng nên tham gia trận thức, để bù vào phần thiếu kém của hắn. Phùng Uyển Quân im lặng gật đầu không nói gì. Sauk hi trở về phòng, nàng mới bực bội nói với Hà Lăng Phong : – Thất lang, chàng thử nghĩ kỹ xem, hai năm qua thiếp vì khuyên răn chàng mà bị nhiều tiếng xấu. Vậy mà hôm nay huynh trưởng lại còn trách móc thiếp. Hà Lăng Phong ôm lấy vai Uyển Quân nói : – Uyển Quân, nàng đừng quá buồn rầu. Bởi vì lệnh huynh không hiểu được những cặp phu thê mới kết hôn, cho nên mới trách lầm nàng. Phùng Uyển Quân nói : – Trưởng huynh như thân phụ, cho dù có trách lầm thiếp cũng không oán trách. Thiếp chỉ hận mình mạng khổ, ngay cả chàng cũng không tin tưởng. Hà Lăng Phong liền nói :
  13. – Ta không tin nàng bao giờ? Phùng Uyển Quân lắc đầu, nói : – Tốt nhất là thiếp không nên nói đến chuyện này. Hà Lăng Phong vội nói : – Không được, nàng nhất định phải nói ra. Hai phu thê chúng ta bấy lâu nay hòa thuận ái ân, nếu có việc gì nàng cứ nói ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê. Phùng Uyển Quân cười cười nói : – Thiếp chỉ suông miệng nói ra thôi, vậy mà xem chàng đã khẩn trương đến như vậy rồi kìa. Hà Lăng Phong nói : – Uyển Quân, nàng không cần phải giấu ta làm gì. Ta dám chắc nàng không phải chỉ là suông miệng nói ra thôi đâu. Phùng Uyển Quân nói : – Thật không có gì mà, chàng đừng ở đó mà đoán mò.
  14. Hà Lăng Phong nói : – Nếu nàng không muốn ta đoán mò, vậy thì nàng hãy nói thật cho ta biết đi. Phùng Uyển Quân bằng hữu nghiêm sắc mặt hỏi : – Thất lang, hôm nay chàng sao vậy? Người ta chỉ nói suông có một câu, vậy mà chàng làm gì tra cứu kỹ đến như vậy chứ? Hà Lăng Phong nói : – Bởi vì xưa nay nàng chưa bao giờ nói những lời như vậy. Bây giờ nàng nói ra, nhất định trong lòng có điều không vui. Phùng Uyển Quân nói : – Thiếp chỉ có một chút cảm xúc rất nhỏ, không có gì gọi là việc không vui cả. Vậy chàng đừng hỏi nữa. Hà Lăng Phong nói : – Không, ta nhất định phải hỏi, nếu không ta sẽ ngủ không được. Phùng Uyển Quân nói :
  15. – Chàng thật sự nhất định muốn biết. Hà Lăng Phong nói : – Đúng vậy! Phùng Uyển Quân hỏi gằn lại lần nữa : – Không biết không được? Hà Lăng Phong đáp : – Không biết không được. Phùng Uyển Quân đột nhiên bật cười thành tiếng, dùng tay đấm nhẹ vào ngực chàng, nói : – Ngốc ơi là ngốc, làm gì mà khẩn trương đến như thế. Nói cho chàng biết, thiếp chỉ vì chuyện ban chiều mà cố ý nói vậy. Hà Lăng Phong ngạc nhiên nói : – Chuyện ban chiều? Chuyện ban chiều là chuyện gì? Phùng Uyển Quân liếc mắt chàng một cái, nói :
  16. – Ban chiều chàng cất bảo đao vào trong tủ sắt, ngay cả chìa khóa cũng tự mình giữ lấy. Như vậy không phải chàng không tin tưởng thiếp hay sao? Hà Lăng Phong ồ lên một tiếng, nói : – Nói lòng vòng nãy giờ thì ra nàng không được vui là vì chuyện đó. Phùng Uyển Quân bĩu môi nói : – Thế nào, như vậy không được hay sao? Chàng đâu có thấy được thái độ của chàng lúc ấy, nhìn thiếp giống như là một tên trộm, sợ rằng thiếp sẽ lấy mất bảo đao của chàng. Như thế làm sao khiến cho thiếp có thể vui được. Nói xong, Phùng Uyển Quân xoay người đứng lên, đi đến bên mép giường rồi ngồi xuống. Hà Lăng Phong vội bước đến bên cạnh, mỉm cười nói : – Thôi đừng vì chuyện nhỏ mà giận dỗi nữa. Ta muốn giữ chìa khóa ở bên người, hoàn toàn là vì để tiện lợi cho việc sử dụng mà thôi. Phùng Uyển Quân nói :
  17. – Thiếp là thê tử của chàng, chẳng lẽ thiếp giữ không tiện lắm hay sao? Đại ca muốn thiếp tham gia vào luyện tập Đao Kiếm hợp bích trận, không lẽ thiếp cũng không được xem quyển đao phổ của Dương gia hay sao? Hà Lăng Phong cười nói : – Được! Được! Đương nhiên là được. Bây giờ chiếc chìa khóa ở đây, ta hai tay dâng lên cho nàng, như vậy nàng hết giận rồi chứ? Phùng Uyển Quân xoay người đi chỗ khác, nói : – Bây giờ mới đưa cho thiếp, đâu còn gì là hiếm lạ nữa. Hà Lăng Phong nhè nhẹ đút xâu chìa khóa vào trong áo trong, trước ngực của nàng rồi thấp giọng cười nói : – Nàng không cảm thấy lạ đối với nó, nhưng nó lại cảm thấy lạ đối với nàng. Vậy bây giờ biết làm sao đây? Phùng Uyển Quân nhảy lên, nói lớn : – Chàng muốn chết hả!
  18. Đương nhiên Hà Lăng Phong không để cho Phùng Uyển Quân chạy mất, bởi vì xâu chìa khóa vẫn còn nằm trong ngực nàng. Hà Lăng Phong phải “lấy” nó ra cho Uyển Quân. Bởi vì “lấy” xâu chìa khóa ra, nên hai người đều ngã xuống giường. Từng trận cười khúc khích, từng cơn thở hổn hển. Tiếp theo là ánh đèn trong phòng vụt tắt đi. ***** Những giây phút ngọt ngào nhất thường thường qua đi rất nhanh. Một đêm đã qua đi, bình minh lại đến. Khi Hà Lăng Phong tỉnh lại, Phùng Uyển Quân vẫn còn đang ngủ say. Thân hình trắng ngọc của nàng được che bởi một chiếc chăn mỏng, càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn. Xâu chìa khóa vẫn còn nằm bên cạnh chiếc gối. Hà Lăng Phong đưa tay vuốt nhẹ tóc Phùng Uyển Quân, thuận tay cầm lấy xâu chìa khóa, rồi nhè nhẹ ngồi dậy.
  19. Đột nhiên Phùng Uyển Quân hơi tỉnh dậy, nàng trở người sang với giọng còn ngái ngủ nói : – Thất lang... đừng... đừng đi. Hà Lăng Phong không nỡ, liền cúi đầu xuống hôn lên má nàng. Phùng Uyển Quân không hề nhúc nhích, nàng lại ngủ thiếp đi. Hà Lăng Phong sửa lại chiếc chăn cho nàng, rồi tự mặc y phục vào. Sau đó chàng đi đến bên chiếc tủ đựng đồ trang sức. Hà Lăng Phong ngồi xổm xuống, kiểm tra lại những kí hiệu ở trên cửa tủ. Vừa nhìn vào chàng không khỏi thất sắc. Đêm qua khi đóng cánh cửa lại chàng đã ngầm cho một sợi chỉ vào giữa khe cửa. Nhưng bây giờ sợi chỉ đã rơi xuống đất. Điều này chứng tỏ rằng đêm qua sau khi chàng ngủ thiếp đi đã có người mở qua cánh cửa này. Hà Lăng Phong liền đứng lên, vội vàng kiểm tra lại các cửa nhưng toàn bộ đều được đóng chặt rất cẩn thận.
  20. Nếu như không có người từ bên ngoài vào, vậy thì ai đã trộm mở chiếc tủ kia? Hà Lăng Phong liền quay trở lại bên chiếc tủ, rồi thứ tự mở tất cả các cửa ra. Chiếc hộp có đựng thanh bảo đao cũng đã không cánh mà bay. Hà Lăng Phong bình tĩnh khóa lại tất cả các cửa, rồi đặt xâu chìa khóa lại bên cạnh chiếc gối. Sau đó chàng mở cửa đi thẳng về phía Cúc Hương thủy tạ ở trong hoa viên phía sau. Vừa đến cổng hoa viên, chàng đã gặp ngay Mai Nhi. Mai Nhi đang từ trong hoa viên bước ra. Tóc nàng xỏa dài trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ, dường như là mới vừa từ trên giường bước xuống vậy. Vừa nhìn thấy Hà Lăng Phong, a hoàn này liền có chút sợ hãi, đứng cúi đầu thấp giọng nói : – Đại gia đã thức dậy! Hà Lăng Phong nói : – Trời còn sớm như vầy, ngươi đến hoa viên này để làm gì?
nguon tai.lieu . vn