Xem mẫu
- Phần 22
…. Sang năm, cháu sẽ sinh con.
- Lời tiên đoán ấy có đúng không nhỉ?
- À, cái đó hả. Tiếp theo là cảnh thằng bé sơ sinh đúng không nào? Ban đầu tớ cứ
tưởng nó là con của Sadako, nhưng khi xem bản fax thì có vẻ như tớ nhầm.
- Cậu cho rằng đó là đứa em trai bị chết sau khi sinh bốn tháng của Sadako?
- Tớ nghĩ là vậy.
- Thế còn lời tiên tri của bà già? Rõ ràng là bà ta đang nói với Sadako. Hay là Sadako có
con?
- Không biết. Nếu tin lời bà ta thì cũng có thể là vậy.
- Con ai nhỉ?
- Ai mà biết được? Này, cậu đừng nghĩ rằng cái gì tớ cũng biết. Tớ chỉ nói những điều
tớ suy đoán thôi.
Nếu Yamamura Sadako có con thì đứa con đó là con ai và hiện đang làm gì?
Ryuji đột nhiên đứng bật dậy khiến đầu gối đập mạnh vào gầm bàn.
- Tớ thấy đói quá, chắc là sang ngày rồi. Aakawa, đi ăn thôi.
Nói rồi Ryuji vừa lấy tay xoa đầu gối vừa nhanh nhẹn đi về phía cửa. Asakawa không
đói, nhưng gã quyết định đi cùng vì có chuyện cần bàn. Ryuji có yêu cầu gã điều tra
một việc, nhưng vì không biết bắt đầu từ đâu nên gã vẫn cứ gác lại đấy. Bây giờ gã
mới vừa nhớ ra. Đó là cảnh cuối của cuốn băng. Rất có thể đó là Ikuma Heihachiro, bố
của Sadako. Nhưng lại có quá nhiều sự thù địch trong ánh mắt của Sadako đối với con
người này. Lúc nhìn thấy khuôn mặt ấy trên màn hình, Asakawa cảm thấy một nỗi đau
ê ẩm và nặng nề ở sâu trong cơ thể mình, kèm theo một cảm giác ghê tởm dữ dội. Đó
là người đàn ông có khuôn mặt gọn gàng và ánh mắt không đến nỗi độc ác, nhưng thật
lạ là tại sao gã lại có ác cảm với anh ta. Rõ ràng đấy không phải là ánh mắt mà Sadako
dành cho người ruột thịt. Trong những thông tin Yoshino điều tra được cũng không
thấy có chỗ nào chứng tỏ rằng Sadako chống đối cha mình. Ngược lại, gã có cảm giác
Sadako là một người con hiếu thảo. Nhưng có vẻ như việc tìm ra tung tích của người
đàn ông đó là một nhiệm
vụ bất khả thi. Khoảng thời gian ngót ngét ba mươi năm hẳn phải làm cho một khuôn
mặt biến đổi đi nhiều. Tuy vậy, tính đến mọi khả năng, có khi gã vẫn nên nhờ
Yoshino kiếm lấy một tấm ảnh chân dung của Ikuma Heihachiro, và cần phải biết
- xem quan điểm của Ryuji ra sao về chi tiết này. Nghĩ như thế, Asakawa bước ra ngoài
và đuổi theo sau Ryuji.
Tiếng gió thổi ù ù. Ô hoàn toàn không có tác dụng. Asakawa và Ryuji khom người
chạy vội về phía quán ăn nhẹ ngay trước cảng Motomachi.
- Uống bia chứ?
Không đợi Asakawa trả lời, Ryuji gọi với về phía người phục vụ: “Cho hai chai bia!”
- Ryuji, mình muốn nói tiếp câu chuyện lúc nãy. Theo cậu, tóm lại thì những hình ảnh
trong cuốn băng đó là gì?
- Chịu.
Chẳng buồn ngẩng mặt lên, Ryuji đáp gọn lỏn vì còn mải chén món cơm suất với thịt
nướng. Asakawa lấy dĩa xiên một miếng xúc xích và đưa cốc bia lên miệng. Qua ô cửa
sổ, gã nhìn thấy cầu cảng. Không một mống người trước phòng bán vé phà Tokai
Kisen. Nơi nào cũng vắng lạnh. Những du khách bị kẹt lại trên đảo chắc hẳn đang lo
lắng nhìn trời và biển trong đêm tối từ những ô cửa sổ quán trọ.
Ryuji ngẩng mặt lên.
- Lúc sắp chết, trong đầu người ta hiện lên những gì cậu có biết không?
Asakawa đưa ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ về phía đối diện với mình.
- Những hình ảnh để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm trí sẽ vụt tái hiện như một
đoạn phim flash-back…
Asakawa có lần đã đọc được điều này trong cuốn sách của một nhà văn. Trong lúc
đánh xe trên một cung đường núi, tác giả bỗng nhiên mất lái khiến cho cả người và xe
đều lăn xuống một vực sâu. Vào khoảnh khắc chiếc xe lao ra khỏi đường và văng lên
không trung, nhà văn nọ tin rằng mình sẽ chết, và vào cái khoảnh khắc nghĩ như thế,
hàng loạt những hình ảnh về cuộc đời ông ta từ quá khứ rào rào lướt qua trước mắt, rõ
ràng tới từng chi tiết. Cuối cùng, giống như một kỳ tích, tác giả thoát chết nhưng cái
kinh nghiệm mà ông ta trải qua vào giây phút ấy thì vẫn còn nguyên trong trí nhớ.
- Không lẽ cậu định ám chỉ điều đó? – Asakawa hỏi.
Ryuji vẫy người phục vụ và gọi thêm một chai bia nữa.
- Tớ chỉ liên tưởng thế thôi. Vì các cảnh phim trong cuốn băng là những thời khắc mà
dòng năng lượng tư duy và ý nghĩ của Sadako hoạt động mạnh nhất. Có thể coi đó là
những hình ảnh sâu đậm với cô ta lắm chứ.
- Hiểu rồi, mà này, như thế có nghĩa là…
- - Phải, khả năng ấy là rất lớn.
… Yamamura Sadako không còn tồn tại trên cõi đời này nữa?
Và cô ta dùng cách đó để lưu lại trên thế giới này những hình ảnh lẫn lộn lướt qua
trong đầu mình vào phút lâm chung?
- Tại sao cô ta lại chết? Rồi cả mối quan hệ giữa người đàn ông ở cuối đoạn băng với
Sadako nữa chứ?
- Cậu đừng có cái gì cũng hỏi tớ. Tớ làm sao mà biết được tất cả mọi chuyện.
Asakawa tỏ ra chưa chịu.
- Này, động não một chút đi ông bạn! Cậu quá dựa dẫm vào người khác rồi đấy. Cậu
sẽ ra sao nếu tớ có chuyện và cậu sẽ phải một mình đi tìm câu thần chú? – Ryuji nói
tiếp.
Không đời nào lại có chuyện ấy. Có chăng chỉ là trường hợp Asakawa chết đi và Ryuji
phải tự tìm câu thần chú một mình, chứ ngược lại thì không. Riêng về việc này thì
Asakawa tin chắc.
- Lúc nãy có một anh tên là Yoshino gọi điện từ Tokyo đến. Anh ta bảo sẽ gọi lại sau
mười phút nữa vì đang ở ngoài. – Hayatsu thông báo khi họ trở về.
Asakawa ngồi chầu chực trước máy điện thoại và cầu mong cho đó là một tin tốt lành.
Chuông reo. Yoshino gọi.
- Ban nãy tớ gọi cho cậu mấy lần… – Giọng Yoshino hơi có vẻ trách móc.
- Xin lỗi, em vừa ra ngoài đi ăn.
- Thế, fax đã đến chưa?
Yoshino khẽ đổi giọng. Vẻ trách cứ biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng. Asakawa
chợt có linh cảm xấu.
- Vâng, thông tin rất đáng giá. – Nói rồi Asakawa chuyển ống nghe từ tay trái sang tay
phải. – Sau đấy anh có tìm thấy gì nữa không? Về tung tích của Yamamura Sadako ấy?
Asakawa dồn dập hỏi. Nhưng có một khoảng lặng trước câu trả lời của Yoshino.
- Không xong. Mất dấu rồi.
- Nghe thấy vậy, mặt Asakawa méo xệch như sắp khóc. Ryuji thì thích chí quan sát sự
biến đổi nhanh chóng từ hy vọng sang tuyệt vọng trên khuôn mặt của một con người.
Y ngồi phịch xuống chiếu rồi duỗi thẳng hai chân ra phía khoảng sân trước nhà.
- Anh nói mất dấu nghĩa là sao? – Giọng Asakawa lạc đi.
- Trong đám diễn viên học nghề vào đoàn kịch cùng đợt với Yamamura Sadako có bốn
người là có thể liên hệ được. Tớ gọi cho cả bốn nhưng chẳng ai biết được điều gì.
Bọn họ, gọi thế thôi chứ cũng xấp xỉ năm mươi cả rồi, đều nhất loạt nói rằng họ
không hề trông thấy Yamamura Sadako kể từ khi giám đốc đoàn kịch Shigemori chết.
Ngoài ra, không có thêm thông tin nào nữa về Yamamura Sadako.
- Không thể, không thể kết thúc như thế này chứ.
- Nói vậy, cậu đã có cách gì chưa…
- Em sẽ chết vào mười giờ tối mai. Không chỉ có em, mà vợ và con gái em cũng sẽ
chung số phận vào mười một giờ sáng ngày Chủ nhật.
Ryuji nói vóng lại từ đằng sau.
- Cậu quên mất tớ rồi à, rõ chán.
Asakawa tiếp tục, không thèm để ý tới câu nói chen ngang của Ryuji.
- Chưa hết cách mà anh. Hẳn là còn có ai đó ngoài mấy tay diễn viên học nghề kia biết
được tin tức của Yamamura Sadako chứ. Anh Yoshino, tính mạng của cả gia đình em
đang bị đe doạ.
- Đã chắc gì.
- Ý anh là sao?
- Biết đâu sau hạn chót cậu vẫn sống.
- Anh chưa tin phải không?
Asakawa nghĩ tới cảnh tượng mọi thứ trước mắt mình đều trở nên tối mịt.
- Cậu không thể bảo tớ phải tin một trăm phần trăm câu chuyện ấy được.
- Nghe em đi anh Yoshino. – Nói cách nào để thuyết phục được con người này bây
giờ? – Tất nhiên, ngay cả em cũng không tin đến một nửa câu chuyện ấy. Câu thần
chú là cái gì cơ chứ, thật là ngu ngốc. Nhưng nghe em này Yoshino, giả sử với xác
suất viên đạn bay ra là 1/6, anh có dám kề súng vào thái dương mình và bóp cò không?
Anh có dám lôi cả gia đình vào một trò ru-lét Nga nguy hiểm đến thế không? Anh
- không thể đúng không nào? Và tất nhiên là anh sẽ hạ súng xuống rồi quẳng nó đi càng
xa càng tốt, như xuống biển chẳng hạn, phải không?
Asakawa nói liền một hơi. Còn Ryuji thì kêu tướng lên ở đằng sau: “Chúng ta ngu quá,
ngu quá.”
- Cậu im đi! – Asakawa lấy tay bịt ống nghe rồi quay lại nạt Ryuji.
- Có chuyện gì thế? – Yoshino hạ thấp giọng.
- Không, không có gì. Anh Yoshino, giúp em đi. Em chỉ còn có thể trông cậy vào anh…
Ryuji kéo cánh tay Asakawa giữa lúc gã đang nói. Điên tiết, Asakawa hằm hằm quay
lại. Nhưng thứ mà gã trông thấy là khuôn mặt nghiêm túc đến bất ngờ của Ryuji.
- Bọn mình ngốc quá. Cả cậu và tớ đều mụ mẫm hết rồi. – Ryuji nói nhỏ.
- Anh chờ em một chút. – Asakawa hạ ống nghe xuống. – Có chuyện gì thế?
- Việc đơn giản thế mà cớ sao chúng ta không nghĩ ra? Cần gì phải lần theo
Yamamura Sadako từ quá khứ? Chúng ta có thể làm ngược lại cơ mà. Tớ hỏi cậu: Tại
sao lại là ngôi biệt thự B-4? Tại sao lại là Villa Log Cabin? Tại sao lại là Pacific Land
Nam Hakone?
Asakawa ngớ người, rồi gã ngộ ra một điều gì đấy. Sau đó, gã trở lại bình tĩnh và đưa
ống nghe lên.
- Anh Yoshino.
Yoshino vẫn đang đợi.
- Anh Yoshino, anh gác hướng đoàn kịch lại hộ em. Em có một việc khẩn cấp hơn
muốn nhờ anh điều tra. Hình như em đã nói với anh về Pacific Land Nam Hakone rồi
thì phải…
- À, tớ có nghe. Câu lạc bộ resort ấy hả?
- Vâng. Theo em nhớ thì mười năm trước người ta xây dựng ở đó một sân golf và gần
đây các cơ sở vật chất khác mới được hoàn thiện như là những dịch vụ đi kèm… Em
muốn nhờ anh điều tra xem cái gì đã tồn tại ở đó trước khi Pacific Land được xây
dựng.
Có tiếng cây bút của Yoshino chạy trên giấy.
- Có cao nguyên chứ còn cái gì nữa?
- Có thể là như thế mà cũng có thể không.
- Ryuji lại kéo ống tay áo Asakawa. “Cả bản vẽ nữa. Cậu hiểu chứ? Nếu còn có các
kiến trúc khác trước khi Pacific Land được xây dựng, cậu nhớ nhờ anh ta xin cho cái
bản vẽ ấy.”
Asakawa nói lại với Yoshino y như vậy rồi bỏ máy. Gã vận toàn bộ sức lực vào một ý
nghĩ, nhất định Yoshino phải tìm ra manh mối. Phải rồi, vì ai cũng có một năng lượng
ý nghĩ.
nguon tai.lieu . vn