Xem mẫu

  1. Phần 13 Chiều Chủ nhật, rất nhiều gia đình mang theo con cái ngồi trên bãi cỏ phía trước thư viện thành phố. Một vài ông bố chơi trò bắt bóng với con trai, trong khi một vài ông bố khác đang nằm dài trên bãi cỏ vì không tham dự được vào trò nào. Một ngày Chủ nhật trung tuần tháng Mười đẹp trời và yên ả, sự thanh bình tràn ngập khắp nơi.
  2. Nhìn quang cảnh ấy, Asakawa bất giác muốn về nhà thật sớm. Sau khi nghiên cứu xong toàn bộ những nguyên lý cơ bản của sóng vô tuyến tại khu vực khoa học tự nhiên trên tầng bốn, gã nhìn vô định ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Cả ngày hôm nay, không ít lần mạch tư duy của gã đột nhiên ngắt quãng. Bao nhiêu suy tưởng vẩn vơ cứ chen ngang khiến gã không thể tập trung được vào một ý nghĩ nhất định. Hẳn là vì gã đang nóng ruột. Asakawa đứng lên khỏi ghế. Lúc này, gã bị ý nghĩ ấy thôi thúc dữ dội. Gã không còn mấy thời gian. Ngay cả thời gian để chơi đùa với con trên bãi cỏ như thế kia… Năm giờ kém, Asakawa về đến nhà. Shizu đang chuẩn bị bữa tối. Gã nhận thấy sự giận dỗi của vợ qua cái dáng thái rau ở đằng sau. Gã biết tại sao. Vì gã đã ra khỏi nhà từ sáng sớm trong một ngày nghỉ hiếm hoi như thế này và chỉ để lại mỗi một câu: “Anh sang chỗ Ryuji.” Nếu không chăm sóc con cái thay vợ vào những ngày nghỉ, sự ức chế của người vợ do phải nuôi con hàng ngày sẽ đầy ứ. Hơn nữa, đi đâu không đi, gã lại mò đến nhà Ryuji… vấn đề là ở chỗ đó. Gã có thể nói dối nhưng gã sợ như thế, vợ gã sẽ không liên lạc được với gã nếu có chuyện gì xảy ra. - Vừa nãy có điện thoại từ công ty bất động sản đấy. – Shizu nói, tay vẫn không ngừng thái. - Họ bảo sao? - Họ hỏi mình có muốn bán căn hộ này không. Asakawa đang đặt Yoko lên đùi và đọc truyện tranh cho con nghe. Gã biết, ở tuổi này, con bé chưa thể hiểu được ý nghĩa của chúng, nhưng gã tin rằng nếu chịu khó gom góp vào đầu óc nó thật nhiều từ ngữ từ bây giờ thì đến hai tuổi, con bé sẽ có một vốn từ vựng phong phú. - Họ ra giá bao nhiêu? Kể từ hồi giá đất lên cao, có rất nhiều công ty bất động sản hỏi mua căn hộ của họ. Có một dạo giá nhà giảm xuống, nhưng nếu trả hết nợ, vợ con gã sẽ vẫn còn được một khoản kha khá. - Thế em nói gì? Shizu lau tay vào khăn và cuối cùng ngoảnh đầu lại. - Em bảo, tôi không biết gì hết, chồng tôi đi vắng. Bao giờ cũng thế. Cho đến lúc này, Shizu chưa từng tự mình quyết định việc gì. Cô luôn nói: chồng tôi không có nhà…, hay tôi phải hỏi ý kiến chồng tôi đã… Nhưng sau này, cô ấy sẽ nói như thế nào?
  3. - Anh này, hay là mình thử tính lại xem? Chúng mình có thể mua được một ngôi nhà riêng có vườn tược hẳn hoi ở ngoại ô mà. Mấy người của công ty bất động sản cũng nói vậy đấy. Họ có một giấc mơ nhỏ bé, ấy là bán đi căn hộ chung cư đang sống và xây một ngôi nhà thật lớn ở vùng ven ô. Nếu họ chẳng có gì trong tay thì đó thực sự chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, họ có một món tài sản không nhỏ là căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Giấc mơ của họ hoàn toàn có thể thành hiện thực, thêm vào đó, họ có cả niềm vui và sự hồi hộp khi kể về giấc mơ ấy. Nó nằm ở cái nơi mà họ chỉ cần đưa tay ra là với được ngay. - Mà anh thấy đấy, chúng mình còn phải có đứa thứ hai nữa chứ. Asakawa thấu hiểu những viễn cảnh mà Shizu đang vẽ ra trong đầu cô: họ sẽ sở hữu một căn nhà rộng thênh thang ở ngoại ô, họ sẽ có hai hoặc ba đứa con và xây cho mỗi đứa một phòng học riêng, họ sẽ bố trí một phòng khách đủ lớn để tiếp được thật nhiều người. Yoko đang vùng vằng trên đùi bố. Cô bé phản đối vì quan sát thấy ánh mắt bố vừa rời cuốn truyện và không còn chú ý đến mình nữa. Asakawa đưa mắt trở lại trang sách. … Ngày xửa ngày xưa, khi những đầm lầy vẫn còn được gọi là bãi bùn, người ta kể rằng đầm lầy um tùm lau lách chạy dài ra tận biển. Trong lúc đọc to lên như thế, mắt Asakawa ngấn lệ. Gã muốn biến giấc mơ của vợ thành hiện thực. Gã day dứt nghĩ. Nhưng chỉ còn bốn ngày. Liệu vợ gã có thể chịu đựng nổi cái chết không rõ nguyên nhân của chồng? Lúc này đây, hẳn vợ gã chưa biết rằng, có thể một ngày kia, giấc mộng ấy sẽ tan tành. Chín giờ tối. Như thường lệ, vợ và con gã đã chìm vào giấc ngủ. Asakawa vẫn cảm thấy băn khoăn về câu nói dở dang của Ryuji vào lúc cuối. … Tại sao hắn cứ xem đi xem lại cảnh đứa trẻ sơ sinh thế nhỉ? Và cả lời nói của bà già ấy nữa: “Sang năm, cháu sẽ sinh con.” Đứa trẻ trong lời tiên tri của bà ta với đứa trẻ sơ sinh trong cảnh phim đó có liên quan gì tới nhau không? Thế rồi những khoảng thời gian cả màn hình trở nên tối đen nữa. Hắn đã nói chúng đều đặn xuất hiện trong hơn ba mươi lần. Asakawa muốn xem lại cuộn băng để kiểm chứng điều này. Trông y có vẻ bông phèng, nhưng bản thân Ryuji cũng đang ra sức tìm kiếm lối thoát nào đó. Ngoài khả năng tư duy logic tuyệt vời, Ryuji còn có một trực giác cực kỳ nhạy bén. Về điểm này, sở trường của Asakawa là rút ra những căn cứ xác thực thông qua các cuộc điều tra tỉ mỉ. Asakawa mở cánh cửa tủ đựng ti vi và cầm cuộn băng lên tay. Đúng lúc định đẩy nó vào trong khe băng, gã đột nhiên dừng lại vì một linh cảm.
  4. … Khoan đã, có cái gì đó rất lạ. Asakawa không biết cái gì lạ và lạ như thế nào. Nhưng giác quan thứ sáu đang mách bảo gã. Càng lúc gã càng tin rằng, cái cảm giác khác lạ lúc cầm cuốn băng trong tay không phải do gã tưởng tượng ra. Có một sự thay đổi rất nhỏ. … Chỗ nào nhỉ? Nó đã bị thay đổi ở chỗ nào nhỉ? Tim gã đập mạnh. … Việc này chẳng phải điềm lành. Nó không có cái vẻ khiến cho mọi chuyện khả dĩ hơn. Nhớ lại đi, mau nhớ lại đi. Lúc xem xong, rõ ràng mình đã tua về đầu rồi cơ mà. Vậy mà bây giờ, cuộn bên trái lại dày gấp đôi cuộn bên phải. Nó đang dừng ở đúng vị trí đoạn phim kết thúc mà không được tua lại. Trong khi mình đi vắng, ai đó đã xem nó… Asakawa lao vào buồng ngủ. Shizu và Yoko đang nằm quắp lấy nhau. Asakawa lật người Shizu rồi lắc lắc vai cô. - Shizu! Dậy mau! Asakawa thấp giọng để không đánh thức cả Yoko. Shizu nhăn nhó lăn người sang phải rồi sang trái. - Bảo dậy mau cơ mà! – Giọng Asakawa khác hẳn với mọi khi. - C-ó-c-h-u-y-ệ-n g-ì t-h-ế? - Có chuyện. Mau ra đây. Asakawa lôi Shizu dậy rồi cứ thế kéo vào phòng ăn. Gã giơ cuộn băng ra trước mặt vợ. - Em xem cái này rồi phải không? Trước thái độ đáng sợ của Asakawa, Shizu chỉ còn biết hết nhìn cuộn băng lại nhìn mặt chồng. - Chẳng lẽ em không được xem à? – Mãi rồi cô mới thốt lên thành lời. … Làm gì mà giận ghê thế? Có một ngày Chủ nhật hiếm hoi thì anh lại đi đâu mất, buồn quá tôi mới bỏ ra xem. Chẳng phải hôm trước anh và Ryuji lén lén lút lút xem là gì. Mà có gì hay hớm đâu, toàn phim đen trắng. Chắc là của ban báo hình chỗ anh quay chứ gì. Shizu phản kháng lại bằng cách im lặng. Chồng cô có lý gì mà giận cô như vậy chứ?
  5. Kể từ ngày lấy nhau, lần đầu tiên Asakawa muốn đánh vợ. - Cô… thật là đồ ngốc! Tuy nhiên, tay Asakawa mới chỉ siết thành nắm đấm, gã ghìm được cơn cuồng nộ. Cần bình tĩnh. Chẳng phải chính gã có lỗi hay sao? Chính gã đã để cái của nợ ấy ở chỗ vợ gã có thể tìm thấy. Gã cất nó trong tủ ti vi vì tin rằng Shizu chẳng bao giờ dám bóc một chiếc phong bì đề tên gã. Một thứ nguy hiểm đến vậy mà tại sao gã lại không giấu nó đi? Shizu đã bước vào phòng đúng lúc gã và Ryuji đang xem cuộn băng đó. Cô tò mò về nó là chuyện tất nhiên. Lỗi là tại gã đã không giấu nó đi. - Em xin lỗi. – Shizu xin lỗi nhưng chẳng hề tỏ ra ân hận. - Em xem lúc nào? – Giọng Asakawa run rẩy. - Sáng nay. - Thật chứ? Shizu làm sao biết được thời điểm cô xem nó có ý nghĩa quan trọng như thế nào? Shizu gật mạnh đầu. - Lúc mấy giờ? - Tại sao anh lại hỏi thế? - Không phải hỏi, mau trả lời đi! Một lần nữa, cánh tay Asakawa lại run lên. - Khoảng mười rưỡi. Vì lúc đó bộ phim Anh hùng đeo mặt nạ vừa mới hết. Anh hùng đeo mặt nạ? Tại sao? Ở nhà này, chỉ có Yoko là thích bộ phim đó. Asakawa phải gắng hết sức để khỏi ngã khuỵu. - Cô nghe tôi hỏi đây, việc này rất hệ trọng. Lúc cô xem cuộn băng này, Yoko đang ở đâu? Khuôn mặt Shizu dường như sắp khóc. - Nó ngồi trên đùi em. - Cả… Yoko nữa… cũng xem… cùng với cô… phải không? - Nhưng nó chỉ liếc qua màn hình thôi, con bé chắc chẳng hiểu gì đâu…
  6. - Cô im ngay! Hiểu hay không chẳng can hệ gì hết! Giấc mơ vậy là vỡ tan? Hơn thế nữa, cả một gia đình sắp biến mất. Những cái chết vô nghĩa. Vẻ cuồng nộ, sự hoảng sợ và nỗi tuyệt vọng của chồng khiến Shizu bắt đầu nhận thấy câu chuyện không hề đơn giản. - Chuyện này… chỉ là trò đùa thôi… đúng không anh? Shizu nhớ lại những dòng chữ trong cuốn băng mà cô cho là một trò đùa quái ác. Không thể có chuyện đó. Nhưng cô phải lý giải ra sao về sự hoảng loạn của con người trước mặt cô? - Anh nói đi… đó chỉ là trò đùa thôi mà. Asakawa chỉ biết lắc đầu, gã không thể nói được thành lời. Bất chợt, một niềm thương xót trào lên trong lòng gã. Vì gã biết, giờ lại có thêm những con người khác cùng chung số phận với gã.
nguon tai.lieu . vn