Xem mẫu
- VÔ TỰ THIÊN THƯ
Tác giả: Closeads
PHẦN 6: TUYỆT THẾ HẢO MỆNH (HẠ)
" Ta kháo, ngươi lợi hại, lão tử nhận thua." Tên to con lôi kéo thiếu phụ, bỏ đi thật
nhanh.
Vô luận như thế nào, từ khi đi làm tới nay là ngày Tiểu Khai vui vẻ nhất, mặc d ù
hắn trúng thưởng được một vạn nguyên kể từ khi mua hơn trăm vé xổ số mà chưa
từng trúng thưởng, hắn cũng đã thấy thỏa mãn.
Tiểu Khai trở lại nhà mình, dọn dẹp xong mọi thứ, sau đó mới lấy Vô Tự Thiên
Thư ra, cẩn thận đặt lên bàn, bắt đầu từ từ nghiên cứu.
Vốn hắn không hề xem trọng quyển sách này, nhưng lão nhân đã nói về sự chuyển
vận thật quá linh nghiệm, đã làm cho Tiểu Khai bắt đầu tin tưởng những chuyện
lão đã nói, nếu như nói không lầm, chính mình đã gặp được kỳ ngộ, có thể không
lâu sẽ giống như nam nhân vật trong tiểu thuyết có thể hô mưa gọi gió, điều đáng
chờ mong chính là, đại khái có thể hưởng thụ tất cả phong tình của các mỹ nữ, nếu
chỉ vì điểm này thôi, hắn cũng đã cố gắng nghiên cứu Vô Tự Thiên Thư một chút.
Quyển sách này màu sắc ngả vàng, thoạt nhìn thật rất giống với những cổ thư vào
thời kỳ dân quốc, hơn nữa tựa sách cũng được sắp xếp rõ ràng, lấy tay sờ thì cảm
thấy như nổi lên, có điểm thô ráp, khá cứng rắn so với điêu khắc. Cả dòng chữ như
có người dán vào thành một khối. Tiểu Khai dùng tay cạy mạnh vào ngay góc thật
cẩn thận nhưng vẫn không có gì phản ứng, hắn cau mày nghĩ nghĩ, lại lấy ra một
cây châm cắn răng đâm vào ngón tay mình, một giọt máu chảy ra, hắn lập tức nhỏ
vào trên quyển sách.
Không thể không thừa nhận, việc hắn th ường xem tiểu thuyết trên internet làm ảnh
hưởng, ít nhất trong ý nghĩ đầu tiên của hắn là có liên quan đến "máu", tất cả
những việc làm này là dựa theo cách nói trên huyền huyễn tiểu thuyết, bình
thường hay có tác dụng như trong tiểu thuyết đã nói, luôn luôn không tránh khỏi
việc dùng máu nhận chủ, đương nhiên, máu của người thường thì không có tác
dụng, chỉ có người hữu duyên mới có thể hữu dụng.
Thực hiển nhiên, Tiểu Khai lúc này đúng thật là hữu duyên nhân, giọt máu vừa
nhỏ xuống, Vô Tự Thiên Thư lập tức nổi lên phản ứng, phát ra hoàng quang ảm
đạm phi thường yếu ớt.
- Trái tim Tiểu Khai đập bình bịch, dùng ngón tay mở ra trang đầu tiên, nhưng chỉ
thấy trang sách trống rỗng không có dòng chữ nào, hoàn toàn trống rỗng.
" Ta kháo, đúng thật là Vô Tự Thiên Thư !" Tiểu Khai vừa mới nói thầm một
tiếng, đột nhiên trên trang giấy trắng nổi lên nhộn nhạo rung động, sau đó những
dòng văn tự hiện lên, lần này không phải là những dòng phù hào cổ quái nữa, mà
đúng là Hán tự chính thức.
" Thâu thiên chi danh, hành tuyển chi thật, khai tu chân chi môn, độ vạn vạn kiếp
sổ, đều ở Vô Tự Thiên Thư." Tiểu Khai nhẹ nhàng niệm ra tiếng: " Đệ nhất thiên,
Phong Ma Thiên."
Văn tự đến chỗ này đã hết, Tiểu Khai giương mắt nhìn xem, quả thật chỉ có mấy
từ này, phía sau cái gì cũng không có: " Ta kháo, đây không phải là vô nghĩa chứ,
phía trước thì thần thần bí bí như vậy, cả nửa ngày nháo lên cuối cùng lại không có
biện pháp tu luyện !"
" Hắc, ngươi nói cái gì?" Tiểu Khai vừa mới mắng ra tiếng, chợt nghe một âm
thanh phi thường non nớt thậm chí còn mang theo âm thưởng như trẻ con vang
lên, dọa hắn nhảy dựng, liền quay phắt qua nhìn, chợt thấy được một quái nhân.
Hình dáng người này thật cổ quái, làm người ta đau đầu chính là chỉ cao cỡ một
thước năm, dung mạo chỉ là một đứa trẻ con, vẻ mặt hồng nhuận, tinh thần rạng
rỡ, đôi mày còn không dài lắm nhưng trên đầu không một sợi tóc, cái đầu bóng
lưỡng đến mức có thể soi được, hắn mặc trường bào không biết làm từ tài liệu gì,
chiếc áo dài cỡ một thước sáu, một thước bảy, còn muốn dài hơn cả thân thể hắn,
cho nên toàn thân hắn đều được bao phủ trong chiếc áo, huống chi hắn lại mập
tròn, cho nên chiếc áo bao tròn nhìn y như một khối hình cầu tròn trịa.
" Ngươi là ai?" Tiểu Khai vọt nhanh ra sau đưa hai tay lên thủ thế.
" Hì hì, ta là ở trong này đi ra." Tiểu hài tử chỉ vào quyển sách: " Đã lâu ta không
được đi ra rồi !"
Trong đầu Tiểu Khai nhất thời chuyển qua hàng ngàn ý niệm: " Phong ấn...phong
ấn...oa ! Chẳng lẽ hắn là đại nhân vật bị lịch đại tổ sư phong ấn trong Vô Tự Thiên
Thư? Trong sách ghi Phong Ma Thiên, có phải là tên hắn không? Còn có...hắn vì
sao có thể đi ra? Hắn định làm gì?"
Tiểu hài tử có lẽ đã lâu lắm không có nói chuyện, vừa ra ngoài thì đã thao thao nói
không ngừng: " Nơi này thật quá nhàm chán, cái gì cũng không có, không có thức
- ăn, không nước uống, mỗi ngày ta ngoại trừ ngủ thì lại ngẩn người, ngẩn người
xong lại tiếp tục ngủ, ân, ta cũng không biết ta ngủ bao lâu, ngủ đến nỗi tâm trạng
của ta cũng như chết, ở trong này có muốn chết cũng không chết đ ược, nơi này
căn bản không cho phép vận dụng chân nguyên lực, ngay cả lực lượng để tự sát ta
cũng đều không có nên không làm được, trời ạ ! Trong đó thật sự không phải là
cuộc sống của người a ! Đại ca ca, ta rất cảm tạ ngươi, là ngươi thả ta ra, ngươi
thật sự là một người tốt a."
Tiểu Khai nhìn biểu hiện của hắn, sự sợ hãi trong lòng đột nhiên giảm đi rất nhiều,
cẩn thận hỏi: " Vậy..ngươi rốt cuộc là ai? Đã bao nhiêu tuổi rồi?"
" Ta không biết a." Ánh mắt tiểu hài tử như vô tội nhìn Tiểu Khai, thần tình có vẻ
mờ mịt: " Có thể ta bị nhốt đã lâu lắm rồi, cái gì ta cũng không nhớ rõ, ngay cả
chính mình là ai ta cũng không nhớ rõ nữa."
" Ta ngất." Tiểu Khai buồn rầu vỗ trán, than thở: " Lại là một người bị mất trí nhớ
sao."
" Đại ca ca, ngươi cho ta một cái tên đi, dù sao ngươi thả ta ra, ta sẽ ở chung với
ngươi." Tiểu hài tử suy nghĩ rồi hỏi: " Được rồi, đại ca ca tên là gì?"
" Ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai, còn ngươi gọi là Nghiêm Tiểu Quan đi, nói với
người ngoài thì nói ngươi là em họ của ta." Tiểu Khai đã bình tĩnh lại, hắn quan
tâm là vấn đề khác: " Ngươi cũng là người tu chân, vậy ngươi đã đạt tới cảnh giới
gì? Nga, ta nói cảnh giới tức là cái gì mà gọi là Ánh Sáng kỳ, Toàn Chiếu kỳ gì
đó."
" Phát ra Ánh Sáng? Toàn Chiếu? Đó là vật gì vậy?" Tiểu hài tử cau mày suy nghĩ
cả nửa ngày: " Đại ca ca, ta dường như hoàn toàn không rõ ngươi nói cái gì a."
Tiểu Khai lại trợn trắng mắt: " Vậy ngươi ở cấp bậc gì ngươi phải biết chứ?"
" Hắc hắc, cái này thì ta có ấn tượng, ta là Ma Tướng cấp." Tiểu hài tử lập tức đắc
ý: " Như vậy đi, ta biểu diễn cho ngươi xem một chút."
" Được a, được a." Tiểu Khai hứng chí kêu lên.
Tiểu hài tử quét mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng nhìn vào góc tường, ở đó có
một quả chuông: " Đại ca ca, ngươi xem đây, ta sẽ đem quả cầu sắt này tạo thành
một cái dĩa sắt nhé."
" Ách...quả cầu sắt...à..tốt..tốt đấy.." Tiểu khai gật đầu.
- Vì vậy tiểu hài tử rất tự nhiên tiêu sái bước đi, một tay cầm quả chuông, định nhấc
lên...
Hoàn toàn bất động.
Tiểu hài tử kinh ngạc kêu " di" một tiếng lại dùng sức, nhưng lại hoàn toàn bất
động.
" Tiểu Quan, ngươi không cần nói nữa." Tiểu Khai xem như đã hiểu ra, vị ma
tướng này giờ đây chỉ như một cái gối mềm: " Có phải vì đã quá lâu ngươi không
tu luyện nên đã bị phế đi?"
" Không có khả năng nha." Tiểu hài tử cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên giật
mình hiểu ra: " Ta biết rồi ! Đại ca ca, là ngươi thả ta ra, ngươi là chủ nhân quyển
sách này, phải do ngươi cho phép ta mới có thể hiển xuất ra lực lượng mà thôi!"
" Thôi ngươi đi !" Tiểu Khai liếc mắt trừng hắn: " Được rồi, sách này ngươi còn có
thể tiến vào nữa không?"
" Nhưng...nhưng mà ta thật sự rất mạnh mà...phi thiên độn địa( bay lên trời,chui
xuống đất), di sơn đảo hải( dời non lấp biển), hô phong hoán vũ( hô mưa gọi gió),
ân, ta nhớ rõ ta đều biết hết."
Tiểu hài tử ủy khuất giải thích vài câu, xem vẻ không kiên nhẫn của Tiểu Khai,
bèn gật đầu nói nhanh: " Có thể đi vào được, ta có thể ở trong đó, đại ca ca, từ nay
về sau khi nào ngươi muốn gọi ta đi ra thì trong lòng cứ nghĩ một chút là được, vô
luận là sự tình gì ta cũng có thể giúp ngươi làm được hết."
Tiểu Khai không cho là đúng nên không lên tiếng, hoàn toàn không để lời hắn vào
lòng, theo hắn xem ra, vị ma tướng bị phong ấn này chắc chắc là do tổ sư gia ngày
trước bởi vì phán đoán sai lầm mà bắt vào, hắn chỉ là một tiểu yêu quái trộm gà
trộm chó mà thôi.
" Ta, ta thật sự rất mạnh mà." Tiểu Quan đáng thương vô lực giải thích: " Muốn
làm năm..."
Tiểu hài tử mới nói được tới đây, chợt nghe bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng
chuông cửa " đinh đông đinh đông.."
" Ngất..bên ngoài có người đến." Tiểu Khai vội vàng bật dậy, chụp lấy thiên thư,
thuận tay khép lại, trong lòng vừa định thu Tiểu Quan đi vào thì chợt nghe " hưu"
- một tiếng, tiểu hài tử hóa thành một đạo quang mang tiến vào trong sách, hào
quang màu vàng nhạt của quyển sách nhất thời ảm đạm xuống.
" Oa, đúng là tâm linh có thể khống chế chuyện này, thật quá cao cấp!" Tiểu Khai
vui vẻ nghĩ ngợi, chợt nghe thanh âm của Tiểu Quan vang lên trong tâm linh: " Hì
hì, đại ca ca, chúng ta có tâm linh cảm ứng nga."
" Đáng tiếc, nếu ngươi là mỹ nữ thì tốt hơn." Tiểu Khai thở dài có chút tiếc nuối.
Ngày hôm sau Tiểu Khai vừa đến văn phòng, chợt nghe mọi người đang nghị luận,
nguyên lai bởi vì ngày hôm qua Cổ quản lý vì bị thương đã vào bệnh viện, cho nên
bây giờ cả ngành sẽ do ai phụ trách còn chưa có quyết định. Tiểu Khai trộm nhìn
Tiểu Trúc, nàng vẫn im lặng ngồi đó, ánh sáng ngoài cửa sổ sáng rỡ, khuôn mặt
trắng như tuyết cơ hồ trong suốt, trên tóc lóe lên màu vàng hào quang của ánh
nắng, nhìn qua tràn ngập vẻ thần thánh. Mặc cho mọi người ồn ào bàn tán, nhìn
nàng như chẳng chút ảnh hưởng gì của thế tục, trong suốt, hài hòa và trầm tĩnh.
Tiểu Khai ngơ ngác nhìn khuôn mặt của nàng, nhu tình trong lòng lại bắt đầu tràn
ngập.
" Đại ca ca, ngươi đang nhìn lén mỹ nữ a !" Bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo
vang lên trong lòng: " Hắc hắc, đây là thời gian đi làm đó !"
" Kháo, ngươi làm sao đi ra được?" Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, lập tức phản ứng
bảo Tiểu Quan: " Đi ngủ đi, đừng có làm phiền ta làm việc."
" Ta không ngủ được, ta đã ngủ suốt ngàn năm, ngủ đến muốn chết cho rồi, còn
bắt ta ngủ?" Tiểu Quan nói: " Đại ca ca, ngươi đừng có làm ra vẻ đứng đắn với ta,
ai chẳng biết ngươi thích tỷ tỷ kia nha !"
Tiểu Khai thở dài, không nói chuyện nữa, hắn thật ra rất thích Tiểu Trúc, nhưng
Tiểu Trúc đâu có thích hắn, đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, tình nam nữ
trên thế gian luôn là như thế, Tiểu Khai cũng biết mình chỉ là một tiểu nhân vật,
hắn cũng không tin tưởng có năng lực có thể thay đổi vận mệnh.
" Đừng nản chí a." Tiểu Quan không hổ là có tâm linh cảm ứng với hắn, lập tức
cảm nhận được sự mất mát của hắn: " Kỳ thật, ngươi cùng nàng quả thật rất có
duyên phận đó."
" A?" Tiểu Khai nhất thời cảm thấy vui vẻ: " Vì sao?"
- " Ân, là ta tính ra thôi." Tiểu Quan nói: " Ngươi sinh ra cho tới năm hai mươi mốt
tuổi, cho đến trước ngày hôm qua, nàng ta thì nhỏ hơn ngươi ba năm lẻ ba tháng
ba ngày, tuổi tác lại cách nhau với con số ba trùng hợp, dựa theo ta biết về đường
nhân duyên bặc pháp, thì hai người các ngươi vừa lúc tương hợp hoàn toàn, nên sẽ
rất nhanh có thể hòa hợp ở chung với nhau thôi."
" Ngất, ngươi cư nhiên biết cả ngày sinh nhật của nàng?" Tiểu Khai cảm thấy có
chút ghen tuông kỳ lạ: " Nói như vậy sinh nhật của nàng không phải là ngày mốt
hay sao?"
" Hahaha.!" Tiểu Quan cười vang trong lòng hắn: " Đại ca ca, lòng ghen tuông này
quả thật là không cần đâu, ta nhìn mỗi người thì đều có thể nhìn ra được hết, ngươi
cùng nàng ngày sinh bát tự vô cùng tương hợp, lại cận kề nhau thế này, trong vận
mệnh nhất định hữu duyên, ngươi nên cao hứng mới phải a."
nguon tai.lieu . vn