Xem mẫu

  1. Tuyết hoa hồng mai “Chàng, đã bao giờ chàng yêu ta chưa? Đêm đêm, ta không biết tự hỏi lòng câu này bao nhiêu lần. Lần nào cũng tự mình hỏi rồi tự mình trả lời rằng: “ Chàng chưa bao giờ yêu ta.” Ta một mình ôm mối tình si mà chẳng mong được hồi đáp. Là ta không mong hay biết rằng không thể nên lờ đi mong muốn trong lòng? Ta với chàng cùng đường nhưng không chung lối. Chàng là tiên, còn ta… Ma không ra ma, quỷ không ra quỷ. Ta lạnh lùng kiêu bạc, cô độc trong đêm. Không qua lại với ai ngoại trừ lâu chủ. Sống làm người của Lâu chủ, chết vì lâu chủ là lời thề ước ta đã định khi theo người về đây. Có ơn phải trả đó là nguyên tắc, mạng của ta chính là của người. Dẫu biết thế, cớ sao lòng ta vẫn hướng về chàng…”
  2. Chàng – Âu Dương Tâm, thần quân Tiên giới người người ngưỡng mộ. Năng lực bất phàm, thọ ngang trời đất. Theo lệnh bề trên đến diệt Dạ Ngọc Lâu. Nàng –Xuất thân bí hiểm, một thân hắc y cùng Ám Dạ khí, tên hiệu: Ám Tử. Tuân lệnh giết chàng vì tồn vong Hắc giới. Hai bên giao đấu dưới đêm trăng mơ hồ lạnh lẽo. Tiếng vũ khí va nhau phát ra thứ âm thanh nặng nề chát chúa. Giống như tâm nàng hiện ngập tràn bi thương. Nàng thấy rõ khuôn mặt khuynh thành của chàng, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng nàng thân thuộc hơn ai hết. Chàng không nhận ra nàng, sa lưới màu đen đã che đi gương mặt nàng. Vì giờ nàng là Ám Tử của Dạ Ngọc Lâu, không còn là Tuyết Nhi của chàng nữa. Sân lớn rộng thênh thang, mọi người trong lâu đều tề tựu bao gồm cả lâu chủ. Nàng muốn nương tay nhưng không thể. Hiện tại chàng và nàng đều đang thực thi nhiệm vụ, nàng không thể vì tình riêng mà nương tay với chàng. Nhưng nếu bảo ngày hôm nay, tại đây phải giết chết chàng thì nàng thật không nỡ. Vì không nhận ra nàng nên Âu Dương Tâm hạ thủ không chút lưu tình. Dưới lực đánh của chàng mặt đất như rung chuyển, thanh âm nứt vỡ vang ầm trời, gió bão bắt đầu nổi lên gào thét. Nàng thì vẫn cố chấp dồn lực chống đỡ. Nàng biết chống đỡ mãi không phải cách hay, bên dưới kia mọi người và lâu chủ đang nhìn nàng. Không còn cách nào khác, nàng buộc phải tung ra Ám Dạ khí, đả quanh một vòng tạo thành Hắc Tử Cung vây khốn chàng. Khí lực tà ma tạo thành tường kín, đem Dương Tâm nhất thời giam trong đó. Một chiêu chắc chắn không thể đả bại chàng, nhưng nàng thật tâm không muốn cùng chàng giao đấu. Chỉ còn nước tính kế khiến chàng thấy khó mà lui. Sau khi vây khốn Dương Tâm, nàng biến Ám Dạ thành kim châm, nhân lúc chàng bị Hắc Tử cung vây *** mà đả thương chàng. Kim châm có độc, là loại độc gây mất khí lực trong một thời gian ngắn.
  3. “ Tiện nhân! Ngươi hạ độc ta!?” Dương Tâm gầm lên đầy giận dữ. Còn nàng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, ung dung nhìn chàng, Thấy thân bị trúng độc, biết không thể đấu tiếp, Dương Tâm liền đề thăng khí lực vung Hàn kiếm phá thuật pháp của Ám Tử. Phẫn nộ dùng Băng Huyền chưởng đả thương nàng. Rồi một tiếng sét “ ẦM!!!!!!!!!” vang lên. Tất cả đã biến mất. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Giữa biển bụi mịt mùng thoáng chốc đã không thấy Âu Dương Tâm đâu. Chỉ có mình nàng, Ám Tử ở lại với đôi vai đẫm máu. Nàng bị thương, nàng vì cứu chàng mà chấp nhận lĩnh Băng Huyền Chưởng làm thương chính mình. Dù rằng với sức Dương Tâm đưa ra khi ấy nàng hoàn toàn có thể tránh. Nhưng… nếu làm thế chàng sẽ chết. Mà chàng chết thì nàng sống có ý nghĩa gì? Chung quy mọi sự vẫn là dụng ý của nàng. Nỗi thê lương dấy lên trong lòng, tim nàng như bị ai đó cào xé. Nàng nhắm mắt dấu đi đau thương, chưng ra bộ mặt lạnh lùng như cũ bước đến bên hồng y nữ tử trước mặt. “ Tỷ! Thứ lỗi muội kém cỏi.” “ Không đâu! Muội đã cố hết sức mình rồi. Mau mau vào trị thương đi. Việc còn lại để tỷ và mọi người lo.” Hồng y nữ tử mỉm cười dịu dàng nói với Ám Tử làm nàng càng thêm hổ thẹn. Nữ tử này chính là Lâu chủ cùa Dạ Ngọc Lâu –Ngọc Linh Linh, cũng là người cứu mạng nàng năm năm về trước. Ơn này của nàng cả đời dùng mạng ra trả còn không
  4. đủ. Vậy mà nay nàng lại vì một nam nhân đi phản bội ân nhân của mình. Thật đáng khinh không phải sao!? Rồi nàng nhếch môi cười, nụ cười sao mà đau thương đến thế. Ám Tử lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng của mình. Nàng đi đến đâu máu trên vai nàng nhỏ đến đấy, vết máu trải dài dọc lối đi. Nàng bị thương rất nặng. Cũng phải thôi! Lĩnh nguyên một chưởng như vậy mà chỉ bị thương chừng này đã phúc phần lắm rồi. Nếu lúc đó nàng không nhanh tay rời vị trí đang đứng, để nguyên cho Dương Tâm đả thương trúng ngực thì chắc giờ này nàng đã chết. Vậy mà nàng lại không thấy đau. Vì vết thương trên vai sao có thể sánh với nỗi lo trong lòng nàng hiện tại. Thay vì chạy chữa thương thế của mình thì nàng lại đem tâm đi lo lắng cho thương thế của người khác. Ban nãy nàng làm Dương Tâm trúng độc, tuy không nguy đến tính mạng nhưng đảm bảo trong nửa tháng tới chàng sẽ mất toàn bộ khí lực. Đã thế khi nãy để thoát thân chàng còn cố sức dùng Băng Huyền chưởng với nàng, chắc chắn đã bị nội thương. Mà nàng thì không đang tâm nhìn chàng đau đớn. Dù chỉ một chút. Ngay tức khắc, Ám Tử liền mặc thân đang bị thương mà rời Dạ Ngọc Lâu. Thẳng hướng Thiên Sơn mà đi tìm Dương Tâm. Nàng biết chàng đang ở đó trị thương. Nàng phải nhìn thấy chàng mới được. Có thế nàng mới yên tâm lo thân mình. Máu vẫn chảy không ngừng, Ám Tử vẫn không ngừng phi thân, từng giọt máu hòa theo gió bay bay thổi xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo nom như hoa nở. . .
  5. . Không biết qua bao lâu nàng mới đến được Thiên Sơn. Chỉ thấy khuôn mặt nàng giờ đây tái nhợt không còn hột máu. Vết thương trên vai đã ngưng không chảy máu nữa, mà thay vào đó là vệt khô lớn màu đỏ sậm. Tuyết rơi rơi, gió lạnh thấu sương cắt da cắt thịt. Một mình Ám Tử hắc y móng manh chậm bước đến thiền viện trước mặt. Đến nơi rồi! Nơi mà Dương Tâm đang ở. Nàng sắp được gặp chàng rồi. Nàng mặt mày tươi cười tiến đến chỗ Dương Tâm, vẻ mặt giờ đây khác hẳn với vẻ lạnh lùng vốn có. Có lẽ nào tình yêu đã khiến nàng trở nên như vậy? Nàng không xấu, ngược lại còn rất xinh đẹp. Dương Tâm thường nói: “ Ta thích nhất lúc muội cười.” Vậy thì nàng phải cười, cười thật tươi để đi gặp Dương Tâm thôi. Đã mấy tháng rồi không gặp, chắc chàng nhớ tiểu muội này lắm. Ám Tử vừa đi vừa nghĩ, bước chân nàng xiên xiên vẹo vẹo, cả người thì run lấy bẩy từng cơn. Nàng mất máu quá nhiều, ý thức mơ hồ không phân biệt nổi thực hư. Duy nhất có ý niệm gặp Dương Tâm là giúp nàng tỉnh táo mà bước tiếp, bước mãi… Sân đình vắng lặng, tuyết phủ trắng xóa, hoa hồng mai rơi đấy khắp sân. Chẳng khác gì lúc nàng mới đến. Rồi… Nàng nghe thấy tiếng khóc của một nữ tử: “ Đồ ngốc! Sao chàng lại để mình bị thương ra nông nỗi này chứ.” Giọng nói này nghe thật quen. “ Hân nhi, ta không sao.” Là tiếng của Dương Tâm. Giọng chàng khàn đặc, khô khốc. Dường như đang gắng
  6. sức nói với nữ tử tên Hân nhi kia. Hân nhi? Liệu có phải là Liễu Hân, tiểu tình nhân của chàng? Cô nương có khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, lúc nào cũng nghịch ngợm làm vướng chân Dương Tâm. Để rồi mỗi lần mệt mỏi chàng lại tới than phiền với nàng: “Aiz! Ước gì Hân nhi được một phần nhu mì như Tuyết nhi thì tốt quá.” Còn nàng thì ước mình được như Liễu Hân. Bất luận nàng làm gì đi nữa thì với Dương Tâm nàng mãi mãi là muội muội. Cả đời này chàng sẽ chẳng biết được chân tình nàng dành cho chàng đâu. Nhưng nàng cam tâm tình nguyện giấu nó sâu trong tim để được ở bên chàng với danh phận biểu muội. Nàng hiểu nếu tình cảm này mà nói ra chàng nhất định sẽ xa lánh nàng. Vì người trong tim chàng là Hân nhi chứ không phải Tuyết nhi. Huống hồ, nàng thân là Ám Tử cùa Dạ Ngọc Lâu, thân thế này đến chết cũng không thể xóa bỏ. Giống như oán hận chàng dành cho mình đến chết mới tiêu tan. Và tình yêu nàng dành cho chàng muốn tan chắc phải đợi đến khi núi mòn biển cạn. Nàng lặng lẽ nương theo tiếng khóc của Liễu Hân đến gian phòng chàng đang nằm. Phi thân lên cây bồ đề cạnh đó, nương mình dưới tán cây ngắm gương mặt xanh xao, tiều tụy của chàng bên trong. Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, Dương Tâm bị nội thương không nhẹ. Nhìn chàng giờ đây đến thở còn không nổi, chỉ biết nằm im bất động chờ người ta chăm sóc mà lòng nàng quặn thắt từng cơn. Lúc này Dương Tâm cần nhất người giúp chàng điều hành khí tức, nếu không e rằng tu vi của chàng ít cũng phải giảm mất một nửa. Mà hiện tại ngoài nàng ra thì không còn ai giúp chàng hết. Liễu Hân đâu có biết võ công. Nàng nghĩ ngợi một hồi lâu, nhớ đến vết thương trên người mình liền liếc nhìn nó,
  7. rồi lại quay sang nhìn Dương Tâm. Lòng hạ quyết tâm trị thương cho chàng. Mặc kệ thương thế của bản thân ra sao, nàng mất tu vi cũng được nhưng chàng thì không thể. Nàng chết cũng không sao , chỉ cần chàng bình an. . . . Đêm –Ám Tử dùng Mê Hồn tán làm Liễu Hân và Dương Tâm hôn mê để tiện bề hành động. Đêm nay, nàng sẽ trị thương cho Dương Tâm. Nàng lẻn vào phòng của Dương Tâm, ngắm nhìn gương mặt chàng say ngủ, hơi thở chàng khó nhọc. Nàng đưa bàn tay lạnh cóng vì đợi ngoài tuyết lên vuốt ve gò má xanh xao của chàng, nhếch môi cười khẽ. Đã bao lâu rồi nhỉ? Nàng mới được gần chàng đến thế. Trước khi Liễu Hân xuất hiện người gần chàng nhất luôn luôn là nàng. Đúng là không ai nói trước được tương lai. Vậy mà có lúc nàng nghĩ chàng thích mình cơ đấy. Giọt lệ đong đầy nơi khóe mắt, nàng kiềm lòng lại không để lệ nóng tuôn rơi. Rồi nàng đề khí nâng chàng dậy. Chuẩn bị điều hòa khí tưc, trị thương cho chàng. Nàng rõ hơn ai hết, bản thân dùng khí tức chính mình điều hòa cho chàng nguyên khí sẽ tổn hại thế nào. Thân nàng còn đang mang trọng thương nếu không kịp thời chữa trị có khi tu vi còn mất hết. Nay nàng vì Dương Tâm mà cố dùng sức tàn cứu chàng, vậy hậu quả sẽ thế nào đây? Có lẽ… chết… là cùng chứ gì. Dù sao từ trước tới nay sinh mệnh đối với nàng cũng chỉ là phù du.
  8. Nàng cười. Ám Tử tụ khí ở lòng bàn tay, trên người nàng tỏa làn khí tím nhàn nhạt. Nàng một chưởng đánh vào lưng chàng, bắt đầu vận khí giúp chàng điều hòa khí tức. Căn phòng tản mát luồng khí nóng, hai mắt nàng nhắm nghiền nhớ về miền kí ức xa xăm. Miền kí ức giữa chàng và nàng… . . . “ “Này, ngươi biết ngắm hoa hồng mai ở đâu không?”. Ám Tử túm lấy áo nam nhân vận thanh y phía trước lên tiếng. Nam nhân quay lại nhìn nàng, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “ Hoa hồng mai? Cô nương đến đây để ngắm hoa hồng mai?”. “ Phải.” “ Tại sao nàng lại nghĩ ở đây có hoa hồng mai? Nơi đây chỉ có gió tuyết thôi.” Ám Tử nhíu mày nhìn hắn, điệu bộ ngạo ngễ của hắn làm nàng khó chịu: “Vậy ngươi dựa vào đâu mà nói nơi đây không có hoa hồng mai.” Dứt lời, nàng không thèm đếm xỉa phản ứng của hắn mà đi thẳng một mạch. Lâu chủ đã nói muốn ngắm hoa hồng mai hãy lên Thiên Sơn. Từ trước đến nay người chưa bao giờ nói dối nàng. Người nói có là có, đây là Thiên Sơn, nơi đây chắc chắn có hoa hồng mai nàng tìm. Ám Tử vừa đi vừa nghĩ, mặc hắn, tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng phía đằng sau kia nàng vẫn nghe thấy tiếng bước chân của ai đó.
  9. “ Cô nương! Xin dừng bước.” Nàng quay mặt liếc nhìn hắn. Chỉ thấy vẻ mặt hắn tươi cười: “ Là ta không tốt làm cô nương tức giận. Xin thứ lỗi.” Nàng lờ hắn, tiếp tục đi. “ Cô nương, để tạ lỗi ta dẫn nàng tới nơi có hoa hồng mai được chứ?” Nàng khựng lại, quay người nhìn hắn: “ Ngươi biết hoa hồng mai ở đâu?” Hắn tươi cười: “ Biết! Còn là nơi đẹp nhất.” “ Vậy dẫn ta đến đó.” Đoạn nói, nàng cầm tay hắn kéo đi. Nếu hắn đã nói là biết vậy không có lí nào nàng không lôi hắn đưa đi. Nàng không tin hắn dám nói dối nàng. Nếu không… hậu quả. Nàng nghe thấy tiếng hắn cười khẽ phía sau. Hắn đang cười nhạo nàng? Mặc kệ, nàng chỉ quan tâm tới hoa hồng mai thôi. Hắn muốn cười sao thì cười miễn dẫn nàng tới đó là được. Suốt quãng đường nàng không biết tự lúc nào hắn đã đi đến bên cạnh, sánh vai bước cùng nàng. Cả hai không nói với nhau câu gì cứ lặng lẽ đi. Đến chỗ cần rẽ thì hắn nhắc nàng, nàng lại lẳng lặng đi theo hắn. Khung cảnh Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ, cây cối khô cằn. Nếu bảo ở đây có hoa hồng mai thì khó lòng tin được. Nhưng người ta nói thiên địa vô lường, khó không có nghĩa là không có. Phàm là nơi khó sinh trưởng, nếu đã có thì mai ở đây hẳn là đặc biệt nhất. Cả đời Ám Tử mong ước lớn nhất là một lần được ngắm hoa hồng mai. Nàng ngày ngày ở trong lâu, thường nghe mọi người nhắc tới nó, loài hoa của sự thanh tao. Nghe nhiều thành quen, nghe nhiều thành thích và giờ nàng muốn tận mắt chứng kiến và cảm thụ vẻ đẹp ấy.
  10. Hắn dẫn nàng đến một thiền viện lớn đặt trên lưng chừng núi. Hắn vào trong, nàng theo sau hắn rồi dừng chân tại một sân đình rộng lớn. Nơi đây tuyết trắng phủ dày, sắc đỏ huyền ảo đan xen, bốn bề là một rừng hoa hồng mai. Gió thổi nhè nhẹ hoa đỏ bay bay. Dưới chân tuyết trắng hoa đỏ rơi rụng phủ đầy, lốm đốm như vệt máu đỏ. Đẹp! Nơi đây khung cảnh thật đẹp. Ám Tử xưa nay vốn là người lạnh lùng cao ngạo, vậy mà đứng trước khung cảnh tuyệt mỹ này cũng không kìm được sự thích thú mà mim cười. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ cười, mà hôm nay nàng tại nơi đây, trước một người không quen biết lại để lộ tâm tư chính mình. Nàng dường như không còn để ý tới sự tồn tại của nam nhân thanh y đang đứng bên. Ánh nhìn tập trung vào cảnh sắc xung quanh. Dường như vẻ đẹp của nàng hòa vào trong cảnh sắc, đẹp đến nỗi thu hút hết thảy mọi ánh nhìn quanh đó. Và hắn đã bị nàng thu hút. Chỉ có điều nàng không biết điều đó mà thôi. “ Cám ơn ngươi.” Ám Tử xoay người cười với hắn. Nam nhân thanh y lẳng lặng đứng bên nàng tự lúc nào. Rồi hắn cười dịu dàng: “ Không có gì. Quà tạ lỗi, cô nương thích là được rồi.” Nàng chạy đến bên hắn, tuyết tung bay theo từng bước chân nàng: “ Ngươi tên gì vậy?” “ Dương Tâm.” “ Ta là Tiểu Tuyết.” “ Tiểu Tuyết? Ta có thể gọi nàng là Tuyết nhi không?” Nàng lưỡng lự: “ Ừm… Cũng được. Vậy huynh bao nhiêu tuổi?” “ Đảm bảo lớn hơn nàng để nàng gọi ta một tiếng huynh.”
  11. Dòng kí ức ùa về nơi nàng và Dương Tâm gặp nhau. Duyên phận kì lạ đưa Dương Tâm đến bên nàng rồi lại cướp hắn từ tay nàng mà đi. Có bao giờ nàng oán trách? Có chăng là tự trách mình với chàng có duyên mà không có phận. Đời này kiếp này chỉ có thể là huynh muội. Nguyên khí trong người Ám Tử không ngừng đưa vào trong cơ thể của Dương Tâm. Hòa chung với lệ nóng không ngừng rơi trên mặt nàng. Mắt nàng vẫn nhắm, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, duy có nước mắt là biểu hiện nỗi đau bấy lâu trong lòng Ám Tử. Nàng đang nhớ về quá khứ, nhớ về lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người. Nhớ về vườn hoa hồng mai chàng dẫn nàng tới. Nhớ đến lần đầu nàng cất lời gọi chàng một tiếng: “ huynh” . . . Tiếng sáo ngân Dạ Ngọc Lâu, tiếng sáo như than như khóc này sao mà thân thuộc đến thế. Nàng rốt cuộc là đang mơ hay tỉnh đây. Là ở Thiên Sơn hay Dạ Ngọc Lâu? Nếu ở Thiên Sơn nàng sẽ không nghe thấy tiếng sáo này đâu. Đây là tiếng sáo của Bàn Long mà. Nói vậy thì đây là Dạ Ngọc Lâu. Vậy nàng dùng cách nào quay về đây? Đầu óc Ám Tử mơ hồ, không phân biệt nổi thực hư. Nàng nương theo tiếng sáo mà suy đoán tình cảnh của mình hiện tại. Mắt nàng nặng trĩu không sao mở nổi. Chỉ có lí trí gắng gượng thúc giục nàng mở
  12. mắt xem bản thân rốt cuộc đang ở đâu. Không biết qua bao lâu nàng mới mở được mắt. Ánh nến vàng vọt soi chiếu làm mắt nàng nhòe đi. Nàng nhận thấy có bóng dáng trước mặt mình, đang nhìn mình hết sức chăm chú. “ Ám Tử tỉnh rồi! Muội ấy tỉnh rồi.” Là tiếng của Ngọc tỷ, nói vậy nàng đang ở Dạ Ngọc Lâu. “ Để ta bắt mạch cho muội ấy.” Cổ tay truyền đến hơi ấm. Giọng nói này đích thị là của Mai Anh. Ở Dạ Ngọc Lâu y thuật của nàng ta là cao siêu nhất. Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nói với mọi người rằng: “ Nàng không sao.” nhưng không thể. Toàn thân nàng nhức mỏi, nàng chỉ muốn ngủ. Cứ thế mở rồi lại nhắm, nàng đắm mình vào trong giấc ngủ. . . . Ám Tử mở mắt, lần này nàng tỉnh hẳn. Hướng mắt về phía cửa sổ nàng thấy bầu trời tối đen, trong phòng nến vẫn thắp. Nàng tự hỏi rốt cuộc nàng đã ngủ bao lâu rồi? “ Cạch” một tiếng. Theo bản năng nàng bật người ngồi dậy: “ Ai?” “ Là ta, đừng kích động. Muội mau nằm xuống, thương thế trên người muội vẫn chưa lành hẳn đâu.” Ngoài cửa phòng, có nam nhân thân vận lam y bước vào, gương mặt tuấn tú nhưng
  13. vẻ mặt lại lãnh đạm vô cùng. Nhìn thấy người ấy, Ám Tử thở phào nhẹ nhõm. “ Còn không mau nằm xuống.” Bàn Long tiến đến bên giường nàng hạ giọng. Nhắc đến vết thương, nàng giờ mới cảm thấy đau. Không kìm được mà nhăn mặt nhíu mày: “ Muội ngủ bao lâu rồi?” “ Hai ngày hai đêm rồi.” “ Lâu vậy sao?” Bàn Long không đáp, thở dài một hơi. Hồi lâu sau mới lên tiếng: “ Là hắn đúng không?” “ Ý huynh là gì?”. Nàng không hiểu ý của Bàn Long. “ Dương Tâm. Hắn là người trong lòng muội đúng không?” Lời Bàn Long vừa dứt, Ám Tử giật nảy mình. Sao huynh ấy lại biết? Ngay lập tức nàng liền phủ nhận: “ Huynh nói linh tinh gì vậy?” “ Ha ha ha” “ Huynh cười gì chứ?” “ Ám Tử, ta và muội không phải mới quen. Ta còn không hiểu muội đang nghĩ gì sao?” “…” “ Với võ công của muội liệu có thể để hắn đả thương dễ dàng như vậy? Muội mất tích hai ngày liền, đến khi trở về nguyên khí trong người gần như cạn kiệt. Muội có biết lúc muội trở về bộ dạng thảm hại đến thế nào không? Muội lên Thiên Sơn trị thương cho Dương Tâm, ta nói không sai chứ?”
  14. Từng câu từng chữ Bàn Long nói ra như kim châm vào trái tim Ám Tử. Nàng không đáp, lẳng lặng quay mặt đi lảng tránh. Đôi tay siết chặt tấm chăn trên người. “ Đồ ngốc! Muội phải biết quý sinh mạng mình chứ! Có biết suýt nữa thì mất mạng rồi không?” “ Xin huynh… Đừng nói gì với mọi người trong lâu.” “ Ta tự biết chừng mực. Còn muội cũng nên dừng lại thứ tình cảm ngu ngốc ấy đi.” Nói rồi Bàn Long đứng dậy rời phòng. Bước chân của huynh ấy nhanh đến mức nàng không nhìn rõ nữa. Ám Tử biết, Bàn Long đang giận nàng. Nhưng biết làm sao được. Tình cảm đâu phải là thứ nói buông là buông bỏ là bỏ. Nó bất chợt đến không cho người ta thời gian phòng bị và khi ra đi cũng không hề báo trước. Để lại chỉ còn đau thương và tiếc nuối. Nàng đau thương vì Dương Tâm không yêu nàng. Nàng đau khi nhìn thấy Dương Tâm vui cười bên Liễu Hân. Tiếc nuối là khi biết bản thân mãi mãi đã mất chàng. Khoảng thời gian bên nhau nàng đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội. Bản thân do dự quá nhiều. Nếu khi đó nàng nói với Dương Tâm mình thích chàng liệu giờ này mọi sự có khác? Nhưng giờ mới hiểu thì đã muộn vì tất cả đã là quá khứ. Hiện tại không cho phép nàng là Tuyết nhi ngày nào mà buộc nàng quay lại làm Ám Tử của Dạ Ngọc Lâu. Bàn Long nói đúng. Nàng nên dừng thứ tình cảm này lại. Hãy coi nó như làn gió thoảng qua trong cuộc đời cô đơn của nàng. Nàng không thể dấn sâu thêm nữa. Càng nghĩ càng đau, Ám Tử rơi lệ trong vô thức. Nước mắt lăn dài trên má, nàng cố nuốt cay đắng vào tim
  15. Nàng sẽ quên, quên đi tất cả. Từ giờ phút này trở đi nam nhân Dương Tâm sẽ mãi mãi biến mất khỏi trái tim nàng. Tất cả chỉ là hoài niệm. Tuyết nhi đã chết, còn lại mình nàng –Ám Tử. . . . Mưa –Mưa rơi xối xả xuyên thấu tâm can ai. Hòa tan máu nàng vào đêm mưa lạnh lẽo. Sân đình tĩnh lặng, chỉ còn lại hai bóng người hòa vào nhau. Làm ơn, ai đó hãy nói cho hắn biết đây chỉ là mơ. Không phải thực. Bàn tay hắn run lạnh, gắt gao ôm nữ nhân hơi thở ngày một suy yếu dưới thân vào lòng. Sa lưới che mặt nàng bị gạt xuống, để lộ ra dung nhan tuyệt sắc khuynh thành quá đỗi thân thuộc nay tái nhợt không còn hột máu. Dương Tâm nhìn nàng, tâm hắn ngập tràn bi thương. Tại sao? Tại sao lại là nàng ? Tuyết nhi, sao nàng lại lấy thân mình ra đỡ cho ta. “ Tuyết nhi… Tại sao?” Nàng mở miệng trực nói điều gì đó, máu từ khỏe miệng nàng rỉ ra. “ Đừng nói… Đừng nói gì hết! Ta đưa nàng đi trị thương.” Dương Tâm hoảng sợ kêu lên. Tim hắn đau không sao kể siết. Chàng nhìn nàng khóe mắt cay cay, nỗi lo sợ trong lòng ngày một dâng lên. Nàng không thể chết, nàng tuyệt đối không thể chết. “ Dương Tâm… Muội… muốn lên Thiên Sơn.” Hơi thở nàng khó nhọc, giọng nói ngắt quãng. Nàng cố sức vươn tay túm lấy vạt áo Dương Tâm.
  16. “ Đợi muội khỏe lại, ta đưa muội lên Thiên Sơn.” Giọng hắn khàn đặc, thanh âm run rấy nói với nàng. Tâm hắn giờ đây rất loạn, nhìn nàng vì mình mà thương nặng như vậy hắn sao có thể bình tĩnh. Nếu nàng không may xảy ra chuyện… Hắn thật sự không dám nghĩ tiếp... Mưa vẫn rơi, Dương Tâm vội vàng bế nàng vào trong lâu. Hắn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt bi thương dừng lại trên người hồng y nữ tử trước mặt: “ Làm ơn… Cứu nàng…” Ngay lập tức một nam tử vận lam y mặt đằng đằng sát khí liền tiến đến trước mặt cướp Tuyết nhi từ trong tay hắn. Mắt hắn ta vằn lên từng tia máu đỏ, nhìn Dương Tâm đầy hận ý: “ Tên khốn kiếp! Tất cả đều là vì ngươi.” Phải! Tất cả là do hắn. Vì đỡ đòn công kích của Bàn Long thay hắn nên nàng mới ra nông nỗi này. Có ai ngờ nữ nhân hắn yêu thương nhất lại chính là Ám Tử của Dạ Ngọc Lâu, đệ nhất sát thủ của Hắc giới. Có ai biết giờ phút quyết định ấy nàng lại đưa thân ra đỡ cho hắn. Hắn thân là Chiến Thần, nhiệm vụ của hắn là diệt Dạ Ngọc Lâu. Hắn chỉ đi làm nhiệm vụ thôi mà. Tại sao? Tại sao cơ sự lại thành ra thế này. Tim hắn đau, hắn thấy khó thở, lòng hắn quặn thắt nhìn nàng một thân đẫm máu nằm trong tay nam nhân khác. Có ai hiểu cái khoảnh khắc nhìn nàng đưa thân ra đỡ cho mình hắn sợ hãi thế nào? Tim hắn... như vỡ thành ngàn mảnh. Kể từ ngày nàng mất tích không đến Thiên Sơn, từ lần đầu tiên giao đấu với nàng tại Dạ Ngọc Lâu. Bắt gặp ánh mắt nàng hắn đã ngờ ngợ. Nhưng hắn khi đó không có xác minh, vì Tuyết nhi của hắn là một nữ tử rất rất đáng yêu. Nàng dịu dàng,
  17. hay cười, không có lý nào lại là Ám Tử của Dạ Ngọc Lâu. Không có lý nào... nàng bị hắn... hai lần đả thương suýt chút nữa mất mạng. “ Ngươi cút đi!!!!!!!!!” Bàn Long gầm lên giận dữ. Toàn bộ mọi người trong lâu đều nhìn hắn đầy hận ý. Phẫn nộ cùng căm ghét đan xen, họ nhìn hắn, đuổi hắn cút khỏi đây. Nhưng hắn không đi. Hắn không thể bỏ mặc nàng như vậy. “ Xin các người... Cho ta ở bên Tuyết nhi....”. Giọng hắn nghẹn lại, cố kìm nước mắt, run rẩy nói. Nữ tử hồng y nhanh như chớp liền tiến đến bên Dương Tâm. “ Bốp!!!!!!” Cái tát giáng xuống làm má hắn bỏng rát. Hắn nhìn thấy nước mắt đang chảy trên mặt nàng ta, cả ánh mắt căm hận nàng ta dành cho mình: “ Ngươi không xứng với Ám Tử. Mạng của ngươi, sẽ có ngày bọn ta đòi lại. Vì Ám Tử, ngươi mau cút về Thiên Sơn của ngươi cho ta.” . . . Thiên Sơn tuyết trắng phủ dày, gió rét thét gào lòng hắn nguội lạnh. Dương Tâm đi như người mất hồn, hắn cứ đi mà không biết mình đang đi đâu, cứ đi mà không biết mình làm thế nào đến được rừng mai. Hoa hồng mai, loài hoa mà nàng thích nhất. Hoa hồng mai, là hồi ức gặp mặt giữa hắn và Tuyết nhi. Hoa hồng mai, nơi lưu giữ nụ cười của nàng. Hoa hồng mai...
  18. Tuyết rơi phủ lên người hắn trắng xóa, hắn vẫn đứng im bất động không nhúc nhích. Hắn không thấy lạnh, vì hiện tại lòng hắn còn lạnh hơn cả tuyết Thiên Sơn. Hoài niệm liên tiếp ùa về trong tâm trí, hình bóng nàng cứ vảng vất nơi đây. Níu kéo hắn, không để hắn rời đi. “ Dương Tâm, chàng sao vậy? Mau mau vào nhà đi. Chàng đứng đây một ngày một đêm rồi.” Tiếng Liễu Hân khóc gào gọi hắn trong đêm gió tuyết. Hắn lẳng lặng cúi đầu nhìn nàng ta. Gương mặt nàng diễm lệ động lòng người, nước mắt tuôn trào. Nàng lay lay người hắn. Hắn mặc cho Liễu Hân lay, tâm hắn giờ chỉ nhớ tới duy nhất có một người. “ Là ta... Là ta đã hại nàng.” Hắn thẫn thờ lên tiếng. Liễu Hân nghe vậy mặt liền biến sắc: “ Chàng nói gì cơ?” “ Tuyết nhi... Ta đã hại nàng...” “ Lại là Tuyết nhi... Với chàng cô ta quan trọng như vậy sao?” Gió tuyết ngày càng gào lên dữ dội, tiếng thét của Liễu Hân cũng dữ dội như thế. Còn Dương Tâm vẫn chỉ nhìn, ánh mắt hắn xa xăm không biết đang hướng về nơi đâu. Phải! Với hắn Tuyết nhi rất quan trọng. Còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình. Dương Tâm không biết vì cớ gì nàng lại đột ngột bỏ hắn mà đi. Mấy tháng liền không đến tìm gặp hắn. Hắn khi đó nhớ nàng khôn xiết, lòng ngập tràn âu lo không biết nàng có chuyện gì. Nhưng hắn không biết nàng ở đâu mà tìm, chỉ có thể một
  19. mình ngồi trong rừng mai mà chờ đợi. Ngày nào hắn cũng chờ nàng tới, cùng bình trà nguội lạnh từ lâu. Hắn vẫn nhớ, nàng thích nhất là ngồi thưởng trà ngắm mai. Tiếc rằng hắn đợi mãi, đợi hoài mà nàng không đến. Người đến luôn là Liễu Hân, thanh mai trúc mã của hắn. Dương Tâm biết Liễu Hân rất tốt với mình, cũng biết tình cảm mà nàng ta dành cho hắn. Nhưng hắn không bận tâm vì trong lòng hắn đã có người khác. Hắn đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội. “ Dương Tâm, làm ơn đừng dày vò bản thân nữa được không?” Liễu Hân bất lực nhìn Dương Tâm. Bộ dạng hắn hiện tại trông thật thảm hại. “ Về đi thôi. Nàng ta sẽ không sao đâu?” “ Có thật là không sao không?”. Hắn ngây ngốc nhìn Liễu Hân, đôi mắt hắn trống rỗng vô hồn. Còn Liễu Hân thì gật đầu thay cho câu trả lời. Hắn biết, Liễu Hân đang an ủi hắn mà thôi :“ Muội mau về đi. Không cần lo cho ta.” Hắn không thể rời khỏi đây được. Tuyết nhi đang đợi hắn, hắn phải ở đây đợi nàng đến. . . .
  20. Rừng mai trở lại vẻ thanh tịnh vốn có. Tuyết vẫn rơi còn gió đã thôi rít gào. Dương Tâm vẫn đứng đó, người hắn tuyết phủ trắng xóa. Lại một đêm nữa qua đi, hắn đứng dưới gió tuyết lạnh lẽo này đã hai ngày hai đêm rồi. Hắn vẫn đang kiên trì đợi Tuyết nhi của hắn. Hoa hồng mai lá cành vương tuyết, sắc hoa đỏ thắm như máu rải đầy trên nền tuyết trắng. Từ đằng xa bỗng vọng tiếng bước chân người. Hắn nghe thấy, nhưng lại làm bộ như không biết gì. Hắn mặc kệ tất cả, không quan tâm đến gì hết. Cứ đứng đó, và chờ. Cho đến khi tiếng nói của nam nhân lam y phía xa kia cất lên: “ Ám Tử tỉnh rồi.” Tuyết nhi của hắn đã tỉnh? Nói vậy là nàng không sao? Nàng vẫn sống. Khóe môi khẽ nhếch, hắn vội vã bước đôi chân tê cóng vì lạnh của mình đến chỗ Bàn Long. “ Thật... Thật sao? Tuyết nhi đã tỉnh. Ngươi không nói dối ta chứ.” Đáp lại hắn là giọng điệu hết sức lạnh lùng: “ Nàng muốn gặp ngươi.” Nói rồi Bàn Long liền quay người bỏ đi. Dương Tâm thì vội vàng chạy theo sau hắn. Hắn muốn gặp Tuyết nhi, hắn phải gặp nàng. . . . Xung quanh là một mảng tĩnh lặng. Trong Tuyệt Tình các không có bóng người, là mọi người đã lùi đi hết. Nhường lại không gian cho hắn và nàng.
nguon tai.lieu . vn