Xem mẫu

  1. Đôi mắt Tiểu Phi lờ đờ nhìn vào chén rượu, hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống, rơi ngay vào chén rượu. Hắn là kẻ chưa từng rơi nước mắt, nước mắt của hắn còn quý hơn là máu. Đôi mắt của người trung niên cũng bắt đầu đẫm ướt nhưng miệng hắn vẫn điểm nụ cười. Nụ cười đã làm cho thân hình tiêu tụy của hắn bỗng rạng rỡ huy hoàng, không ai hình dung được cái vĩ đại trong nụ cười của hắn. Hắn cũng không nói một tiếng nào. Nụ cười và nước mắt của hắn đã nói lên đầy đủ. Không một câu nói nào đầy đủ hơn nữa được. Tay của Tiểu Phi rung rung nâng chén rượu và thình lình hắn rống lên một tiếng quay mình chạy thẳng ra ngoài cửa. Người trung niên vừa định chạy theo thì Thượng Quan Kim Hồng đã quát: - Khoan? Người trung niên hơi do dự và cuối cùng dừng lại. Thượng Quan Kim Hồng từ từ hỏi: - Đã muốn đi thì đừng tới, đã tới rồi sao lại tính đi? Người trung niên trầm ngâm và mỉm cười: - Đúng, đã tới thì hà tất phải đi. Từ trước đến sau, hắn không hề nhìn Thượng Quan Kim Hồng, bây giờ hắn mới quay lại và ngước lên. Ánh mắt của hắn nhập vào ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng. http://tieulun.hopto.org 1201 sur 1420
  2. Lửa văng tung tóe. Không phải lửa ở ngoài mà lửa ở trong lòng người. Tất cả những người có mặt đều cảm thấy nhiều đóm lửa lóe lên, khi ánh mắt của người trung niên và Thượng Quan Kim Hồng chạm đúng vào nhau. Những đóm lửa vô tình, tuy không nổ ra trước mắt nhưng trong lòng của người có mặt lại cùng một lúc nhoáng lên. Tất cả đều đột nhiên chấn động. Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng y như hai tay ma quái, nó có thể chụp bắt hồn phách của bất cứ ai. Ánh mắt của người trung niên y như mặt đại dương bát ngát, y như trời xanh trong vắt một màu, nó có thể dung nạp toàn thể dân gian, dung nạp luôn cả loài ma quái. Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng sắc như một ngọn đao. Ánh mắt của người trung niên như một vỏ đao chờ đợi. Bằng vào con mắt đó, mặc dầu trong dáng dấp tiều tụy xơ xác nhưng không một ai dám nói người trung niên ấy là hạng tầm thường. Có người đã mập mờ biết hắn là ai. Thượng Quan Kim Hồng hỏi từng tiếng một: - Đao của ngươi đâu? Người trung niên lật ngửa bàn tay, ngọn đao nhỏ nằm theo ngón áp út. Thực khách trong đại sảnh như đám hát chèo, đồng thanh nói: - Tiểu Lý Phi Đao. Phải, hắn chính là Lý Tầm Hoan, người nổi danh Tiểu Lý Phi Đao. Trong tay hắn ngọn đao nhỏ xíu tầm thường nhưng khi đao đã bay ra http://tieulun.hopto.org 1202 sur 1420
  3. không bao giờ trật đích. Bất giác mọi con mắt đều đổ dồn về chỗ yết hầu của Thượng Quan Kim Hồng. Thượng Quan Kim Hồng vẫn đứng bất động như một pho tượng chờ đợi. Đao đã nằm trong tay Lý Tầm Hoan nhưng Thượng Quan Kim Hồng không một mảy mai cú động. Hắn vẫn trơ ra và ánh mắt cũng tóe cái nhìn dữ dội. Mọi ánh mắt đều nhìn phía Lý Tầm Hoan. Hắn cũng bất động như Thượng Quan Kim Hồng. Ngọn phi đao vẫn nằm im lìm trong lòng tay của hắn. Lý Tầm Hoan cất tiếng nói: - Hoàn của ngươi đâu? Ai cũng biết đôi song hoàn của Thượng Quan Kim Hồng. Đôi bánh răng cưa ấy đã từng lấy mạng người không quá một cái chớp mắt. Trong Binh Khí phổ đã từng đề cập đến Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng và xếp đôi Hoàn ấy hơn ngọn Tiểu đao một bậc. Cục trường im phăng phắc, nghe rõ từng hơi thở của đám thực khách. Họ biết trận đấu sắp diễn ra vô cùng mau lẹ. Mọi người chờ đợi đôi Song Hoàn ấy xuất hiện. Đôi Hoàn ấy phô ra tất phải có máu. Thượng Quan Kim Hồng đáp: - Hoàn đã ở trong chiêu. Hai cao thủ võ lâm ghìm nhau. Họ chưa ra chiêu nhưng trận đấu đã bắt đầu từ lâu. Chỉ cần một chút xao lãng của đối phương, Hoàn hoặc Đao sẽ kết liễu cuộc sống kẻ ấy ngay. Họ đấu bằng trí, chỉ một chút phân tâm, trận chiến sẽ kết thúc. Sợi dây đàn càng lúc càng tăng. Hai kẻ vẫn lắng trong tư thế bất động. Đôi hài của Thượng Quan Kim Hồng vừa nhích những ngón tay của Lý Tầm Hoan cũng lay động khẽ. Cả hai lại trở về tư thế ban đầu. http://tieulun.hopto.org 1203 sur 1420
  4. Thượng Quan Kim Hồng nói: - Chiêu sao không xuất? Lý Tầm Hoan chầm chậm nói: - Chiêu đã ở trong ý. Hai đối thủ ở tư thế kẻ tám lạng người nửa cân. Hoàn đã ở trong chiêu, chiêu đao lại ở trong ý. Tiểu phi đao, Thượng Quan Kim Hồng đã thấy nhưng con đao bay đi lúc nào thì hắn hoàn toàn không thể nào đoán được. Ngược lại, Lý Tầm Hoan không thấy Hoàn tức là không đoán được đối thủ lúc nào sẽ ra chiêu. Mắt của họ nhìn nhau. Lửa lại tóe ra từ đôi mắt, sát khí đã bao trùm tất cả Như Vân khách sạn. Sát khí khiến cho đám thực khách nghẹt thở và họ đành rắng nín thở theo dõi cuộc đấu. Tiểu Phi chạy ra ngoài Như Vân khách sạn. Hắn chỉ biết chạy vì hắn không ngờ người hắn gặp chính là Lý Tầm Hoan. Hắn chạy băng qua một cánh sân rộng và đứng sững lại trước căn nhà, trước đó hắn đã từng trong căn nhà đó bước ra. Tiểu Phi gõ vào cửa. Có tiếng đàn bà vọng ra: - Ai đó? Tiểu Phi đáp: - Tôi. Tiếng trong nhà lại hỏi: - Tôi là ai? Tiểu Phi đẩy cửa bước vào. Hắn bắt gặp bảy khuôn mặt mỹ nhân đã http://tieulun.hopto.org 1204 sur 1420
  5. kề cận với hắn hôm qua. Tiểu Phi đáp: - Tôi là tôi. Bên trong một tràng cười hắn hắc: - Hắn là một thằng điên. - Nghe giọng nói của hắn làm như hắn là chủ nhân ở đây không bằng. Nhưng mà có ai biết hắn đâu? - Ai biết hắn là người gì? Đúng hắn đang lên cơn đấy. Những giọng nói thật quen, những giọng nói mà đêm hôm qua đã thì thào bên tai hắn bao nhiêu lời lẽ mặn nồng, lưu luyến nhưng bây giờ… Nhưng bây giờ thì đã thay đổi cả rồi. Tiểu Phi chợt nghe như ngọn lửa từ đáy lòng bốc mạnh lên đầu, hắn nhào tới tông bung cánh cửa. Bảy đôi mắt đẹp tập trung vào hắn. Nhưng không phải như hôm qua. Cũng bảy đôi mắt ấy, ngày hôm qua khi Thượng Quan Kim Hồng đưa hắn đến đây cũng đã tập trung vào hắn, tập trung vào để săn đón chào mời. Bây giờ cũng bảy đôi mắt đó nhưng là bảy đôi mắt cười cợt khinh bỉ. Tiểu Phi chụp lấy bầu rượu trên bàn đưa lên miệng. Những tiếng cười hăng hắc lại nổi lên. Bầu rượu trống không. - Rượu đâu? http://tieulun.hopto.org 1205 sur 1420
  6. - Không có rượu. - Đi lấy mau. - Tại làm sao phải đi lấy? Ở đây đâu phải là quán rượu? Tiểu Phi nhảy tới chụp lấy áo của một cô, hắn thét lớn: - Các ngươi không biết ta à? Người con gái lạnh lùng: - Ngươi biết ta à? Ta là ai thế? Bàn tay Tiểu Phi lỏng ra rồi buông xuống, hắn mấp máy: - Nơi đây… hình như không… không phải chỗ hôm qua? Chợt nghe một giọng nói phát lên: - Nơi đây cũng vẫn là chỗ hỗm qua, chỉ có ngươi không phải là người hôm qua mà thôi. Giọng nói ngọt ngào, giọng nói thật quen. Tiểu Phi vụt rung lên bần bật. Hắn nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn nàng, không dám nhìn nàng. Nàng là một người mà đến chết hắn cũng không thể quên được, nằm mơ hắn cũng thấy nàng, hắn đã hy sinh tất cả chỉ vì để nhìn nàng. Nàng vẫn là nàng hôm trước nhưng hắn, hắn quả thật không phải là hắn hôm qua. Đại sảnh của Như Vân khách sạn vẫn im lìm. Một mảng bụi từ trên trần nhà thình lình rơi xuống. Tại lâu ngày hay tại khí thế của họ làm động đến trần nhà? Thượng Quan Kim Hồng nhích lên một bước. http://tieulun.hopto.org 1206 sur 1420
  7. Lý Tầm Hoan vẫn bất động. Chỉ một phần ngàn trong cái nháy mắt thôi, cuộc chiến sẽ bắt đầu và cũng là kết thúc. Không ai biết được sẽ ra sao nhưng ai cũng biết nó đến thật nhanh và ngưng thật nhanh. Nhưng cũng ngay lúc đó, chợt có tiếng động bên ngoài. Tiếng người xao náo. Sau cùng bốn người đàn ông lực lưỡng khiêng vào một cỗ quan tài. http://tieulun.hopto.org 1207 sur 1420
  8. Hồi thứ năm mươi tám Những bước lún sâu Một cỗ quan tài mới tinh. Nước sơn hình như chưa ráo hẳn. Bốn người khiêng cỗ qua tài đi thẳng vào đại sảnh, giữa buổi tiệc, họ đi ngay về phía Thượng Quan Kim Hồng. Từ trong tủa ra hai hàng toàn những gã áo vàng lực lưỡng, chúng vung những ngọn đao sáng loáng và quát lớn: - Các ngươi đã lộn chỗ, hãy tháo trở ra ngay. Gã Đạo Tỳ nói: - Chúng tôi không đi lộn chỗ, khẩu quan tài này được dưa đến cho Thượng Quan lão gia. Tên đại hắn áo vàng giận dữ: - Ngươi muốn chết, cỗ quan tài này sẽ liệm thây ngươi. Gã Đạo Tỳ cười: - Cỗ quan tài này làm bằng cây Đàn Hương, chúng tôi đâu có phúc đức nào được liệm vào trong ấy. Tên đại hắn áo vàng vung tay. Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi: - Ai bảo các ngươi đưa cỗ quan tài này đến? Tiếng nói của Thượng Quan Kim Hồng vừa cất lên, tên đại hắn áo vàng vột dừng tay lại. Tên Đạo Tỳ nói: http://tieulun.hopto.org 1208 sur 1420
  9. - Vị lão gia họ Nhạc trao cho chúng tôi bốn lượng bạc bảo chúng tôi hôm nay phải đưa cỗ quan tài này đến Như Vân khách sạn, bảo chúng tôi phải giao tận mặt Thượng Quan lão gia. Thượng Quan Kim Hồng cau mặt: - Họ Nhạc! Người ấy tướng mạo ra sao? Tên Đạo Tỳ nói: - Đó là một người đàn ông, tuổi hình như không lứn lắm cũng không nhỏ lắm, đối xử khá rộng rãi nhưng tướng mạo thì không thấy rõ. Khoảng giữa chân mày của Thượng Quan Kim Hồng cau lại nhưng một tên Đạo Tỳ khác đã nói ngay: - Vị Nhạc gia ấy đang đêm đến cửa hiệu chúng tôi, đã không gọi cửa cũng không đốt đèn, ông ta trao tiền căn dặn rồi đi mất. Thượng Quan Kim Hồng trầm mặt xuống, hình như không có vẻ gì kinh ngạc mà cũng chẳng hỏi gì thêm, có lẽ hắn biết có hỏi cũng không hơn gì được nữa. Tên Đạo Tỳ nói: - Cỗ quan tài này không nhẹ lắm, hình như trong đó có người. Thượng Quan Kim Hồng ói: - Hãy mở ra xem. Nắp quan tài không có khóa đinh, chỉ cần hai người là có thể giở ra được nhẹ nhàng. Hình như trong một thoáng giây, vẻ mặt lạnh băng của Thượng Quan Kim Hồng có hơi biến đổi. Có biến đổi nhưng rất khó mà phân biệt vì môi hắn không may động, mày hắn không cau, mắt hắn không chớp, nói chung hắn không lộ ra một chút gì để người ta có thể theo đó mà đoán biết tâm trạng hắn. http://tieulun.hopto.org 1209 sur 1420
  10. Không thể giải thích được mặt hắn biến đổi bởi một điểm nào nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng nhận xét biết ngay là có biến đổi. Nếu bảo giải thích về điểm đó thì chỉ có thể nói rằng hình như hắn thay một bộ mặt khác hẳn, không đúng hơn là hắn vừa đeo vào một chiếc mặt nạ. Hình như hắn không muốn cho bất cứ ai thấy được bộ mặt thật của hắn lúc bây giờ. Không riêng Thượng Quan Kim Hồng mà nhiều người cũng thường có sẵn một “mặt giả” như thế ấy, bình thường không thấy nhưng nếu khi cần, họ sẽ “đeo” ngay. Có người vì để che dấu nỗi bi ai, có người vì để che dấu sự phẫn nộ, có người vì bị buộc lòng phải làm như thế, có người vì buộc lòng phải tươi cười tiếp đón, có người bị buộc phải làm cho người ta sợ sệt cũng có người vì để che dấu sự hốt hoảng của mình. Tất cả những lý do trên khiến cho họ “đeo” mặt nạ. Thượng Quan Kim Hồng bây giờ đang đeo mặt nạ. Trong cỗ quan tài quả nhiên có một thây người. Chiếc thây đó là đứa con một của Thượng Quan Kim Hồng: Thượng Quan Phi. Lúc Thượng Quan Phi chết, Lý Tầm Hoan cũng có thấy. Chẳng những hắn thấy Kinh Vô Mạng giết Thượng Quan Phi mà còn thấy Kinh Vô Mạng chôn Thượng Quan Phi. Bây giờ, Thượng Quan Phi lại được nằm yên trong cỗ quan tài. Chiếc “mặt nạ” của Thượng Quan Kim Hồng đang đeo hình như càng phút càng dày thêm, hắn trầm ngâm khá lâu, hắn ngó Lý Tầm Hoan: - Trước đây túc hạ đã từng thấy? http://tieulun.hopto.org 1210 sur 1420
  11. Lý Tầm Hoan hở ra: - Có thấy. Thượng Quan Kim Hồng nói: - Bây giờ túc hạ xem lại thử có cảm tưởng thế nào? Thi thể đã được tắm rửa sạch sẽ, không giống như bị móc lên từ dưới đất, mình lại mặc “thọ y” và cũng khổng thấy một vết thương nào. Chỉ thấy ngay yết hầu có một vết thương, vết thương sâu đúng bảy phân. Lý Tầm Hoan nói: - Tôi nghĩ hắn chết không đau khổ lắm. Thượng Quan Kim Hồng hỏi: - Túc hạ muốn nói hắn chết mau? Lý Tầm Hoan thở dài: - Chết, vốn không hề đau khổ, đau khổ là lúc chờ chết nhưng xem chừng hắn không có giai đoạn đó. Quả thật, Thượng Quan Phi nằm một cách yên lành như một người đang ngủ. Vẻ kinh hoàng trước phút chết của hắn không còn nữa, có lẽ nhờ người nào đó rửa lau cẩn thận. Thượng Quan Kim Hồng đeo “mặt nạ” nhưng mắt hắn thì không sao dấu được. Ánh mắt hắn hình như bây giờ có lửa, hắn nhìn sững Lý Tầm Hoan: - Người có thể giết hắn nhanh như thế, trên đời này thật chẳng có nhiều. http://tieulun.hopto.org 1211 sur 1420
  12. Lý Tầm Hoan nói: - Không nhiều, có lẽ không quá năm người. Thượng Quan Kim Hồng nói: - Trong đó có túc hạ? Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu: - Đúng, tôi là một và các hạ cũng là một. Thượng Quan Kim Hồng rít giọng: - Nhưng làm sao ta có thể giết nó? Lý Tầm Hoan điềm đạm: - Đúng, các hạ không giết hắn, tôi muốn nói bằng một ý kiến khác, tôi muốn cho các hạ rõ, người có thể giết hắn không nhất định cần phải giết hắn, người giết hắn không nhất thiết là người có thể giết hắn. Hắn chầm chậm tiếp lời: - Trọn đời này thường phải sinh ra những chuyện ngoài ý nghĩ của con người, nó vốn là những chuyện mà không phải ai cũng có thể nghĩ ra. Ánh mắt của Lý Tầm Hoan lần lần biến lại ôn hoà, thậm chí mang cả nỗi niềm thông cảm sâu xa, hình như hắn đã nhìn xuyên qua lớp mặt nạ của Thượng Quan Kim Hồng, hắn đã nhìn thấy sự bi ai và kinh hoàng. Thượng Quan Kim Hồng là người sinh ra để xâm phạm kẻ khác, đánh ngã kẻ khác. Bây giờ, cuối cùng hắn bị đánh ngã, không phải đánh ngã con người hắn mà là đánh ngã lòng tự tôn của hắn – cái khốn nạn cho hắn là hắn lại không biết người ấy là ai. Máu sinh ra từ ruột, con vẫn là con. Bất luận là ai, bất luận kẻ ác hay người thiện, đây quả là một sự tổn thương không phải nhỏ. http://tieulun.hopto.org 1212 sur 1420
  13. Hình như Thượng Quan Kim Hồng đã có vẻ bất an, lòng dạ sắt đá của hắn hình như bắt đầu lay động. Ánh mắt của Lý Tầm Hoan cũng bộc lộ đầy thông cảm bất nhẫn nhưng chính cái bộc lộ ấy lại càng như một ngọn chùy sắt đánh bồi làm cho chiếc “mặt nạ” của Thượng Quan Kim Hồng rớt ra từng mảnh, hắn không thể bình thản được nữa, hắn vùng tặc lưỡi: - Cuộc chiến giữa ta và túc hạ sớm muộn gì rồi cũng phải giải quyết. Lý Tầm Hoan gật đầu: - Sớm muộn gì rồi cũng phải. Thượng Quan Kim Hồng nói: - Hôm nay… Lý Tầm Hoan ngắt lời: - Bất luận bao giờ, tại hạ cũng có thể thù tiếp, chỉ có ngày hôm nay thì không thể. Thượng Quan Kim Hồng gặn lại: - Tại sao? Lý Tầm Hoan thở ra: - Hôm nay, hôm nay tôi cần uống một chén rượu. Mát liếc khẽ về phía cỗ quan tài và bùi ngùi nói tiếp: - Có những lúc không chỉ không thích hợp cho một cuộc quyết đấu mà cũng không thích hợp làm bất cứ việc gì ngoài chuyện uống rượu ra, gần như không có chuyện gì nên làm cả, hôm nay chính là lúc như thế ấy. Hắn nói thật uyển chuyển, có thể nhiều người không hiểu được hết ý của hắn nhưng Thượng Quan Kim Hồng thì hiểu. http://tieulun.hopto.org 1213 sur 1420
  14. Hiểu rất rõ ràng. Bởi vì hắn đã hiểu rất rõ tâm tình hiện nay của chính mình, trong lúc tâm tình như thế ấy mà cùng với người quyết đấu thì không khác nào tự mình xích lấy tay mình. Tâm tình đó đã cho địch nhân một cơ hội tốt. Rõ ràng Lý Tầm Hoan có thể lợi dụng cơ hội ấy nhưng hắn lại không. Hắn thừa biết rằng cơ hội ấy “ngàn năm một thuở” về sau nhất định không bao giờ có nữa nhưng hắn nhất định không. Thượng Quan Kim Hồng trầm mặt một lúc khá lâu mới hỏi: - Thế thì túc hạ nghĩ rằng có thể đến bao giờ? Lý Tầm Hoan nói: - Ta đã nói rồi, bất luận đến bao giờ cũng được. Thượng Quan Kim Hồng hỏi: - Địa điểm? Lý Tầm Hoan nói: - Khi nào thấy cần, các hạ nói một tiếng thì bất cứ nơi nào tại hạ cũng xin vâng. Thượng Quan Kim Hồng gặn lại: - Ta nói, túc hạ có thể nghe sao? Lý Tầm Hoan cười: - Lời của Thượng Quan bang chủ nói ra, khắp thiên hạ đều nghe thấy, tại sao tại hạ lại không nghe thấy. Thượng Quan Kim Hồng lại trầm ngâm một lúc rồi vụt nói: http://tieulun.hopto.org 1214 sur 1420
  15. - Túc hạ cần uống rượu, nơi đây có rượu. Lý Tầm Hoan cười: - Rượu nơi đây, tại hạ có xứng uống chăng? Thượng Quan Kim Hồng nói từng tiếng: - Túc hạ không xứng thì không một người thứ hai nào xứng nữa. Hắn quay qua rót đầy hai chén rượu và lớn giọng: - Ta xin kính túc hạ một chén. Lý Tầm Hoan tiếp lấy ngửa cổ uống nột hơi: - Ngon, rượu thật ngon. Thượng Quan Kim Hồng cũng cạn, hắn nhìn chén không trên tay chậm rãi: - Hai mươi năm nay, lần thứ nhất ta uống rượu. Cổn! Chén rượu rơi xuống đất bể tan. Thượng Quan Kim Hồng ôm xốc thây con bước nhanh ra cửa. Lý Tầm Hoan đưa mắt nhìn theo hắn thở dài lẩm bẩm: - Nếu Thượng Quan Kim Hồng không phải là Thượng Quan Kim Hồng thì tại sao lại không thể là bằng hữu của ta? “Niễu Hùng,” hai tiếng đó không phân biệt là thiện hay là ác, họ gặp nhau không phải chỗ thiện ác mà là ở hai tiếng “Niễu Hùng.” Cổn. Chén trên tay Lý Tầm Hoan rơi xuống đất bể tan. Tất cả mọi người có mặt đều trơ trơ như hình gỗ, mãi cho đến khi Lý http://tieulun.hopto.org 1215 sur 1420
  16. Tầm Hoan bước ra khỏi cửa, họ mới vụt thở phào và những lời nghị dị nổi lên: - Chỉ tiếc một điều là họ chưa thật sự đánh nhau. - Hình như hai con người ấy có những điểm tương đồng. Họ không giống nhau về quan niệm, họ giống nhau ở chỗ họ là bậc “Niễu Hùng.” Tiểu Phi không quay mặt lại, hắn không muốn nhìn nàng. Lâm Tiên Nhi nhắc một chiếc ghế ngồi phía sau lưng hắn, ghế của nàng bắc dựa vào khung cửa. Nàng ngồi khá lâu. Tiểu Phi đứng trơ trơ, hắn không cử động. Cách đứng của hắn trông thật tức cười. Lâm Tiên Nhi cười: - Anh đứng như thế, anh không cảm thấy khó chịu sao? Tại làm sao không tự nhiên ngồi xuống, bên tôi hãy còn một chiếc ghế nữa đây. - Anh không chịu ngồi à? Tôi biết anh ngồi không nổi, nơi đây ngồi cũng là chuyện khó khăn. - Nhưng tại làm sao anh chẳng chịu đi? - Tuy tôi ngồi chắn cửa nhưng bất cứ lúc nào anh cũng có thể xô tôi ngã, nếu không bên đây còn cánh cửa sổ, anh có thể làm theo một tên trộm nhảy qua đó mà đi, hai cách đó đều rất dễ dàng. - Nhưng anh không dám có phải thế không? - Trong lòng anh đang hận vì không thể giết tôi, anh muốn giết tôi lắm nhưng anh không dám ra tay, cả đến chuyện đụng vào người tôi anh cũng không dám làm bởi vì trong lòng anh vẫn còn mãi mãi yêu tôi, có phải thế không? http://tieulun.hopto.org 1216 sur 1420
  17. Giọng nói của nàng thật là mềm dịu, thật dễ nghe, thật khêu gợi. Nàng cười thật ngọt, thật khoan khoái. Bởi vì nàng rất thích thấy người bị nàng vò xé, nàng hy vọng tất cả đàn ông trên đời này đều bị nàng vò xé. Chỉ điều đáng tiếc là nàng chỉ vò xé được con người thật sự yêu nàng. Tuy không thấy vẻ mặt thống khổ của Tiểu Phi nhưng nàng có thể nhìn thấy những động mạch sau cổ của Tiểu Phi nhảy vòng bực bực. Nàng cảm thấy ngồi như nàng đúng là cách ngồi hưởng thụ một cách khoan khoái thong dong. Nàng chợt cảm thấy cũng nên đi rót một chén rượu ngồi nhấm nháp cho thêm phần thú vị. Nhưng cũng ngay lúc đó, cánh cửa bị bật tung bằng một chiếc đá bên ngoài, cái ghế của nàng chòng gọng. Thượng Quan Kim Hồng từ ngoài bồng thây con bước mạnh vào. Một người nào đó, nếu chiếc ghế mình ngồi bị đạp ngã như thế ấy nhất định sẽ có phản ứng bằng cách này hay cách khác nhưng với Lâm Tiên Nhi thì không. Nàng không nói một tiếng cũng không một cử động, nàng biết bây giờ, ngay trong lúc này mà hé môi là ngu xuẩn nhất. Thượng Quan Kim Hồng nhìn thẳng vào ót của Tiểu Phi, giọng hắn trầm trầm: - Hãy quay lại xem thử ai đây? Tiểu Phi chưa có cử động thì huyết quản đã căng lên, cuối cùng hắn quay lại nhìn châm bẩm thây của Thượng Quan Phi. Khóe mắt hắn hơi động đậy. Thượng Quan Kim Hồng nhìn vào mặt hắn: http://tieulun.hopto.org 1217 sur 1420
  18. - Ngươi biết hắn, có phải thế không. Tiểu Phi gật đầu. Thượng Quan Kim Hồng gằn giọng: - Bây giờ ngươi bỗng thấy hắn chết nhưng ngươi chưa giật mình vì ngươi đã biết trước rồi, có phải thế không? Tiểu Phi trầm ngâm và vụt nói: - Đúng, quả thật ta đã biết. Thượng Quan Kim Hồng rít giọng: - Ngươi làm sao mà biết? Tiểu Phi nói: - Vì người giết hắn chính là ta. Hắn nói một cách thong dong, hắn nói không nháy mắt làm như hắn hoàn toàn không biết rằng câu nói ấy sẽ dẫn tới một hậu quả ra sao. Đám thiếu nữ trong phòng hoảng hốt đến đờ người. Luôn cả Lâm Tiên Nhi cũng kinh hoảng, chỉ trong thoáng chốc, trong lòng nàng thay đổi cảm giác không biết bao nhiêu bận. Nàng chợt nghe dâng lên một niềm thương xót đau buồn. Chính nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại có cái cảm xúc này đối với Tiểu Phi. Nàng biết rất rõ, Thượng Quan Kim Hồng có thể ra tay bất cứ lúc nào. Nàng lại nhìn Tiểu Phi, nàng nhìn bằng đôi mắt nhìn con người chết. Một người chết ngu xuẩn nhất trên đời. Không ngu làm sao được, không ngu làm sao thừa nhận một cách quá http://tieulun.hopto.org 1218 sur 1420
  19. dễ dàng như thế. Đúng là một thứ ngu xuẩn không con thuốc chữa. Mà với một con người ngu xuẩn cực độ như thế thì còn quan tâm đến hắn làm gì? Nàng quay mặt nơi khác không thèm nhìn đến hắn nữa. Nàng thầm mong Thượng Quan Kim Hồng giết hắn cho rồi càng nhanh càng tốt, càng nhanh càng đỡ cho nàng xốn mắt. Nhưng rồi nàng lại bỗng nhiên tự hỏi: - Nhưng nếu mình hoàn toàn không quan tâm đến hắn thì hắn ngu hay hắn không mặc hắn chứ chuyện gì mình lại phải quan tâm? Thượng Quan Kim Hồng do dự. Hắn nhìn sâu vào mắt Tiểu Phi, hình như từ trong đôi mắt ấy, Thượng Quan Kim Hồng muốn tìm cho ra lẽ thực hư. Nhưng hắn không làm sao tìm được. Đôi mắt trống rỗng, không ẩn chứa một cái gì. Rõ ràng không phải giống đôi mắt của con người sống. Thượng Quan Kim Hồng chợt nhận ra đôi mắt thật quen. Rõ ràng là đôi mắt mà hắn đã từng nhìn. Khi hắn tuốt thanh kiếm của Kinh Vô Mạng trao cho Tiểu Phi, đôi mắt của Kinh Vô Mạng y hệt như đôi mắt của Tiểu Phi bây giờ. Khi hắn giết một người nào, khi người ấy chưa nhắm mắt thì đôi mắt ấy y hệt như đôi mắt của Tiểu Phi bây giờ. Đôi mắt hoàn toàn không có tình cảm, không có sinh mạng, hoàn toàn trống rỗng. http://tieulun.hopto.org 1219 sur 1420
  20. Thượng Quan Kim Hồng chợt biết. Tiểu Phi im lặng chờ chết. Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi: - Ngươi đang chờ chết. Tiểu Phi không trả lời. Thượng Quan Kim Hồng hỏi: - Ngươi thừa nhận giết con ta là ngươi mong ta sẽ giết ngươi, phải không? Tiểu Phi định ngậm miệng. Tia mắt của Thượng Quan Kim Hồng rợn lên cái cười tàn khốc, hắn quay mình: - Hồ Tổng Quản! Hắn chỉ càng lên tiếng là có người xuất hiện. Trong khi hắn làm một công việc gì, hắn đối diện đối thoại bất cứ ai, hắn không hề để ý chung quanh, gần như hắn nghĩ không có ai chung quanh hắn cả nhưng khi hắn cần thì hắn gọi ngay và khi hắn gọi, tự nhiên có người đáp ứng. Quanh mình hắn hình như không lúc nào không có người nhưng cũng không lúc nào vắng mặt. Hắn không gọi thì không ai dám ló mặt nhưng khi hắn gọi thì không ai vắng. Nếu hắn là Tử Thần thì chung quanh hắn ẩn hiện đầy Tử Quỷ, hắn lặn thinh thì Tử Quỷ lặng thinh, khi hắn nhấc tay lên thì Tử Quỷ ùa vào. Nếu Hồ Tổng Quản đúng là Tử Quỷ thì nhất định không phải là Ngạ Quỷ. Vì những con quỷ đói thì không bao giờ mập thù lù như hắn. Nhìn toàn diện con người của hắn giống như một trái cầu, vì cử động của http://tieulun.hopto.org 1220 sur 1420
nguon tai.lieu . vn