Xem mẫu

  1. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN CON TRÂU NGU NGỐC N gày trước, có một ông quan tuần an, mới đến nhậm chức ở vùng Kiều Lạc chưa được bao lâu, cho gọi toán thợ săn lên, bảo: - Ta cần có một con lân để mừng thọ quan trên, trong vòng năm ngày đêm các ngươi phải săn lùng một con kỳ lân, mang về đây cho ta. Nếu không được, các người sẽ bị trị tội. Toán thợ săn vâng lệnh, ngày đêm trong rừng sâu núi thẳm, lùng xục tìm kiếm mà chẳng thấy dấu vết nào chứng tỏ khu vực này có kì lân. Thời hạn sắp hết, toán thợ săn lo lắng. Một người trong toán thợ săn nghĩ ra một kế nói: - Chẳng có tài nào tìm được kì lân, mà quan tuần an cũng chưa chắc đã thấy kì lân bao giờ, cho nên chúng ta làm kì lân giả. Ta bắt một con trâu, dùng tiền đồng gắn vào tấm vải rui khoác lên mình nó và dắt đến cho quan tuần an. Toán thợ săn làm đúng như vậy, nhìn xa có người tưởng là kì lân thật. Đúng hẹn, toán thợ săn dắt “kì lân” đến cho quan tuần an. Quan tuần an nhìn con vật một tí rồi quay sang nói với toán thợ săn: - Đồ súc sinh, dùng tiền che thân. Nếu không có tiền, nó chỉ là con trâu ngu ngốc! GIẢ TỪ BI N gày trước có một người thờ Phật, hàng ngày đều tụng niệm kinh và lần tràng hạt. Một hôm, vì sơ ý mà làm rơi chuỗi hạt vào đám ruột cá tươi Phật tả này quay vào nhà định lấy cái gậy ra khìu lấy chuỗi hạt chứ không muốn thò tay vào đám ruột cá ấy vì rất tanh và bẩn. Lúc vắng người, con mèo tam thể lao vút ra ngoạm cả chuỗi hạt và ruột cá chạy biến. Lũ chuột nhìn thấy ông mèo có chuỗi hạt, bảo nhau: - Chúng mày ơi, ông mèo dạo này thờ Phật rồi, đeo tràng hạt kia kìa chắc chắn ông mèo dạo này sẽ rất từ bi! Cả lũ rung râu vui mừng. Bỗng, vút một cái, ông mèo lao vào lũ chuột, vồ một lúc hai con nhai nghiến ngấu xương chuột gãy ròn đôm đốp. www.vuilen.com 53
  2. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Những con chuột thoát nạn, được một phen hồn vía lên mây thấy ông bà ông vải. Mãi đến khi thực sự hoàn hồn, lũ chuột mới trao đổi với nhau: - Sai lầm, sai lầm cực kì, sai lầm chết người, chớ có thấy họ đeo chàng hạt mà đã vội mừng! Nó là giả từ bi chứ có thật từ bi đâu, mon men lại gần nó, có ngày mất mạng, không còn một cái lông! BÙA ĐUỔI MUỖI T rước đây, có một người tự xưng là có phép lạ có thể xua đuổi lũ muỗi. Chỉ cần mua một cái bùa do người này vẽ, là có thể xua được muỗi nơi khác. Một hôm, có một người đến mua một cái bùa đuổi muỗi của ông ta vẽ, đem bùa về dán ở giữa tường nhà. Kết quả là, không những không đuổi được muỗi đi mà muỗi còn vào nhà nhiều hơn. Người mua đến tìm người bán bùa để hỏi xem sự thể là thế nào. Người bán nói: - Có thể 1à do khâu sử dụng có điểm nào chưa đúng, chi bằng tôi phải đến tận nơi xem sao! Người mua tạm yên tâm và dãn người bán bùa về nhà mình. Đến nơi, nhìn caí bùa dán ở giữa bức tường giữa nhà, người bán bùa kêu lên: - Đúng như tôi đoán mà, ông bà dán bùa ở tường là không đúng, bùa của tôi phải dán trong màn! TRÁNH VỎ DƯA, GẶP VỎ DỪA M ột phụ nữ nọ, từ lúc biết yêu đến khi lấy chồng đều tâm niệm rằng người chồng của mình phải là người bình tĩnh, kiên trì chứ không phải là người nóng nảy. Cười nhau hôm trước, hôm sau người chồng dẫn vợ đi ăn ở nhà hàng. Vừa vào đến cửa nhà hàng, chưa mua vé và chưa ngồi xuống bàn, người chông đã quát oang oang: - Sao chưa bưng ra đây hai bát mỳ thế? www.vuilen.com 54
  3. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Một người hầu bàn nhìn thấy vợ chồng anh này từ khi chưa bước qua bậc cửa vào nhà hàng cho đến khi nghe anh này quát như vậy, vô tình nhạy cảm, người hầu bàn biết ngay là anh này tính khí như Trương Phi. Sẵn có trong tay hai bát mỳ thịt định đưa đến bàn khác, người hầu bàn đặt ngay xuống trước mặt vợ chồng này. Anh này mới ăn được một miếng, người hầu bàn hỏi gắt: - Sao anh chưa ăn hết, để tôi dọn bàn!? Người vợ tái mặt vì thẹn thì ít mà vì tính quá nóng nảy của chồng thì nhiều. Sau đó hai người chia tay nhau. Một thời gian sau, chị này tái giá Người chồng thứ hai mới làm lễ cưới chị này hôm trước thì sáng hôm sau tuyên bố li dị vợ. Chị này quá đỗi ngạc nhiên, hỏi: - Vì sao vậy? Người chồng trả lời ngay: - Ăn nằm với nhau một đêm rồi mà cô không đẻ cho tôi một đứa con! Tôi không chấp nhận sự chậm chạp này! TÌM HẠT DẺ C ó một người sinh và lớn lên ở trong rừng, các món rau, măng chua, thú đối với anh ta là rất quen thuộc. Một hôm, lần đầu tiên ra khởi rừng là xuống chợ chơi xuân, cảnh vật vùng trung du thật là khác lạ, mát mẻ. Gần đến chợ rồi, anh này ngồi nghỉ dưới gốc một cây to bên đường. Bỗng nhiên anh này thấy một hạt dẻ to hơn hạt ngô, hình trứng chim và có màu hơi hồng hồng. Nhặt hạt đó lên, bỏ vào mồm cắn thử, anh này thấy hạt đó tách ra làm hai mảnh, màu trắng. Nhai thử nhưng chưa dám nuốt, anh này cảm thấy ngầy ngậy béo, bùi bùi và có vị hơi lị ngọt, giống như mùi vị của hạt dẻ rừng mà mấy năm trước đây anh được một người bạn ở bản bên cho ăn. Mắt sáng lên, vui mừng vì đã nhớ ra anh này tự nói: -Đúng rồi, hạt dẻ của miền xuôi nó thế đấy! Ngay lập tức, anh này trèo lên cây, chuyền từ cành nọ sang cành kia tìm kiếm hạt dẻ. Nhưng, tuyệt nhiên không thấy một hạt nào. Vừa mệt vừa buồn, anh này nói: - Miền xuôi, cái gì cũng lạ! Cả cây này mà chỉ có một hạt! Lát sau, đến chợ, anh này thấy người bày bán hạt dẻ đó. Anh hỏi: www.vuilen.com 55
  4. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Hạt dẻ này bán có đắt không? Người bán nói: - Không phảl hạt dẻ mà là hạt lạc, không đắc lắm đâu! Anh này hơi đỏ mặt vì thẹn, hỏi lại: - Sao hạt lạc lại nằm ở gốc cây to bên đường? Người bán cười: - À! Ai đó đi chợ, làm rơi đấy mà! XẺO THỊT ĐÙI T rên đời này, hiếu nghĩa nặng nhất là của con cái đối với cha mẹ vì đó là hiếu nghĩa sinh thành dưỡng dục. Cậu Tôn ở vùng Diên Bái hiếu nghĩa với cha, thật đáng để cho mọi người suy ngẫm Một lần, cha cậu Tôn ốm nặng phải đi mời thầy thuốc đến nhà khám và bốc thuốc. Thầy thuốc nói: - Cha cậu mắc căn bệnh hiểm nghèo, tất cả các loại thuốc để chữa cho người khác, đều không thể dùng để cứu cha cậu được. Chỉ có một thứ, dễ tìm nhưng không biết có lấy được không. Cậu Tôn hỏi đồn: - Thầy thuốc nói đi, bằng bất cứ giá nào, khó mấy tôi cũng lấy được để cứu cha tôi. Thầy thuốc nhìn cậu Tôn một lát như có ý đắng đo cân nhắc việc gì hệ trợng lắm. Cậu Tôn hồi hộp đứng chờ Thầy thuốc nói: - Thứ này đang ở gần cha cậu, nhưng cậu có dám cho cha cậu không? Cậu Tôn quả quyết: - Vì cứu cha tôi, tôi sẽ làm tất cả! Thầy thuốc gật đầu, nói: - Thế mới là người con hiếu nghĩa. Thứ có thể làm cho cha cậu thoát chết là một miếng thịt ở bụng chân của cậu! www.vuilen.com 56
  5. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Cậu Tôn lẳng lặng rút lui ra ngoài. Ra đến đầu làng, thấy một người ăn xin đang nằm ngủ ở vệ đường, cậu Tôn rút dao ra xẻo một miếng thịt ở bụng chân người ăn xin. Người ăn xin bị đau quá, kêu làng cầu cứu. Cậu Tôn mang miếng thịt bụng chân vào đưa cho thầy thuốc. Thầy thuốc thấy cậu Tôn đi đứng không có vẻ gì là đau đớn, ngược lại, còn nhanh và mạnh hơn trước. Thầy thuốc biết rằng cậu Tôn không dám cắt thịt ở chân mình để cứu cha, càng hiểu thêm lòng hiếu nghĩa của cậu Tôn chỉ là mồm mép thôi. Thầy thuốc nói: - Cha cậu hiểu lòng hếu nghĩa của cậu rồi cho nên không chết nữa, cậu đem miếng thịt ấy trả cho người khác đi! QUÀ TẾT H uyện Bằng có ông nhà giàu họ Đỗ giao du quen biết bạn bè cũng nhiều. Năm hết tết đến, ông Đỗ nghĩ đến việc biếu quà cho bạn bè. Chiều ba mươi tết, ông Đỗ sai người hầu mang quyển lịch của năm sắp qua, biếu một người bạn ở làng bên cạnh. Nhận lệnh của ông chủ xong, người hầu phân vân rồi thưa lại: - Bẩm ông, con sợ quyển lịch này không còn tác dụng ạ! Ông Đỗ vuốt râu, nói: Thì để ở nhà tao cũng có dùng nữa đâu ! CHO NÓ CHẾT MẶN H ai anh em nhà nọ chuẩn bị ngồi vào mâm ăn cơm nhưng chẳng có thức ăn gì cả. Cả nhà gồm bố mẹ và hai anh em, cũng đã xới ra đủ bốn bát mà chưa ai ăn. Thằng anh hỏi bố: - Bố ơi, bới cơm mà chẳng có thưc ăn, ăn thế nào được? Người bố chỉ vào con cá ướp muối trắng đang treo trên gác bếp nói: _Đấy, cá mặn đấy, cứ nhìn một cái lại ăn một miếng cơm, ngon lắm đấy! Thằng anh bảo thằng em: www.vuilen.com 57
  6. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Ăn đi, ngon lắm! Cả nhà ăn cơm với “cá mặn” như vậy. Bỗng thằng em kêu lên: _Bố ơi, anh nhìn hai cái mà ăn có muỗng miếng cơm. Con ứ ăn cơm nữa, anh ăn gian lắm! Người bố vỗ về con: _Nào con ngoan của bố, cứ để cho anh ăn nhiều cá đi, sẽ bị chết mặn đấy! Người mẹ phụ họa theo: - Cho nó chết mặn! BIỆN LUẬN M ột hôm, Hán Vũ Đế dạo chơi ở Thượng Lâm Uyển, thấy một cây đẹp, muốn hỏi xem là cây gì, liền gọi Đông Phương Sóc: - Khanh cho trẫm biết cây này là cây gì? Đông Phương Sóc cũng chẳng biết cây này tên là gì, nhưng cứ nói bừa đi, vì cho rằng Hán Vũ Đế làm gì để tâm đến một cây gỗ ở Thượng Lâm Uyển này: - Nó là cây gỗ lim ạ. . Hán Vũ Đế cho vệ sĩ bí mật đánh dấu cây đó và ghi tên cây đó lại cho nhớ. Mấy năm sau, Hán Vũ Đế lại đến Thuợng Lâm Uyển dạo chơi. Khi đến bên cái cây trước đây hỏi ĐÔng Phương Sóc, Hán Vũ ĐẾ hỏi ĐÔng Phương Sóc: - Cây này là cây gì? Đông Phương Sóc nới ngay: - Nó là cây gỗ nghiến. Hán Vũ ĐẾ không vui, quở trách ĐÔng Phương Sóc: www.vuilen.com 58
  7. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Khanh là đồ dối trá, mấy năm nay Khanh đã lừa dối trẫm nhiều rồi, Ngay như cái cây này, mấy năm trước là tên khác. Bây giờ lại là tên khác! Đông Phương Sóc trả lời ngay: - Chẳng phải thế đâu! Cây lúa lúc nhỏ gọi là cây mạ, con trâu lúc nhỏ gọi là con nghé, con bò lúc nhỏ gọi là con bê, con chó lúc nhỏ gọi là con cún, người lớn lúc nhỏ gọi là đứa bé v.v. Vạn vật đổi thay từ sinh ra, non nớt, già dặn, chết đi, cho nên cái cây này cách đây mấy năm tên khác, bây giờ tên khác. .. Hán Vũ Đế bật cười. www.vuilen.com 59
nguon tai.lieu . vn