Xem mẫu
- Chuyện Nhân Viên
Có người khuyên giám đốc muốn nâng tinh thần làm việc của nhân viên, nên
treo khẩu hiệu: “Việc hôm nay chớ để ngày mai”. Một tháng sau, người này
hỏi giám đốc:
- Nhân viên của anh phản ứng thế nào với khẩu hiệu đó?
- Thủ quỹ của tôi biển thủ tiền ngay hôm ấy, trưởng phòng tổ chức biến mất
với cô thư ký của tôi và tất cả người khác đồng loạt đòi tăng lương.
-oOo-
Giám đốc gọi trưởng phòng tổ chức và ra lệnh:
- Anh tìm trong nhà máy một người trẻ tuổi, có năng lực, có thể thay thế tôi
trong tương lai.
- Tìm xong thì giao cho anh ta việc gì?
- Đuổi anh ta ngay lập tức.
oOo
Kế toán trưởng tỉnh dậy lúc 8h sáng, uống cà phê, hút thuốc và say sưa đọc
báo. Một tiếng sau, vợ hỏi:
- Thế anh không đi làm à?
- Ôi thôi chết, vậy mà anh cứ tưởng mình đang ngồi trong văn phòng
Chuyện Nhà Sư
- Một nhà sư bước vào một quán bar náo nhiệt. Mọi hoạt động trong quán đều
ngưng lại khi thấy một sư ông bước vào quán!!! Nhạc ngừng chơi, các đôi
ngừng nhảy!
Chủ quán bước đến hỏi:
- Bạch thầy, thầy muốn uống gì?
Nhà Sư đáp:
- Ấy chết, ta là nhà sư, đâu có thể uống gì trong một quán như thế này?
Chẳng qua ta đang có việc rất gấp. Không hiểu thí chủ có thể cho ta... dùng
nhờ WC được không?
- Dạ... có lẽ là không được....?
- Tại sao? Ta có thể trả tiền mà..
- Ấy không phải, khi nào tôi dám lấy tiền của thầy! Nhưng có một điều là
trên đường đi vào WC có một bức tượng cô gái mà trang phục chỉ là một cái
lá nho thôi ạ...
- Không sao, những cảnh như thế chỉ có tác dụng với những người phàm
như các ngươi, còn với ta thì chẳng là gì, có hay không có cũng thế!
Vậy mời thầy cứ tự nhiên đi thẳng vào trong. Năm phút sau, nhà sư quay ra
đến bên chủ quán cảm ơn rồi hỏi:
- Ta có một điều thắc mắc là khi ta bước vào quán, mọi âm thanh đều im bặt.
Sau đó, khi trên đường ta vào WC âm thanh lại im bặt lần nữa là sao?
Chủ quán cười:
- - Dạ, lần thứ nhất là vì mọi người ngạc nhiên khi có một nhà sư bước vào
quán. Còn lần thứ hai thì là vì cái lá nho đấy chính là cầu dao điện tổng của
căn phòng này đấy ạ.
Chuyện "sưu.....tầm
Bậy"
Một cô gái bị lỡ độ đường trên một quãng đường vắng lúc trời đã sắp tối.
Đang lo lắng không biết làm thế nào để về thành phố kịp trước khi trời tối,
bỗng có một chiếc xe tải chạy đến...
Cô gái mừng rỡ vẫy xe xin đi nhờ. Anh chàng lái xe vốn là một tay háo sắc,
nhân thấy cô gái đang ở thế bí mới đồng ý cho đi nhờ xe với điều kiện cô
phải cởi bỏ tất cả quần áo.
Sau khi suy nghĩ, cô gái đành đồng ý vì nếu ở lại ngoài đường một mình có
khi còn nguy hiểm hơn! Đi được một đoạn, do không tập trung lái xe, anh
chàng lái xe đâm sầm vào một gốc cây, cô gái bị hất ra ngoài, còn anh lái bị
mắc kẹt trong xe, chỉ thò được cái chân ra ngoài. Lái xe bảo cô gái:
- Cô mau đi tìm người tới kéo giúp tôi ra mau. Cô gái đáp:
- Nhưng tôi đang thế này làm sao đi được? Tại lúc nãy anh cứ bắt tôi bỏ hết
quần áo đấy.
Lái xe bảo:
- Thôi còn oán trách gì nữa. Thì cô lấy chiếc giày của tôi mà che tạm vậy.
- Cô gái nghe lời, tháo chiếc giày ở chân anh lái xe che vào chỗ cần che rồi
chạy đi tìm người tới giúp. Chạy được một đoạn dài, cô gặp một anh cảnh
sát giao thông. Vừa thở hổn hển, cô vừa nói:
- Anh cảnh sát... nhờ anh... kéo giúp... anh lái xe ra với...
Anh cảnh sát nhìn vào chiếc giày cô đang giữ, tròn mắt ngạc nhiên:
- Sâu thế này thì kéo ra làm sao được nữa?
Chuyện Tếu Trong Bữa
Ăn
rong buổi ăn liên hoan, chủ chi vui tính hay pha trò. Ông ta chỉ từng món ăn
rồi giới thiệu:
- Ngày xưa các cụ nói ăn gì bổ ấy, ăn thịt sẽ bổ thịt, ăn gân bổ gân, ăn xương
bổ xương, ăn gan bổ gan... Nhìn thấy đĩa chim quay, ông ngập ngừng.
Một anh thanh niên đùa theo:
- Thế ăn chim quay thì bổ gì?
Chủ chi cười nói: - Ăn chim bổ chim!
Anh kia cố đùa: - Nhưng có người có chim đâu mà bổ?
Chủ chi cũng tếu luôn: - Bổ cái này lây sang bổ cái kia chứ!
- Chuyện Tế Nhị
hàng cao bồi bước vào hiệu thuốc ở Texas và xin gặp một nam dược sĩ, tư
vấn chuyện tế nhị. Không may, chủ hiệu thuốc là một cô gái.
- Ở đây chỉ có tôi và em gái, anh có vấn đề gì cứ nói. Anh yên tâm, chúng tôi
làm việc rất chuyên nghiệp.
- Vậy thì được nhưng thực sự tôi thấy hơi ngượng. Chả là "cái ấy" của tôi
thường xuyên dựng đứng. Nó khiến tôi gặp rắc rối và vô cùng xấu hổ.
Không hiểu cô có thuốc gì trị nó không?
- Anh chờ tôi bàn với em gái đã nhé.
Sau vài phút, cô chủ trở lại, vẻ mặt đăm chiêu:
- Chúng tôi đã bàn rất kỹ và phương thuốc tốt nhất có thể giới thiệu cho anh
là: 1/3 quyền sở hữu hiệu thuốc, một chiếc xe bán tải và 3.000 USD tiêu vặt
hằng tháng.
Chuyện Thằng Mù Xin
Thuốc Lá
ó 1 gã mù này đi long bong xin xỏ thuốc lá từ người này tới ngưòi nọ mà
hổng ai có, chợt nhiên có 1 anh chàng thật tốt bụng.
- Gã mù hỏi một cách lịch sự:
Này anh xin vui lòng có thuốc cho tôi xin một điếu?
Gã Tốt Bụng moi gói thuốc ra và móc 1 diếu ra:
Vâng ạ tôi có, đây à anh hãy cầm lấy.
Gã mù chìa tay ra lấy thì vô tình nắm ngay con chim của anh chàng tốt bụng
này, thế thì anh chàng thấy quê quá éo người qua lại để né, né chỗ nào thì Gả
mù nghe theo tiếng gió để đưa tay theo chụp.
Gã Tốt Bụng:
Đây nè anh hãy cầm lấy đi.
Gã Mù:
Tiên sư bố mày đừng giỡn mặt ông nha, ông cầm rồi mày cứ giựt lại đừng
giỡn chơi với ông nha đồ bất lịch sự, chơi xỏ lá.
Chuyện Tiếu Lâm Thời
Hitler
ột cuốn sách tập hợp những chuyện tiếu lâm thời Quốc xã mang tựa đề Heil
Hitler, Con lợn đã chết sẽ được tung ra ở Đức. Tác giả cuốn sách, đạo diễn
Rudolf Herzog, nhận xét: “Các câu chuyện hài là một cách chống đối, là một
cách xả cơn giận. Chúng được kể trong quán rượu...” Chính quyền phát xít
cấm chỉ trích chế độ, nhưng các phiên toà thường chỉ cảnh cáo hay phạt tiền.
- Tuy nhiên, đến cuối chiến tranh, người ta có thể mất mạng vì một chuyện
tiếu lâm. Một nhân viên cung ứng đạn dược ở Berlin bị xử tử vì kể câu
chuyện sau: Hitler và Göring đang đứng trên đỉnh một toà tháp. Hitler nói
rằng y muốn làm một điều gì đó để người dân Berlin vui. “Vậy tại sao ngài
không nhảy xuống?” - Göring gợi ý.
Dẫu vậy, ở nước Đức thời ấy vẫn lan truyền nhiều chuyện tiếu lâm và dưới
đây là vài chuyện.
Hitler đi thăm một bệnh viện tâm thần. Các bệnh nhân đều giơ thẳng tay
chào. Khi đến cuối hàng, y bắt gặp một người vẫn đứng duỗi tay. “Sao anh
không chào như những người khác?”, y quát. “Thưa ngài, tôi là y tá, tôi
không bị điên!”
Để thể hiện sự kiêu ngạo của những kẻ lãnh đạo trong chính quyền Đức
Quốc xã, một bức biếm hoạ vẽ Göring đang gắn một mũi tên vào dãy huân
huy chương trên bộ quân phục của y. Kèm theo đó là dòng chữ: “Xem tiếp ở
trang sau”.
Một nhà bình luận nhận xét: “Chủng tộc mới sẽ mảnh dẻ như Göring, tóc
vàng như Hitler và cao như Goebbels”. (Kỳ thực, Göring to béo, Hitler tóc
sẫm và Goebbels thì lùn tịt).
Khi chính quyền Đức Quốc xã ngày càng mạnh tay với người Do Thái, họ
phải dựa vào sự hài hước của mình để tìm thấy niềm vui trong cuộc sống:
Lewis và Hirsche gặp nhau trong rừng rậm châu Phi, mỗi người cầm một
khẩu súng săn. “Cậu đang làm gì ở đây?”- Hirsche hỏi. “Tớ có nghề đẽo ngà
voi ở Alexandria, và tớ đi bắn những con voi của mình”, - Lewis trả lời và
hỏi: “Thế còn cậu?”. Hirsche đáp: “Tớ sản xuất đồ da cá sấu ở Po Xaít và tớ
bắn những con cá sấu của mình. Còn chuyện gì đã xảy ra với cậu bạn Simon
- của chúng ta?” Lêvi đáp: "Cậu ấy đã trở thành tay phiêu lưu mạo hiểm thực
sự. Cậu ấy ở lại Berlin”.
nguon tai.lieu . vn