Xem mẫu
- Ngô Biển Quân
Thần Mộ (Tru Ma) - Phần I
Quyển 7
1. Ly Khai
2. Chiến Yêu
3. Vô Ngôn Huy Thủ
4. Tiền Tấu
5. Nhạ Oán
6. Nhất Quyền
7. Chiến Long Kỵ Sĩ
8. Lưu Huyết Đích Nhân Duyên
9. Nhạ Phát Sát Ky
10. Huyền Công Nghịch Chuyển
11. Đáng Ngã Giả Tử
12. Huyền Công Ngự Nhân
13. Tương Khai Sát Giới
14. Ngũ Giai Lai Tập
15. Nghịch Thiên Thất Ma Đao (Thượmg)
16. Nghịch Thiên Thất Ma Đao (Trung)
17. Nghịch Thiên Thất Ma Đao (Hạ)
18. Long Bảo Bảo
19. Danh Dương Đại Lục
20. Kiếp Hậu Dư Ba
21. Diêu Tương Hô Ứng
22. Thao Thiên Ma Khí
23. Tử Vong Tuyệt Địa
24. Vô Danh Thần Ma
25. Hồi Quy Thần Phong
26. Tạo Thần
27. Thôi đoạn
28. Thánh Long Độ Kiếp
29. Thánh Long Niết Bàn
Chương 1
Ly Khai
Thần Nam bồng Tiểu Thần Hi đến trước mặt Tiểu Long, lúc này thì nó vẫn
đang ngáy khò khò, thậm chí là ngay cả trong giấc ngủ cũng có thể thấy được
nụ cười đắc ý của nó. Đích xác là lần này Tiểu Long có thu hoạch rất lớn, một
đống quả kì dị đủ màu sắc trước thân nó, tán phát ra hương thơm thật hấp dẫn.
Những thứ này đều có thể là thiên tài địa bảo, bình thường rất khó tìm thấy,
nhưng hôm nay tại Cổ Tiên Di Địa, nó chỉ mất một lúc mà đã hái được nhiều
như thế này.
- Tiểu Long đương nhiên biết rõ chỗ trân quý của những kỳ quả này, ba ngày nay
nó chỉ nuốt có ba quả, sau đó liền nhẫn nhịn lòng tham ăn của mình để luyện
hoá. Lúc này đã nó đã cảm ứng được Thần Nam đang đi tới, liền mở to đôi mắt
ra, sắc diện rất hưng phấn nhìn hắn.
"Long Bảo Bảo..." Thần Hi mỉm cười nhìn nó, đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết
vẫy vẫy về phía Tiểu Long, thanh âm non nớt chan chứa cảm tình thân thiết.
Ba ngày nay Tiểu Long cố gắng nhẫn nhịn lòng tham ăn của mình, tuy là rất
thèm, nhưng nó đối với Thần Hi thật sự không hề keo kiệt, đều đem những thứ
kỳ quả trân quý nhất giành cho cô bé. Có thể nói trong khoảng Thần Nam chìm
đắm bi thương, tất cả đều nhờ Tiểu Long chiếu cố cho Tiểu Thần Hi.
"Y Nha Y Nha" Tiểu Long lắc la lắc lư thân hình đứng dậy, đối với Tiểu Thần
Hi rõ ràng là vô cùng thân thiết. Thần Nam vuốt ve lân giáp của Tiểu Long, nhẹ
nhàng nói: "Đa tạ ngươi, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này thôi."
Tiểu Long gật đầu, nhưng sau đó lại kêu lên vài tiếng "Ô Ô", rồi thò tay ra chỉ
chỉ vào đống "Bảo bối" ở dưới đất, lẩm bẩm không ngừng. Thần Nam mỉm
cười, đặt Tiểu Thần Hi xuống đất, tháo mấy cái bao ở phía sau người ra, tay lại
lôi thêm vài bộ áo dài, bỏ đống kỳ quả dưới đất đó vào bao. Sau đó dùng một
bộ áo dài buộc ba cái bao lại thành một, đeo lên trên cổ của Tiểu Long.
Tiểu Long lúc này rất vui vẻ, bước theo Thần Nam đi ra ngoài cốc.
"Ca ca, chúng ta phải đi đâu?" Sau khi ra khỏi Bách Hoa Cốc, Tiểu Thần Hi tựa
hồ có chút lưu luyến, thường quay đầu nhìn vào trong cốc.
"Ca ca mang muội đến trấn thành có được không? Ở đó có nhiều tiểu bằng hữu
cỡ tuổi muội, sau khi đến đó muội sẽ có rất nhiều bạn cùng chơi." Thần Nam
đối với thân phận của Tiểu Thần Hi thì vô cùng mê hoặc không hiểu. Tuy vậy
hắn đối với cô bé thì rất thật lòng yêu mến, thậm chí có lúc còn đem cô bé ra
làm hình bóng của Vũ Hinh. Đó là vì hắn tự dựng cho bản thân một huyễn ảnh
tinh thần, tự cấp cho mình một hy vọng. Đương nhiên điều này tuyệt không
phải là tình nhi nữ, mà đó là một loại truy tìm hồi ức quá khứ, từ trên tình cảm
mà nói đã để Tiểu Thần Hi trở thành nữ nhân của mình.
Tiểu Thần Hi ngoái đầu nhìn vào trong cốc, có chút lưu luyến không rời, nhưng
cuối cùng cũng vẫn cười rất tươi, nói: "Ca ca đi đâu, Thần Hi đi đến đó."
- Thấy vẻ lém lỉnh, khả ái của Tiểu Thần Hi, Thần Nam định nói gì rồi lại thôi.
Tiểu thiên sứ khả ái này chỉ mới được ba tuổi, trên người lại có quá nhiều điều
thần bí, nhưng tự bản thân cô bé lại mơ mơ hồ hồ không rõ. Thần Nam đối với
nó vừa thương vừa yêu, hắn quyết định dù bằng giá nào cũng phải mang lại cho
nó một tuổi thơ hạnh phúc nhất, quyết không thể để nó giống như Vũ Hinh phải
sống ở trong núi, xa cách với thế giới.
Thần Nam bế Tiểu Thần Hi, còn Tiểu Long lẽo đẽo theo ở phía sau, hai nguời,
một rồng ngay lập tức rời khỏi Cổ Tiên Di Địa. Nhưng khi bọn họ vừa mới ra
khỏi Bách Hoa Cốc thì bốn tên yêu quái đã biến mất mấy ngày trước lại xuất
hiện trước mặt họ.
Bát Ca công chúa với đôi cánh đen sáng bóng đang bay tới bay lui trên không,
đập cánh gọi lớn: "Các người mau đi ra nhanh, đại trận của cổ tiên lưu lại sắp
sửa vận chuyển rồi. Cổ tiên di địa này cứ một ngàn năm mới phóng khai vài
ngày, nếu không ra mau sẽ không kịp nữa."
Rồi nó không dừng lại mà tiếp tục kêu lên: "Tiểu tiên tử, người thật sự muốn
cùng tên gia hoả này rời khỏi núi Côn Lôn sao? Vì sao không lưu lại vậy? Nếu
như người lưu lại, bọn tôi sẽ tôn người làm Yêu Vương."
Ba tên yêu quái còn lại cũng đầy vẻ trông mong, vào lúc này đây bọn chúng tuy
là yêu thú, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên nét mong đợi của con người.
Tiểu Thần Hi trên mặt hơi ngập ngừng, rồi quơ đôi tay nhỏ trắng như tuyết về
phía bọn chúng, nói: "Đa tạ! Tuy các ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta lại muốn
theo ca ca đi khỏi nơi đây. Ta cũng không biết vì sao, tóm lại ta có một loại
cảm giác, ca ca là người thân thiết nhất của ta."
Tim của Thần Nam liền chấn động, hắn càng lúc càng cảm thấy mê hoặc. Có
thật là Thần ngọc thông linh, nhớ rõ mọi lời nói và việc làm của Vũ Hinh, hay
là Vũ Hinh nhờ Thần ngọc mà trở lại thế gian này lần nữa? Ái dà! Thật là rối
rắm! Vạn năm qua Bách Hoa Cốc đã phát sinh chuyện gì? Tiểu Thần Hi cuối
cùng là ai? Mọi chuyện cứ như bị một màn sương mờ bao phủ.
Bát Ca công chúa thật không cam lòng hỏi: "Tên gia hoả này tốt ở chỗ nào
chứ? Nhìn thế nào cũng đều rất bình thường, Tiểu tiên tử vì sao lại thích hắn
như vậy?"
"Đừng nói ca ca như thế, ca ca rất tốt." Tiểu Thần Hi phản bác lại.
- "Tốt chỗ nào đâu, dù nhìn sao cũng chẳng thấy giống người tốt." Bát Ca của
công chúa vẫn kiên trì không bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục Tiểu Thần Hi.
"Câm ngay cái mỏ quạ ba hoa của nhà ngươi đi. Còn huyên náo nữa, ta sẽ nhổ
sạch lông chim của ngươi bây giờ." Thần Nam nhìn thấy Bát Ca công chúa cứ
bay qua bay lại trước mắt, không ngừng nói xấu hắn, khiến hắn không nhẫn
nhịn được nữa, liền mở miệng ra chửi nó.
Sau khi Bát Ca của công chúa bị Thần Nam chửi cho một trận, liền rất tức giận,
tại không trung lớn tiếng kêu lên: "Tiểu tiên tử người thấy rồi đấy, cái tên này
miệng nói toàn lời xấu xa, người làm sao có thể ở cùng với hắn được chứ?"
Thần Nam biết lũ yêu quái này hành sự rất có phép tắc, không thể tuỳ ý đả
thương người khác, vì thế hắn đối với mấy tên yêu quái này không hề e sợ tí
nào. Thấy Bát Ca công chúa không ngừng kêu la ầm ĩ, hắn lớn tiếng chửi lại:
"Im ngay cái mỏ quạ nhà ngươi, mỗi người đều có quyền tự chọn lựa cuộc sống
cho mình, ngươi dựa vào cái gì mà can thiệp lung tung? Còn không ngừng
những lời điểu ngữ đó, ta sẽ để cho Long Bảo Bảo quay chín ngươi."
Tiểu Long phối hợp với hắn vô cùng ăn ý liền tiến lên phía trước, nhấp nháy
đôi mắt to nhìn vào Bát Ca công chúa, sau đó còn vung vẩy Long trảo. Vài
ngày trước Tiểu Long cũng không ít lần cùng bốn tên yêu quái này đánh nhau.
Nếu luận thực lực thì nó mạnh hơn một chút, điều này khiến mấy tên yêu quái
kia đau đầu vô cùng, cũng không dại gì gây chuyện với Tiểu Long.
Bát Ca công chúa nhìn thấy bộ dạng diễu võ dương oai của Tiểu Long, thì vô
cùng tức giận, kêu lên the thé: "Đừng nghĩ ta sợ ngươi, ta chỉ không muốn đánh
nhau với ngươi mà thôi." Tuy miệng nó nói không sợ, nhưng thật sự không
dám gọi Tiểu Long là "Chim trụi lông". Bởi vì nó phát hiện mỗi lần xưng hô
với Tiểu Long như vậy, đều làm Tiểu Long đại phát cuồng tính, lao vào chiến
đấu không ngừng với nó.
Tiểu Long không coi mấy câu nói của nó vào đâu, trề cái miệng rồng của nó ra
khinh bỉ.
Tiểu Thần Hi được Thần Nam ôm trong lòng, hàng lông mi dài nhấp nháy, đôi
mắt đen lay láy như bảo thạch, nó mấp máy môi, tựa hồ như muốn nói điều gì
đó.
- Chương 2
Chiến Yêu
Tiểu Thần Hi thấy bốn tên yêu quái cứ chặn đường không cho Thần Nam rời
đi, lại nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của Tiểu Long, vội ngăn cản: "Long Bảo
Bảo không nên đánh nhau, Bát Ca, Tiểu Trư các người đừng cản trở ca ca, sau
này ta nhất định sẽ trở lại thăm các người mà."
Bát Ca công chúa thấy Tiểu Thần Hi sớm đã quyết ý, nhất định sẽ không vì
những lời nói đó của nó lưu lại, trong lòng không khỏi có chút buồn bã. Nó thở
dài nói: "Tiểu tiên tử! Người vốn không biết, bọn người bên ngoài trong đầu
toàn chứa đầy những tư tưởng xấu xa. Trong xã hội bọn chúng, có nhiều người
chỉ vì một chút lợi ích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Chúng ta chỉ sợ người
bị thua thiệt nên mới không muốn người rời khỏi nơi này."
Tiểu Thần Hi cười tươi nói: "Ta không sợ, ca ca sẽ bảo hộ ta."
"Hắn? Cái tên bản lĩnh kém cỏi này ư? Hắn làm sao có thể bảo hộ người được
chứ? Không thể tin vào hắn được, chúng ta nhất định phải thử thách bản lĩnh
của hắn." Bát Ca công chúa đập cánh, lượn qua lượn lại phía trên đầu Thần
Nam, căn bản không để hắn vào mắt.
Bị một con quái điểu khinh thị như vậy, quả thật đã làm cho Thần Nam nổi
nóng. Tuy nó chỉ là một con yêu quái, nhưng những hành động láo xược đó thật
giống như người vậy, chả trách đã làm cho hắn cảm thấy tức giận không thôi.
Hắn đặt Tiểu Thần Hi ngồi trên lưng Tiểu Long, nhanh chóng rút trường cung
từ sau lưng ra, đặt một mũi Điêu Linh tiễn lên trên. Hai tay từ từ kéo căng cung
ra, làm dây cung rung lên những tiếng nhè nhẹ, " Vụt" phi tiễn phá không lao
đi.
Bát Ca công chúa đương nhiên không để một tiễn này vào mắt, phớt lờ đi vũ
tiễn đang bay về phía nó. Mãi đến khi Điêu Linh tiễn cách nó không quá mười
công phân thì nó mới cảm thấy có chút bất diệu.
"A, Ma pháp tiễn!"
Phó viện trưởng đã từng cấp cho Thần Nam một bộ vũ khí đã qua gia trì ma
pháp, Điêu Linh tiễn này chính là một ma pháp tiễn có uy lực rất lớn. Vũ tiễn
vừa rời khỏi dây cung ngay lập tức liền cùng với ma pháp nguyên tố trong
không trung hợp lại, ma lực hàm chứa bên trong được kích phát đến mức cao
- nhất. Bát Ca công chúa tuy sớm nhận rõ có điều dị thường, nhưng tịnh không
để trong lòng, tận đến khi Vũ tiễn càng lúc càng lại gần, thì nó mới bắt đầu thấy
sợ.
Vũ tiễn như điện quang nhằm ngay vào Bát Ca công chúa. Điêu Linh tiễn hàm
chứa ma pháp lực cường đại. "Oanh", một tiếng nổ lớn vang lên, trong khoảnh
khắc năng lượng ma pháp cường đại bùng phát trên không trung đã làm cho lá
cây gần đó rụng lả tả. Thần Nam tiến lên đứng chắn trước mặt Tiểu Long, ngăn
không cho năng lượng ma pháp còn dư tiến đến gần Tiểu Thần Hi.
Vũ tiễn ma pháp cường đại tuy không phương hại gì đến Bát Ca công chúa,
nhưng đã làm cho nó bị lực hút mà xoay như chong chóng trên không, lúc này
nhìn bộ dạng của nó quả thật có hơi thê thảm a.
Thần Nam biết rằng ma pháp tiễn tuy uy lực cực đại, nhưng với mấy tên yêu
quái có thực lực không kém Tiểu Long này thì còn lâu mới đủ đối phó. Hắn
nhanh chóng lắp tên vào cung, ma pháp tiễn mũi này nối tiếp mũi kia liên tục
bắn ra. Trong rừng những tiếng nổ "Oanh! Oanh!" liên tu bất tận dội thẳng vào
tai, mỗi ma pháp tiễn bị bắn ra liền nổ tung, trên không trung bạo phát ra những
chùm quang mang chói mắt.
Thật ra ma pháp tiễn vốn không thể nào phương hại đến Bát Ca công chúa, chỉ
là lúc đầu do nó sơ ý, nên mới phải chịu ảnh hưởng của mũi tên. Những Điêu
Linh tiễn còn lại dù hàm chứa một nguồn ma pháp cường đại nhưng khi bay
đến trước người Bát ca công chúa đều bị chấn nát.
Ma pháp tiễn tuy bạo phát ra ma pháp cuờng đại nhưng lại bị Hắc năng lượng
trên người Bát Ca công chúa cản trở, vì thế mà chẳng thể nào chạm tới một
cọng lông của nó. Ngàn vạn Hắc sắc quang mang từ trong nội thể Bát Ca phát
ra, như một mặt trời màu đen lơ lửng trên không.
Trong nháy mắt Thần Nam đã dùng sạch trơn Điêu Linh tiễn trong bao, vì thế
hắn cũng đành phải dừng lại những công kích vô vị.
Bát Ca công chúa cũng thu lại Hắc sắc quang mang, trên không trung thở hổn
hển hét lên: "A, cái tên hỗn đản đáng chết nhà ngươi, không ngờ lại thình lình
bắn trộm ta, đồ đáng ghét! Lại còn dùng ma pháp tiễn nữa chứ!" Nó mấy lần
định hạ xuống công kích Thần Nam, nhưng phải cố nhẫn nhịn, giận dữ chửi:
"Nếu không phải di huấn của tổ tiên, ta nhất định phải xé nát ngươi ra. Ôi!...
ngoại y hấp dẫn của ta...! Ôi!... Thật quá đáng ghét mà!"
- "Đồ quạ đen ba hoa, đó là tự ngươi nói muốn thử thách bản lĩnh của ta mà."
Thần Nam cười giễu cợt.
"Đồ hỗn đản đáng ghét!" Bát Ca công chúa tức giận đập cánh loạn xạ, nhưng
mà sau khi lông vũ bị trụi mất một phần, trông nó thật rất là thê thảm.
Tiểu Trư, Tiểu Bạch Thố và Mai Hoa Lộc bên cạnh hài hước nhìn Bát Ca công
chúa, không ngờ lại thích thú trước tai nạn của người khác như vậy. Tiểu Thần
Hi chớp chớp đôi mắt to, nói: "Ca ca đừng đánh nhau với Bát Ca nữa."
Thần Nam vuốt ve mái tóc mềm mại của nó, nói: "Sau này từ từ muội sẽ hiểu,
thực ra nếu như ca ca không làm như thế với Bát Ca, nó sẽ không ngừng huyên
náo, được nước làm tới, không bao giờ ngưng."
"Nói bậy, ta chỉ là muốn Tiểu tiên tử lưu lại thôi." Bát Ca công chúa trong lòng
không phục mà lên tiếng phản bác.
Lúc này, Tiểu Trư bắt đầu chậm chạp đi lại, khiến cho Thần Nam cảm giác
được một cổ năng lượng cực đại áp bức lên người hắn. Nó thò cái móng trước
ra, nhưng không ngờ là lại chuyển hướng xoay lên trên, vỗ vỗ vào lưng mình,
động tác này quả thật đã làm Thần Nam trừng mắt há miệng ngây ngốc.
Bát Ca tuy rất tức giận, nhưng cũng không quên truyền đạt lại cho hắn, nó thở
phì phì nói: "Hắn muốn thử thách bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể tận lực đánh
cho hắn một kích, hắn quyết sẽ không đánh trả. Hắn muốn xem ngươi cuối
cùng có hay không có năng lực bảo hộ Tiểu tiên tử."
Thần Nam quả thật có chút buồn cười, mấy tên yêu quái này thật không ngờ lại
giống như một đứa trẻ. Tuy nhiên từ lời nói và hành động của bọn chúng, có
thể thấy được bọn chúng đối với Tiểu Thần Hi rất là yêu mến. Bởi thế mà Tiểu
Trư mới để hắn toàn lực công kích. Nếu hắn cự tuyệt sẽ làm cho bọn chúng
khinh thị, vì vậy hắn quyết định toàn lực chém ra một đao.
Ba ngày trước, ở trong Bách Hoa Cốc, thanh trường đao lúc đó của Thần Nam
đã bị lão yêu quái trong bóng tối đánh nát. Lúc này, hắn quyết định sử dụng
trường đao mà Phó viện trưởng đã cấp cho hắn. Ánh đao tuy không rực rỡ,
thậm chí có chút ảm đạm, rất giống với đao kiếm bình thường nhưng Thần
Nam có thể cảm ứng được bên trong nó hàm chứa một năng lượng rất lớn. Hắn
bắt đầu vận chuyển huyền công, ma pháp ẩn tàng trong đao liền theo ánh đao
phát ra, cùng kết hợp với ma pháp nguyên tố bên ngoài.
- Thần Nam giơ đao ra phía trước, tập trung toàn bộ công lực vào thân đao. Ánh
sáng màu vàng từ thân thể hắn phát ra, tạo thành một vòng kim quang rực rỡ
bao bọc bên ngoài. Toàn bộ công lực đều được hắn tập trung vào trong thân
đao, trường đao vốn ảm đạm bỗng bạo phát ra hàn quang nhiếp hồn đoạt phách,
tại không trung phát ra âm thanh "Xích Xích" phá không.
Trường đao trong tay Thần Nam hướng lên trời khiến cho đao khí bắn thẳng
lên trên, lúc này sát khí lạnh lẽo bao phủ toàn truờng. Lực lượng cường đại lấy
hắn làm trung tâm phóng xuất ra bốn hướng, làm không khí xung quanh dao
động rất mạnh.
Ánh sáng màu vàng từ trường đao phát ra càng lúc càng sáng, càng lúc càng
chói lọi. Bên ngoài thân đao là vệt sáng rực rỡ dài hơn một trượng, đao khí vô
hình này chính là do đao khí hữu hình chuyển hoá, kim sắc phong mang dần
dần hình thành.
Bốn tên yêu quái vô cùng kinh hãi, tuy phương pháp tu luyện của bọn chúng và
nhân loại bất đồng, nhưng mục tiêu thì đều giống nhau. Bọn chúng lúc này đã
cảm ứng được năng lượng cường đại do Thần Nam phóng xuất ra bên ngoài,
thật không tưởng được tu vi của hắn lại cao đến như vậy.
Tóm lại mà nói, mấy tên yêu quái này tâm trí chưa trưởng thành. Tuy bản lĩnh
cao cường, nhưng nhiều phương diện đều rất khác xa cao thủ nhân loại cùng
cấp. Nếu đổi lại là một cao thủ nhân loại có tu vi như chúng thế này, sớm đã
cảm ứng được thực lực chân chính của Thần Nam.
Đao khí cuối cùng đã kết hợp hữu hình với vô hình với nhau, đao mang dài hơn
một trượng gần như đã hóa thành vật chất, hàn khí bức nhân làm cho nhiệt độ
xung quanh hạ xuống rất nhanh.
"Trảm" Thần Nam hét lớn, trường đao trong tay hạ xuống, đao khí hữu hình
như lưỡi đao của tử thần chém xuống thân của Tiểu Trư.
Đồng thời ma pháp ẩn chứa trong truờng đao cùng lúc cũng bạo phát ra, quang
mang lấp lánh chói mắt người khác. Ma pháp cường đại cùng đao khí mãnh liệt
uy lục nhiếp hồn đoạt phách, làm cho mấy cây đại thụ phía trước lá rụng tả tơi,
cành cây vang lên những tiếng "Răng rắc". Sau cùng đã bị năng lượng ba động
cường đại cuồng bạo phá nát, biến thành những mảnh vụn bay toán loạn trên
không.
Đó chỉ mới là kết quả do hữu hình đao khí cùng ma pháp lực mạnh mẽ phát ra
- tạo thành, vậy mà đã san bằng vài cây đại thụ. Tiểu Trư trong ánh mắt hiện ra
nét sợ hãi, tuy nói tu vi của nó vô cùng kinh nhân, nhưng nếu bảo nó đứng yên
mà ngạnh tiếp một đao này, e rằng cũng không chịu nổi.
Đến lúc đao mang mãnh liệt đánh tới Tiểu Trư, nó đột nhiên lắc người, thân thể
lúc này đã bành trướng ra chỉ trong chớp mắt. Ngay lúc này, Tiểu Trư so với
trước rất nhiều đã lớn hơn rất nhiều, cặp răng nanh trắng toát giống như hai
thanh cự kiếm phát ra hàn quang nhiếp nhân. Nó lắc lắc cái đầu, huy động cặp
răng nanh khủng bố đó, nghênh tiếp một đao của Thần Nam.
Chương 3
Vô Ngôn Huy Thủ
Luồng ánh sáng lấp lánh hóa thành thanh đao dài chừng một trượng chém lên
răng nanh của Dã trư tinh đánh choang một tiếng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả cánh rừng như rung lên. Khi
đường đao rực rỡ chói mắt va chạm mãnh liệt vào chiếc răng nanh sắc nhọn của
Dã trư tinh đã phát ra một quầng sáng chói lòa đến lóa mắt như ánh mặt trời.
Năng lượng mãnh mẽ chuyển động trong núi rừng của Bách Hoa Cốc, lan tỏa
dữ dội khắp nơi. Cây rừng rung chuyển, lá rụng như trút. Đao khí và ma pháp
lực lan tỏa bốn phía khiến cho đất núi xung quanh bị chấn động đến nỗi thay
đổi cả hình dạng. Một cái hố sâu khổng lồ hiện ra trên mặt đất rừng. Hàng loạt
cây lớn đều đã bị gãy rạp. Trên mặt đất toàn là cành cây gãy và lá rụng.
Mặc dù có tu vi đến kinh nhân nhưng đối diện với đòn tấn công mãnh liệt như
vậy, Dã trư tinh cũng bị chấn động loạng choạng. Thần Nam thì bị lực phản
chấn hất tung lên không, bay lùi xa đến sáu bảy trượng mới lấy lại được thăng
bằng. Hắn xoay người hạ xuống đất. Ma pháp trường đao lập tức vỡ tan, chỉ
còn lại cán đao ở trên tay hắn.
Đó không phải là bởi võ công của Thần Nam không cao, mà thực chất là vì võ
công của Dã trư tinh quá đáng sợ. Nếu theo đẳng cấp tu luyện của loài người để
phân chia, thì ít nhất võ công của nó cũng đạt tới Ngũ Giai cảnh giới, thậm chí
đã gần đạt tới Lục Giai. Mặc dù chỉ là bị động phòng thủ, không thực hiện
những đòn tấn công mãnh liệt, nhưng lực phản chấn cũng đã vô cùng dữ dội.
Không phải cao thủ bình thường nào cũng có thể chống chịu được.
Thần Nam khí huyết nhộn nhạo, nhưng may mà không hề bị thương. Biểu hiện
như vậy cũng đủ khiến một số yêu quái phải kinh ngạc. Cần phải biết rằng
- chúng là những kẻ cầm đầu của thể hệ yêu quái mới trong núi Côn Luân, những
người bình thường khó mà có thể tiếp được một chiêu của chúng.
Lúc đao khí và ma pháp lực lan tỏa dữ dội, Long Bảo Bảo cõng Tiểu Thần Hi
bay trên không trung. Lúc này Tiểu Thần Hi vô cùng lo lắng, vẫy vẫy bàn tay
nhỏ bé trên không nói: "Ca ca... Huynh không sao chứ?" Vừa nãy nhìn thấy
Thần Nam bị chấn bay ra, cô bé suýt đã bật khóc, đến tận lúc này khoé mắt vẫn
còn ánh lệ.
Thần Nam nhìn cô bé vẫy tay, dịu dàng nói: "Thần Hi không phải lo lắng!
Đừng sợ, ta không sao đâu!"
Dã trư tinh ngừng phình to, thân thể bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, lại khôi
phục hình dạng ban đầu. Thần Nam quăng cán đao đi, nói với Dã trư tinh: "Có
cần thăm dò bản lĩnh của ta nữa không?"
Như ban đầu đã thoả thuận, Dã trư tinh sẽ đứng im chịu cho Thần Nam toàn lực
xuất ra một đòn. Thế nhưng đến lúc tối hậu, nó lại đột nhiên biến hình phản
kích. Điều này khiến cho Dã trư tinh vô cùng mất mặt. Nó thở khò khè tỏ vẻ
xấu hổ.
Bát Ca công chúa đang bay lượn trên không trung, lại tiếp tục làm công việc
phiên dịch, nói: "Hắn ta đã khẳng định năng lực của ngươi. Nếu không gặp phải
cường địch siêu cấp thì hoàn toàn có thể bảo vệ sự an toàn của Tiểu Tiên nữ."
Thần Nam biết những con yêu quái này thật lòng quan tâm tới sự an nguy của
Tiểu Thần Hi, hắn gật đầu nói: "Các ngươi yên tâm! Không chỉ là bảo vệ an
toàn mà ta tuyệt đối không thể để cho Thần Hi phải chịu đựng bất kỳ một uỷ
khuất nào. Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?"
Bát Ca công chúa chẳng biết làm sao đành gật đầu. Ba con yêu quái cũng
không ngăn cản nữa.
Long Bảo Bảo từ không hạ xuống. Thần Nam bước lên trước bế Thần Hi vào
lòng. Tiểu Thần Hi ôm chặt lấy cổ hắn, trên hàng lông mi dài vẫn còn đọng
những giọt nước mắt long lanh. Cô bé có chút sợ hãi nói: "Ca ca... Muội thật sự
rất lo lắng."
"Ngoan nào, Thần Hi đừng sợ, ca ca không sao đâu!" Thần Nam an ủi cô bé.
Bát Ca công chúa mặc dù muốn Thần Hi ở lại nhưng lại chẳng có bất cứ cách
- nào. Nó chẳng biết làm thế nào nên cứ bay đi bay lại trên không trung. Cuối
cùng nó hạ xuống sừng của con hươu sao, thở dài với ba con yêu quái: "Tiểu
Tiên nữ rốt cuộc vẫn muốn cùng hắn rời khỏi nơi này. Nhưng lão tổ tông nói
hắn ta ma chủng nặng nề, một ngày nào đó sẽ trở thành một ma vương sát
nhân, Tiểu Tiên nữ tại sao lại muốn ở cùng với một người như vậy chứ?"
Thần Nam có giác quan sắc bén, linh giác vô cùng mẫn cảm. Lời của Bát Ca
công chúa mặc dù vô cùng nhỏ không thể nghe được nhưng vẫn bị hắn nghe
thấy. Trong lòng hắn run lên, nhớ tới lời của cha mẹ năm xưa: "Đêm mà Đông
Phương Hiếu Thiên tới đánh lén, Thần Nam suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Vì
ma chủng vô cùng nặng nề, con đường tu luyện của nó có lẽ hoàn toàn không
giống ta..."
Bây giờ lời nói tương tự như vậy lại vang lên bên tai làm hắn không khỏi có
chút biến sắc. Hắn thầm thở dài. Lão yêu quái trong bóng tối vẫn chưa lộ diện
đó quả nhiên không phải là thường nhân.
Tiểu Thần Hi dường như cũng nghe được điều gì. Cô bé nghiêng đầu nhìn Bát
Ca công chúa, định nói điều gì, nhưng cuối cùng lại thôi. Thần Nam trong lòng
dao động. Không ngờ linh giác của Tiểu Thần Hi lại mẫn tiệp đến như vậy.
Thần Nam bế cô bé ngồi lên lưng Long Bảo Bảo, đúng lúc sắp khởi hành hắn
không nhịn được nói với Bát Ca công chúa: "Võ công của mọi người cao thâm
như vậy, dường như đều đã có thể biến hóa thành hình người. Tại sao không tới
xã hội loài người để rèn luyện?"
"Ngươi nghĩ rằng chúng ta không muốn sao, nếu không phải vì lo lắng cho
Tiên... " Nói đến đó Bát Ca công chúa đột ngột dừng lại.
Thần Nam ngạc nhiên nói: "Các người rốt cuộc có gì lo lắng?"
Bát Ca công chúa trong lòng vẫn có chút bất mãn với việc Thần Nam đưa Tiểu
Thần Hi đi, nó giận dữ đùng đùng nói: "Hừm, chẳng việc gì phải nói cho ngươi.
Nói chung nếu như không phải có một số hạn chế, e rằng xã hội loài người các
ngươi sớm đã xuất hiện những yêu ma bản lĩnh lợi hại rồi."
Thần Nam gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ra. Cho dù là những yêu quái lợi hại, tu
luyện đến mức cường đại cũng có những yếu điểm, không thể tùy tiện thâm
nhập vào xã hội loài người.
Tiểu Long cõng Thần Nam và Tiểu Thần Hi bay thẳng lên trời. Tiểu Thần Hi
- hướng xuống dưới vẫy cánh tay trắng như tuyết, mềm mại, giọng nói chan chứa
tình cảm từ trên không vọng xuống: "Tiểu Điểu, Tiểu Trư, Tiểu Thỏ, Tiểu Lộc,
ta sẽ quay lại thăm mọi người, thăm các bá bá. Ta sẽ nhớ mọi người..."
Núi Côn Luân Hàng từ hàng nghìn năm nay vẫn lưu truyền một lời đồn. Đó là
một trong số các Tiên Ba của Bách Hoa Cốc sẽ mang thai một tiên tử lạc
đường. Sinh mệnh này rất có thể trở thành vương của yêu giới của núi Côn
Luân trong tương lai.
Bốn yêu quái trong lòng suy nghĩ vô cùng phức tạp. Truyền thuyết đã hoàn
toàn sụp đổ trong hôm nay. Vương của yêu giới trong lòng bọn chúng đã rời bỏ
nơi này cùng với Thần Nam, trong lòng bọn chúng vô cùng thất vọng, vô cùng
nuối tiếc...
Chỉ có điều, những thất vọng trong lòng bọn chúng không thể so sánh với Thần
Nam được. Nhìn Bách Hoa Cốc ở phía dưới càng ngày càng xa, lòng hắn vô
cùng xót xa. Vạn năm trước dường như đã biến mất theo năm tháng. Trong
lòng hắn, cả tên và bóng hình của Vũ Hinh và Thần Hi cứ quấn lấy không rời...
Lại nhìn lại quá khứ tưởng như một giấc mơ, nghĩ đến chuyện cũ thấy như gió
thoảng, Thần Nam lặng lẽ hướng xuống dưới vẫy tay...
Tạm biệt!
Chương 4
Tiền Tấu
Sáp Thiên Phong chiều cao bảy nghìn mét trên mực nước biển, giống như một
thanh lợi kiếm đâm thẳng lên mây. Trên đỉnh núi hàn lưu bốc lên, mây mù
cuồn cuộn. Trên đỉnh núi mặc dù không khí loãng nhưng không khí lãnh buốt
thổi vào người giống như lưỡi dao sắc đâm vào thấu xương tuỷ. Người bình
thường khó có thể chịu đựng được kiểu nhiệt độ thấp tới cực điểm như vậy.
Thần Nam lấy tất cả quần áo trong tay nải quấn lên người Tiểu Thần Hi, khiến
cho cô bé nhìn giống như một con búp bê vải béo ục ịch. Đồng thời hắn ngồi
cúi xuống lưng Tiểu Long để ngăn những luồng gió lạnh thổi đến Tiểu Thần Hi
đang ở trong ngực hắn. Huyền công trong người hắn lưu chuyển không ngừng,
ánh sáng kim sắc bao quanh khắp người hắn, chụp Thần Hi ở bên trong ngăn
cản cái lãnh buốt của thế giới bên ngoài.
Điều khiến Thần Nam cảm thấy kinh ngạc chính là Tiểu Thần Hi dường như
- căn bản không hề cảm thấy và sợ hãi khí lạnh. Quan sát thật kỹ có thể phát hiện
ra, quanh người cô bé có rất nhiều những ánh sáng bảy sắc nhỏ không thể nhìn
thấy, ngăn chặn khí lạnh, đẩy chân khí kim sắc của hắn. Phát hiện này khiến
Thần Nam ngạc nhiên vô cùng. Thể chất của Tiểu Thần Hi vô cùng khác
thường, cũng như sự ra đời của cô bé mãi vẫn bị che phủ bởi một tấm màn bí
ẩn.
Trên đỉnh Sáp Thiên Phong được bao phủ bởi một màu bạc, tuyết lớn bay ào
ào. Tiểu Thần Hi từ nơi Cổ Tiên Di Địa trăm hoa đua nở đột nhiên bước vào
thế giới băng tuyết này cảm giác vô cùng kinh ngạc, hai mắt không hề chớp.
Sau đó cô bé dường như cảm nhận được Thần Nam đang dò xét mình, ngây thơ
nói: "Ca ca, muội không lạnh chút nào đâu, huynh đừng lo."
Thần Nam yêu quý vuốt mái tóc mềm mại của cô bé nói: "Đừng nói gì tránh để
khí lạnh thổi vào miệng muội." Thần Hi ra sức gật đầu, không nói thêm gì, bộ
dạng rất ngoan ngoãn. Tuy nhiên cô bé càng ngây thơ, đáng yêu như vậy Thần
Nam lại càng cảm thấy xót xa bởi vì cô bé có những điểm giống Vũ Hinh một
cách đáng sợ.
Tiểu Long không hổ là Ngũ Giai Thánh Long, bay nhanh như tên bắn, chớp
mắt đã bỏ xa núi Côn Luân sừng sững, không thấy tăm hơi đâu nữa. Sau khi đi
khỏi khu vực núi cao, không khí cũng dần dần trở nên ấm hơn. Theo mệnh lệnh
của Thần Nam, Tiểu Long giảm tốc độ bay lại, khiến cho Tiểu Thần Hi hiếu kỳ
có thể quan sát được cảnh vật dưới mặt đất từ trên cao.
Về bản chất mà nói Thần Nam là một người tự do tự tại, không thích bị người
ngoài gò bó. Từ việc hắn cự tuyệt Lộ Ti hết lần này tới lần khác là có thể thấy
rõ điều đó. Phó viện trưởng nắm được một số điểm yếu của hắn, bắt hắn phải
tham gia cuộc tỷ đấu giữa những học sinh ưu tú của tứ đại học viện được tổ
chức tại Tiên Vũ học viện. Điều này khiến Thần Nam vô cùng ức chế. Thần
Nam mặc dù biết Phó viện trưởng gian trá bản tính không xấu như biểu hiện bề
ngoài nhưng hắn vẫn rất ghét những thủ đoạn của lão ta.
Thần Nam vừa đi theo đường cũ trở về, vừa suy nghĩ một số vấn đề. Hắn đang
tính xem có nên trở về Tội Ác chi thành hay không. Có lẽ bây giờ hắn đã không
cần thiết phải trở về mà cứ thế này ẩn cư tại Tấn quốc, nuôi dưỡng Tiểu Thần
Hi thành người, nhìn cô bé vui vẻ trưởng thành. Tuy nhiên hắn cũng lại cảm
thấy cách nghĩ này quá bạc nhược. Đời người không nên suy nghĩ quá già cỗi.
Hắn không nên sa sút tinh thần như vậy.
Trên đường đi Thần Nam đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại tất
- cả mọi việc từ khi sống lại đến giờ. Hắn là người của một vạn năm trước đã từ
trong thần mộ viễn cổ sống lại mà xuất hiện. Điều này khiến ngay cả hắn cũng
có chút khó tin.
Thần Ma Lăng Viên ngoài mai táng những người tài giỏi nhất của loài người và
những kẻ tu luyện ở cấp cao của loài khác ra, còn lại mỗi mộ phần đều mai táng
thần hoặc ma của viễn cổ. Nhưng trước khi chết thì võ công của hắn cũng bình
thường, có thể được mai táng ở nơi đó, bên trong nhất định có ẩn tình. Từ việc
nấm mồ thấp bé của hắn không hề có bia mộ có thể thấy rằng, người chết là hắn
dường như khác với những người khác. Trong không gian sương mù dày đặc
đó hắn nhìn không thấu, nghĩ không thông.
Sống tại một thị trấn nhỏ ở biên giới phía tây của Sở quốc được một năm, hắn
không ngừng điều chỉnh quan điểm của bản thân. Con người mơ màng của hắn
dần dần thoát khỏi cái bóng đen của quá khứ. Hắn đã dần dần khiến cho mình
trở thành một người hiện đại.
Tuy nhiên trong sâu thẳm tâm hồn hắn vẫn ẩn dấu một chút đau thương. Mặc
dù về mặt tâm lí mà nói, hắn vẫn chưa được coi là đã trưởng thành, nhưng suy
cho cùng hắn vẫn không phải là người của thời đại này. Chính vì thế vậy ở nơi
sâu thẳm trong tim hắn khó tránh khỏi chút đau buồn. Tuy nhiên để sống tốt
hơn, hắn chỉ có thể chôn vùi tất cả ở sâu trong đáy lòng.
Vì cuộc sống, hắn không thể không diễn kịch, che dấu đi sự thật, dùng cái giả
dối để che đậy. Có lẽ cuộc sống vốn phải là như vậy. Mặc dù Thần Nam cũng
có lúc cảm thấy mệt mỏi nhưng hắn không thể không làm như vậy, cố gắng
kiềm chế bản tính của mình.
Đại náo Sở quốc đế đô, chạy tới Tội Ác chi thành, bước vào Cổ Tiên Di Địa
Bách Hoa Cốc...
Giờ đây, bên cạnh hắn đã có thêm Tiểu Thần Hi. Ngắm nhìn nụ cười ngây thơ
của Tiểu Thần Hi, hắn thấy nhất định phải thay đổi, không trốn tránh nữa, mà
phải đối diện với hiện thực. Bởi vì trên người hắn còn có thêm trách nhiệm của
một người cha, một người anh. Hắn cần phải phấn chấn, cần phải làm lại từ
đầu.
Từ trước tới giờ, Thần Nam vẫn đang tìm kiếm bí mật kinh thiên của vạn năm
trước, sau này hắn vẫn phải tiếp tục tìm kiếm. Hắn muốn biết một vạn năm
trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thần ma hiệu là Vĩnh Sinh Bất Diệt tại sao
lại chết? Tại sao hắn lại được chôn tại Thần Ma lăng viên? Tại sao hắn lại có
- thể tái sinh...?
Ngay cả đến thân phận thật sự của Tiểu Thần Hi dường như cũng cần quay
ngược trở lại vạn năm trước. Đúng vậy, hắn nghi ngờ thân phận thật sự của
Thần Hi. Thần Hi hình như thật sự không phải là Vũ Hinh. Nhưng ở cô bé lại
phản chiếu hình bóng của Vũ Hinh, như muốn ám thị cho hắn điều gì đó, muốn
hắn phải đi tìm kiếm...
"Lẽ nào Vũ Hinh cố ý để lại chút ít manh mối, muốn ta đi theo một con đường
nào đó để tìm kiếm?"
Quá nhiều bí mật, quá nhiều những câu đố không có lời giải! Cuộc sống của
Thần Nam hiện nay và vạn năm trước có mối liên hệ vô cùng mật thiết. Sự thật
của một vạn năm trước đối với hắn có ý nghĩa vô cùng trọng đại! Hắn nhất định
phải tìm ra từng chút một của quá khứ, tìm kiếm di tích của Thần Ma, tìm kiếm
đoạn quá khứ bị chôn vùi, khiến cho chân tướng hoàn toàn sáng tỏ.
Thần Nam suy nghĩ rất nhiều, từ chuyện này lại dẫn tới chuyện khác, dần dần
ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút rối loạn. Cuối cùng hắn đưa ra một quyết
định. Hắn sẽ không trốn tránh nữa mà trở về Tội Ác chi thành. Cuộc sống
không nên quá tiêu cực, con người không nên quá sa sút tinh thần, những nơi
có thách thức mới có thể khơi dậy ý chí chiến đấu hăng hái.
Bay nhanh trên không trung đã làm thỏa mãn lòng ham chơi của cô bé Thần Hi,
khiến cho cô bé không ngớt cười và luôn miệng kêu lên một cách kinh ngạc.
Núi Côn Luân mặc dù cách đô thành Tấn quốc rất xa, nhưng với tốc độ bay
nhanh như chớp của Tiểu Long thì nghìn dặm trở thành một tấc. Sau nửa canh
giờ, Tiểu Long hạ xuống một cánh rừng ở ngoài đô thành Sở quốc.
Nếu như để Long Bảo Bảo đi vào đô thành Tấn quốc, đương nhiên sẽ làm kinh
động tất cả mọi người. Người phương đông rất ít gặp rồng phương tây. Nó to
lớn cồng kềnh như vậy nếu như xuất hiện ở đô thành một nước nhất định sẽ dẫn
đến náo động, thu hút nhiều người tới xem. Thần Nam phải thuyết phục mãi nó
mới từ bỏ ý định cùng vào thành với hắn. Tiểu Long bất mãn đi vào trong
rừng.
Sở dĩ Thần Nam không lập tức tới Tiên Vũ học viện gặp Long Vũ là vì hắn
muốn vào thành mua cho Tiểu Thần Hi mua ít quần áo. Thân hình nhỏ bé của
cô bé mặc những bộ quần áo rộng thùng thình của hắn trông thật không ra làm
sao cả.
- Tấn quốc mặc dù không gọi là rộng nhưng quốc lực thì không hề yếu. Những
ngươi dân thường ở đây cũng có một cuộc sống tốt đẹp, phồn thịnh. Quốc đô
Khai Nguyên thành của nước này vô cùng phồn hoa, là một thành nổi tiếng của
đại lục phía đông.
Thần Nam bế lấy Tiểu Thần Hi bước vào Khai Nguyên thành. Trong thành xe
cộ nườm nượp, các cửa hàng hai bên đường mọc lên như nấm. Ở những góc
phố người tập trung đông đúc, bên trong đa phần là những người mãi nghệ diễn
trò, diễn kịch. Điều này khiến Tiểu Thần Hi vô cùng tò mò, không ngừng nhìn
ngó sang phía đó. Thần Nam kiên trì giải thích cho cô bé, giống như năm xưa
lần đầu dẫn Vũ Hinh từ trong Đại Sơn tới thị trấn.
Thần Nam bế Tiểu Thần Hi xuyên qua đám người đông đúc bước vào một tiệm
cắt quần áo. Trong tiệm bất kể là ông chủ hay thợ may đều kinh ngạc trước vẻ
đẹp của Tiểu Thần Hi. Nhìn cô bé xinh đẹp ngọc ngà, những người trong tiệm
đều bất giác trầm trồ khen ngợi.
Sau khi cẩn thận tỷ mỷ đo các số đo cho Tiểu Thần Hi, người thợ may nói với
Thần Nam rằng một canh giờ sau có thể quay lại để lấy quần áo. Thần Nam bế
Thần Hi ra khỏi tiệm quần áo, nói với cô bé: "Ca ca dẫn muội đi ăn cái gì đó,
được không nào?"
"Hay quá!" Tiểu Thần Hi ngây thơ trả lời.
Khai Nguyên thành là một thành nổi tiếng của Đông đại lục, vô cùng phồn hoa,
các quán rượu nhiều vô kể. Thần Nam bế Tiểu Thần Hi vào một tửu lầu ba
tầng. Được thưởng một đồng tiền vàng, trưởng quầy trong tửu lầu vô cùng lễ
độ, đích thân dẫn hai người vào căn phòng lịch sự.
Căn phòng này mang được trang trí khá cổ kính, rèm cửa làm bằng tử trúc và
ngà, bàn ghế đều đóng bằng gỗ cây hoa lê, trên tường treo vài bức tranh sơn
thủy. Xem ra cách bài trí của tửu lầu này cũng rất cầu kỳ, không tầm thường
như những tửu lầu khác.
Trí tuệ của Thần Hi mặc dù vượt xa so với những đứa trẻ cùng độ tuổi, nhưng
những điều về cuộc sống hàng ngày thì lại biết rất ít. Khi xưa những điều lão
yêu dạy cũng có hạn. Từ sau khi đi vào thành, cô bé đối với mọi thứ đều vô
cùng hiếu kỳ, trong căn phòng cũng không phải ngoại lệ. Thần Hi cứ ngây thơ
hỏi hết cái đến này cái kia. Thần Nam kiên trì giải đáp tất cả các câu hỏi của cô
bé.
- Thần Nam âm thầm ở lại Bách Hoa Cốc ba ngày, uống nước để sống, lúc này
trong bụng đã hoàn toàn trống rỗng. Mặc dù biết rằng bây giờ chỉ nên ăn những
thứ thanh đạm, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại được những cám dỗ
của cá thịt, hắn gọi liền mấy chục món khác nhau.
Thần Nam vừa giảng giải cho Tiểu Thần Hi một số kiến thức trong cuộc sống,
vừa lắng nghe cuộc nói chuyện ở gian phòng bên cạnh. Ngay từ khi bước vào
phòng hắn vẫn luôn cẩn thận lắng nghe, bởi vì người ăn cơm ở gian phòng bên
cạnh có địa vị rất lớn. Hơn nữa họ đang nói về chuyện lần thi tài Cường giả
nhiệt thân ở Tiên Vũ học viện.
Phòng bên cạnh truyền tới giọng nói ngọt ngào dịu dàng của một cô gái đang
cười giòn tan nói: "Không ngờ đại ca của Tiểu Hầu gia thần dũng hơn người,
đã đánh bại được cả Ma pháp sư tài giỏi."
Lời nói của người được gọi là Tiểu Hầu Gia có chút bá đạo, nghe là biết thường
ngày vô cùng ngang ngược, khẩu khí vô cùng lớn: "Hừ! Đại ca ta đường đường
là Tam Giai Á Long kị sĩ, làm sao có thể bại dưới tay cái tên Ma pháp sư của
Thần Phong học viện được? Mặc dù tên Ma pháp sư đó đã đạt tới Tam Giai
cảnh giới nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể nào chiến thắng được
Long Kị sỹ - chiến đấu giả đích thực. Với võ công của đại ca ta cho dù có tìm
khắp tứ đại học viện cũng chẳng có mấy thanh niên cao thủ có thể chống cự
được với huynh ấy."
Người con gái cười khanh khách nói: "Võ công của Tiểu Hầu gia cũng không
hề kém hơn so với Đại công tử, trận sau nhất định cũng thể hiện được thần
uy."
o0o
Thần Nam nhíu mày. Khải Văn đã đại bại, Thần Phong học viện đã thất bại. Từ
cuộc nói chuyện của căn phòng bên cạnh có thể biết rằng, tứ đại học viện ngọa
hổ tàng long. Trong cuộc thi nhiệt thân của những người tài giỏi, mỗi học viện
đều chọn cử một người tu luyện ở Tam Giai cảnh giới. Cuối cùng sư huynh
Tiểu Hầu gia của Chiến Thần học viện đã có chiến thắng quyết định, giúp cho
Chiến Thần học viện giành thắng lợi chung cuộc.
Thần Nam chẳng nghĩ ngợi gì về việc Thần Phong học viện bị thất bại, nhưng
có chút không thích vị Tiểu Hầu gia ở gian phòng bên cạnh. Qua những lời nói
của cuộc nói chuyện của họ có thể thấy rằng kẻ này tự cao tự đại, vô cùng
ngông cuồng. Dường như trừ đại ca của hắn ra, trong số thanh niên cao thủ
- trong khắp thiên hạ hắn là lợi hại nhất.
Gian phòng bên cạnh có chừng năm sáu người. Từ lời nói khách sáo, có chút
nịnh nọt của họ, Thần Nam biết được thân phận của họ là một người nổi tiếng
của một nước nhỏ nào đó ở phương đông. Tiểu Hầu gia cùng với đại ca của hắn
cùng tu luyện tại Thần Chiến học viện của phương tây, lần này tới Tấn quốc để
tham gia thi đấu Cường giả nhiệt thân.
Thần Nam vô cùng coi thường những kẻ ngông cuồng vô tri. Sau khi biết được
kết quả của Tiên Vũ học viện đại chiến, hắn cũng chẳng còn hứng thú để nghe
nữa.
Không lâu sau, một người bồi bàn mang lần lượt từng món lên. Thần Nam cẩn
thận gỡ sạch xương của một khúc cá rồi gắp cho Tiểu Thần Hi, nói: "Nào! Nếm
một chút đi!" Nhưng Tiểu Thần Hi vừa cắn một miếng lập tức nhổ ra.
"Sao thế, bị xương đâm hả?" Thần Nam lo lắng hỏi.
"Không!" Thần Hi nhăn nhó nói: "Ca ca, muội không ăn được, cảm thấy hơi
buồn nôn."
"À!" Thần Nam cho rằng món ăn này làm có vấn đề, vội vàng gắp một khúc cá
nếm, cảm thấy không có gì lạ thường cả. Hắn nhìn Tiểu Thần Hi một cách khó
hiểu, cho rằng nàng không thích ăn món ăn này nên lại đổi cho cô bé món khác.
Kết quả vẫn giống như lần trước, Tiểu Thần Hi vừa đưa vào miệng lại lập tức
nhổ ra.
Cô bé nhăn mũi lại nói: "Ca ca, muội quả thật không ăn được những thứ này."
Thần Nam trố mắt, vội vàng gọi bồi bàn tới, không ngừng đổi món ăn. Nhưng
lần nào Tiểu Thần Hi cũng chỉ ngửi là lại lắc đầu. Sau khi hỏi cảm giác của
nàng, cuối cùng Thần Nam đã phát hiện ra một sự thật khủng khiếp. Tiểu Thần
Hi không thể ăn được bất cứ món ăn nào.
Chương 5
Nhạ Oán
Tiểu Thần Hi cuối cùng chỉ ăn mấy quả nho trong đĩa hoa quả.
Không ăn đồ ăn ở nhân gian! Tiểu Thần Hi thực sự không thể ăn được thức ăn
của nhân gian.
- Thần Nam vô cùng kinh sợ. Hắn thương xót vuốt mái tóc mượt mà của Tiểu
Thần Hi, nói: "Thần Hi muội không đói sao?"
Tiểu Thần Hi lắc đầu, cười rạng rỡ nói: "Ca ca đừng lo lắng, muội không hề
cảm thấy đói!"
"Hả?" Thần Nam lại trợn tròn mắt, nói: "Muội cảm thấy thích ăn những thứ
như thế nào?"
Thần Hi nghiêng đầu nghĩ ngợi cẩn thận, cuối cùng cô bé rút từ trong ngực ra
một thứ quả kỳ lạ lóng lánh trong suốt nói: "Cái này có thể ăn được."
Thần Nam lại một lần nữa đau đầu. Cái quả kỳ lạ kia là lúc Long Bảo Bảo
chăm sóc Tiểu Thần Hi tặng cho cô bé, đây là vật quý giá của Cổ Tiên Di Địa!
Nếu như cô bé nhất định chỉ ăn được những thứ cây quả đặc biệt này thì...
"Ca ca, đừng lo lắng cho muội, muội quả thật chẳng có điều gì không thoải mái
cả. Muội thấy rất rất lâu chỉ cần ăn một quả như thế này là được rồi."
Lời nói ngây thơ của Tiểu Thần Hi làm Thần Nam nhớ tới một số truyền
thuyết. Những tiên nhân cao cường, những yêu ma khủng bố hàng ngày đều
không cần ăn gì, lúc tu luyện chỉ cần hút tinh khí của thiên địa là có thể duy trì
được những nhu cầu của cơ thể. Bọn họ thỉnh thoảng cũng ăn nhưng chỉ ăn
những thứ quý giá của đất trời như tiên chi, nhân sâm.
Thần Nam nhìn Tiểu Thần Hi rất lâu mà không nói gì. Đến tận lúc Tiểu Thần
Hi ôm tay hắn lắc lắc, hắn mới giật mình bừng tỉnh.
"Ừ! Nếu muội chỉ thích ăn những thứ này thôi thì cũng không có vấn đề gì đâu.
Ở chỗ của Long Bảo Bảo còn rất nhiều. Ngoài ra, trong tay một số kẻ đáng ghét
của Thần Phong học viện cũng có!" Thần Nam nhớ ra kho thuốc của Phó viện
trưởng Thần Phong học viện. Những thứ thuốc quý giá mà hàng năm học viện
thu thập được đều cất tại đó. Đây cũng chính là nguyên nhân Long Bảo Bảo
thích Thần Phong học viện. Hắn có thể thông qua Long Bảo Bảo để lấy những
thứ Tiểu Thần Hi cần.
Thần Nam đã ba ngày chưa ăn gì, bây giờ không tránh khỏi ăn uống ngấu
nghiến như sói hổ. Tiểu Thần Hi rất thích thú nhìn hắn ăn uống.
Ăn xong cơm Thần Nam dẫn Tiểu Thần Hi trở lại tiệm cắt may. Thợ may đưa
- cho Thần Nam những bộ quần áo đã may xong. Tiểu Thần Hi mặc dù tuổi nhỏ,
nhưng sau khi thay đổi chút ít vẻ bên ngoài đều khiến mọi người phải yêu quý.
Cô bé trông giống như một tiểu thiên sứ đáng yêu sắp sửa xuống trần gian,
khiến cho mỗi người trong tiệm may đều muốn bước lên ôm lấy.
Nhìn biết bao người vây lấy cô bé khen ngợi, Tiểu Thần Hi cười thật tươi, sau
đó chào một câu: "Chào các bá bá, thúc thúc, đại ca, tỷ tỷ..." khiến cho mọi
người đều vui ra mặt, không ngớt khen cô bé hiểu biết.
Đột nhiên cánh cửa tiệm may bị người ta đẩy mạnh kêu rầm một tiếng. Giọng
một tên thanh niên ngang ngược, xấc xược vọng tới: "Ông chủ! Áo ta đặt đã
xong chưa?"
Đám người thanh niên này, người đi đầu dáng người cao lớn, sắc mặt hơi đen,
hai mắt to giống như chuông đồng, tướng mạo hung hãn. Bên cạnh anh ta là
một thiếu nữ xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, vô cùng kiều diễm, giống như chú
chim nhỏ, đứng nép sát vào bên cạnh người thanh niên. Nhưng dù nhìn thế nào
đi nữa thì vẫn có cảm giác mỹ nữ và dã thú.
Mấy người bên cạnh mặc toàn lụa là quý giá, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đó
là con nhà giàu có. Khí tức mà mấy người đó thể hiện ra ngoài có thể đoán rằng
đó là những người võ công cao thâm, tuy nhiên mấy người đó dường như đều
nhìn theo người thanh niên hung hãn thân hình to lớn đi đầu
Lúc người thanh niên cao lớn nói chuyện, Thần Nam đã biết được thân phận
của hắn qua giọng nói. Gã chính là Tiểu Hầu gia trong gian phòng bên cạnh
phòng hắn lúc ở tửu lầu ăn cơm. Đối với kẻ ngang ngược như vậy hắn chẳng có
chút thiện cảm nào, vội vàng thanh toán tiền rồi dẫn Tiểu Thần Hi đi ra ngoài.
Tiểu Thần Hi vừa mới mặc quần áo mới, tỏ ra vô cùng vui vẻ, không để cho
Thần Nam bế, tự chạy lên phía trước nhảy chân sáo ra ngoài. Lúc đi qua Tiểu
Hầu gia tướng mạo hung hãn kia, cô bé không cẩn thận chạm vào vạt áo dài
của Tiểu Hầu gia. Một cỗ đại lực nhanh chóng hướng sang phía cô bé. Thần Hi
vẫn chưa kịp hiểu ra sao liền bị Tiểu Hầu gia phóng lực hất ra, ngã xoài trên
mặt đất.
Tiểu Thần Hi vừa xoa đầu gối kêu đau vừa bò dậy, hai mắt rớm lệ, như sắp
khóc. Thần Nam kinh hãi thất sắc. Không ngờ tên ngang ngược này lại thô bạo
đến vậy, đã ra tay cả với một đứa nhỏ. Hắn nhanh chóng bước tới bên cạnh
Tiểu Thần Hi, nhưng trước khi chưa biết cô bé đau ở đâu thì không dám động
vào cô bé.
nguon tai.lieu . vn