Xem mẫu
- Ngô Biển Quân
Thần Mộ (Tru Ma) - Phần I
Quyển 11
1. Phu Lỗ Tiên Tử
2. Chấn Thiên Động Địa
3. Cuồng Bạo
4. Khiếu Long Chấn Thiên
5. Tróc Tiên
6. Tầm Tung
7. Liên Trảm
8. Phong Ấn Đích Lực Lượng
9. Huyết Long Hoá Thân
10. Nhập Hà
11. Thần bí cao thủ
12. Sắc
13. Tiết Độc
14. Long đạo
15. Thiêu hấn
16. Chiến hồn hồi quy
Chương 1
Phu Lỗ Tiên Tử
Vùng trung bộ của Thiên Nguyên đại lục, núi liền núi, cao nguyên nối liền cao
nguyên, Thập Vạn Đại Sơn không nhìn thấy ranh giới ở đâu. Trong đại sơn
những cây cổ thụ cao vút che lấp cả ánh mặt trời. Qua hàng nghìn năm những
cây mây mọc ngang dọc chằng chịt, bao nhiêu loại thú kỳ lạ sống ở đó, những
tiếng vượn hú hổ gầm không ngớt, đúng là một vùng đất nguyên thủy.
Lúc này trong vùng đại sơn sâu thẳm mênh mang này sát khí tràn ngập khắp
nơi. Mười mấy vị thanh niên cao thủ đuổi từ Tội Ác chi thành tới đây đang giao
đấu với đám người của Lăng Tử Hư.
Lăng Tử Hư đã trúng liệt huyết tổ độc, lúc này mắt đang đỏ bừng, giống như
đang chảy máu, trên mặt đầy mồ hôi, răng mím chặt, lông mày dài cau lại,
dường như vô cùng đau đớn. Lăng Vân lo lắng đứng sau lưng lão ta, hai người
tùy tùng khoảng hai mươi tuổi đứng chặn ngay trước mặt Lăng Tử Hư.
- Đứng trước đám người này là một lão già của Lăng gia. Lão ta mặc một chiếc
áo màu xanh, cơ thể rắn chắc, tóc lốm đốm bạc, tướng mạo giống như một
người dân vô cùng bình thường.
Tuy nhiên, không ai có thể ngờ được rằng, lão già nhìn có vẻ vô cùng tầm
thường này vừa nãy lại phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ khủng khiếp. Lão
đứng trước Lăng Tử Hư ngăn cản những thanh niên cao thủ.
Dao động sóng năng lượng cuồn cuộn phát ra từ thân hình mảnh khảnh của lão
ta, khiến cho những chiếc lá trên mặt đất đều bay lên, xoay tròn quanh lão và
Lăng Tử Hư. Một lực trường mạnh khủng khiếp bao phủ lấy năm người.
Long Vũ, Khải Văn và Lãnh Phong tất cả đều biến sắc mặt, không thể ngờ
được rằng lại có thể đột nhiên xuất hiện một cao thủ như vậy. Vốn nhìn thấy
Lăng Tử Hư trên người trúng độc, không còn sức chiến đấu, bọn họ cho rằng
có thể dễ dàng giết chết Lăng Vân, ai có thể ngờ rằng đột nhiên lại xuất hiện
thêm một cao thủ đã đạt tới Tứ Giai đại thành cảnh giới. Điều này nằm ngoài
dự liệu của mọi người.
Trên mặt đất, ba võ giả của Tiên Vũ học viện cùng Long Vũ, Lãnh Phong của
Thần Phong học viện nhanh chóng bao vây chặt lão già mặc áo xanh. Trên
không, ba vị Á long kị sĩ của Chiến Thần học viện, bốn vị ma pháp sư của
Huyễn Ma học viện cùng với Đông Phương Phượng Hoàng và Khải Văn của
Thần Phong học viện đang tập trung đấu khí và ma pháp nguyên tố, chuẩn bị
tấn công dữ dội về phía lão già mặc áo xanh.
Những thanh niên cao thủ đều biết rằng, nhất định trong một thời gian ngắn
phải giết hoặc đánh bại được lão già áo xanh, nếu không đợi tới khi tên tuyệt
thế cao thủ đáng sợ Lăng Tử Hư đẩy được độc tố trong người ra, thì không còn
chút hy vọng chiến thắng nào.
"Thiểm điện!"
"Băng thương!"
"..."
Đông Phương Phượng Hoàng, Khải Văn và những ma pháp sư tấn công trước.
Với sự lãnh hội của bọn họ về ma pháp, căn bản không cần phải niệm những
lời chú quá dài, chỉ cần tập hợp đủ ma pháp nguyên tố là có thể nhanh chóng sử
dụng ma pháp để tấn công.
- Một tia chớp khổng lồ vụt xuất hiện trên không trung, một cây băng thương lóe
sáng, một ngọn lửa đáng sợ cuốn tròn trong không gian, từ trên không trung dội
xuống, đánh tới phía năm người bọn Lăng Tử Hư và lão già mặc áo xanh.
Dao động ma pháp đáng sợ cuồn cuộn, giống như một cơn sóng biển dữ dội lao
tới, bắn tung tóe. Khắp đất trời ánh sáng chói lòa, nhấn chìm đám năm người
của lão già áo xanh.
Sự hợp lực của sáu ma pháp sư, trong đó có một ma pháp sư của Huyễn Ma học
viện đã đạt tới Tứ Giai cảnh giới, năm người còn lại đều đã đạt tới Tam Giai
cảnh giới, tạo thành đòn tấn công kịch liệt vô cùng đáng sợ.
Đột nhiên, trong ánh sáng chói loà xuất hiện một vồng sáng màu lam. Vồng
sáng này không ngừng chuyển động, ánh sáng càng ngày càng chói lòa, cuối
cùng hình thành nên một cơn lốc xoáy khổng lồ. Trong không trung, các đòn
tấn công ma pháp đều tập trung đan xen nhau tạo thành một trận cuồng phong
năng lượng lao vào trong cơn lốc xoáy.
Cơn lốc xoáy màu lam lấp lánh giống như cá kình nuốt bò, hút lấy tất cả ma
pháp năng lượng. Bóng của năm người đã xuất hiện trở lại trên mặt đất. Lão già
áo xanh hai tay vòng tròn, giống như ôm một quả bóng, sử dụng Thái Cực ma
pháp cao thâm nhất của đông phương hóa giải đòn tấn công mãnh liệt của các
ma pháp sư. Quá nửa năng lượng ma pháp đều bị dẫn xuống dưới đất, những
phần thừa ra đều bị sức mạnh khủng khiếp của lão ta luyện hóa vào trong
không trung.
Những vết nứt khổng lồ xuất hiện dưới chân lão do năng lượng ma pháp khủng
khiếp sau khi tiến vào trong lòng đất lại tuôn trào ra. Cho tới khi ma pháp sư
ngừng công kích, vết nứt vẫn không ngừng vươn dài ra xa, những vết nứt trên
mặt đất đan chéo nhau giống như một tấm màng nhện. Lão già áo xanh, nếu
như chỉ phải lo cho mỗi bản thân thì căn bản không cần phải liều chết chống đỡ
như vậy. Một mình lão ta phải chống chọi với đòn tấn công ma pháp này tuy
chẳng dễ dàng gì, nhưng cũng không thật quá khó khăn, chỉ thấy vẻ mặt lão có
hơi nhợt nhạt đi đôi chút. Thực lực của cao thủ Tứ Giai đại thành cảnh giới quả
không phải tầm thường.
Ba vị võ giả của Tiên Vũ học viện cùng Long Vũ, Lãnh Phong và cả một vị cao
thủ khác của Thần Phong học viện trong lúc ma pháp năng lượng mất đi liền
tiếp tục đòn tấn công thứ hai. Bọn họ căn bản không để cho lão già áo xanh có
cơ hội để thở.
- Sáu đạo kiếm khí chói lòa đan chéo vào nhau, tạo thành một lưới kiếm quang
sáng rực rỡ, lao về phía lão già áo xanh. Những tiếng nổ ‘bùm, bùm' vang lên
không ngớt.
Lão già áo xanh mở trừng trừng mắt, phát ra hai đạo thần quang, hai quyền đưa
ra, đấm về phía trước. Hai cột sáng khổng lồ từ hai quyền phóng ra, đón lấy sáu
đạo kiếm khí. Đấu khí của hai bên đều bị thực thể hóa, vừa mới tiếp xúc với
nhau, lập tức phát ra những tiếng leng keng giống như kim loại va vào nhau
trên không trung.
Sáu đạo kiếm khí cuối cùng vỡ tan cùng với hai cột ánh sáng. Không trung phát
ra một luồng ánh sáng chói lòa hơn cả ánh sáng mặt trời, năng lượng cuồn cuộn
trào ra. Những nơi luồng sáng đi qua, những vật thể hữu hình đều bị hủy diệt,
đám đá ở giữa hai bên bị hóa thành cát bụi, biến thành một sa mạc nhỏ. So
thanh thế, năng lượng các ma pháp sư tạo ra có chút mạnh hơn.
"Roar! Roar! Roar!"
Ba tiếng rồng gầm vang dậy đất trời, khiến cho chim chóc muông thú trong
rừng sợ hãi tháo chạy. Ba con Á long đều dài mười mấy trượng quẫy đuôi trên
không trung, từ ba hướng đồng thời lao xuống phía dưới, làm nổi lên một trận
cuồng phong mãnh liệt, khiến cho cát bụi trên mặt đất bay mù mịt.
Ba đạo đấu khí lấp lánh dài mấy trượng phát ra luồng sóng dao động cuồn cuộn
trên không trung, chém xuống, không để cho lão già áo xanh kịp thở.
Lão già áo xanh không hổ là Tứ Giai đại thành cảnh giới cao thủ, không hề sợ
hãi, tung ra một quyền lên không trung. Ba đạo đấu khí lập tức bị hóa giải, khí
kình mãnh liệt khiến cho ba con Á long đau đớn mở to hai mắt, gầm gào liên
miên, cuối cùng đều lao lên không trung, nhưng ba cái đuôi không lồ vẫn quất
về phía năm người trên mặt đất.
Lão già áo xanh nhíu mày. Nếu như chỉ là một mình, lão ta có thể nhẹ nhàng
rời đi, nhưng Lăng Tử Hư đang vận công ép chất độc ra ngoài, không thể để
cho ngoại lực làm ảnh hưởng tới. Không thể không liều chết chống cự, lão ta
thét lên một tiếng, hai quyền vung ta, trên đầu năm người xuất hiện một màn
quyền ảnh. Một vùng sáng chói lòa bao phủ trên đỉnh đầu của năm người trên
mặt đất, giống như một chiếc ô khổng lồ.
Lực quật của cái đuôi đáng sợ dài hàng trượng của ba con Á long khiến người
- ta phải kinh sợ, tốc độ nhanh như chớp. Trên không trung xuất hiện những âm
thanh vang lên từng hồi, không ngớt giống như tiếng của ma quỷ từ địa ngục
vọng về
"Phạch! Phạch! Phạch!"
Ba tiếng động lớn vang vọng đất trời. Ba cái đuôi khổng lồ đều đập về phía ánh
sáng màu lam, ba con Á long gầm lên từng hồi, nhanh chóng rời đi, đuôi của ba
cự long đều bị ánh sáng màu lam làm cho bị thương, vảy ở phần đuôi tiếp xúc
với ánh sáng xanh đều bị tróc ra, chảy máu.
Lão già áo xanh cũng không hề dễ chịu gì, vẻ mặt lão nhợt nhạt, không ngừng
thở dốc.
Đúng lúc này, năm ma pháp sư trên không trung và sáu võ giả trên mặt đất tập
trung sức mạnh đồng thời bắt đầu tấn công mãnh liệt. Những người này dường
như suy nghĩ giống nhau, quyết không để cho lão già áo xanh có thời gian nghỉ
ngơi.
Ma pháp trên trời, đấu khí dưới đất, cả đất trời tràn ngập ánh sáng chói lòa. Ma
pháp chói mắt, giống như trường hà từ trên trời chảy xuống, cuồn cuộn gầm
thét, vô cùng mạnh mẽ, còn hai đạo kiếm khí rực rỡ như cầu vồng giống như
thần quang của thiên giới, chấn động cả thế giới, uy hiếp vạn vật, kinh động tất
cả.
Lão già áo xanh phải bảo vệ Lăng Tử Hư không thể tránh được, cả một thân tu
vi huyền diệu cũng không thể sử dụng được, chỉ có thể dựa vào võ công lợi hại
của mình để liều chết chống cự mà thôi. Mặc dù lão ta đã đạt tới Tứ Giai đại
thành cảnh giới, nhưng đồng thời chống trả với mười mấy vị thanh niên cao
thủ, đương nhiên không thể nào chiếm ưu thế được.
Chớp, băng thương, phong đao, hết lượt này tới lượt khác lao về phía quầng
sáng do lão ta tạo lên. Trước sự tấn công không ngừng của kếm khí, quyền
kình, quầng sáng này ngày càng mờ nhạt.
Bùm!
Lão già áo xanh không thể nào gắng gượng được nữa, mồm hộc máu, vẻ mặt
vô cùng nhợt nhạt, chân run bần bật suýt nữa thì ngã xuống mặt đất.
Chính trong lúc này, Lăng Tử Hư đột nhiên phun máu ra, khiến cho Lăng Vân
- và lão già áo xanh đều biến sắc. Lão già áo xanh vội lấy lại tinh thần, nhanh
chóng tập trung công lực, một lần nữa đỡ lấy quầng sáng đang nhạt dần.
Lăng Tử Hư sau khi liên tục thổ huyết, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt. Lão mở mắt
ra nói: "A Nô không cần lo lắng! Ta nôn ra máu độc, không có gì đáng ngại
cả." Nói xong, ông ta đột nhiên túm lấy hai tùy tùng ở trước mặt, kéo bọn họ lại
gần, nói: "Chất độc đậm đặc đã bị ta ép ra ngoài, nhưng loại độc này quả thật
rất lợi hại, độc trong máu vẫn còn, bây giờ ta cần phải thay máu, xem xem máu
của các ngươi có kẻ nào giống với của lão phu."
Lăng Tử Hư cắt huyết quản của hai tên đó, đồng thời cắt hai cánh tay của mình
áp vào tay của hai tên tùy tùng. Một lát sau, lão ta đẩy một người ra, nói:
"Ngươi không thích hợp!"
Lão chỉ để lại một người tùy tùng có loại máu giống với của lão, sau đó bắt đầu
dùng nội lực ép máu trong người mình, khiến cho máu độc từ một cánh tay
nhanh chóng phụt ra, tia máu xối xả, bốc ra mùi tanh. Một lượng lớn máu độc
từ trong người ông ta bị ép ra ngoài.
Lát sau, sắc mặt của Lăng Tử Hư biến thành trắng bệch. Dường như lão đã vắt
cạn toàn bộ máu trong người, thân mình lảo đảo sắp ngã.
Lúc này, lão già áo xanh đã bị đám đông thanh niên cao thủ tấn công đến độ
miệng không ngừng phụt máu ra, chỉ trong thời gian ngắn đã không thể cầm cự
được. Nếu như không có Lăng Vân hóa giải, Lăng Tư Hư có thể sớm đã bị
thương bởi các đòn tấn công mãnh liệt của các thanh niên cao thủ rồi.
"A Nô! Cố gắng thêm chút nữa, ta lập tức sẽ khỏe lại." Lăng Tử Hư một tay
túm chặt lấy kẻ có máu giống với mình, áp sát vết thương của hai người lại với
nhau, dùng lục nhanh chóng hút lấy máu của người tùy tùng, máu tươi theo đó
chảy vào người lão. Lăng Tử Hư cảm thấy sức mạnh đang dần trở về, vẻ vui
mừng hiện dần ra trên mặt lão.
Tuy nhiên đúng trong lúc này, một tiếng nổ ‘bùm' vang lên, quầng sáng mà lão
già áo xanh tạo nên đã bị một quang chưởng khổng lồ đánh tan. Trong quang
chưởng là một người con gái xinh đẹp áo trắng, giống như một tiên nữ từ trên
trời giáng trần, từ trên không trung chém xuống, lao thẳng về phía lão già áo
xanh.
Người con gái xinh đẹp đó chính là Mộng Khả Nhi. Nàng ta vốn luyện cả đạo
và võ, lúc này hai tay nàng ta nắm chặt trường kiếm, tấn công ở khoảng cách
- gần, uy lực mạnh mẽ vô cùng. Sức mạnh cuồn cuộn khiến cho cả thiên địa như
rung chuyển.
Những thanh niên cường giả ở bên ngoài đều bị sức mạnh cuồn cuộn làm cho
chao đảo, lập tức bị bức lùi lại phía xa. Sức mạnh khủng khiếp này khiến cho
lão già áo xanh kinh sợ thất sắc. Nguồn sức mạnh này thật quá mãnh liệt vả lại
lúc này lão ta đã bị trọng thương, căn bản không thể nào có thể kháng cự được.
Lão lập tức đưa vung quyền toàn lực tấn công.
"Bùm!"
Một tiếng nổ vang dội đất trời. Lão già áo xanh thổ huyết, bay tung ra, sau đó
ngã xoài xuống đất không thể bò dậy nổi.
Mộng Khả Nhi cũng phun ra máu tươi. Trước đó nàng đã cố mở phong ấn
chống lại một quyền của Lăng Tử Hư, đã bị sức mạnh của phong ấn phản lại
làm nàng đã bị nội thương không nhẹ, giờ đây lại một lần nữa bị thương.
Lúc này một đạo quang chưởng kim sắc nhanh chóng túm lấy Lăng Tử Hư.
Người ra tay là Thần Nam. Hắn vừa nãy đã cố gắng dùng Cầm Long Thủ đẩy
Mộng Khả Nhi lao về phía lão già áo xanh và đã thành công làm cho lão ta bị
trọng thương. Lúc này Cầm Long Thủ một lần nữa lại được sử dụng, túm chặt
lấy Lăng Tử Hư.
Lăng Tử Hư vô cùng lo lắng, nhanh chóng lùi lại phía sau. Nhưng với tình
trạng lúc này của lão ta, làm sao có thể nhanh bằng Cầm Long Thủ được.
Quang chưởng kim sắc trong chớp mắt đã bao chặt lấy lão ta và người tùy tùng
kia. Lăng Vân vội vàng lao lên trước, muốn phá tan kim sắc quang chưởng,
nhưng không thể làm nó hề hấn gì hết.
Kim sắc quang chưởng nhanh chóng thu lại, tuy không thể làm gì được Lăng
Tử Hư, nhưng đã bóp người tùy tùng của lão nát bét. Lăng Tử Hư muốn làm gì
đó, nhưng ánh sáng của quang chưởng lập tức bùng lên, chỉ trong chớp mắt đã
bóp nát người tùy tùng, hóa thành một vũng máu trên không trung.
Quang chưởng biến mất, Lăng Tử Hư gầm lên giận dữ. Mặc dù lão ta thành
công trong việc ép máu độc ra ngoài cơ thể nhưng dường như đã vắt kiệt máu
trong người mình, máu mới vẫn chưa kịp bổ xung cho lượng máu đã mất đi đã
bị Thần Nam gây nhiễu loạn.
Nếu như một người bình thường chỉ còn lại ít máu như vậy, e rằng sớm đã
- thành quỷ tới địa ngục rồi, cho dù là Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ mạnh như Lăng
Tử Hư cũng khó có thể chống chọi được lâu, lão ta cảm thấy choáng váng, chân
run lẩy bẩy.
Lăng Vân nhanh chóng đỡ lấy Lăng Tử Hư, vẻ mặt lo lắng. Đây chính là chỗ
dựa của hắn ta, là kẻ cứu mạng hắn ta. Nếu như Lăng Tử Hư không hồi phục
lại, hắn ta chết là cái chắc.
Cầm Long Thủ của Thần Nam lại phóng ra một lần nữa, nhanh chóng bắt lấy
Mộng Khả Nhi nằm trên mặt đất. Tử kim Thần long trong tay áo hắn khẽ hỏi:
"Lần này không tha cho cô ta chứ?"
Chương 2
Chấn Thiên Động Địa
Nói tới thời gian nửa khắc trước đó, lúc cuồng tính bộc phát, Lăng Tử Hư đã
lợi dụng công lực tuyệt thế gắng ép chất độc trong người xuống, muốn một
quyền giết chết Mộng Khả Nhi. Mộng Khả Nhi trong lúc đối mặt với cái chết,
cố gắng mở phong ấn trong người liều mạng với Ngũ Giai cao thủ, bị phong ấn
trong người phản lại, bị trọng thương rơi xuống mặt đất. Thần Nam tiến lên
phía trước, túm lấy nàng ta.
Mộng Khả Nghi quay cuồng. Nàng ta cũng từng tính rằng nhân lúc chiến đấu
sẽ thừa cơ hội tiêu diệt Thần Nam, nhưng không thể ngờ được rằng tình hình đã
thay đổi. Lăng Tử Hư bị bao vây đột nhiên gây khó khăn, khiến cho nàng ta bị
trọng thương và làm cho Thần Nam gặp may mắn.
Với tình hình lúc này, nàng ta quả thật vô cùng sợ hãi. Rơi vào tay Thần Nam
và lọt vào tay Lăng Tử Hư chẳng có gì khác nhau cả. Nàng ta và Thần Nam từ
đầu tới giờ vẫn đang đấu đá không ngừng, không có bên nào chết thì vẫn không
thể nào kết thúc được.
Thần Nam cười nhạt nói: "Thì ra phong ấn trong người cô không phải có thể
tùy tiện mở ra được, nếu không sẽ bị nó phản lại. Hì hì... Đừng sợ! Ta đã nói
rồi, nếu như cô rơi vào tay ta, ta không thể nào giết chết cô được!"
"Ngươi... Ngươi..." Mộng Khả Nhi vừa tức vừa sợ, trong lòng vô cùng kinh hãi,
nét mặt tím tái, chỉ sợ Thần Nam vô lễ với nàng, lại làm những việc không
đứng đắn.
- "Grwào... Ha ha ha..." Tử kim Thần long đột nhiên từ trong sơn lâm nhanh
chóng xuất hiện, thừa lúc mọi người không để ý chui vào trong tay áo Thần
Nam. Nó nói khẽ: "Tiểu tử giỏi đấy, tóm được mẹ mìn này nhanh như vậy!
Thật lợi hại, lợi hại! Ha ha ha... Ngươi lấy người, ta lấy Ngọc Liên đài. Bây giờ
nhân lúc mọi người không chú ý, ngươi hãy điểm huyệt đạo của cô ta. Ta sẽ âm
thầm đưa cô nàng đi. Đợi sau khi ngươi trở về...ha ha ha..."
Mộng Khả Nhi sợ đến suýt ngất đi. Nàng ta nhìn bàn tay của Thần Nam, tin
rằng nếu như không thét thật to lên thì hắn ta sẽ không buông tay ra. Nàng ta
nói nhỏ nhẹ: "Thần Nam, trận đấu giữa ta và ngươi cần phải tiến hành một cách
quang minh chính đại. Ngươi làm như thế này thì cũng chẳng khác gì Lăng Vân
cả. Bây giờ ở đây có nhiều thanh niên cao thủ như vậy, ta nếu như vô cớ mất
tích, bọn họ nhất định sẽ điều tra ra ai đã làm. Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ
thân bại danh liệt, đất trời rộng lớn, chỉ e rằng cũng không có chỗ cho ngươi
dung thân."
Truyền nhân của Cổ thánh địa ngày thường ở mãi tít trên cao, lúc này lại tỏ ra
có chút yếu đuối, không hề giống với một tiên tử thánh khiết thường ngày.
Trong mắt nàng ta lộ ra vẻ sợ hãi.
"Hì hì... Mộng tiên tử không ăn đồ của trần gian bây giờ sao lại thế này? Tại
sao lại tỏ ra mềm yếu như những người con gái bình thường như thế? Điều này
thật khác với vẻ lạnh như băng của cô thường ngày."
" Grwào... Tiểu tử mau điểm huyệt! Sau này cô ta sẽ là... Hì hì..."
Tử kim Thần long trong tay áo Thần Nam thúc giục ầm ỹ, lời nói thật là tà ác,
giống như tiếng ác ma bên cạnh tai Mộng Khả Nhi. Mặt nàng ta nóng bừng,
vừa xấu hổ vừa giận dữ, đồng thời cũng sợ hãi vô cùng, không giống với hình
tượng của tiên tử thường ngày ở mãi trên cao.
Thần Nam vẻ mặt lộ ra vẻ lo lắng. Lão già áo xanh đạt tới Tứ Giai đại thành
cảnh giới ngăn trước mặt Lăng Tử Hư, quả thật vô cùng dũng mãnh. Có một kẻ
mạnh như thế bảo vệ, Lăng Tử Hư nhất định có thể yên tâm để ép chất độc ra
ngoài. Nếu như thành công, một cao thủ tuyệt thế Ngũ Giai lại cộng thêm một
cao thủ Tứ Giai đại thành cảnh giới, ở đây e rằng không có một ai có thể sống
sót mà rời đi được.
Thần Nam do dự rất lâu, cuối cùng không nghe theo lời nói tà ác của Tử kim
Thần long. Sự xuất hiện của cao thủ Tứ Giai đại thành cảnh giới là một việc
nằm ngoài dự kiến. Trước mặt kẻ địch hắn chỉ có thể bỏ qua đi mọi thành kiến,
- liên kết cùng Mộng Khả Nhi chống lại kẻ địch.
Đương nhiên, hắn không thể để Mộng Khả Nhi được thoải mái. Thần Nam một
tay giữ lấy điểm yếu của nàng, một tay đặt vào sau lưng của nàng giúp nàng ta
vận cộng trị thương. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chân khí lưu
chuyển hỗn loạn trong người Mộng Khả Nhi đã được trấn áp.
Thần Nam đứng dậy, tay vẫn lên chỗ yếu nhược của Mộng Khả Nhi, nói: "Cô
có hai sự lựa chọn. Một là giết chết tên Tứ Giai cao thủ kia, hai là để Tử kim
Thần long mang đi. Cô tự chọn đi."
Mộng Khả Nhi nghiến chặt hàm răng. Chuyện ngày hôm nay là sự sỉ nhục lớn
nhất trong đời nàng, còn nhục nhã hơn cả lần nàng ta lõa thể cùng với Thần
Nam trong Hư Thiên Ảo Cảnh. Nàng ta vốn cao ngạo đã bị đối thủ nắm được,
hơn nữa lại còn dám uy hiếp tới nàng. Đối với một tiên tử thánh khiết cao cao
tại thượng như nàng là điều không thể tưởng tượng được.
Mỗi đời truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai cổ thánh địa đều được mọi
người kính trọng. Chuyện ngày hôm nay có thể nói là sự sỉ nhục của Đạm Thai
cổ thánh địa. Mộng Khả Nhi thánh khiết giống như tiên nữ trong mắt mọi
người, lúc này lại bị cưỡng ép. Điều này khiến cho nàng ta như muốn phát
điên.
Chuyện đã tới nước này, Mộng Khả Nhi cũng dần dần bình tĩnh lại, không giận
dữ như lúc vừa nãy nữa. Nàng ta bình tĩnh đáp: "Được! Ta đi giết tên Tứ Giai
cao thủ đó."
Không nói nhiều lời, chỉ đơn giản là một câu trả lời đồng ý, Mộng Khả Nhi đã
trở lại với dung mạo như thường ngày.
Dù sợ rằng Mộng Khả Nhi đột nhiên gây khó dễ nhưng tả thủ của Thần Nam
cuối cùng cũng rời khỏi lưng của nàng. Hắn ta cười nhạo nói: "Trong cuộc sống
có nhiều điều ta phải bó tay. Dường như có một đôi tay vô hình dẫn dắt chúng
ta đi theo một phương hướng nhất định. Có trách thì cô đi trách chúng ấy, đừng
trách ta!"
Hắn thấy thời cơ thích hợp, sự phòng thủ của lão già áo xanh có chút sơ hở,
Cầm Long Thủ bao bọc lấy Mộng Khả Nhi tung về phía trước. Mộng Khả Nhi
định thoát ra khỏi Cầm Long Thủ nhưng phát hiện ra Thần Nam đã sử dụng
toàn lực. Với tình hình vết thương lúc này của nàng ta thì không có cách nào có
thể thoát ra được.
- Trong lúc không còn cách nào khác, nàng tập trung toàn bộ công lực, chuẩn bị
tấn công lão già áo xanh, nếu không tùy tiện lao về phía đối phương nhất định
sẽ phải chịu một đòn tấn công có tính hủy diệt.
Thật ra, lão già áo xanh sớm đã không thể nào cầm cự được nữa. Cầm Long
Thủ nhanh chóng phá tan quầng sáng quang sắc, lao về phía lão. Mộng Khả
Nhi cố gắng tập trung sức mạnh khủng khiếp, một kiếm bay thẳng về phía lão
già.
Nàng ta đã bị thương lại bị thương thêm. Sức mạnh của phong ấn vừa nãy lại
được mở ra. Sức mạnh cuồn cuộn tuôn ra không chỉ đánh cho lão già áo xanh
liên tục thổ huyết mà còn khiến cho chính nàng ta một lần nữa lại bị ảnh hưởng.
Nàng yếu ớt ngã lên trên mặt đất.
Cầm Long Thủ của Thần Nam lại một lần nữa vung ra, bóp nát người tùy tùng
truyền máu cho Lăng Tử Hư, sau đó túm lấy Mộng Khả Nhi đưa về.
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong tích tắc. Sự ‘phối hợp hoàn mĩ' giữa
Thần Nam và Mộng Khả Nhi khiển cho những thanh niên cao thủ đều phục sát
đất. Mọi người đều lao về phía Lăng Tử Hư đang lảo đảo chực ngã và Lăng
Vân.
Tử kim Thần long ở trong tay áo Thần Nam nói khẽ: "Lần này không thể để
cho cô ta thoát được."
Mộng Khả Nhỉ sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, trong lòng căm hận Thần Nam tới
cực điểm. Từ trước tới giờ nàng luôn là kẻ giật dây mọi người, không ngờ lại
có ngày chính nàng ta lại bị như vậy, bị người khác sử dụng làm công cụ, bây
giờ còn sắp bị ‘đem giấu đi'. Điều này rõ ràng không bằng giết quách nàng đi.
"Thần Nam, ngươi phải biết rằng dùng cách bỉ ổi này để khống chế ta thì Đạm
Thai cổ thánh địa sẽ không tha cho ngươi. Ngươi làm như vậy rõ ràng là kẻ
gian tà, đối phó với những loại người như thế, Cổ thánh địa từ trước tới giờ
chưa bao giờ nương tay cả. Thiên hạ mặc dù rộng lớn nhưng đối với thực lực
của Đạm Thai cổ thánh địa mà nói, muốn tìm một người không phải là chuyện
khó..."
"Hừm!"
Thần Nam nói: "Thật ra cho dù cô chưa từng có ý giết ta thì ta cũng có thể chủ
- động tìm tới cô. Thu phục truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai cổ thánh
địa chính là bước thứ nhất của ta. Sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ quang minh
chính đại đi thăm Đạm Thai cổ thánh địa..."
"Ngươi... Ngươi là người của Thái cổ lục đại tà đạo?" Trong mắt Mộng Khả
Nhi phát ra hai đạo thần quang, lạnh lùng nhìn Thần Nam.
"Sai! Ta không phải là truyền nhân của bọn chúng. Ta biết Thánh địa và Thái
cổ lục đại tà đạo giao tranh hàng nghìn năm nay, ta không muốn bị cuốn vào
trong cuộc tranh giành của các ngươi. Ta chỉ muốn khiến cho Đạm Thai cổ
thánh địa phải quy phục dưới chân ta."
Mộng Khả Nhi cười nhạt, trong mắt có vẻ khinh miệt, có vẻ phẫn nộ.
"Hây! Cá chạch, đợi lát nữa ngươi âm thầm đưa cô ta đi!" Thần Nam điểm
huyệt đạo toàn thân của nàng ta, ném Tử kim Thần long vào trong tay áo của
nàng ta, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng ta ở nơi cách xa chiến trường, rồi quay
người bước đi.
Thần Nam trong lòng tự hỏi, có phải là mình đã quá thủ đoạn hay không? Có
phải mình thực sự đã quá hắc ám không? Có lẽ đối với một số người, về một số
chuyện nào đó, phải sử dụng những thủ đoạn quá đáng cũng chẳng sao...
Có lẽ tất cả những điều này đều là những cái cớ để hướng tới sự hắc ám thái
quá.
o0o
Sức mạnh đáng sợ của tuyệt thế cao thủ người thường khó có thể tưởng tượng
được. Máu trong người Lăng Tử Hư dường như đã chảy hết, nhưng lúc này vẫn
vô cùng dũng mãnh. Đám thanh niên cao thủ lao lên liền bị lão ta đánh ra một
đòn khủng khiếp. Ba vị võ giả của Tiên Vũ học viện cùng với Lãnh Phong,
Long Vũ đều bị thổ huyết không ngừng.
Ma pháp cuồng bạo, những tiếng rồng gầm rú bên tai, kiếm khi chói lọi, cơn
lốc sức mạnh trong trận chiến cuồn cuộn. Đám người sợ Lăng Tử Hư hút máu
của Lăng Vân, nên liều mạng tách hai kẻ đó ra.
Lúc này Lăng Vân đã bị ép ra vòng ngoài của trận chiến. Với nét mắt tái nhợt,
hắn ta nhìn chằm chằm vào đám thanh niên cao thủ, nhưng cũng chẳng có cách
nào cả.
- Mấy tên hạ nhân còn sống của Lăng gia đang cõng lão già áo xanh cũng bị đẩy
ra ngoài trận chiến.
Lăng Tử Hư lảo đảo nhìn ma pháp sư trên không trung, Long kị sĩ và những võ
giả trên mặt đất. Lão ta thản nhiên cười nói: "Lão phu cả đời anh hùng, không
ngờ lại rơi vào cảnh này. Tuy nhiên các ngươi muốn giết lão phu cũng không
dễ dàng như vậy đâu, không phải trả một cái giá đau đớn thì cũng không thể bắt
được lão phu."
Lão ta mất quá nhiều máu, sắc mặt nhợt nhạt, chân run lẩy bẩy, nhưng khí thế
mạnh mẽ của kẻ hùng mạnh thì vẫn còn. Khí tức cường giả cuồn cuộn khắp đất
trời, khiến cho những con Á long trên không trung và Cự hạc của Đông
Phương Phượng hoàng đều sợ hãi run rẩy, tỏ vẻ bất an.
"Grwao!"
Một con Á long dưới sự thúc giục của chủ nhân đã lao xuống, quẫy mạnh cái
đuôi. Hai chiếc sừng khổng lồ, dữ tợn trên đầu của Á long phát ra hàn quang
lấp lánh, giống như thanh đao khổng lồ sắc nhọn. Trong cái mồm đỏ lòm, hai
hàng răng trắng nhởn vô cùng đáng sợ, giống như những lưỡi kiếm nhọn hoắt.
Nó dữ tợn lao tới như muốn nuốt sống lấy Lăng Tử Hư.
Lăng Tử Hư cười nhạt, tung ra một quyền. Một luồng ánh sáng chói lọi lao lên,
một quyền mạnh giống như sóng biển cuồn cuộn, cuồn cuộn lao đi, sức mạnh
đáng sợ cuộn trào trong không gian.
Á long dường như cảm nhận được sự nguy hiểm đáng sợ, nhanh chóng quay
người lại, lao lên trên bầu trời.
"Grwào..." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Phần bụng của Á long bị luồng
sáng làm bị thương, máu tuôn xối xả như mưa. Nó lồng lộn trong không trung,
thiếu chút nữa thì hất Long kị sĩ rơi xuống.
"Roar! Roar!"
Hai tiếng kêu váng trời vang lên. Hai con Á long còn lại lao xuống. Những
thanh niên cao thủ đã nhìn thấy Lăng Tử Hư mất quá nhiều máu cơ thể vô cùng
suy nhược, nên muốn bắt lão ta phải chiến đấu tiếp làm hao tổn sức lực, cho tới
khi sức cùng lực kiệt mới thôi.
- Lần này, hai con Á long vừa lao xuống thấp đột nhiên quay người bay thẳng
lên không trung, hai chiếc đuôi rồng quật xuống, đập mạnh về phía Lăng Tử
Hư.
""A a a a..." Lăng Tử Hư tóc tai rối bù bay lên. Lão ngửa mặt lên trên rống lên
như phát điên. Phía trước hai cánh tay lão xuất hiện hai quang chưởng lớn, túm
chặt lấy hai chiếc đuôi rồng.
Trong mắt Thần Nam lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn hiểu rằng đó không phải Cầm Long
Thủ mà là võ công dựa vào sức mạnh khủng khiếp của bản thân của Ngũ Giai
tuyệt thế cao thủ, biến hóa thành hai cánh tay năng lượng. Đó chính là thân
ngoại hóa thân sơ cấp. Thực lực của tuyệt thế cao thủ quả nhiên thật đáng sợ.
"Roar!"
"Roar!"
Hai con Á long không ngừng kêu lên thảm thiết, không ngừng giãy giụa, nhưng
không có cách nào thoát ra được. Tất cả những thanh niên cao thủ đều tỏ ra vẻ
kinh hãi. Thực lực của Ngũ Giai cao thủ thật đáng sợ, quả nhiên có thể đưa tay
bắt rồng.
"A a a..." Lăng Tử Hư lại một lần nữa rống lên cuồng dại. Lá cây ở khắp khu
rừng không ngừng rơi xuống. Cuồng tính của lão ta lại bộc phát, hai quang
chưởng năng lượng khổng lồ túm chặt lấy hai cái đuôi khổng lồ của Á long, sau
đó vung mạnh hai con cự long dài mười mấy trượng, đập chúng vào nhau, cuối
cùng buông tay ra.
"Grwào..."
Hai con Á long gầm lên thảm thiết. Hai mình rồng dài mười mấy trượng lao
vào nhau, nghe rõ cả tiếng xương vỡ vụn. Một con Á long lập tức nát vụn, con
còn lại rõ ràng cũng khó mà sống được.
Sau cú va đập mãnh liệt, một Long kị sĩ đã hóa thành một đống thịt nát bét,
người còn lại thì bị bắn văng ra, may mà được ma pháp sư trong không trung
viện trợ kịp thời. Một luồng sáng ma pháp xanh ngắt bao phủ lấy người Long
kỵ sĩ, đỡ cho khỏi bị văng ra, rồi đưa anh ta từ từ hạ xuống đất.
Hai con Á long dài mười mấy trượng lồng lộn trên không trung, sau đó rơi
xuống vùng đất ở mãi phía xa. Xác rồng rơi xuống đất phát ra tiếng nổ vang
- trời, cát bụi bay mù mịt.
Tất cả những thanh niên cao thủ đều sợ hãi run rẩy. Cho tới lúc này bọn họ mới
hiểu được rằng Ngũ Giai cao thủ đáng sợ tới nhường nào, không hổ được gọi là
tuyệt thế cao thủ. Trong con mắt của những cao thủ bình thường đúng là không
thể nào chiến thắng được, đúng là cao không thể với tới.
"A a a..." Lăng Tử Hư tóc tay rối bù bay tung lên, giống như một con ma. Tuy
nhiên lão ta cũng không hề dễ chịu chút nào. Lúc này cơ thể lão vô cùng suy
nhược. Vừa nãy lão đã bừa bãi sử dụng chân khí, khiến cho khí huyết của sôi
sục, mồm thổ huyết.
Lúc này, mỗi một giọt máu đối với lão mà nói để là tính mệnh, bây giờ đột
nhiên lại mất đi một ngụm máu, vẻ mặt lão càng trở nên tái nhợt, toàn thân lẩy
bẩy.
"A a a... Kẻ nào dám cản ta? Kẻ nào có thể làm gì được ta?" Lăng Tư Hư phát
cuồng, ngửa mặt lên trời gầm lên. Mặc dù lão đang chao đảo nhưng không ai
dám nghi ngờ thực lực của lão ta, thực lực của Ngũ Giai cao thủ thật đáng sợ!
Đúng là sức mạnh kinh thiên động địa.
"Đám ma pháp sư, các ngươi đều chết đi cho ta." Lăng Tư Hư tung ra một
chưởng hướng lên không trung. Sức mạnh cuồng bạo giống như một đợt sóng
biển cuồn cuộn lao ngược lên bầu trời, khí mang kịch liệt như xé nát vòm trời.
Cả không gian trong chớp mắt như muốn vỡ vụn.
Chương 3
Cuồng Bạo
Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ phát cuồng bạo đúng là có sức mạnh hủy diệt thiên
địa. Năng lượng tuôn trào giống như Trường Giang cuồn cuộn chảy xiết, khiến
những ma pháp sư trên không trung kinh hãi chạy trốn. Tất cả đều lao lên cao
trên không trung.
Đợi tới sau khi luồng năng lượng đáng sợ đó đi qua, mười mấy vị thanh niên
cao thủ mới hoặc là phát ra ma pháp hoặc là thúc kiếm khí, mãnh liệt tấn công
Lăng Tử Hư. Muốn giết chết tay Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ này, chỉ có một
cách là lúc này làm cho lão ta mất máu nghiêm trọng. Chỉ cần khiến cho lão ta
rơi vào cảnh phát cuồng, khiến cho máu trong người sôi sục, thì mới có thể giết
chết lão được.
- Lúc này, Thần Nam và Long Vũ đã lùi ra khỏi chiến trường, từ từ dồn ép Lăng
Vân. Nhưng cao thủ khác kiềm chế Lăng Tử Hư lúc này thần trí đã không còn
tỉnh táo, nên hai người bọn họ không lo lắng bị chịu đòn tấn công đột ngột của
Ngũ Giai cao thủ.
Long Vũ tuyệt mỹ, lúc này phát ra một luồng sát khí đáng sợ. Khuôn mặt xinh
đẹp vô song giống như băng tuyết, mang theo một nỗi đau đớn, một chút phẫn
nộ. Nàng ta lạnh lùng đưa mắt nhìn Lăng Vân, từng bước từng bước tiến lại
gần, giọng nói lạnh lùng: "Lăng Vân, ngươi chết cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.
Bảy đại cao thủ cũng chỉ vì thói ích kỷ của ngươi mà phải chết..."
Lúc này mắt nàng ta nhạt nhòa nước mắt, vẻ mặt vô cùng đau buồn, giọng run
run nói: "Tiềm Long... Hu hu... Ca ca..."
Người con gái thần tình cứng rắn, phong thái tự tin trong những ngày gần đây
luôn nước mắt đầm đìa. Nỗi đau đớn tột bậc khiến cho nàng ta không còn muốn
sống nữa. Bây giờ nàng và người con gái tươi tắn lúc nào cũng tươi cười ngày
trước đúng là khác nhau một trời một vực.
Thần Nam trầm ngâm đứng bên cạnh Long Vũ, không biết nên khuyên giải thế
nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, tránh để hắn ta ra tay đánh
lén.
Tới lúc này, Lăng Vân dường như biết được khó mà thoát khỏi cái chết. Hắn ta
không có ý phản kháng, suy nghĩ rồi nói: "Tiềm Long! Thì ra là anh ta. Một bậc
kỳ tài rơi vào vùng đất chết. Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Long Vũ nhẹ nhàng lau nước mắt, giọng sắc lạnh: "Nếu không phải là ngươi,
huynh ấy làm sao có thể chết được? Ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ..."
Lăng Vân thở dài, nói: "Khi ở vùng đất chết đúng là ta có làm một số việc
khiến cho mọi người tức giận, nhưng ta không hề gây khó dễ gì cho Tiềm
Long. Nàng nghĩ rằng với võ công của ta có thể uy hiếp tới huynh ấy sao?"
Dung nhan tuyệt mỹ của Long Vũ vương đọng nước mắt, bộ dạng vô cùng đau
khổ. Nàng lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ lại còn ẩn tình gì nữa hay sao?"
Lăng Vân than thở: "Nàng cần phải hiểu rằng trong số đám người chúng ta,
không ai có thể giết được huynh ấy. Những lời đồn đại nào là đánh lén Tiềm
Long, nào là Mộng Khả Nhi ra tay cứu viện, nàng không thấy đáng nghi sao?
- Với võ công của Tiềm Long, huynh ấy có cần người khác giúp đỡ không?"
Long Vũ quay người nhìn Thần Nam, ánh mắt lạnh lùng. Nàng ta lúc đầu cũng
có nghi ngờ, bây giờ càng khẳng định trong vùng đất chết còn có ẩn tình khác.
Lăng Vân cười nhạt nói: "Hắn ta rõ ràng đang nói dối, tuy nhiên là do bị ép,
muốn xóa đi những tội danh mà ta vu cáo cho hắn thôi. Hắn ta không thể không
làm như vậy. Tuy nhiên cái chết của Tiềm Long không có liên quan gì tới ta.
Không thể trách bất cứ ai, chỉ có thể oán trách là đã gặp phải Vô Danh Thần ma
mà thôi."
Thần Nam cười nhạt nói: "Ngươi không thừa cơ vu cáo hại, thực sự nằm ngoài
dự liệu của ta?"
Lăng Vân cười nhạt nói: "Khi ta ở Tội Ác chi thành đã thú nhận tất cả mọi
chuyện, bây giờ có cãi lại thì cũng có thể thay đổi được điều gì đây? Chi bằng
cứ nói thật?"
Long Vũ tập trung lại tinh thần, lạnh lùng nói: "Hãy nói những chân tướng mà
ngươi biết cho ta."
Lăng Vân lắc đầu, nói: "Sự việc rất phức tạp, nói ra rất rắc rối. Nàng chỉ cần
biết rằng cái chết của Tiềm Long không liên quan gì tới ai là được. Chân tướng
sự việc có liên quan tới sự đấu đá giữa ta, Thần Nam và Mộng Khả Nhi mà
thôi." Hắn quay sang nhìn Thần Nam nói: "Nói cho cùng Mộng Khả Nhi mới
đúng là kẻ được lợi. Ngươi có biết tại sao ả ta lại liên kết nhiều thanh niên cao
thủ như vậy để truy sát ta không? Ha ha, ngươi quả thật cho rằng ả ta chỉ là
muốn giết người diệt khẩu sao? Hì hì..."
Thần Nam giật mình, nói: "Ngươi nói sao?"
Lăng Vân lạnh lùng nói: "Lần này giết ta chỉ là thứ yếu mà thôi. Kẻ mà ả thực
sự muốn giết là thúc thúc Lăng Tử Hư của ta cơ. Ngươi đã nghe nói tới Thái cổ
lục đại tà đạo chưa?"
Thần Nam gật đầu, nói: "Là tà phái thánh địa lưu truyền từ nghìn năm, đương
nhiên là đã nghe nói tới!"
Lăng Vân nói: "Hàng nghìn năm nay, Cổ thánh địa và Thái cổ lục đại tà đạo
tranh giành liên miên. Em họ ta, con trai ruột của Lăng Tử Hư thúc thúc, từ nhỏ
đã được Phá diệt đạo Đạo chủ của Lục đạo trung đưa đi, nhận làm đệ tử. Mộng
- Khả Nhi là truyền nhân của Cổ thánh địa, đối lập lại với lục đại tà đạo, từ khi
xuất đạo đã luôn ngầm phá hoại thế lực liên minh của lục đại tà đạo. Lăng gia
chúng ta lại là một trong Thập đại tu luyện thế gia của đại lục, nếu như liên kết
cùng với Phá diệt đạo, điều này nhất định sẽ khiến cho Cổ thánh địa ăn ngủ
không yên. Em họ ta là truyền nhân của Phá diệt đạo, thúc thúc của ta đương
nhiên muốn gấp rút liên kết cùng với Phá diệt đạo, vì vậy bọn họ đã trở thành
cái gai trong mắt Mộng Khả Nhi. Ả ta không thể không tiêu diệt thúc thúc ta, vì
vậy nói, lần này Mộng Khả Nhi đã lợi dụng tất cả mọi người. Người mà ả ta
thực sự muốn tiêu diệt chính là thúc thúc ta. Ả ta mới thực sự là kẻ được lợi
nhiều nhất."
Long Vũ mặt nhạt nhòa nước mắt. Nàng ta là người con gái thông minh, từ
trong đống hỗn độn đã đoán ra được phần nào vấn đề, nhưng tất cả đều không
quan trọng. Cái chết của Tiềm Long đối với nàng là một cú sốc quá lớn, vẻ mặt
nàng tràn ngập đau thương, khiến cho người ta thương xót.
Thần Nam cười nhạt. Mộng Khả Nhi quả nhiên tâm cơ thâm trầm, trong đó
đúng là có ẩn tình. Ả ta đã lợi dụng sự căm hận của tất cả mọi người, để tiêu
diệt đi thế lực của kẻ thù.
Lăng Vân cười nhạt nói: "Có lúc có những chuyện khiến cho người ta không có
cách nào để lựa chọn. Những chuyện xảy ra ở vùng đất chết, ta không hề hối
hận. Nếu như ông trời cho ta một cơ hội ta vẫn cứ làm như vậy!"
Lúc đó nếu như Lăng Vân không giết đi những người đồng hành của mình,
tuyệt đối không có cách nào có thể sử dụng được Không gian ma pháp quyển
trục. Nếu như vậy hắn ta căn bản không thể thoát khỏi vùng đất chết.
Lăng Vân vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn. Đó là con đường duy nhất để hắn
ta được sống. Nếu như đổi lại là Thần Nam, hắn tuyệt đối không thể hạ thủ sát
hại chính những người bạn của mình được, nhưng điều đó cũng có nghĩa là hắn
sẽ không có cách nào có thể thoát ra khỏi vùng đất chết. Từ một góc độ nào đó
mà nói, loại người như Lăng Vân càng dễ sống được lâu hơn.
Thần Nam trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói: "Ân oán giữa ta và ngươi, tới
bây giờ cũng nên kết thúc rồi. Ngươi phải biết rằng nợ máu thì phải trả bằng
máu."
Lăng Vân không hề để ý nói: "Ngươi đã muốn lấy đi tính mạng của ta, sự việc
đã tới nước này, cho dù ta có phản kháng, cũng không thoát nổi cái chết. Thôi
thì để ngươi tiết kiệm được chút sức lực."
- Thần Nam bước lên phía trước, nhưng khi cách Lăng Vân nửa trượng, một đạo
kiếm quang giống như một con rắn lao ra, hướng thẳng vào tim Thần Nam.
Bùm!
Một luồng sáng lóe ra từ thanh đao lao về phía kiếm khí, đan vào nhau giống
như hai tia chớp, phát ra ánh sáng chói mắt cùng tiếng nổ đinh tai.
Trường đao trong tay Thần Nam phát ra ánh sáng lấp lánh, chỉ về phía Lăng
Vân đứng cách đó nửa trượng, nói: "Ta biết ngươi tâm khẩu bất nhất. Loại
người vì sống mà không từ thủ đoạn như ngươi, làm sao có thể dễ dàng giao
tính mệnh của mình cho người khác được?"
Mặt Lăng Vân lộ ra vẻ dữ tợn, nói: "Ở Tội Ác chi thành ngươi đã đảo ngược lại
toàn bộ mọi chuyện chỉ trong một đêm. Điều này khiến cho ta không thể nào có
thể tưởng tượng được, thật đáng ghét, thật đáng hận. Tuy nhiên nếu như hôm
nay chúng ta đều bị các ngươi giết hết, thì từ hôm nay trở đi các ngươi hãy đợi
sự truy sát của những kẻ hùng mạnh của Lăng gia và Phá diệt đạo đi!"
"Ha ha ha..." Thần Nam ngửa cổ lên trời cười lớn nói: "Điều này khiến cho ta
nhớ tới câu nói của lũ trẻ con khi bị ức hiếp thường nói ‘ta về nhà mách bố ta
đánh ngươi.' Ha ha ha... Thật buồn cười! Người thừa kế của Lăng gia lại kém
cỏi như vậy sao! Hây! Ngươi cho rằng Lăng gia nhà ngươi có thể vì một kẻ với
tiếng xấu đã lưu truyền khắp trong thiên hạ như ngươi mà đi ngược lại với toàn
bộ thiên hạ ra tay với ta sao? Ngươi thật là ngây thơ! Cho dù Phá diệt đạo có
ngầm ra tay đi nữa, ta cũng chẳng có gì phải sợ."
Lăng Vân vô cùng xấu hổ giận dữ, mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy. Hắn ta chỉ
tay vào Thần Nam nói: "Được... Tới lúc đó ta xem ngươi sẽ cười như thế nào."
"Chỉ e rằng sẽ khiến ngươi phải thất vọng thôi. Ta không thể để cho ngươi nhìn
thấy được, bởi vì hôm nay ngươi nhất định phải chết." Thần Nam vung đao
chém xuống. Ánh sáng chói lọi giống như thần quang chém nghiêng vào phần
bụng của Lăng Vân. Kình khí mãnh liệt cuồn cuộn tuôn trào, năng lượng lan
tràn khắp chốn.
Lăng Vân đưa kiếm lên đỡ đòn. Tuy nhiên võ công của hắn ta thấp hơn so với
Thần Nam một bậc nên khi Thần Nam dùng toàn lực chém xuống, đã bị bắn
tung ra.
- Lúc này, vị Tứ Giai ma pháp sư của Huyễn Ma học viện cũng rời khỏi chiến
trường, bay tới trên đỉnh đầu của Lăng Vân. Ông ta kêu lên: "Ta phải báo thủ
cho Ngải Lệ Ti! Chớp! Phong đao! Băng thương! Thủy long..."
Tứ Giai ma pháp sư rơi vào trạng thái điên cuồng. Một đạo ma pháp năng
lượng từ trên không trung phóng xuống, khắp không gian là một màn ánh sáng
chói mắt.
Thần Nam thầm tặc lưỡi. Vị ma pháp sư này đúng là hơi điên cuồng rồi, thế
công này đúng là có vẻ liều mạng.
Lăng Vân bị hai Tứ Giai cao thủ bao vây tấn công, chỉ trong chớp mắt liền bị
đánh trọng thương, cuối cùng mồm thổ huyết, ngã rầm xuống đất.
Thần Nam dùng trường đao hất thanh trường kiếm của hắn lên, vung mạnh một
nhát. Trường kiếm hóa thành một đạo cầu vồng, chỉ trong chớp mắt cắm phập
vào người hắn, ghim chặt hắn ta trên mặt đất. Sau đó Thần Nam không thèm
nhìn, nhanh chóng quay người bước đi.
Lăng Vân kêu lên một tiếng kêu thảm thiết: "Á!..."
Vị Tứ Giai ma pháp sư trên không trung cũng hạ xuống mặt đất, nhấc trường
kiếm, gầm lên, không ngừng bổ vào người Lăng Vân. Tiếng kêu thảm thiết
không ngừng vang lên.
Long Vũ từ đầu tới cuối không hề ra tay. Nàng ta định thần lại, rồi quay đầu
sang một bên.
Thần Nam vừa bước về phía chiến trường bao vây Lăng Tử Hư vừa nghĩ về
những điều Lăng Vân nói. Con trai của Lăng Tử Hư lại là truyền nhân của Phá
diệt đạo, điều này quả thật khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Phá diệt đạo vạn năm trước có mối thù không thể hóa giải được với Thần Nam.
Thần Chiến chém chết Tà đạo ma nhân Đông Phương Vân Phi, khiến cho Lão
ma vương Đông Phương Khiếu Thiên xuất hiện đánh một trận chiến sinh tử với
Thần Chiến.
Sau đó Thần ma cái thế thảm bại thần trí hỗn loạn, đang đêm xông vào Thần
phủ, đánh Vũ Hinh đứt toàn bộ kinh mạch, Vũ Hinh không thể không chạy vào
Bách Hoa cốc bế tử quan, cách biệt sinh tử với Thần Nam.
nguon tai.lieu . vn