Xem mẫu

  1. Tớ nhớ cậu nhiều lắm!
  2. “Một chuyện tình buồn, mà từ lâu em không nói. Người nhẹ nhàng đến, rồi lại bước đi”. Lời bài hát cứ vang vọng trong đầu tôi, nó làm tôi nhớ tới mối tình học trò năm ấy. Ngây ngô – dại khờ – đáng yêu là những từ dùng để nói về tình cảm này. Sau khi từ bỏ tình đơn phương với một anh khóa trên, tôi đau khổ và dằn vặt bản thân, không biết làm cách nào để xóa nhòa hình bóng anh trong tâm trí tôi. Lúc đấy, trong lớp có một bạn nam chuyển vào, là con cưng của cô giáo trong trường. Dù đã học chung với nhau một tuần nhưng tôi vẫn chưa biết tới sự hiện diện của của cậu ta. Cậu ta ngồi bàn đầu, còn tôi thì gần cuối lớp. Trong thời gian này, chẳng mấy khi tôi ra chơi, toàn ngồi trong lớp một mình. Rồi một hôm đi học thêm tiếng Anh, tôi thấy lớp có bạn mới, cả lớp ra chơi, còn cậu ta thì ngồi lại đọc sách. Tôi đã lại gần và hỏi “Cậu mới đi học à? Sao không ra chơi với tụi mình? Đi nào?” Tôi xòe tay đưa cho cậu ấy, nhưng cậu ta lại từ chối. Hôm sau tôi hỏi người bạn học cùng, cậu bạn đó như thế nào, bạn tôi cười và bảo rằng: “Trời, bạn chưa biết à? Bạn mới chuyển vào lớp mình đấy, là con giáo viên, nghe nói có vẻ kiêu lắm”. Hic, tội nghiệp chẳng có ai chơi. Tự dưng trong đầu tôi lại nảy ra suy nghĩ sẽ đưa cậu bạn này vào tập thể lớp, để cậu ta biết lớp chúng tôi tuyệt như thế nào.
  3. Tôi bàn kế hoạch với nhỏ bạn thân, nhỏ đồng ý hai tay. Thế rồi ba người chúng tôi chơi thân lúc nào không hay, nhất là tôi và cậu bạn đó. Hai đứa cả ngày cãi lộn, đánh nhau. Nói thế thôi chứ thật ra chỉ mình tôi đánh cậu ta, mỗi lần bị đánh cậu ta lại la lên “Tại sao đánh tớ” và luôn nhận được câu trả lời là: “Thích thì đánh” của tôi. hihi. Khổ cho nhỏ bạn thân, cả ngày phải đi giảng hòa. Một năm, hai năm chúng tôi vẫn bên nhau như thế, cậu ấy đã là một phần không thể thiếu trong tôi. Hình như hai chúng tôi bắt đầu có tình cảm với nhau, những cái đánh yêu của tôi không còn làm cậu ấy khó chịu, ánh mắt khi chúng tôi nhìn nhau có chút xao xuyến, có chút ấm áp. Tôi là một đứa trẻ nhút nhát, tôi sợ khi chính tôi lại thích người bạn thân của mình, điều này làm tôi khó xử và đã đưa ra một quyết định nông nổi đó là rời xa cậu ta. Những cuộc nói chuyện nhạt dần, tôi thường xuyên tỏ ra chán nản khi cậu ấy bắt chuyện, rồi chúng tôi dần xa nhau, đúng như những gì tôi mong muốn. Nhưng chỉ có điều là ánh mắt và sự quan tâm của cả hai vẫn như xưa. Tuy không còn nói chuyện với tôi , nhưng cậu ấy vẫn luôn giả vờ quay xuống bàn dưới chỉ để xem tôi như thế nào, mỗi lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy vội vàng quay lên, y như đứa trẻ bị mẹ phát hiện ăn vụng. Cậu ấy vẫn âm thầm quan tâm tôi suốt những năm học cấp II. Cho tới khi gia đình cậu ấy chuyển vào nam sinh sống, chúng tôi mất liên lạc với nhau. Và cho tới bây
  4. giờ, khi đã là sinh viên năm 3 tôi vẫn không ngừng tìm kiếm cậu ấy. Tôi chỉ mong có thể gặp thêm một lần để nói lời xin lỗi, nói rằng tớ nhớ cậu nhiều lắm!
nguon tai.lieu . vn